Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 487 : Cuộc Đời Xui Xẻo
uy lúc đó cũng có thêm m Dương Cảnh xuất hiện, nhưng cái chết thảm của tên m Dương Cảnh âm hồn vừa rồi khiến mọi người kinh hãi. Cho dù m Dương Cảnh dương hồn xông lên cũng không làm được gì, cho nên Trương Phong Khinh Vũ xông tới cũng hơi chút do dự.
Hiện tại Lục Thần bị trọng thương, tông chủ còn chưa xuất hiện. Lam Phủ Thiên Tông không thể cứ để mặc cho tên này làm bậy. Mặc dù bên ngoài có phòng ngự, dù Thái Cực Cảnh nhất thời cũng không phá được, nhưng cũng không thể để làm mất thể diện của phủ mình.
Vừa mới khai tông lập phủ đã thật bại, hiện tại đột nhiên tên điên này chạy tới gào thét đòi giết, nếu như còn co đầu rút cổ thì truyền ra ngoài sẽ là chuyện gì?
- Lam Thiên, lăn ra đây. Chỉ biết phái đám ranh này ra chịu chết sao? Ngươi không phải được xưng là yêu nghiệt sao? Ngươi không phải là Thái Cực Cảnh sao? Lăn ra đây... Phương Viêm lại dữ tợn vỗ ra, trong lúc vỗ ra, cự chưởng đã xuất hiện ở trước người Trường Phong Khinh Vũ.- Oanh...
- Không xong, Vạn Biến Ngự Phong.
Trường Phong Khinh Vũ lập tức cảm giác như không gian bị đông cứng lại, trong lòng cả kinh, mà cự chưởng kia mang theo uy lực trời long đất lở vậy.
Trong lúc nguy cấp, thân hình Trường Phong Khinh Vũ giống như ngự phong, nhẹ nhàng dao động. Trước kia cự chưởng vỗ tới, hiểm cảnh tránh thoát một chiêu. Biến hóa mấy trăm lần tiếp, rốt cuộc thoát khỏi phạm vi một chưởng kia.
- Phụt! Tuy tránh thoát một chưởng này, nhưng vẫn dính dư uy, Trường Phong Khinh Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhanh chóng trầm xuống dưới.nàng biết, mình tuyệt đối không tránh nổi một kích thứ hai.
- Grào! Phương Viêm một chưởng không đập chết được Trường Phong Khinh Vũ, không khỏi tức giận rống lên như sấm, lại đánh xuống một quyền. Lam Phủ Thiên Tông lại ầm ầm trầm xuống mấy thước nữa, mặt đất gần như biến mất vậy, rất nhiều kiến trúc cũng chìm bằng mặt đất, chỉ có kiến trúc cao còn chồi lên một chút.
Từ lúc Phương Viêm đánh chết người, cả kinh thành đều bị kinh động, bao gồm Nhậm Kiệt và hai người Cổ Nguyệt và Hoa Ngọc Mỹ.
- Xảy ra chuyện gì? Người này là ai? Lực lượng thật kinh khủng, đây là lực lượng gì? Cổ Nguyệt dùng thần thức dò xét tình huống, không rõ nói.
- Cường độ thân thể đã đạt tới Thái Cực Cảnh, lực lượng cũng rất quỷ dị, dường như không phải dựa vào lực lượng bản thân, nhưng đúng là rất mạnh. Trong người lại có một cỗ oán khí, thật là kỳ quái... Thần hồn lực Hỏa Ngọc Mỹ mạnh hơn Cổ Nguyệt nhiều, cho nên cũng hiểu rõ tình huống hơn.
- Phương Viêm? Trong hoàng cung, hoàng đế cũng nhíu mày, bởi vì từ sau khi Phương Viêm bị Nhậm Kiệt đánh, hành tung quỷ bí, làm việc kỳ quái, ngay cả hắn đều không rõ gần đây Phương Viêm làm chuyện gì. Bởi vì gần đây xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng không chú ý Phương Viêm, hoàn toàn không nghĩ tới Phương Viêm lại trở nên mạnh như vậy. Thật kinh khủng.
Sao lại thế?
Có thể nói, trong Ngọc Kinh Thành vô số người đều nghĩ như vậy, chuyện gì xảy ra, xảy ra chuyện gì, Phương Viêm sao vậy?
Nhìn thấy Phương Viêm một chưởng suýt chút nữa đánh chết Trường Phong Khinh Vũ, Nhậm Kiệt cũng nhận ra hắn có rất nhiều vấn đề. Hắn chiếm được cỗ lực lượng này từ đâu ra? Có chút điên cuồng, hắn còn chưa là đại tướng quân mà dám xưng là đại tướng quân, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng.
Hiển nhiên lực lượng này đã vượt qua cực hạn thừa nhận của hắn, hắn đã sắp không khống chế được, cảm giác hiện tại như bị cỗ lực lượng này khống chế ngược lại vậy. Người này thật điên cuồng, hắn làm sao chiếm được cỗ lực lượng này? Kỳ quái, lần trước mình đánh hắn cũng không phát hiện hắn có lực lượng này, hai cánh tay hắn có chút kỳ quái...
- Lăn ra, lăn ra đây, lăn ra đây... Phương Viêm giống như phát điên, điên cuồng công kích, đánh cho cả Lam Phủ Thiên Tông chìm vào trong lòng đất.
- Đáng ghét, Thiên ca và lão sư đều bế quan, không ngờ xảy ra chuyện này... Phương Kỳ nhìn lên bầu trời, một hồi mới nhận ra là Phương Viêm, cả người hơi bay lên, nhưng không dám rời khỏi tầng bảo vệ của phủ.
- Phương Viêm! Nếu không muốn chết thì lập tức dừng tay, ai cho ngươi lá gan mà dám tới đây dương oai. Ngươi biết ngươi đang làm gì hay không? Nhìn xem ngươi bây giờ thành ra cái dạng gì? Thật làm mất mặt Phương gia ta... Phương Kỳ nổi giận nói. Tên này trước kia chỉ là tên bám theo mình bợ đỡ, hôm nay lại dám lớn lối như thế, thật không biết sống chết.
- Hả? Đột nhiên thấy Phương Kỳ đi ra, Phương Viêm không khỏi sửng sốt. Cái miệng to như chậu máu há to cười dữ tợn quát: - Kỹ nữ thúi tha, xú nữ nhân ngươi là cái thá gì mà dám lệnh cho bổn đại tướng quân, ngươi là cái thá gì? Xú nữ nhân ngươi mà cũng muốn thống lĩnh Phương gia, cũng muốn cưỡi lên đầu Phương Viêm ta, nằm mơ à? Đám khốn các ngươi đều đáng chết, ngươi còn ác hơn cả Lam Thiên, trừ Nhậm Kiệt ra, ngươi đáng chết nhất, kỹ nữ thối tha, xú nữ nhân, ngươi có tư cách gì mà kế thừa Phương gia? Phương gia là của ta, kỹ nữ bán thân ngươi dựa vào cái gì? Chết đi... Phương Kỳ không đi ra còn may, đi ra càng khiến cho Phương Viêm xuất thủ điên cuồng hơn. Hắn càng mắng càng khó nghe, không chút cố kỵ chút nào.
- Ngươi... Phương Viêm, ngươi dám mắng ta? Ngươi... Phương Kỳ tức tới nỗi ngực muốn nổ tung, cả người run lên chỉ Phương Viêm nói.
- Rắc... Đúng lúc này, tầng phòng ngự Lam Phủ Thiên Tông bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, dù sao pháp bảo phòng ngự không có người thúc giục, chống đỡ được tới bây giờ đã là rất khá rồi.
- Nhanh tránh ra... Đúng lúc này, bên trong Lam Phủ Thiên Tông có một gã m Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín do Lam Thiên cố ý hạ lệnh đi theo bảo vệ Phương Kỳ bỗng nhiên bay người ra kéo Phương Kỳ ra.
- Oanh, oanh, oanh... Trong tiếng nổ vang, phòng ngự tầng ngoài Lam Phủ Thiên Tông vỡ vụn, một bàn tay to lớn hạ xuống, ầm ầm, mấy trăm thước trong phủ lập tức bị đánh thành phấn vụn, vô số kiến trúc sụp đổ.
- Ha ha... Chết đi, xú nữ nhân, chỉ bằng ngươi còn muốn làm gia chủ Phương gia, các ngươi đều chết đi, đều đáng chết, giết chết các ngươi rồi tới phiên tên khốn Nhậm Kiệt... Phương Viêm như thần hủy diệt ầm ầm đánh xuống, Lam Phủ Thiên Tông bị công kích cho thê thảm không nỡ nhìn.
- Càn rỡ, càn rỡ, cút ra ngoài... Đột nhiên một tiếng quát phẫn nộ vang lên. Thanh âm kia giống như hủy diệt tất cả vậy. Là thanh âm của Lam Thiên, vừa rồi một chưởng kia vừa vặn phá hủy một cánh cửa đi vào không gian độc lập, sau đó bị hai cỗ lực lượng mạnh mẽ chấn ra. Tiếp đó một thân ảnh tử bên trong vọt ra, một đạo kiếm quang ầm ầm lóe lên, trực tiếp chém lên người Phương Viêm.
- Oanh... Phương Viêm bị đánh cho tóe máu bắn lên không trung. Mà Lam Thiên mặc quần áo hoa lệ xuất hiện, một kiếm chém về phía cổ họng Phương Viêm chém tới.
- Á... Phương Viêm bị đánh bật về sau, rú thảm lên, trong lúc sinh tử hắn phản ứng cực nhanh, lại vỗ ra một chưởng. Vẫn là một chưởng lúc trước đối phó Trường Phong Khinh Vũ, chưởng kình vọt lên nghênh đón kiếm khí của Lam Thiên.- Bịch... Xuy... Phương Viêm lại bị chấn bay mấy ngàn thước nữa, bàn tay ứa máu, lòng bàn tay bị chém vỡ.
- Lam Thiên, rốt cuộc ngươi cũng đi ra sao, chết đi, ta đập chết ngươi. Nhưng Phương Viêm lại vô cùng hưng phấn, cả người mạnh mẽ khựng lại, tiếp đó vù vù xông tới, thế tới uy mãnh, một quyền đấm tới.
Tuy Phương Viêm hiện tại có chút điên khùng, nhưng một quyền này lại rất quỷ dị, cường đại dị thường. Tốc độ, lực lượng, góc độ đều quỷ dị kinh người, không chỉ cường độ thân thể đạt tới Thái Cực Cảnh, mà trong người lại có một cỗ lực lượng đặc thù hỗ trợ, công kích trở nên sắc bén, hung mãnh dị thường.- -- --? O? -- -- -
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu