Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 161 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:34:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Chương 25.2
ầm mắt Mạnh Yên quét qua người Phương Phương, đột nhiên hiểu ra hành động lúc nãy của Diệp Thiên Nhiên. Anh sợ cô bị nhìn thấy? Đổ mồ hôi, bởi vì thân thể này còn chưa trổ mã, cô đối với phương diện này không có để ý quá nhiều. Tự cho là trước kia cô chưa từng có ai để ý vóc người của mình, trước kia mỗi lần đi dạo ở bờ biển đều mặc quần áo chỉnh tề lại chưa từng bị ngã xuống sông. Chẳng qua từ chuyện này có thể nhìn ra, Diệp Thiên Nhiên còn là một người rất cẩn thận và tốt bụng, cũng rất thương cô. Không uổng công cô gọi anh họ nhiều lần như vậy.
"Anh họ, vậy anh không lạnh sao?" Thấy trên người Diệp Thiên Nhiên chỉ có một chiếc áo ba lỗ màu trắng che lưng, Mạnh Yên có chút áy náy, nếu ngã bệnh thì thảm rồi.
"Không sao, anh sẽ không bị bệnh." Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, trong lòng ấm áp.
Đúng là những năm này cô chưa từng thấy anh ngã bệnh xem ra mỗi sáng chạy bộ và luyện tập quyền cước vẫn giúp ích rất nhiều.
Ở chỗ quản lý thuyền bè nói rõ tình huống để nhân viên quản lý kéo thuyền trở lại, rồi lấy tiền thế chân của bốn người trở về nhà. Ai, vốn định chơi vui vẻ một ngày gặp những chuyện này chỉ có thể trở về sớm.
Nhà Mạnh Yên gần đây, cho nên bốn người quyết định đến nhà họ Mạnh trước. Dọc theo đường đi ánh mắt người đi đường cứ nhìn khiến mặt bọn họ đỏ lên, tăng nhanh bước chân đến cửa tiệm quần áo của nhà họ Mạnh.
Cửa bị mở ra, Lý Thiến thấy bộ dạng bốn đứa nhỏ chật vật mà giật mình, vội vàng bỏ lại khách, "Các con sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, đừng nói nữa, bọn con bị rơi xuống sông." Mạnh Yên cong môi thở phì phò.
"Cái gì? Sao lại thế?" Lý Thiến hoảng sợ sờ gương mặt con gái, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Có sao không?"
"Mẹ, cả người con không thoải mái, khó chịu." Mạnh Yên cắt đứt câu hỏi của mẹ cô, coi như không nghe thấy nếu cứ tiếp tục chất vấn thật sự cô không chịu nổi.
Lúc này Lý Thiến mới nhớ ra, vội vàng kéo tay con gái nói mọi người vào trong, "Các con mau vào, để thím đi tìm quần áo cho các con thay.”
Mọi người thay phiên tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới ngồi trên ghế sa lon, tiện tay mở TV.
Mạnh Yên thư thái ôm gối, buồn cười nhìn quần áo Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ, ống tay áo cuốn thật cao, ống quần cũng vén lên. Đây là quần áo của cha cô, bọn họ mặc vào giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn. Đặc biệt rất buồn cười.
Thấy gương mặt cô vui vẻ, Diệp Thiên Nhiên tức giận liếc cô một cái, quay đầu không để ý tới cô.
Lý Thiến bưng mâm tới đây, trên bàn có bốn ly trà gừng, "Uống cái này đi, có thể làm ấm người."
Ba người kia cũng cầm lấy uống, chỉ có Mạnh Yên nhìn chằm chằm ly trà nóng hổi không chịu cầm, cô không thích mùi gừng. Muốn cô uống cái này, không phải làm khó cô sao?
"Tiểu Yên, con xem bọn họ cũng uống rồi, sao con không uống?" Lý Thiến biết con gái không thích nhưng đây là phương pháp vừa nhanh vừa hiệu quả nhất.
Bọn họ không ghét mùi gừng, Mạnh Yên khẽ rên trong lòng. Tội nghiệp lắc đầu, "Trời nóng sẽ không cảm lạnh, con cũng không cần uống.”
"Đứa nhỏ này, nghe lời mẹ đi." Lý Thiến vỗ vỗ đầu của cô dụ dỗ nói, "Nếu ngã bệnh, con phải đi bệnh viện chích thuốc, vậy còn khổ hơn."
Mạnh Yên do dự nhìn chằm chằm ly trà kia, hy vọng có thể đổ nó đi.
"Uống." Diệp Thiên Nhiên cầm ly trà kia đưa cô.
Mạnh Yên nhìn ánh mắt uy hiếp của anh, trong lòng khẽ run run. Người này là người thề không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, đấu tranh với anh chỉ có chết. Nhận lấy ly trà nhắm mắt lại ngửa cổ uống. Ngay sau đó nhíu mày, rất khó uống, một mùi vị kỳ lạ.
Lột một viên kẹo dừa nhét vào trong miệng cô, mùi kẹo ngọt đè ép mùi gừng khó chịu xuống, cô lập tức giãn chân mày, giống người ta thường nói, chỉ dựa vào đe dọa là không được, khi cần thiết nên cho ăn một viên kẹo.
Lý Thiến nhìn thấy hai đứa nhỏ có qua có lại không để ý ai, một tia cảm giác quái dị nảy lên. Này...
Lâm Phương Phương và Giang Vũ đã thấy quen, nên không có phản ứng. Tự nhiên ngoảnh đầu xem tiết mục trên TV.
Đời Người Bình Thản Đời Người Bình Thản - Nam Lâu Họa Giác