Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
uối cùng động tĩnh trên giường đã đánh thức Chúc Ngữ từ trong trí nhớ, đầu tiên bà nhào tới bên giường, vội vàng hỏi con gái: “Con tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?”
Bà vội vàng ngẩng đầu nhấn nút gọi ở đầu giường, sau đó nói với Vưu Khả Ý: “Con đừng vội, bác sĩ sẽ tới ngay, không cần gấp!”
Nếu một người đang liên miên tự nói chuyện, không biết liệu bà có nhận ra hay không, thật ra những lời ấy bây giờ không phải để an ủi Vưu Khả Ý, ngược lại là đang tự an ủi chính mình.
Gáy Vưu Khả Ý rất đau, nằm trên gối chỉ cảm thấy thần kinh đang giật đùng đùng. Cô giơ tay sờ, phát hiện gáy mình bị băng một lớp thật dày.
Cô nhìn người phụ nữ ở bên giường giữ chặt tay cô, cau mày trách: “Không được sờ lung tung! Miệng vết thương sâu lắm, còn bị chấn động não nhẹ, con biết điều một chút!”
Lúc này, Vưu Khả Ý không giãy dụa nữa, chỉ nhẹ nhàng rút tay trái trong tay mẹ về.
Cô đã rất quen thuộc với vẻ mặt mẹ như thế rồi, vì hai mươi mốt năm qua, gần như lần nào về nhà cô cũng sẽ nhìn thấy khuôn mặt ấy.
“Vưu Khả Ý, không được chơi vi tính! Vào phòng làm toán cho mẹ!”
“Vưu Khả Ý, tắt TV ngay! Tắt ngay! Hôm nay con tập múa đủ ba tiếng chưa? Chưa tập đủ thì không được xem TV!”
“Vưu Khả Ý, con lập tức bỏ việc ở trung tâm huấn luyện ngay cho mẹ! Mẹ không nuôi nổi con à? Mẹ cho con đi học múa từ nhỏ để làm cô giáo? Mẹ nói cho con, con không được lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa như thế!”
Có rất nhiều điều không được phép, nhiều đến mức trong quá trình trưởng thành, cô gần quên mất mình muốn cái gì, chỉ biết mẹ không cho phép mình làm gì.
Nhưng lúc này thì—
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ không cho con sờ lung tung, sợ miệng vết thương chuyển biến xấu, vậy vì sao trước đó lại đập vào đầu con?”
Khuôn mặt Chúc Ngữ cứng đờ, vẻ giận dữ trách móc nặng nề của một giây trước đó lập tức biến mất.
Bà quen với việc ra lệnh, quen với việc mọi người xung quanh đều làm theo lời mình, không hề đi trái, vì thế ban nãy lại bắt đầu ra lệnh cho Vưu Khả Ý theo bản năng.
Dừng lại một chút, bà nói: “Khả Ý, con biết mẹ không cố ý, từ trước tới nay mẹ chưa bao giờ muốn làm con tổn thương. Lúc đó chẳng qua giận quá, muốn đập cái thằng khốn khiếp kia—”
“Anh ấy tên là Nghiêm Khuynh.” Vưu Khả Ý gằn từng tiếng cắt ngang lời bà.
Chúc Ngữ khựng lại, ánh mắt vừa trở nên nhu hòa lập tức cứng rắn.
Bà nói bằng giọng điệu rất bình thường hờ hững: “Nó tên gì thì liên quan gì tới mẹ?”
Vưu Khả Ý nhìn bà không nói.
Chúc Ngữ nhắm mắt, lúc mở ra thì đã điều chỉnh cảm xúc xong rồi, nhẹ giọng bảo: “Con còn trẻ, không biết rốt cuộc mình đang làm gì. Người trẻ thường đi nhầm đường, có một hai lần vậy cũng không sao, chỉ cần biết quay đầu là được rồi—”
“Con sẽ không quay đầu.” Vưu Khả Ý nhìn bà, giọng nói không lớn thế nhưng từng chữ đều rất rõ ràng, mang theo toàn bộ dũng khí và tinh thần đấu tranh của mình.
Chúc Ngữ lại như không hề nghe thấy gì cả, tiếp: “Còn về trung tâm huấn luyện kia, mẹ đã đích thân tới đó, cũng nói chuyện xong với quản lý rồi, sau này con không cần đến đó nữa. Ông ta biết con có thể vào đoàn Văn công nên đã chủ động bày tỏ sẽ không làm chậm trễ tiền đồ của con. Con có thể yên tâm.”
Bà thậm chí còn mỉm cười nói với Vưu Khả Ý, cố tỏ ra thoải mái: “Còn nữa, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, mẹ biết người trẻ các con có tư tưởng tiến bộ, không để ý đến những chuyện như trinh tiết lắm. Thế nên con chỉ cần vạch rõ giới hạn với thằng kia là được. Có rất nhiều người trong sạch, trước đó mẹ đã nghe ngóng tìm hiểu giúp con rồi. Tuổi tác của con trai trưởng đoàn cũng xấp xỉ với con, hôm nào gặp nhau một bữa. Với khả năng của con, điều kiện nhà chúng ta và tình cảm của mẹ và trưởng đoàn, hai đứa các con sẽ rất có khả năng phát triển tương lai—”
“Mẹ.” Vưu Khả Ý nhẹ giọng ngắt lời bà, “Mẹ nói xong rồi ạ?”
Môi Chúc Ngữ giật giật, không nói nên lời.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ mặt như thế trên khuôn mặt của con gái, không có vẻ bất đắc dĩ lúc bị áp bức đến cực hạn, cũng chẳng phải vẻ đau thương lại không thể không khuất phục lúc không thể chọn lựa.
Giờ phút này, Vưu Khả Ý chỉ im lặng nhìn bà như thế, cũng không hề hờn giận, “Nếu mẹ nói xong rồi, vậy xin hãy nghe con nói.”
“Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện của con đều phải nghe theo mẹ. Mẹ thiên vị chị, con không thể oán giận một câu, vì chị không giống con, chị xuất sắc hơn. Mẹ nói nguyên nhân cũng do con cả, không thể trách mẹ. Sau khi chị đi rồi, mẹ bỗng nhìn thấy con, nháy mắt mang hết tất cả áp lực dồn hết lên người con, mẹ cũng chưa từng hỏi con có muốn hay không, vì con là con gái mẹ, mẹ nói tất thảy những gì mẹ làm đều vì muốn tốt cho con—”
“Chẳng lẽ mẹ lại không muốn tốt cho con hay sao?” Đột nhiên Chúc Ngữ cao giọng chất vấn cô.
“Tốt cho con…” Vưu Khả Ý lặp lại, cong khóe môi, khe khẽ nở nụ cười, “Mẹ, mẹ có thật sự biết cái gì là tốt cho một người không?”
Muốn tốt với một người, là đặt tất cả vui buồn giận hờn của cô ở trong lòng, quan sát từng hành động dù là nhỏ nhất. Thế nên trong đêm mưa ấy mới tùy tiện tìm một cái cớ để đưa dù cho cô, tự mình đội mưa mà về, chỉ vì không muốn để cô khập khiễng kéo cái chân đau, bước cao bước thấp sũng nước đuổi theo anh.
Muốn tốt với một người, là hiểu cô cần gì, là người ngay từ đầu đã vì tiền đồ của cô mà đẩy cô ra xa, nhưng cuối cùng sau khi hiểu những gì cô mong muốn là nhận được câu trả lời của người thương thì không kiềm nén nữa mà ôm cô thật chặt.
Cô bị thương cũng được, cô đơn có một mình cũng được, thấy Lục Đồng gặp chuyện không may nên vừa lo lắng vừa luống cuống tay chân thì người thật sự muốn tốt cho cô vẫn luôn im lặng ở bên.
Thế nhưng người mẹ luôn nói những lời muốn tốt cho cô ở đầu môi chót lưỡi lại chẳng bao giờ cho cô tất cả những thứ đó.
À đúng rồi, ít ra mẹ cũng cho cô thứ mà người ta không cho, chẳng hạn như một cú đánh thật mạnh vào gáy.
Cô bỗng cảm thấy hơi nực cười, hốc mắt cay xè khó chịu.
Chúc Ngữ lại kích động, vừa muốn nói gì đó thì có người bất ngờ đẩy cửa phòng bệnh, bác sĩ cầm hồ sơ đi tới, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Vưu Khả Ý không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra, còn Chúc Ngữ yên lặng đứng qua một bên, cũng ngậm miệng.
Kiểm tra dây dưa suốt mười phút, bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh lại trở về yên tĩnh.
Vưu Khả Ý đưa tay tìm dưới gối, sau đó ngừng lại một lát, hỏi người đang đứng bên cửa sổ: “Di động của con đâu rồi ạ?”
Chúc Ngữ không nói.
“Mẹ, con đang hỏi mẹ đó, di động của con đâu rồi ạ?” Cô lặp lại một lần nữa.
Lần này, Chúc Ngữ nheo mắt hỏi: “Con cần di động để làm gì? Để gọi cho thằng kia?”
Vưu Khả Ý nhắm mắt nói, dừng lại một chút, nói: “Con và anh ấy chẳng làm chuyện gì cả. Chúng con chỉ đơn thuần ngủ chung một giường thôi, không hề làm bất cứ điều gì.” Cô lại mở to mắt nhìn Chúc Ngữ, “Bây giờ mẹ hài lòng chưa ạ? Có thể trả di động lại cho con không?”
Ban đầu Chúc Ngữ mở to hai mắt không tin, sau đó làm như đang suy nghĩ xem liệu lời nói của cô có đáng tin hay không, cuối cùng vẫn lắc đầu như trước: “Bây giờ con cần tĩnh dưỡng, mẹ sẽ tạm giữ điện thoại giúp con.”
Sau khi tranh chấp một thời gian dài, Vưu Khả Ý vẫn không thể lấy lại được di động, cô nhìn khuôn mặt của mẹ vẫn mang vẻ nắm hết mọi việc trong tay như trước đây, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Mẹ, có phải tất cả những gì con mong mỏi trong đời này, nếu chẳng phải thứ mẹ cho phép thì mẹ sẽ không bao giờ đồng ý đúng không?”
Chúc Ngữ trả lời thế này: “Sớm muộn gì cũng có ngày con sẽ hiểu, tất cả những gì mẹ làm đều vì muốn tốt cho con.”
Trên người Vưu Khả Ý bị thương, bà cũng chẳng muốn có xung đột gì với con gái ngay lúc này, thế nên chỉ dùng thái độ nhẹ nhàng để phòng ngự, nhưng dù phòng ngự cũng tuyệt không nhượng bộ.
Vưu Khả Ý nhìn vẻ mặt của mẹ, giây phút này hình như đã hiểu rõ điều gì rồi.
Có lẽ cả đời này cô cũng không thể mong chờ có ngày thuyết phục mẹ thả mình ra. Trừ khi cô cố gắng tự thực hiện để giành lấy tất cả mọi thứ mình muốn, nếu không thì chẳng bao giờ có được sự đồng ý của bà.
Cô nhắm mắt lại, không đấu tranh vô ích nữa.
***
Không có di động, không có công cụ truyền tin, cũng không thể xuống giường để ra viện.
Từ buổi chiều sau khi tỉnh lại kia, Vưu Khả Ý cứ nằm thế đến tối, trong thời gian đó Chúc Ngữ có tới hai lần, ngoại trừ đưa cơm thì những lúc còn lại sẽ nói chuyện có chuyện không với cô, chẳng hạn như về con trai của trưởng đoàn, rồi lại quay về con trai của trưởng đoàn… Mọi đề tài của câu chuyện đều là khen ngợi chàng thanh niên kia xuất sắc giỏi giang thế nào.
Vưu Khả Ý không nói một câu, nhắm mắt như đang ngủ.
Sau đó, Chúc Ngữ cũng im lặng.
Bà có hơi sợ bệnh viện, thế nên cũng không muốn ở lại đây lâu, mà Vưu Khả Ý cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày, thế nên lúc mang cơm tối tới, bà không chỉ mang cà mên thức ăn mà còn có cả một nữ hộ tá.
Chín giờ rưỡi tối, Chúc Ngữ rời khỏi bệnh viện, trước khi đi còn dặn hộ tá có thể ngủ tại buồng trong của bệnh viện nhưng không được ngủ say quá, nếu Vưu Khả Ý muốn đi vệ sinh này nọ thì phải giúp một tay.
Vưu Khả Ý vẫn nằm im nơi đó, không nói một lời.
Mãi đến khi Chúc Ngữ đi rồi, cô mở to mắt nằm nghiêng người trên giường bệnh, không nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa sổ suốt hai giờ đồng hồ.
Hộ tá là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, nhìn Vưu Khả Ý đằng sau như vậy, cứ tưởng là cô ngủ rồi, thế nên nhón chân đi vào buồng bên cạnh.
Giờ phút này, cuối cùng Vưu Khả Ý cũng tỉnh lại từ trạng thái đang nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ cử động, ngồi dậy.
Đầu rất đau, không chỉ vì vết thương sau gáy mà đầu óc cũng ong ong, trong lúc vừa ngồi dậy liền cảm thấy choáng váng, hơi buồn nôn.
Cô ngồi im một lúc, như đang chờ đợi cơn choáng này trôi qua, nhưng trước mặt vẫn là tình trạng chóng mặt như cũ. Vưu Khả Ý ngẩn ra một chút, cuối cùng không chờ nữa, giật luôn ống tiêm trên mu bàn tay.
Hộ tá vẫn còn đang ngủ, cô mặc bộ quần áo của người bệnh rộng thùng thình, dưới chân là đôi dép mềm, cứ thế im lặng không phát ra tiếng động đi ra ngoài.
Cạch—
Cửa mở.
Cô chống mình dựa vào cửa nghỉ ngơi một chút, sau đó im lặng khép cửa, đi về phía thang máy cuối hành lang.
***
Tuyết rơi ngoài cửa sổ, vẫn là loại tuyết lẫn trong mưa, vừa ướt át vừa lạnh lẽo, không hề có chút dịu dàng xinh đẹp vốn có của ngày tuyết rơi.
Nghiêm Khuynh đứng trước cửa sổ sát trần, nhấn gọi điện thoại của Vưu Khả Ý vô số lần, thế nhưng trả lời anh vẫn luôn là trạng thái tắt máy như cũ.
Trái tim anh siết chặt, từ giây phút Vưu Khả Ý ngất đi đến lúc bị mẹ mang đi, cho tới bây giờ.
Nghiêm Khuynh cảm thấy không thể hít thở nổi, hoảng loạn đến đầu óc trống rỗng.
Trong cả buổi chiều, anh tìm từ bệnh viện này đến bệnh viện khác, cuối cùng đã biết được tin tức của Vưu Khả Ý trong bệnh viện quân khu.
Cô y tá sau quầy nói cho anh, cô Vưu không còn gì đáng ngại nữa, chỉ bị chấn động não nhẹ và vết thương ngoài da thôi, nằm viện theo dõi vài ngày, về nhà chăm sóc kĩ thì sẽ không sao cả.
Anh đứng dưới bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy mẹ Vưu Khả Ý vội vàng đi đi về về.
Cuối cùng anh cũng không lên lầu, chỉ lặng lẽ không nói rồi về nhà.
Thật ra quen Vưu Khả Ý không bao lâu, thời gian ở bên nhau chẳng dài, thế nhưng anh đã biết rõ tính cách của cô đến từng chân tơ kẽ tóc, chẳng hạn nếu như bây giờ Nghiêm Khuynh xuất hiện, nhất định cô sẽ lại cãi nhau với mẹ vì anh.
Anh cũng biết cô chắc chắn sẽ không dễ dàng lùi bước vì sự phản đối của mẹ.
Vưu Khả Ý là một cô gái có bề ngoài rất mềm yếu như bên trong lại cố chấp ngoan cố như đá, một khi đã nhận định điều gì rồi, nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.
Thế nên anh về nhà, vì cô đã chờ anh, nên anh cũng sẽ chờ cô như thế.
Đợi cô khỏe rồi, họ sẽ gặp lại nhau.
Đợi cô khỏe rồi, anh mới có lí trí, có thể phân tích nên phải xử lí tình huống thế nào.
Thế nhưng trái tim này vẫn đập từng nhịp bất an, anh thậm chí chẳng làm được chuyện gì, cứ đứng yên không nhúc nhích hút thuốc như thế trước cửa sổ.
Trong gạt tàn trên bàn đầy ụ tàn thuốc, thậm chí có rất rất nhiều tàn thuốc và đầu lọc rơi vãi bên ngoài.
Anh vẫn hút, hút một điếu lại một điếu.
Mãi đến khi chuông cửa vang lên, trái tim đang loạn nhịp của anh bỗng hẫng lại.
Là ai?
Anh đi tới cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, đột nhiên cả người cứng đờ, trong khoảnh khắc, máu huyết trong người đều xông hết lên đầu.
Tay anh còn hơi run run, không dám tin, mở cửa.
Phút chốc gió lạnh bên ngoài ùa mạnh vào, người con gái ấy mặc quần áo bệnh nhân, đầu bọc băng trắng, như thể vừa trút được hết gánh nặng, cô gọi anh, sau đó chân mềm nhũn, nhào vào lòng Nghiêm Khuynh.
Thế nhưng trên đôi môi cô lại là nụ cười sáng ngời.
“Nghiêm Khuynh, anh xem đấy, từ trước đến giờ em chưa bao giờ để anh phải chờ cả.”
Anh đưa tay đỡ cô theo bản năng, cả người cũng bắt đầu run lên.
Trái tim ấy.
Trái tim ấy, trong khoảnh khắc đó, như đã tan thành mây khói.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau