Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 597 : Văn Mặc, Lão Đan Vương Chiến Cổ Tiểu Bảo (2)
hậm... Nhậm gia chủ! Văn mỗ thật không nghĩ tới lại như thế! Chuyện này là lỗi của Văn gia ta, sau này khẳng định ta sẽ trả lời cho ngươi... Ôi... Mặc dù biết Nhậm Kiệt chưa chắc thật sự quan tâm tới đoạn hôn ước này, nhưng nếu như con gái mình đừng tới chỗ hắn, hoặc là chính hắn nói không được, tự giải trừ gì đó đều dễ nói, đàng này chính mình trước đã trao đổi cùng con gái, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì trở ngại nên công khai nói ra, cũng là muốn tìm một nơi chốn tốt cho con gái.
Kết quả hiện tại xảy ra chuyện như vậy, đây không phải là mất mặt sao? Bất kỳ nam nhân nào đều không nhịn được chuyện như vậy đâu!
Huống chi Nhậm Kiệt, đừng nhìn hắn giống như quần áo lụa là, nhưng hiện nay người nào còn cho rằng Nhậm Kiệt dễ khi dễ là hoàn toàn sai lầm! Nghĩ lại trước đây hắn đại náo Kim Loan Điện, hai vị Thái Cực Cảnh kia bao gồm lão tổ nhà mình lại rất cung kính đối với hắn, còn có lời nói của hắn ứng đối với chiến đấu quốc gia kia, đều biểu hiện ra chỗ hơn người của hắn.
Nhưng cố tình vào thời điểm này lại phát sinh chuyện như vậy, Văn Dũng thật không biết nên làm thế nào đối mặt với Nhậm Kiệt.
- Đừng.. Đừng... Nhậm Kiệt cũng bất đắt dĩ cười khoát tay áo nói: - Văn gia chủ không nên quá để ý, có lẽ bên trong có ẩn tình khác, có một số việc chỉ là đúng dịp mà thôi!
Thấy Văn Dũng nhận lỗi, lúng túng khó chịu như thế, ngược lại Nhậm Kiệt cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì đây là chuyện của mình, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chẳng qua là một thân phận khác mình không tiện để người biết, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ trong thời gian nói chuyện này, ba nhân vật cường hãn trong chiến đấu, đã càng đánh càng uy mãnh.
Dần dần, cả trận thế Văn gia đều có chút không khống chế nổi, mà giờ khắc này Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ đang định chuyển dời chiến trường lên bầu trời, bởi vì nếu cứ tiếp tục chiến ở dưới này, chỉ sợ Văn gia phải bị tổn hao nặng, thậm chí sẽ bị thương vong thảm trọng.
Mà lúc này bởi vì không thể hoàn toàn khống chế được dư uy của trận chiến, cộng thêm ba người chiến đấu sinh ra chấn động quá lớn, một số nhân vật cường đại trong Ngọc Kinh Thành cũng đều chú ý tới nơi này.
- Văn gia đã xảy ra chuyện gì, dường như... ba cổ khí tức cường đại, có một rất kỳ quái, lại thêm một Thái Cực Cảnh chẳng lẽ là đang thị uy bọn họ? Chẳng lẽ là Kiếm Vương Long Ngạo đã trở lại... Lúc này, Tam Bảo thái giám nhìn về phía Văn gia rất lấy làm lạ, thần hồn lực cũng đang dò xét, nhưng bởi vì bên trong Văn gia có trận pháp ngăn cách, cho nên hắn cũng không dò xét tra ra tình huống cụ thể.
- Không phải, là đánh nhau thật sự! Nhị Bảo lão thái giám áo xám vẫn rất ít nói chuyện, đứng ở nơi đó lên tiếng nói mấy chữ rất ít, sau đó không lên tiếng nữa chỉ lẳng lặng lưu ý tình huống.
- A! Nhậm gia cùng Văn gia đúng là không biết tự lượng sức mình... Tam Bảo thái giám khẽ lắc đầu, bĩu môi nói khinh thường, tay nhẹ nhàng vuốt lông mày.
Lam Phủ Thiên Tông, sau một thời gian dài bị trận pháp bao phủ, gần như không có tiếp xúc cùng ngoại giới. Từ ngày khai phủ lập tông bị người đánh lún xuống dưới đất, trở thành địa phương chê cười. Lúc này, Lam Thiên đang đứng ở nơi đó, cũng đang nhìn về hướng Văn gia.
Lại nhiều thêm một khí tức Thái Cực Cảnh, Nhậm Kiệt kia vừa náo loạn Kim Loan Điện, mình nắm quyền gia chủ một thế gia thế tục như vậy lại không có biện pháp, nghĩ đến đây hắn không khỏi tức giận sôi sục.
"Khụ... Khụ..." Đúng lúc này, Hạ Cửu Hạc nhẹ giọng ho khan, từ bên trong đi ra, bộ dáng càng trở nên già nua.
- Sư phụ! Ngài vừa mới phá giải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ bị thương, đi ra ngoài làm gì, ngài phải tĩnh dưỡng cho tốt! Nhìn thấy được sư phụ Hạ Cửu Hạc đi ra, Lam Thiên vội vàng đi qua nâng đỡ Hạ Cửu Hạc, lo lắng nói.
Vị sư phụ này vì hắn, có thể nói là không tiếc hết thảy, thậm chí không tiếc cưỡng ép nhanh chóng đột phá, tăng lên lực lượng, như vậy gần như đoạn tuyệt con đường tu luyện của lão. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn lực lượng sẽ nhanh chóng tăng vọt, nhưng tuổi thọ sẽ rút ngắn, hôm nay tình trạng đã sắp không xong rồi.
- Không sao! Hạ Cửu Hạc phất tay áo, cười khổ nói: - Phá giải, chẳng qua là xác định đại khái một chút phương vị ở phía tây mà thôi, chân chính muốn phá giải, vi sư đúng là không làm được, ngươi phải mau chóng tìm ra Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia. Hiện tại không thuộc về mấy thế lực lớn khác, còn có thể có năng lực trận pháp như vậy, chỉ sợ cũng chính là người này! Lúc đó cũng là vi sư nhìn lầm, nếu như sớm biết hắn có thủ đoạn như vậy, sớm bảo hắn hỗ trợ, có lẽ bây giờ đã... Khụ...
Hạ Cửu Hạc liên tiếp ho khan vài tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn theo hướng Lam Thiên nhìn, nói: - Nếu ngươi tin tưởng vững chắc chính mình, như vậy cũng sẽ không đi lo lắng người khác ra sao! Nếu ngươi muốn giống như người kia, thì phải có tự tin của hắn, ngươi chính là thiếu sót sự tự tin này, cho nên một khi gặp suy sụp mới phải như thế!
Lại lần nữa nghe sư phụ nhắc tới người kia, sắc mặt Lam Thiên không khỏi biến đổi, nhưng cũng không chú ý tới chuyện Văn gia bên kia nữa, gật đầu đáp ứng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mà lúc này, bên trong Ngọc Kinh Thành, cũng có một số người khác, đều cảm nhận được khí tức bên Văn gia không thích hợp.
- Ai sợ ai, nếu không bị sư nương ngăn cản, ta đánh chết các ngươi rồi! Thời khắc này, thấy hai người kia không ngừng muốn dẫn mình lên không trung chân chính chém giết, buông tay chiến một trận, Cổ Tiểu Bảo cũng có phần phẫn nộ. Thật ra nó cũng không chút e ngại hai người kia, nhưng sư nương không ngừng liên lạc bảo nó dừng tay, vốn nó định dừng tay, nhưng bọn họ... bọn họ khi dễ người ta...
Cho nên Cổ Tiểu Bảo vô cùng tức giận gào thét.
- Hả... Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không đang đánh với Cổ Tiểu Bảo vô cùng kịch liệt, khó phân thắng bại, đột nhiên nghe nó nói như thế, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bởi vì đã đánh đến hiện tại, người này cũng đã bại lộ lực lượng, hiển nhiên không cần thiết ẩn giấu nữa.
Nên biết, một số lão quái vật giữ dáng người ở trạng thái đứa nhỏ, tuy rằng thanh âm cũng sẽ như thế, nhưng nói chuyện đều là già dặn lão luyện, không giống như người này, hắn vì sao nói chuyện ý nghĩ cùng trạng thái, có đôi lúc lại đúng thật giống như một đứa nhỏ, đây là chuyện gì xảy ra?
Mà Nhậm Kiệt nghe Cổ Tiểu Bảo nói vậy, cũng cố nén cười, thấy cứ đánh nữa nói không chừng sẽ rối loạn, Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ liền dùng thần hồn lực: - Tiểu Bảo, đừng đánh nữa! Những người này không phải người ngoài; còn có, có một số việc ngươi còn phải tôi luyện, trong khoảng thời gian này ngươi đi theo bên cạnh Nhậm gia chủ đi! Trong khoảng thời gian này lời của hắn chính là lời của sư phụ, hắn sắp đi chiến trường Tây Bắc, ngươi mong muốn chiến đấu, đến lúc đó có khi là cơ hội cho ngươi chiến đấu! Nhìn thấy tình huống chiến đấu tới giờ này, Nhậm Kiệt chỉ có thể thông qua thần hồn lực dùng thanh âm dặc biệt của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cùng với phương thức liên lạc độc hữu nói với Cổ Tiểu Bảo, âm thầm thông báo cho nó biết.
- Hai lão ngài hãy bắt đầu thu lại lực lượng, người này là người mình! Đồng thời Nhậm Kiệt cũng thông báo với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn gia lão tổ Văn Mặc.
Hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, loại hiểu lầm này làm cho Nhậm Kiệt muốn cười lại không làm gì được, nhưng thật đánh nhau đến bây giờ, cũng không thể để người mình đánh người mình, nều mình còn không ra tay chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, mà mình ra tay thì càng phiền toái hơn, vì chuyện này mà bại lộ thân phận, tự giết lẫn nhau để người khác nhặt tiện nghi... đương nhiên Nhậm Kiệt không thể để xảy ra loại chuyện như vậy.
Hết thảy thật ra cũng không lâu lắm, Nhậm Kiệt vừa động thần hồn lực, cùng một lúc với hai loại thân phận, phân biệt xử lý hai bên.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu