Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 161 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:34:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chương 40.2
iệp Thiên Nhiên hận không thể đánh người em họ ngu ngốc này, người ta hại cậu như vậy, cậu còn suy nghĩ vấn đề sống còn của người khác. "Có cái gì không ổn, hai người cũng đã ầm ĩ đến giáo viên. Hôm nay bọn họ đã bán tín bán nghi, nếu như lại xảy ra chuyện lần nữa, trong lòng bọn họ sẽ không thoải mái, đến lúc đó người xui xẻo là em. Chỉ có tạm thời nhận lỗi trước mắt, để trong lòng bọn họ cũng yên tâm. Anh thấy hai vị giáo viên này rất khách khí với con bé kia, cũng không có thế nào làm khó nó, chắc chắn nó có hậu thuẫn, có lẽ sẽ không gây tổn hại gì cho nó." Cậu nghe một hồi, thì hiểu ra.
"Em hiểu." Giang Vũ nghe lời này, sắc mặt buông lỏng."Em về nhà trước." Vẫn nên cho anh họ chút không gian, cậu thật sự là một người em tốt, cậu phải suy nghĩ xem có nên lấy chút đồ tốt gì từ anh họ chứ?
Diệp Thiên Nhiên dặn dò một câu, "Đi về trước đi, nói với bà ngoại một tiếng, anh muốn ăn chân gà nướng và thịt kho, lúc giờ cơm tối anh sẽ về."
"Biết rồi." Trong nháy mắt Giang Vũ biến mất, chạy nhanh như làn khói.
Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên về đến nhà, trong nhà không có ai, lúc này Lý Thiến vẫn còn ở trong tiệm.
Mạnh Yên nhận lấy cặp sách, lấy ra một chai nước suối trong tủ lạnh cho anh, "Sao anh không về nghỉ trước đi?"
Diệp Thiên Nhiên uống một hơi còn nửa bình, thật sự là rất khát."Anh không mệt, chuyện ba mẹ em sao rồi? Có tiến triển gì không?"
Mạnh Yên ngồi ở trên ghế sa lon bất lực thở dài, "Vẫn như cũ, ba cố gắng lấy lòng, mẹ cứ xa cách." Đối với tình huống này cô không thể làm gì, dù có cố gắng nói tốt cũng vô dụng.
Diệp Thiên Nhiên ngồi bên cạnh cô, "Mẹ em có đuổi ba em đi nữa không?"
Mạnh Yên vuốt tay, "Chuyện này không có."
"Vậy cũng tốt, em cứ khuyên nhủ qua thời gian nữa mẹ em sẽ từ bỏ ý định, sẽ không có chuyện gì đâu."
Mạnh Yên vừa nghĩ, cũng đúng. Có lẽ sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ chuyện ly hôn không tốt. Dù sao những năm này cũng đã trải qua, cũng không có mâu thuẫn gì khác. Trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, "Ừ, vậy lần sau em thử một chút."
Diệp Thiên Nhiên thấy cô cười, tâm tình cũng bị ảnh hưởng đến gần, "Có nhớ anh không?"
Mạnh Yên im lặng nhìn anh, "Có gì mà nhớ? Hình như anh mới đi có 1 tháng?"
Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô hơi dùng lực, cả người cô ngã vào trong ngực anh."Em không thèm để ý sao? Anh nhớ em muốn chết."
Mạnh Yên nghe xong nổi da gà, hung hăng đẩy anh, "Sao vậy? Em cũng học trung học rồi, không thể giống như khi còn bé cứ ôm ấp như vậy, ảnh hưởng cũng không tốt."
"Có cái gì không tốt, anh thích ôm em." Diệp Thiên Nhiên cười đùa tay càng ôm chặt.
Mạnh Yên vừa tức vừa xấu hổ, "Anh lại chiếm tiện nghi." Cô lớn lên không tệ, ngực phát triển, tay anh vừa ôm chặt, đường cong thân thể càng rõ ràng.
Động tác Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng, hôn một cái lên mặt cô, lại thật nhanh lui ra.
"Anh..." Mạnh Yên ngơ ngác lấy tay xoa xoa mặt, "Sao anh lại như vậy? Không phải em nói không ôm ấp hay hôn mà?"
Diệp Thiên Nhiên cười xấu xa, khóe miệng cong lên, "Tại sao không thể? Anh đã hôn rồi thì làm sao đây? Nếu không thì em hôn lại?"
Nghe lời vô lại của anh, cô bị chọc tức phát điên, "Diệp Thiên Nhiên, anh không biết xấu hổ."
"Không tệ, cuối cùng cũng không gọi anh họ nữa." Diệp Thiên Nhiên hài lòng gật đầu một cái, "Anh thích nghe em gọi tên anh."
Mạnh Yên khóc không ra nước mắt, người này mắng anh cũng không có phản ứng, đánh lại đánh không lại, tránh cũng không được, vậy phải làm sao bây giờ?
Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô, "Sao lại bày ra vẻ mặt này? Dù sao chúng ta ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, nói những thứ này nữa cũng không có ý nghĩa nữa, đúng không? Ngoan ngoãn làm bạn gái của anh, không phải tốt sao?" Vừa nói chuyện này tay đặt ở cô bên hông lại khẽ vuốt qua lại.
Mạnh Yên cắn răng khóc không ra nước mắt, hai tay kéo bàn tay đang làm loạn của anh ra, "Em chỉ muốn làm bạn với anh, không muốn làm bạn gái của anh." Anh được nước càng làm tới, chuyện này không thể được. Nên nói rõ ràng mọi chuyện không nên cứ để lung tung mãi được.
Diệp Thiên Nhiên thu hồi nụ cười bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, "Tại sao? Anh làm em mất mặt sao?"
"Ai, đâu phải anh không biết nguyên nhân." Mạnh Yên cũng hung dữ nhìn anh. Còn giả bộ cái gì!
"Anh không hiểu, nam sinh bình thường có gì tốt, mà em cứ nhất quyết chọn loại người như vậy?" Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên rất khó xem, "Anh có điểm gì kém bọn họ?"
"Anh quá xuất sắc, không thích hợp với em." Mạnh Yên cố gắng nói rõ ràng với anh, "Em không hy vọng một lúc nào đó sẽ bị cướp bạn trai.”
Diệp Thiên Nhiên hung dữ nhìn cô chằm chằm, "Em không tin anh? Hay em không tin tưởng mình?"
"Cả hai." Mạnh Yên thở dài một tiếng, "Em là một nữ sinh bình thường, muốn một chuyện tình cảm bình thường, một người bạn trai bình thường, một cuộc sống bình thường. Mà anh không phải là người đó, em không giữ nổi anh." Quen người không thích hợp với mình, tương lai chắc chắn sẽ khổ. Thay vì đau dài không bằng đau ngắn, không nên bắt đầu là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Diệp Thiên Nhiên thật sự muốn đập cái đầu cố chấp của cô, "Thật ra nói đi nói lại, em chỉ muốn một người sẽ chung thủy không phản bội tình cảm đúng không? Làm sao em biết anh sẽ không làm được chứ?"
“Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, chỉ là không đủ dũng khí để phản bội." Mạnh Yên cảm thấy phức tạp trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em hi vọng chúng ta là bạn tốt cả đời, chỉ là bạn tốt, em có thể rất hào phóng tha thứ khuyết điểm và lỗi lầm của đối phương. Nhưng nếu như là bạn trai, yêu cầu của em sẽ rất nhiều, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người đa tình..."
"Anh là người đa tình sao?" Diệp Thiên Nhiên nghe không nổi nữa. Trong lòng mơ hồ đau nhói, chẳng lẽ anh rẻ mạt như vậy? Bị cô lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần, thậm chí mở miệng chất vấn nhân phẩm của anh. Anh tự hỏi trừ cô ra, chưa từng thân thiết với bất kỳ nữ sinh nào. Tại sao cô có thể nói anh như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô, anh là người thế nào?
Đời Người Bình Thản Đời Người Bình Thản - Nam Lâu Họa Giác