Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:47:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Đây Là Con Đường Nào…
ụ cười thản nhiên của Lưu Tuệ lại hiện lên trong đầu… Vì sao cô có thể phấn khích như vậy, xa hoa loá mắt như vậy? Mới đây tôi chỉ có thể nhìn cô, hiện tại cũng giống thế sao? Tôi còn muốn đợi cho hối hận lặp lại bao nhiêu lần nữa? Tôi còn tưởng mình đã trải qua đủ mọi thứ xấu hổ?
Lúc trước gặp được Lí Minh Ngôn, tôi liều lĩnh đuổi theo, tôi đã cho là tôi đã thay đổi. Nhưng thật ra, thứ đả kích tôi chính tôi mới có thể thấy rõ, thì ra tất cả chỉ là giả vờ, tôi vẫn là tôi của trước kia. Một người mập mạp yêu đuối, dựa vào cái gì được người khác yêu?
Suốt ngày nằm mơ lọt vào mắt xanh của vương tử, suốt ngày sống cuộc sống trần tục hèn mọn, suốt ngàu chỉ có thể tiếp tục nằm mơ. Có lẽ nên tỉnh, không ôm hi vọng hão huyền nào nữa. Nhưng như thế sẽ hạnh phúc sao? Tôi một lần nữa nói ình biết, chuyện cổ tích không bao giờ có thể xảy ra với mình. Nghĩ như thế rồi, tôi sẽ vui sao?
Lừa mình dối người!!
… … …
Ngay bản thân tôi cũng không tin được bản nhân nhịn đói ba ngày, ngoài uống nước và ăn một chút hoa quả thì chưa ăn một miếng cơm hay thịt nào. Mỗi ngày mẹ tôi đuổi theo sau lưng tôi, không ngừng hỏi tôi cuối cùng đã chịu đả kích gì. Tôi dùng sự im lặng để trả lời, dùng hành vi chán nản để thuyết minh.
Nhưng mà, buổi sáng ngày thứ tư, khi tôi chuẩn bị rời giường, cả người đột nhiên ngã quỵ, toàn thâm mềm nhũn không một chút sức lực, trái tim như cũng không muốn đập. Tôi vất vả lắm mới xuống khỏi giường, lập tức bị mẹ tôi lôi xuống ấn vào bàn ăn, ngay cả đánh răng cũng không cho, lập tức tống cơm vào miệng tôi. Mẹ tôi ngồi một bên nhìn tôi chép miệng nói “Con nói còn là cái nghiệp gì đây, mẹ có phải ngược đãi con không, không cho con ăn cơm sao.”
Thứa ăn mới vào một lát bụng tôi bắt đầu khó chịu. Không ăn thì đói, ăn lại cảm thấy khó chịu, cảm giác này chính là sống không bằng chết. Đợi cơn khó chịu dịu qua, tôi chậm rãi ăn cơm, dần dần cũng quen dạ. Sau đó, tôi hoàn toàn buông thả bụng mình, điên cuồng ăn. Khi tôi ăn xong ba bát cơm cộng thêm hai chén canh bụng tôi lại bắt đầu đau. {hana: bạn ăn như heo đó không đau mới lạ}
Tôi lăn trên sô pha ôm bụng kêu khổ, mẹ tôi ngồi trước mặt tôi tiếp tục giáo dục những điều thấm thía “Chân tâm à, con cho dù muốn giảm béo cũng không thể dùng biện pháp làm bản thân đói chết được. Người ta cũng nói ăn một lúc không thể béo, nghỉ ăn một lần cũng không gầy chết được a! Giảm béo là phải có hiệu quả, con như vậy chỉ là đang tự đày đoạ bản thân mà thôi.”
Tôi cau màu, buồn bã nói “Con chỉ là muốn thay đổi nhanh một chút, tuổi xuân không còn đợi con a.”
“Con này đúng là hâm rồi, muốn thay đổi cái gì!”
“Dù sao con cũng muốn làm mỹ nhân. Con ghét làm con vịt xấu xí. Con ghét luôn phải ngưỡng mộ người khác.”
“Con nghĩ vậy là không đúng rồi. Những cô gái khác xinh đẹp thế nào mẹ không biết, mẹ chỉ biết con gái nhà mình chính là nhìn thuận mắt nhất đấy.” {hana: chả bù ẹ mình, hum nay lại nói, Chi ơi con béo quá rồi đấy, mau đi giảm cân… ta hêm cần… ai nói ta béo hêm xinh:( }
“Vô nghĩa, mẹ sinh ra con thì chẳng thấy con đẹp.”
“Người thích con cũng sẽ như thế, người đó sẽ không bắt con chạy theo những cô gái xinh đẹp khác, trong lòng nó con chính là tốt nhất.”
Nghe mẹ nói, trong đầu tôi vang lên những lời Trần Diệu Thiên từng nói với tôi…
Cho dù những cô gái khác có vĩ đại hơn em gấp trăm lần, làm anh yêu cũng chỉ có em…
Tiểu Trư, ngoài em, anh cuối cùng cũng không thể để ai vào trong lòng…
Nháy mắt, một trận gió nhẹ thổi qua nội tâm tôi… Có cảm giác khác thường nổi lên trong lòng tôi…
“Con sao vậy? Giống như muốn khóc.” Giọng mẹ già đột nhiên vang lên bên tai, tôi lùi mạnh, không nể mặt nói “Trách sai ai chẳng muốn khóc, được rồi, không gây với mẹ, con phải chuẩn bị đi rồi.”
Tôi vốn cảm thấy mấy ngày qua không gặp mọi người vừa nhìn sẽ hô lên kinh ngạc, oa, Chân Tâm, bạn gầy đi! Kếy quả mọi người đúng là có hô lên kinh ngạc, có điều nội dung của nó là “oa, Chân Tâm, sao bạn tiều tuỵ quá vậy, bạn chịu đả kích gì sao!!”
Nói gì chứ, lời này mới thật sự khiến tôi đả kích. Tôi bắt đầu tự hỏi hành động của mình có phải là sai lầm hay không.
Buổi chiều về nhà tôi bắt đầu cùng mẹ già thương lượng, làm thế nào mới có thể cải tạo thể xác một cách đúng hướng. Mẹ tôi nói “Chân Tâm à, mỗi ngày trước khi đi ngủ và sau khi rời giường, con hãy nói một trăm lần – Mình là người đẹp nhất!” {hana: Bà mẹ này YY quá}
“Mẹ muốn con tự lừa mình dối người sao?” Tôi trừng mắt nhìn mẹ tôi.
“Cái này gọi là quá trình thanh tỉnh nhận thức của bản thân đó.” Mẹ tôi sửa lại, mẹ nói “Vì nhận thức của con không đúng, mẹ trước phải khiến nhận thức của con đi đúng đường.”
Mẹ lôi tôi vào phòng tôi, mở máy tính của tôi, đem mấy tấm hình ngôi sao xinh đẹp đưa ra. Khi tôi nhìn thấy Trương Mạn Ngọc mẹ tôi nói “So ra thì con còn trẻ hơn người này nhiều.” Tôi cười sặc sụa. “Mẹ, con biết con so với chị ấy đúng là trẻ hơn rất nhiều.” Khi tấm hình Lâm Tâm Như hiện lên, mẹ tôi nói “Cô ấy làm gì có làn da trắng nõn như con, con không biết da cô ấy không đẹp lắm sao?” Tôi lại nhìn nhìn, sau đó nói “Hình như là vậy…”
Đang thảo luận, dưới lầu bỗng vang lên tiếng chuông cửa, tôi chạy xuống mở cửa, lúc này đứng sững sờ tại chỗ chính là một thân tây trang thẳng thớn – Trần Diệu Thiên.
“Ai nha, Tiểu Thiên, con đến rồi sao.” Thanh âm của mẹ tôi vang lên phía sau, Trần Diệu Thiên ban đầu mặt không chút biểu tình, đột nhiên cười rộ lên, gật đầu nói “Dì khoẻ không ạ.” Mẹ tôi một tay đẩy tôi ra, tay còn lại kéo Trần Diệu Thiên vào cửa, vô cùng nóng vội nói “Tiểu Thiên, đã lâu không gặp nha, sao gần đây con không đến chơi với Chân Tâm, dì nhớ con lắm đó.” {hana: dì nhớ thì đi mà đi chơi, người ta tới chơi với con dì cũng có chơi với di mô…ghét…
Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh - Hữu ảnh hữu tung