Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143 : Chờ Đợi Kỳ Tích (1)
gọc Trường Không nói một câu, giống như giội nước giải rượu, lập tức làm cho đầu óc Ngọc Thành đang hỗn loạn, gần như sắp sụp đổ nghĩ thông suốt đạo lý này.
Ngọc Thành cũng là người nắm trong tay Minh Ngọc sơn trang mấy chục năm, hơn nữa còn đạt tới cường giả siêu cấp m Dương Cảnh, nguyên vốn cũng là nhân vật đỉnh phong. Chỉ có điều là hơn một năm qua tiêu hao, hành hạ, đã làm cho lão có cảm giác như đèn hết dầu, hơn nữa lại liên tiếp phát sinh chuyện như vậy. Đột nhiên Nhậm Kiệt xuất hiện làm cho lão có hơi hỗn loạn, lập tức tấc lòng mờ mịt, mất mát, không biết nên quyết định như thế nào. Nhưng cũng may mà lão vốn rất thông minh, thừa dịp ngay khoảnh khắc Ngọc Trường Không thanh tỉnh, trước tiên nói ra vấn đề mấu chốt vừa nắm bắt được với Ngọc Trường Không. Rồi một câu nói của lão Đan Vương Ngọc Trường Không giúp lão hoàn toàn tỉnh ngộ.
- Ngọc Thành hiểu rõ! Ngọc Thành đáp xong, thân hình đột nhiên bay lên, lại lần nữa xông ra ngoài.
Vừa nghe Ngọc Thành nói lời này, các cường giả siêu cấp vốn đều đang duy trì trận pháp không nổi, đều là mắt sáng ngời, chẳng lẽ lão Đan Vương có dặn dò điều gì?
Lần này vô cùng nhanh chóng, rất nhanh Ngọc Thành đã trở lại dẫn theo Nhậm Kiệt. Ngọc Thành còn chưa có đạt tới cảnh giới m Dương Cảnh dương hồn, không có biện pháp mang theo Nhậm Kiệt bay đi, nhưng lão mang theo Nhậm Kiệt với tốc độ cao nhất chạy đi cũng vô cùng nhanh chóng.
- Oái! Tuy rằng Nhậm Kiệt có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên bị Ngọc Thành xông tới mang đi, còn với tốc độ nhanh như vậy cũng có chút đầu óc choáng váng. Cảm giác giống như người bình thường ngồi trên chiếc xe hở mui, chạy với tốc độ vượt qua 200 trở lên, tuyệt đối không phải là chuyện tâm tình thoải mái. Trước kia lão nhân mặt cười cũng xách theo Nhậm Kiệt bay đi, tốc độ dĩ nhiên nhanh hơn rất nhiều, nhưng so ra vẫn khác biệt, lão nhân mặt cười có lực lượng bảo vệ, Nhậm Kiệt giống như cùng nhau bay.
Đi vào nơi này Nhậm Kiệt cũng không xa lạ gì, bởi vì thần thức của hắn trước sớm đã dò xét qua nơi này, cho nên khi hắn hơi thanh tỉnh một chút, lập tức nhìn Ngọc Trường Không từ xa.
- Chuyện gì vậy? Mang một đứa nhỏ đến đây làm gì?
- Ngọc Thành đang đùa gì thế? Một đứa nhỏ ngay cả Chân Khí Cảnh còn chưa đạt tới, hắn cấp bách như vậy là để mang đứa nhỏ này tới sao?
- Chẳng lẽ là muốn bỏ qua, truyền thừa cái gì? Nhưng người này không phải người của Minh Ngọc sơn trang mà?
- Trang chủ định làm gì? Cho dù cuối cùng định truyền thừa giao phó cái gì, cũng phải mang Ngọc Nhân Long đến đây chứ? Ai vậy, rõ ràng không phải người của Minh Ngọc sơn trang?
Thấy Ngọc Thành vội vàng cấp tốc xông ra ngoài mang về lại là một đứa nhỏ còn chưa đạt tới Chân Khí Cảnh, mọi người đều rất bất ngờ, mấu chốt còn là một người ngoài. Nhất là các Thái thượng trưởng lão của Minh Ngọc sơn trang kia, nếu không phải không thể rời trận pháp, đều muốn lập tức xông tới để hỏi rõ ràng, đây là tình huống gì vậy?
- Lão tổ hơn một năm trước đã mất đi ý thức, không có biện pháp tự mình áp chế lực lượng, chỉ có thể dựa vào ngoại lực của trận pháp áp chế điều tiết, nhưng hiệu quả ngươi cũng thấy đấy. Vừa rồi dùng biện pháp của ngươi nói, lão tổ tạm thời thanh tỉnh một chút, hiện tại lại... Ngọc Thành nhìn về phía lão Đan Vương Ngọc Trường Không ở đàng xa, nói vô cùng chua xót.
Không có lão Đan Vương chống đỡ Minh Ngọc sơn trang giống như là một người mất đi xương sống lưng, cho nên bất kể phải trả giá cao bao nhiêu cũng phải bảo vệ lão Đan Vương. Đây cũng là bên ngoài nguy hiểm như vậy mà lão vẫn dồn hết tinh lực vào chỗ này. Không có lão Đan Vương, cái gọi là Minh Ngọc sơn trang; cái gọi là Minh Ngọc Đan Vương cũng chỉ là một hư danh mà thôi, tùy lúc đều sẽ bị người diệt sát.
Tuy rằng bên trong chẳng qua là kết quả tạo thành do hai loại lực lượng âm hồn, dương hồn của lão Đan Vương Ngọc Trường Không tản phát ra, nhưng Nhậm Kiệt tuyệt đối không dám đặt chân vào một bước. Trước đó là dò xét ở dưới tình huống thần thức đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo, dĩ nhiên cảm giác không giống nhau. Có thực sự tới gần, mới cảm nhận được hai loại lực lượng của lão Đan Vương này kinh khủng biết bao. Nếu như không phải lúc này ở một bên có trận pháp bảo vệ, thì dù ở khoảng cách này, chỉ cần lực lượng băng hàn hơi phát ra một chút đều đủ để đóng băng mình; mà chỉ hơi phát ra một chút lực lượng hỏa diễm kia cũng có thể làm cho mình hóa thành tro tàn.
- Linh ngọc... càng nhiều càng tốt! Chỉ cần có đủ linh ngọc, ta sẽ có biện pháp! Đã đến nước này, Nhậm Kiệt không có bất kỳ nhiều lời.
- Được! Toàn bộ đều ở chỗ ta nơi này, vì để bổ sung lực lượng cho mọi người, để duy trì trận pháp, linh ngọc của Minh Ngọc sơn trang có thể thu gom đều do ta giữ ở đây! Ngọc Thành nhận được Ngọc Trường Không phân phó, thời điểm này đã hoàn toàn quyết tâm biết nên làm gì. Lão không chút do dự liền phất tay một cái lấy ra một lượng lớn linh ngọc.
Đúng là một lượng lớn linh ngọc, giống như một ngọn núi nhỏ, linh ngọc các loại các dạng đều có. Cùng một loại đồ sộ so với lúc Nhậm Kiệt khai trương sòng bạc, cho đồ đệ Thường lão tứ cố ý biểu diễn núi tiền ngọc, chỉ có điều là lần này Ngọc Thành lấy ra toàn bộ đều là linh ngọc.
Với linh ngọc hạ phẩm là chính, trong đó có ba phần là linh ngọc trung phẩm, còn có nửa phần ở trên cùng là linh ngọc thượng phẩm. Tổng thể số lượng rất kinh người, tuyệt đối còn nhiều hơn gấp mấy lần so với mình chiếm được từ tên sát thủ kia. Tuy nhiên nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, dù sao đây cũng là tất cả tích lũy của Minh Ngọc sơn trang, tuy nhiên hiển nhiên linh ngọc của họ so ra chất lượng không bằng chiếm được của sát thủ nơi đó, không phải đồng nhất, không phải chuẩn mực như vậy, nhưng số lượng thì khẳng định không ít.
Đây... Đây là muốn làm gì? Các Thái thượng trưởng lão vừa rồi còn đang suy đoán, còn có những cường giả siêu cấp đang khống chế trận pháp lập tức cả kinh thất sắc.
Bởi vì nghe đối thoại giữa Ngọc Thành cùng Nhậm Kiệt, lại nhìn thấy Ngọc Thành không nói hai lời đã lấy ra tất cả linh ngọc, mà lại đưa cho tên trẻ tuổi này sử dụng... Đùa gì thế? Một đứa nhỏ ngay cả Chân Khí Cảnh đều chưa đạt tới, chẳng lẽ Ngọc Thành bị cái gì kích thích, điên lên rồi hay sao?
- Ngọc Thành! Ngươi đang làm gì vậy?
- Trang chủ! Người này là ai vậy, ngươi đây là?
Rốt cục mọi người tại đây không nhịn được, ngay lập tức dùng thần thức trao đổi với Ngọc Thành. Đối với hành động điên cuồng này của lão cũng vô cùng khó hiểu, đều muốn nghe giải thích. Họ cực khổ, cố sức lâu như vậy, thì dù cho muốn bỏ qua hoặc là giao phó hậu sự, hoặc là có hành động gì khác... cũng không có thể làm bậy làm bạ như vậy chứ!?!
Số linh ngọc này nếu như đổi thành tiền ngọc, có ít nhất 7000,8000 vạn, thật dọa người. Đó là vì dùng tiền ngọc đo lường linh ngọc bản thân nó không chuẩn xác lắm; bởi vì tiền ngọc là tiền của thế tục, mà linh ngọc mới thật sự là đồng tiền dành cho người tu luyện sử dụng. 7000,8000 vạn tiền ngọc nghe ra rất dọa người, nhưng đổi thành linh ngọc thượng phẩm cũng chỉ có 700,800 khối mà thôi.
Mặc kệ Ngọc Thành phiền não, nhức đầu, thời điểm này Nhậm Kiệt không có thời gian để ý tới, hắn trực tiếp ngồi xuống, trong nháy mắt thần thức đi vào trong thức hải, trực tiếp mở ra đoạn phim, phất tay một cái trong nháy mắt thần thức bao phủ lên linh ngọc dẫn lực lượng vào trong đoạn phim.
"Ầm!" Trong nháy mắt kế tiếp, Nhậm Kiệt lại lần nữa đi vào loại cảnh giới huyền diệu kia, lại lần nữa nhìn thấy năm vị Thánh nhân từ rất xa. Nhậm Kiệt thật muốn xông lên phía trước, tuy nhiên hắn đã thử qua, dưới tình huống hôm nay hắn phải có thay đổi, việc duy nhất phải làm chính là đưa thần thức ra ngoài dò xét, mượn thần thức dưới ảnh hưởng độc đáo của cảnh giới Thánh nhân luận đạo, để làm một số chuyện mà ở giai đoạn lúc này Nhậm Kiệt không có biện pháp làm được.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu