"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
hấy thuyền của Nhậm Kiệt từ xa chạy tới, một số người đang ở gần Hội Văn Lâu, còn có một số người định đi vào Hội Văn Lâu đều bàn luận xôn xao.
Lúc này mỗi người bọn họ đều giống như con gà trống nhỏ cao ngạo, ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo tự đắc. Nên biết rằng bọn họ đều đã trải qua nhiều ngày thi đua chọn lựa, cuối cùng mới có tư cách đi vào Hội Văn Lâu, đám người bọn họ này bất kể thành tích cuối cùng như thế nào, đều sẽ trở thành thành viên của Hội Văn Lâu, hưởng thụ các loại đãi ngộ của thành viên chính thức Hội Văn Lâu.
Nếu như có cơ hội tiến thêm một bước, chẳng những có thể có rất nhiều chỗ tốt, lại được dương danh ở Ngọc Kinh Thành.
Chuyện vừa rồi bọn họ cũng đều biết, tuy nhiên ở trong mắt bọn họ thì tính là gì chứ!? Đây là Hội Văn, không phải Võ Đấu Trường, là địa phương tỷ thí văn hóa cao nhã, là đất tung hoành của những tài tử bọn họ, là chỗ phô bày tài hoa, là sân khấu của họ.
- Hừ! Lúc này, tam hoàng tử Lý Văn Công cũng đứng trong đám người, vừa rồi là hắn trước hết vừa động thần thức, thông báo cho mấy người đi theo hắn, lúc này thật ra hắn biểu lộ thông minh, không có mạnh mẽ ra mặt như trước.
Thật lòng hắn cũng không dám cường thế ra mặt, lần trước đã mất hết mặt mũi, hơn nữa Thành Vương là tiểu tổ tông đời ông của bọn hắn, quả thật không chọc nổi! Cũng không biết tiểu tổ tông Thành Vương này nghe nói có mâu thuẫn với Nhậm Kiệt, thiếu chút nữa đánh nhau ngươi chết ta sống, hôm nay danh tiếng nổi bật, lực lượng cường đại... như thế nào lại nhận Nhậm Kiệt làm lão đại?!?
Thật không biết hắn nghĩ như thế nào?
Mặc dù chính mình không dám ra mặt, nhưng tam hoàng tử Lý Văn Công càng nghĩ càng căm hận! Lần này hắn vốn xuất ra hết danh tiếng, liên tiếp trong nhiều hạng mục tranh tài giành được đầu bảng, vốn mục tiêu chính là chạy thẳng tới vô địch của Hội Văn lần này, chuẩn bị hội sư cùng người sáng lập hội cao nhất, soạn ra một đoạn giai thoại truyền thuyết.
Sau đó từ từ tạo ra danh tiếng văn chương vô song, bác học nho nhã của hắn, để làm chuẩn bị cho bước kế tiếp tranh ngôi vị hoàng đế... thế mà không nghĩ tới thoáng cái lại mất hết mặt mũi, đến mức tới giờ này hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Đang lúc buồn bực, đột nhiên nghe có người kinh hô thuyền của Nhậm Kiệt tới, lập tức hắn dùng thần thức thông báo mấy người, vì thế liền truyền ra các loại lời nói, tình tự, tâm tình kích động của đám văn nhân kiêu ngạo, tự đắc kia.
Kể từ đó, lập tức liền kích động lên tâm tình của mọi người, nhất là nắm bắt được tâm tính kiêu ngạo, tự đắc của văn nhân.
Có người cố ý thúc đẩy, tâm tình của những người đó càng ngày càng kích động, lời nói ra cũng càng ngày càng quá đáng.
- Đừng nói là hắn, Nhậm gia bọn họ vốn chính là một đám người chỉ biết giết chóc!
- Mục vô quân thượng, đã sớm nên trị tội hắn!
- Bất học vô thuật còn đích thân làm sòng bạc, nghe nói còn hạ độc Phương tiểu thư, lúc giải độc vơ vét tài sản còn không tính, còn muốn làm chuyện không an phận... quả thực bỉ ổi mà!
- Người như thế chỉ là dựa vào một chút dư ấm che chở của gia tộc, không biết mình họ gì, sớm muộn gì cũng gặp ngập đầu tai ương!
- Hắn tới nơi này, cũng giống như đám người ở chung quanh kia đến đây tham gia náo nhiệt!
- Hừ! Hắn còn không bằng những người đó đâu, nhiều lắm cũng chỉ giống như những tên du côn lăn lộn chờ ăn kia, giống như những tên đồ tể giết heo bán thịt kia!
- Ha ha... Nói không sai! Hắn thì tính là gì, hắn hiểu được cái gì là thi từ ca phú, hiểu được cái gì là cầm kỳ thư họa chứ!
- Mưa phùn, sương trắng, khói xanh lượn lờ, tiếng người ngân nga... đây chính là cảnh đẹp, ta có một bài thơ...
Mưa nhỏ không lớn, vốn cũng không có ảnh hưởng gì, đám người kia ngươi một lời ta một lời nói đến càng ngày càng quá đáng, thậm chí có người còn nói châm chọc thẳng vào Nhậm Kiệt, Nhậm gia. Người tham gia so tài ở Hội Văn vô số đếm không hết, nhưng cuối cùng người thắng chỉ có 108 người, 108 người này đang ở trước quảng trường rộng lớn của Hội Văn Lâu. Tam hoàng tử cố ý ra lệnh cho người dẫn dắt, tất cả đề tài đều chỉa mũi nhọn vào Nhậm Kiệt, Nhậm gia.
- Đám người kia sao vậy, có bệnh chăng? Lúc ban đầu có mấy người bàn tán, Lý Thiên Thành đang ở trên thuyền cũng nghe được. Hắn còn đang huyên thuyên giới thiệu Hội Văn với Nhậm Kiệt, đồng thời tham khảo một chút chuyện đánh bạc với Nhậm Kiệt, cho nên cũng không để ý lắm. Nhưng không nghĩ tới những người này càng ngày càng quá đáng, giống như đám lửa càng lúc càng cháy lớn, càng ngày càng nghiêm trọng cũng càng ngày càng quá đáng, cuối cùng nói đến Lý Thiên Thành đều nghe không nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên vô cùng nghiêm túc nhìn thoáng qua đám người tụ truóc Hội Văn Lâu.
- Trước không nói người nào chuyên bị người khi dễ, loại ngựa chuyên bị người cưỡi kia, bởi vì ta cũng không là người thiện lương bị người khi dễ gì đó! Nhậm Kiệt nói, chỉ qua bên kia, rất rõ ràng chỉ ngay vào tam hoàng tử nói: - Đã nói người này đê tiện thật là cả đời đê tiện, nghĩ rằng học được quyền mưu, nghĩ rằng đây là thủ đoạn chánh trị, lại không biết việc làm này có ngu xuẩn biết bao! Nếu hắn có thể một mực ẩn nhẫn không âm thầm làm loại chuyện như vậy, ít nhiều vẫn còn có chút hy vọng, hiện tại xem ra một chút hy vọng cũng không có! Hắn quá giả dối, quá ngốc, quá ngây thơ!
- Lão đại... nói gì vậy? Lý Thiên Thành nghe như vịt nghe sấm, khó hiểu nhìn về phía Nhậm Kiệt, không sao hiểu rõ ý trong câu nói của hắn.
- Ta đang nói, tên con cháu ngươi kia đang làm trò quỷ! Nhậm Kiệt nói, vừa chỉ thẳng ngón tay vào tam hoàng tử Lý Văn Công.
Nhậm Kiệt đối thoại cùng Lý Thiên Thành cũng là trao đổi bình thường, hơn nữa thời điểm này hắn cũng không có khởi động trận pháp cách âm trên thuyền, nên rất nhiều người ở nơi này đang lưu ý tới bọn họ, bao gồm đám người tam hoàng tử Lý Văn Công, đều nghe được rõ ràng câu nói của Nhậm Kiệt.
Không ít người đều bị câu nói lớn mật của Nhậm Kiệt dọa cho hoảng sợ: chỉ vào một hoàng tử nói con cháu, đó không phải là mắng hoàng đế là đời con cháu hay sao.
Nhất là Lý Văn Công, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ, sát khí. Dù sao hắn cũng là hoàng tử, chưa từng bị sỉ nhục như thế.
Nhưng cũng giống như mọi người, hắn lập tức hiểu rõ ý câu nói của Nhậm Kiệt, tức giận đến hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể nuốt nhịn cục tức này: bởi vì Nhậm Kiệt là đang nói chuyện cùng Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành đích thật là đời ông của tam hoàng tử Lý Văn Công.
Những người khác đều thầm cười trộm, Nhậm Kiệt thật đủ ác đủ độc!
Nhưng tam hoàng tử Lý Văn Công phẫn nộ rất nhiều, trong lòng lại chấn động, đầy khiếp sợ. Làm sao có thể, mình cũng không có nói một câu nào, chỉ là ngầm thông qua thần thức sai bảo thủ hạ đi làm, làm sao hắn có thể phát hiện là mình làm, còn có câu nói loại đó, hắn có ý gì?
Làm sao có khả năng, làm sao hắn có thể phát hiện ra mình?
- Hắn dám ư! Để ta đi lôi hắn tới đây, xem hắn giải thích thế nào? Lý Thiên Thành vừa nghe nói, lập tức định tung người đi, bắt Lý Văn Công qua đây chất vấn một phen.
Tam hoàng tử Lý Văn Công vốn còn đang cố nén ngồi ở đó, làm bộ như hoàn toàn không chú ý tới Nhậm Kiệt bọn họ, nhưng Lý Thiên Thành vừa nói lời này khiến thân mình hắn run lên, thiếu chút nữa nhảy lên bỏ chạy! Nếu như vị tiểu tổ tông này thật sự muốn thu thập mình, vậy mình thật xui xẻo rồi!
Người khác còn dễ đối phó, nhưng Lý Thiên Thành là người khiến hắn nhức đầu nhất, cũng không dám trêu chọc nhất... cố tình Lý Thiên Thành trước nay không quản tới ai, không phục ai lại đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, vừa chạy tới liền ra tay đánh người, còn xưng tiểu đệ đến đây. Vốn chỉ tới một mình Nhậm Kiệt đã đủ khiến người không chịu nổi, hiện tại lại thêm tiểu tổ tông... Con bà nó! Cái này không phải muốn lấy mạng người ta sao!
- Không cần phiền phức như vậy, trước không nói xách hắn qua đây, có cắn chết hắn cũng không thừa nhận, mà cho dù ngươi làm cho người khác thừa nhận, không có bằng chứng hắn cũng không thừa nhận. Tuy rằng bổn gia chủ muốn thu thập người cũng không cần hắn có thừa nhận hay không, nhưng ngươi xem hiện tại loại khí thế này, loại tình cảm quần chúng kích động cùng đi nhà cầu này, nhất là đám người kia từng người đều rất tự đắc kiêu ngạo, cho dù xử lý tên làm chuyện xấu ở sau lưng kia, bọn họ cũng sẽ tự cho là đúng, nơi nơi tuyên dương, cao ngạo y như vậy, không biết cái gì gọi là gà trống nhỏ! Nhậm Kiệt đưa tay ngăn lại Lý Thiên Thành định vọt đi.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu