When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
iên tiếp suốt mười ngày liền, Vưu Khả Ý không về chung cư một lần, cũng chẳng liên lạc với người nhà.
Cô chưa từng cảm thấy thoải mái tự do như bây giờ, không có di động, sống ở thành Bắc xa lạ, dù ở trong căn phố cũ kĩ chật hẹp này, cho dù sáng sớm mỗi ngày đều bị tiếng rao của người bán hàng rong tiếng nói chuyện hay xào rau từ bên ngoài truyền tới qua bức tường chẳng thể cách âm đánh thức, Vưu Khả Ý vẫn mê mải hưởng thụ tất thảy.
Ở đây không ai quen cô cả.
Cô và Nghiêm Khuynh như vừa thoát ra khỏi vũ trụ, cho dù có làm gì cũng không phải bận tâm đến cái nhìn của người khác nữa.
Cô và Nghiêm Khuynh học làm cá, sáng sớm ra chợ mua một đống đồ ăn, sau đó trở về căn bếp hẹp để nấu cơm.
Cô thích ăn cay, lúc nào cũng ra rả nói với Nghiêm Khuynh: “Anh cho nhiều ớt một chút đi, nhiều thêm một chút!”
Kết quả trưa hôm đó, hai người nhìn nồi canh cá cay xè đỏ đến chói mắt, ăn mà miệng cũng đỏ bừng, vừa ăn vừa thổi phù phù.
Nghiêm Khuynh rót nước cho cô uống, có phần không nói nên lời: “Không phải em bảo anh bỏ nhiều ớt sao? Anh cứ nghĩ là em biết ăn cay.”
Vưu Khả Ý vừa uống nước ừng ực vừa cười ha ha, “Thật ra em muốn nhìn bộ dạng cay quá ăn không nổi của anh cơ, ai bảo bình thường trông anh lạnh lùng cao ngạo chẳng màng khói lửa nhân gian thế làm gì?”
Nghiêm Khuynh vẫn luôn sống một mình, có thể xem khả năng tự chăm sóc bản thân là do tự học mà ra, thành một tay bếp giỏi. Vưu Khả Ý sống chung với anh mấy ngày, cuối cùng cũng chọn một hôm ngày lành tháng tốt mặt trời rực rỡ, tranh thủ Nghiêm Khuynh ra ngoài chưa về, chủ động xuống bếp.
Cô không rành chuyện bếp núc, thế nên chọn những món rất bình thường: Ba chỉ xào, khoai tây xắt sợi, canh cà chua trứng.
Vưu Khả Ý tự thấy mình đã rất rất cố gắng rồi, thế mà lúc Nghiêm Khuynh về nhà thì cô vẫn còn trong bếp hoàn tất món cuối. Hai gò mắt đỏ ửng, quay lại nhìn người đàn ông ở cửa, ngượng ngùng nói: “Xong ngay đây, anh chờ thêm xíu nữa thôi!”
Sau đó lại nhanh chóng quay lại tắt bếp, múc canh ra tô.
Đang bận rộn như vậy mà không thấy người ở sau nói tiếng nào, cô hơi sững sờ, quay lại lần nữa nhìn anh, chỉ thấy Nghiêm Khuynh đang mỉm cười dựa vào khung cửa bếp, khóe môi giơ cao, đẹp đẽ như một vầng trăng khuyết.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, ngập ngừng hỏi anh: “Anh, anh cười gì vậy?”
Nghiêm Khuynh đi tới, sợ cô bị nóng, đỡ tô canh cô đang bưng, vừa ra ngoài vừa thấp giọng nói: “Cười vì mình thật tốt số.”
Vưu Khả Ý đi theo anh ra ngoài, muốn hỏi anh tốt số là sao, là vì có thể được ăn món ngon thế này, hay… hay vì có cô nấu cho anh. Thế nhưng cuối cùng Vưu Khả Ý cũng không thể hỏi thẳng, chỉ biết nhìn Nghiêm Khuynh đang xới cơm, lúc vùi đầu ăn từng miếng lớn, có một cảm giác trào dâng không thể nói thành lời.
Đó là sự thỏa mãn mà dù có múa bao nhiêu điệu, giành được bao nhiêu tiếng vỗ tay cũng chưa từng trải qua.
Cô cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, sau khi nếm khoai tây thái sợi mặn quá đáng và thịt ba chỉ nấu quá nên nhai không được, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ăn uống ngon lành kia.
Cô lí nhí hỏi: “… Ăn ngon không anh?”
Nghiêm Khuynh gật đầu, lại uống một hớp canh.
Cô chột dạ gẩy gẩy hạt cơm: “Anh không cần an ủi em đâu, đâu phải em không có vị giác… dở thật mà.”
“Không phải an ủi em.” Nghiêm Khuynh đặt đũa xuống, lấy hạt cơm còn dính bên mép Vưu Khả Ý, nhìn cô rất nghiêm túc, “Vì đây là em nấu.”
Cô bĩu môi, “Cũng vì em nấu nên mới dở như thế—”
“Lớn thế này, đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho anh.” Nghiêm Khuynh nói.
Giờ phút này, cuối cùng Vưu Khả Ý cũng không nói ra lời.
Trong suốt buổi, Nghiêm Khuynh không mở miệng nói một lời, còn cố gắng ‘tiêu diệt’ mọi thức ăn còn trên bàn. Chân mày của anh không hề nhăn lấy một lần, cứ như đang ăn những món mỹ vị được một đầu bếp nào đó nấu ra.
Đây là những món rất bình thường, thật sự rất bình thường, thế nhưng Vưu Khả Ý nhìn anh đang vùi đầu ăn uống ngon lành như thế, trái tim co rúm, như một cái lá nhăn nhúm.
Cô cảm thấy hốc mắt hơi nóng, cũng có thể vì ba chỉ xào hơi cay, mới có thể khiến cô xúc động đến rơi nước mắt như vậy.
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Nghiêm Khuynh bưng chén bát vào bếp rửa, cô dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng ấy cả buổi, sau đó lặng lẽ đi tới ôm anh.
Cả người Nghiêm Khuynh hơi đờ ra.
Cô lại dán mặt lên lưng anh, giọng nói mềm mại: “Sau này em sẽ cố gắng hơn.”
“Cố gắng làm gì?”
“Cố gắng để học cách nấu ăn thật ngon.”
Anh cười hai tiếng bảo: “Không cố gắng cũng không sao, anh sẽ nấu.” Dừng lại một chút, anh tiếp, “Anh nấu cho em ăn là được.”
“Em thích nấu, em muốn nhìn anh ăn món em nấu.” Vưu Khả Ý siết vòng tay, ôm anh chặt hơn, giọng nói cũng thấp dần, “Từ nhỏ đến lớn, dù có làm gì thì mẹ cũng luôn muốn em phải làm sao cho xuất sắc nhất. Mẹ nói với em, nếu không làm tốt thì mọi cố gắng đã bỏ ra đều trở thành vô nghĩa. Thế nhưng dù đồ ăn hôm nay em nấu không được ngon, anh vẫn ăn rất vui, anh nói vì do em nấu.”
“…”
Vưu Khả Ý chớp chớp mắt, hơi muốn khóc, nhưng rồi lại nhịn.
“Hôm nay em mới hiểu, thì ra mẹ nói không đúng, một việc có giá trị hay không, không thể chỉ đánh giá qua kết quả. Đời người không thể chỉ có nhảy múa, không thể chỉ có điểm cao, độ khó cao mới được xem là chiến thắng. Chỉ cần khán giả vỗ tay, chỉ cần bọn họ thưởng thức vẻ đẹp của anh thì anh đã có tư cách là một vũ công rồi. Cũng như thế, dù em có nấu ngon hay không, chỉ cần anh vui vẻ mà ăn như thế, em đã rất thành công.”
Nước trong lavabol chảy ào ào, thế mà Nghiêm Khuynh lại quên mất phải rửa chén, anh chỉ cầm cái chén để dưới vòi nước chảy, mãi lâu sau mà cũng không nói tiếng nào.
Vưu Khả Ý tiếp: “So với được múa trên sân khấu, được khán giả trong cả hội trường vỗ tay, thật ra hôm nay em vui hơn cả. Cho dù khán giả chỉ có một mình anh, em vẫn cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.”
Vì anh chưa từng được ăn bữa cơm cho chính người nhà nấu cho.
Vì cho dù thành tích được như ý thì cô vẫn luôn nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả như bình thường.
Giờ phút này, Vưu Khả Ý nghĩ: Thật ra sau này có múa hay không cũng chả sao, chỉ cần có anh, cuộc đời của cô đã vĩnh viễn không còn chỗ trống, chẳng cần bất kì một khán giả nào khác nữa.
***
Tối nọ khi cùng vào siêu thị mua vài món đồ dùng hằng ngày, Vưu Khả Ý vô tình nhìn thấy một hình ảnh lập lòe trên tấm bảng đèn led thì mới sực nhận ra, sắp đến tết rồi.
MC mặc chiếc váy màu đỏ, cười tươi rói: “Lại đến ngày cả nhà sum vầy rồi, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, chuẩn bị nghênh đón tân xuân…”
Trên màn hình là cảnh các phóng viên ngoại cảnh đến từng nhà dân để quay cảnh chuẩn bị đón năm mới. Dù là người lớn hay trẻ em đều tươi cười nhìn ống kính nói những dự định của mình về tết âm lịch.
Có một công nhân đi làm xa quê, dùng giọng nói còn mang đậm tiếng địa phương, ngượng ngùng bảo: “Tôi chỉ mong có thể về nhà ăn tết, cùng cả nhà ngồi trước TV xem chương trình gala Xuân Vãn.”
Cô bé mặc áo bông đỏ thẫm non nớt nói: “Con thích tết nhất! Tết đến thì mọi người đều lì xì cho con!”
Bà cụ đã ngoài năm mươi, đầu bạc quá nửa, cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn, bùi ngùi nói: “Chẳng biết còn thể qua được mấy cái tết nữa, chỉ mong sao mỗi năm con cái cháu chắt đều về là già đã thỏa mãn rồi.”
Giây phút đó, Vưu Khả Ý kinh ngạc đứng ngẩn ra, chân bất động không nhúc nhích.
Còn Nghiêm Khuynh đang chọn nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, nhớ Vưu Khả Ý thích ăn cá, lại thích cả thỏ nên đang phân vân không biết nên làm cá nấu cay hay thỏ hầm, vì thế quay đầu muốn hỏi cô, cuối cùng lại há miệng ngây ra, không nói nên lời.
Anh nhìn cô bé của mình đang đứng thần ra trước màn ảnh lớn, có lẽ không không hề nhận ra hai tay mình đang xoắn chặt vào nhau như bánh quai chèo.
Nghiêm Khuynh nhạy cảm nhận ra cô có gì không bình thường, lúc ngẩng đầu nhìn lên màn hình thì nghe thấy tiết mục đã chuyển tới đoạn mọi người, với đủ mọi ngành nghề, kể về ước mơ của mình trong dịp xuân mới.
Những người khác nhau có ước mơ khác nhau, thế nhưng mọi ước muốn rải rác đều hướng về bốn chữ đơn giản: Gia đình sum vầy.
Tay Nghiêm Khuynh đang cầm một con cá đông lạnh, siêu thị có chạy hệ thống sưởi, vốn không lạnh lắm nhưng đột nhiên giờ phút này anh bỗng cảm thấy rét run, lỏng tay buông con cá xuống theo bản năng. Vì thế, con cá đông lạnh như một cây gậy vang một tiếng, rơi xuống đống đá ướp.
Anh đi tới bên cạnh, thấp giọng gọi cô: “Vưu Khả Ý.”
Cô lại không nghe thấy, còn đang ngẩn ra xem chương trình kia.
Mãi đến khi Nghiêm Khuynh nắm tay cô, hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh, “Anh chọn cá xong chưa?”
Nghiêm Khuynh nhìn cô một lát, lắc đầu, “Cá không tươi, hôm khác lại mua.”
Anh không hề quên vẻ uể oải và do dự thoáng lướt qua trong mắt cô, trái tim trĩu nặng suốt nhiều năm qua, vì cuộc sống nhẹ nhàng và vui sướng mấy ngày qua, chớp mắt bay lên giữa không trung, như một quả bong bóng được người ta bơm khí vào. Thế nhưng vào giây phút này, như có người đã dùng kim đâm vào trái tim anh, bao nhiêu khí đều bay hết mất rồi.
Anh lại như đang ở giữa trời không, rơi thẳng xuống đáy vực.
Vì gần tết nên siêu thị rất đông, có một hàng dài đang đứng chờ tính tiền trước quầy. Lúc anh đang xếp hàng thì Vưu Khả Ý bỗng nói: “Em muốn ra ngoài đi vệ sinh, chút nữa quay lại tìm anh sau được không?”
Nghiêm Khuynh gật đầu, lại dặn thêm: “Nếu tính tiền xong mà em chưa quay lại thì sẽ anh sẽ đứng chờ ngay trước cổng siêu thị.”
Vưu Khả Ý cười gật đầu, chạy mất.
Mà đến khi anh trả tiền xong xuôi hết rồi, ra khỏi siêu thị, mắt nhìn mông lung lướt một vòng quanh sân trước siêu thị, bỗng sững lại.
Có một buồng điện thoại công cộng màu đỏ dưới một tán cây lớn ở cách đó không xa, nơi đó có một bóng dáng rất thân thương, đang đưa lưng về phía anh, cầm điện thoại nói chuyện.
Khoảng cách này, nói xa cũng không xa, bảo gần cũng chả gần. Người đông, rất có thể anh đã nhận nhầm người.
Nhưng không biết vì sao, giây phút này anh lại chắc chắn như thế, chắc chắn người ấy chính là Vưu Khả Ý, đang gọi điện về nhà.
Trong siêu thị quá đông người, có đứa trẻ bị lạc cha mẹ, đứng ngay trước cổng khóc òa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chảy hết nước mắt nước mũi.
Nhân viên siêu thị dẫn nó đi vào văn phòng quản lý, chốc sau, loa phát thanh đã bắt đầu phát thông báo tìm người, bảo là có một bé trai mặc áo đỏ, quần xanh da trời bị lạc cha mẹ, đứa bé năm nay tám tuổi, tên là…
Chưa đến một phút đồng hồ sau, anh lại nhìn thấy cậu bé đó, được mẹ bế trong lòng đi ra ngoài. Mẹ vừa lau nước mắt cho nó, vừa căng thẳng dạy con, lần sau nhất định không được chạy lung tung, có thể thấy trong lòng đang rất sợ hãi.
Thằng bé khóc nhè như mặt mèo, cứ gật đầu liên tục, quàng cổ mẹ nức nở làm nũng.
Nghiêm Khuynh xách túi nặng nề đứng nơi đó, nhìn hai mẹ con đi xa dần. Người qua đường đông đúc đi lướt qua anh, có thể thấy họ đang cùng người nhà chuẩn bị mua sắm đón tết.
Còn anh đứng mờ mịt ở đây, đột nhiên cảm thấy mùa đông năm nay thật lạnh lẽo.
Sao anh lại quên mất?
Sao anh lại xem cô là một kẻ đáng thương cô đơn trơ trọi, không có người thân như mình?
Cô không chỉ có một mình, cô có người thân, có gia đình, có vướng bận, có thời gian hạnh phúc suốt hai mươi mốt năm sum vầy bên gia đình.
Anh đứng một mình trong đám đông, bên tai là thế giới đang từ từ tĩnh lặng.
Anh tự hỏi chính mình: Chiếm lấy nửa tháng, cứng rắn đưa em rời khỏi người nhà của mình, có phải từ nay về sau, mày sẽ tiếp tục làm chuyện này?
Đứa bé kia chỉ đi lạc mấy phút mà mẹ nó đã lo lắng vậy rồi, còn nay anh mang Vưu Khả Ý rời khỏi cha mẹ cô, không một tin tức, cha mẹ cô sẽ lo lắng đến thế nào?
Suy nghĩ mà anh đã cố gắng vứt ra sau đầu suốt nhiều ngày qua bỗng nhiên xông ra, Nghiêm Khuynh nghe thấy trái tim mình đập như sấm dậy, lại một cảm giác mông lung mà trước đây chưa từng có.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau