Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Gặp Gỡ Bất Ngờ ( Ngạoi Truyện P1.3)
nh Nguyệt giờ đang ở trong cửa hàng, shop của cô là chuyên về quần áo lẫn con trai và con gái, đàn ông và đàn bà. Thuộc loại rẻ hay hàng hiệu có đủ như là chanel, HBA, ….
Cô đang lơ mơ và nghĩ đến chuyện hồi tối hôm đó mà buồn kinh dị. Cô nghĩ sau này có chồng, không biết chồng có thông cảm hiểu chuyện cho cô không hay đuổi thẳng cô ra khỏi nhà và li dị ngay lập tức nhỉ?Tính sao thì tính, cô và Mai Chi đã bàn ra cuối tuần này đi bệnh viện để xem hai đứa có bầu không. Không thì may, có thì cũng phải đành, dù sao cũng là con của hai cô thì phải có trách nhiệm với đứa nhỏ.
Bing! Chuông cửa hàng kêu lên.
-Xin chào quý khách! – Ánh Nguyệt lấy lại sự vui tươi,rạng rỡ. Dù sao khách hàng cũng là thượng đế!
-…! – Ơ cái tên này không thèm nói chào lại với Ánh Nguyệt luôn.
Đập vào mắt Ánh Nguyệt: vị khách là một chàng thanh niên cao to khỏe khoắn cỡ hai mấy tuổi, ăn mặc khá phong cách theo xu hướng đang hot; điều đặc biệt mà Ánh Nguyệt không thể thoát sở sự mê ly bởi anh chàng này là khuôn mặt vô cùng tuấn tú, điển trai chỉ nhìn là muốn xịt máu, chưa kể là mái tóc nâu thời thượng rất là ăn nhập với cái khuôn mặt.
“Hotboy!!!!!!!!” – Ánh Nguyệt nghĩ thầm rất muốn la lên nhưng lịch sử kìm lại.Cơ mà đẹp trai tới cỡ nào nhưng không thèm chào cô một tiếng hay nhìn cô tuy chỉ một giây, cũng chả ưa miếng nào.
-Qúy khách… cần gì ạ?- Người khách đi vào không gian quần áo cho con gái hàng cao cấp..
Nghĩ tới đây mới sực nhớ chỗ của con gái… anh chàng này tới đây để làm gì? Không lẽ nào…?Cô thấy anh nhìn quanh qua lại chưa chọn được bộ nào vừa ý liền lên tiếng.
-Tôi cần quà cho bạn tôi!-À thì ra là cho bạn, hú hồn làm cô tưởng cao to đẹp trai thế này mà lại là…..
Cuối cùng cũng chịu mở cái miệng để nói chuyện với Ánh Nguyệt. Cơ mà giọng trầm, nghe hay tai đấy chứ nhưng mà cũng hơi có vẻ lạnh lùng.
-Vậy tôi có thể giúp anh lựa cho bạn gái anh ha!
-Không phải bạn gái tôi! Là bạn gái bạn thân tôi!
-Ơ vâng! Xin lỗi ạ!- Ánh Nguyệt gãi đầu cười trừ.
-Thưa quý khách, tặng quà nhân dịp gì ạ?
-Sinh nhật!- Anh ta vừa nói hai từ làm Ánh Nguyệt ngớ ra liền. Chả phải cuối tuần này sinh nhật của An Di sao? Đành phải chuyển cái bữa đi bệnh viện sang lần khác rồi!
Mà cô cũng chưa chuẩn bị quà nữa! Haiz!
-Bạn của quý khách như thế nào? Theo style gì? Thích mặc gì ạ?
-Sao cô hỏi nhiều quá vậy? –Anh liếc mắt qua bên Ánh Nguyệt một cái làm cô nàng giật mình. Ánh mắt người này cũng đẹp quá nhưng mà sắc bén, ma mị sao sao ấy!
-Tại… tại tôi chỉ muốn lựa món thích hợp nhất cho bạn của quý khách thôi!- Thật ra thì nhân viên nào cũng phải n1oi vậy hết chứ!
-Vậy thì… cô ra đây!
-Dạ??
-Cứ ra đây cho tôi!- Ánh Nguyệt nghe theo đi ra. Sao cái tên này hung dữ quá nhỉ?
Anh bắt Ánh Nguyệt đứng im một chỗ, tên đó đi qua đi lại lựa đồ hồi ném qua bên cho Ánh Nguyệt khiến cô nàng tội nghiệp sức yêu bâng nguyên đống đồ muốn rớt tới rới lui. Làm cái món quà gì mà nhiều khủng khiếp quá vậy chời. Hồi cái như hắn lựa cho đã xong, nhìn Ánh Nguyệt chỉ qua bên thử đồ nhưng mà cô nhóc vẫn đứng ngơ ra đó tỏ ý không hiểu ý!
-Cô vào thay từng bô cho tôi!
-HẢ???????? – Ánh Nguyệt la làng.Thử từng bộ này chắc tới mai còn chưa xong! Gặp khách hàng như cái tên chết tiệt này chắc có ngày có chết sớm quá!!!!
-Alo? Di Di hả? Sinh nhật Di Di hình như cuối tuần nay đúng không?-Mai Chi đang đi chợ mua thức ăn về cho lẫn cô và Ánh Nguyệt.
Vừa đi cô vừa ngẫm nghĩ lại chuyện mình trở thành đàn bà, vì sợ có bầu lúc còn đi học nên chính Mai Chi là người rủ bạn cô cuối tuần này rãnh đi khám bác sĩ, cơ mà đi một hồi thì sực nhớ hình như cuối tuần này có dịp rất đặc biệt, đó chính là sinh nhật An Di, cô liền gọi cho bạn mình hỏi.
-Ừ! Sinh nhật Di Di đó! Chi Chi và Ánh Nguyệt nhớ đi đó nha!-Bên kia An Di vui vẻ trả lời!
-Ok! Nhớ rồi!- Mai Chi tắt máy thở phào, suýt nữa là quên béng sinh nhật An Di, tội lỗi quá!
Mai Chi đi mua thức ăn xong, sẵn tiện cô ghé qua một cửa hiệu mỹ phẩm toàn bán đồ Auth nhưng giá cực kì rẻ so với những cửa tiệm khác. Cái này chắc chắn 100% auth: là mỹ phẩm ánh hồng!
Ps: cửa hàng này có thật ngoài đời ha mấy bạn nữ! Hàng lại 100% auth mà giá rất cực kì rẻ hơn cữa tiệm khác nha! Cô chủ tiệm cũng rất đáng yêu nữa, mấy bạn ủng hộ shop này nha! (Insta: myphamanhhong, Face: Mỹ Phẩm Ánh Hổng!)
Mai Chi hì nữ tính hơn và điệu hơn Ánh Nguyệt chút nên biết lựa đồ hơn con nhóc này nhiều, chắc sẵn cô mua quà cho cô và Ánh Nguyệt luôn. Về kêu nó trả tiền cho cô.
-Xin chào quý khách!- Nhân viên quán thốt lên vui vẻ. Mai Chi cũng vui vẻ chào lại.
Ngắm nghía qua hồi, Mai Chi quyết định chắc cô sẽ tặng son cho An Di, còn Ánh Nguyệt là tặng son dưỡng. Xem như là full combo của son vậy. Cô nàng lựa nàng Tonymoly đỏ rượu vì nó vừa rẻ mà xài cũng rất tốt, mùi bao thơm. Son dưỡng thì còn gì bằng cái EOS hương lemon vì nó còn có spf nữa mới hay! Chọn xong đồ thích hợp, tính qua bên tính tiền liền nhưng mà hồi cái đang đi tự nhiên có ai đụng trúng Mai Chi khiến cô ngã lên phía trước. Mà cũng nhờ cú ngã đó mà hai cây son trên tay Mai Chi lăn lung tung xuống đất, cô hốt hoảng đứng dậy lụm lấy.
-Gozaimasu!
-Hả???-Người khách đó quay lại xin lỗi, nhưng mà cái câu xin lỗi làm cho Mai Chi ngớ ra ngay lập tức luôn.
-Sumimasen! Dai jo desu?
-???-Thay vì lựm đồ thì Mai Chi vẫn ngớ cái mặt ra nhìn vị khách nước ngoài này.
Có thể phần đầu là cô ngỡ ngàng bởi thứ tiếng vị khách ấy sở hữu nhưng rồi phần còn lại, cô phải la làng òa lên vì nhan sắc tuyệt trần của người này: Người đâu mà cao ráo, thân hình đầy đặn và nước da trắng hồng nhưng vẫn không mất đi độ nam tính. Mặc áo vest đàng hoàng cùng với cái kính râm hợp khuôn với gương trông rất ư là phong độ và lịch lãm. Đặc biệt là cô vô cùng ấn tượng với mái tóc vàng óng vô cùng là….sặc biệt!
Mai Chi cứ ngớ hai con mắt ra nhìn làm vị khách đôi phần thấy kỳ lạ mà cũng mắc cười với hình tượng cô bây giờ.
-Ok?Do you know English? (Ok? Cô có biết Tiếng Anh không?)- Hình như nguwoif đàn ông nghĩ qua lại cái hiểu nguyên nhân tại sao mà nãy giờ mặt cô đần ra nên liền chuyển sang thứ tiếng thong dụng nhất thế giới.
-Oh yes! I do know! (Oh vâng! Tôi có biết!)- Mai Chi nghe liền phản ứng lại liền.
-Great! I’m so sorry of making your stuffs fall around the floor (Tốt! Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm đồ của cô rơi xuống sàn!)
-It’s okay! It’s not a big deal ( Không sao! Không có vấn đề gì đâu!)
(T/g:Dịch Tiếng Việt luôn nha!)
- Xin lỗi hồi nãy làm cô hơi bất ngờ! Tôi là người Nhật Bản!
-Vậy sao?Ờ….ờ…..-Tự nheien nghe nói anh là người Nhật, Mai Chi rung mình nhớ lại cái tên dàn ông Nhật Bản hôm đó thật kinh khủng. Tự nhiên giờ gặp người này cũng Nhật Bản khiến cô muốn dứng hình ấy. Phải chăng cô bị nước Nhật ám không chời. Cái ấn tượng đầu của cô với mấy người nước này là vô cùng tệ hại rồi dó.
-Sao vậy? Bộ lần đầu cô gặp người ngại quốc hả?-Anh thấy cô lại ngớ ra tập hai, anh thắc mắ hỏi thăm.
-Ơ…ờ…đúng rồi! Tại do lần đầu gặp nguời khác nước….tôi….toi hơi bất ngờ!-Thật ra là rồi nhưng thôi kỉ niệm xấu không nên nhắc lại.
-Tôi không tin đâu! Trông cô nói Tiếng Anh rành vậy … bộ không có lần nào giao tiếp với người nước ngoài sao?
-À chỉ là… người dạy tôi giao tiếp với người nước ngoài nên nói cũng chuẩn!
-Vậy là cô phải cảm ơn giáo viên của cô đó!
-Đương nhiên rồi! Hihi!
Hai người bỗng nhiên bật cười với nhau, té ra nói chuyện cũng ăn ý. Lần đầu tiên Mai Chi tiếp xúc thân mật với đàn ông vậy đấy nhất là sau cái vụ…đêm hôm đó. Hầu như cô cách ly hoàn toàn với người khác giới cơ mà tự nhiên giờ lại cảm thấy bình thường. Với lại tính anh chàng này cũng khác hẳn với tên âm binh kia nhiều.
-Anh … vô shop nữ để làm gì vậy?
-À! Tôi mua quà cho bạn tôi! Cuối tuần này sinh nhật cô ấy rồi!-Thật tình cờ, cô cũng mua quà cho An Di và cuối tuần này cũng là sinh nhật An Di. Tự nhiên cô thấy cô và người thanh niên này càng ngày càng hợp nhau ấy chứ?
-Thế hả? Tôi cũng vậy nè!
-Ái chà! Trùng hợp vậy? Cô mua cho bạn cô cái gì thế? Tôi nam tôi chả biết gì hết ấy!- Anh chàng Nhật Bản gãi dầu, méo mặt trong vừa tức cười mà vừa dễ thương chết di được, Mai Chi yếu long đáp lại.
-Thì đây là son màu, đây là son dưỡng!
-Cô tặng cô bạn đó tới hai cái luôn hả?
-À không! Tôi đi với nhỏ bạn thân tôi cơ mà nó không tiện chân tới đây nên sẵn tôi mua quà giúp nó luôn!
-Tôi hiểu rồi!-Anh lấy hai cây son từ tay Mai Chi nhìn qua nhìn lại.
Mai Chi bỗng thấy anh hơi giống biến thái chút tại anh là nam,đồ này cho nữ mà sao anh lại nhìn tỉ mỉ, kỹ càng đến thế chứ. Trông nó kỳ quặc sao sao ấy, cô nhịn không nổi liền bật cười thành tiếng.
-Ủa? Sao cô cười?-Anh thấy cô cười cái thắc mắc khiến anh tuy hỏi lại nhưng cũng bật cười theo.
-Không có gì? Thế anh định tặng gì cho bạn anh?
-Bạn tôi thích son giống bạn cô ấy!
-Vậy để tôi lựa cho anh nha!
Mai Chi tự tin nói, cái hồi dẫn anh chàng Nhật Bản tới quầy son Mac. Anh cũng lẽo đẽo đi theo cô, đi đằng sau mà anh nở một nụ cười mỉm rất tươi. Lúc cô cười nhìn cô rất đẹp, khi cô ngơ ngác trông cô rất dễ thương giống như đứa con nít vậy và lại rất giỏi tiếng anh bằng chứng là giao tiếp với anh với tốc độ rất ghê gớm. Nhìn cô tuy mặc quần áo bình thường nhưng da dẻ cũng trắng trẻo mịn màng, than hình mảnh mai và duyên dáng nữa.
-Tôi thấy có vẻ bạn anh cũng thuộc loại quý phái nhỉ tại trông anh nhìn rất quý tộc!-Mai Chi chỉ thẳng thắng nói thôi chứ cũng chả có ý gì.
-Cảm ơn!
-Vậy tặng cho cô ta cây son màu Ruby Wee của hãng MAC đi! Hãng này nổi tiếng lắm mà màu này hầu như con gái ai cũng thích ấy!
-Cảm ơn cô đã tận tình giúp! Tôi sẽ mua cây này!
-Không có gì nếu anh không chê…giá nó hơi cao…
-Bao nhiêu vậy?
-430k!
-Có mắc gì đâu? Cũng rẻ ấy chứ?-Mai Chi té xỉu, công nhện người giàu có có khác.
-Của cô bao nhiêu vậy?
-Ơ…tôi…tôi và bạn tôi không được giàu như anh nên hai cây son của chúng tôi tổng tiền là 150k, còn chưa bằng 1/3 cây son của anh nữa…..- Tự nheien anh hỏi vậy, cô đâm ra ngại ngùng. Giấu hai cây son sau lưng, lí nhí nói xấu hổ.
-….Cô thích son không? Màu gì?- Anh nhìn cô ngại ngùng thế này tự nhiên trong long có cái gì đó, im lặng hồi lâu, anh bèn mở miệng ra hỏi.
-Có…tôi thích màu đỏ tươi!
-Cây son này giá bao nhiêu vậy?-ANh nhìn qua dãy son hồi, anh chỉ vào một cây son thân hình vuông, màu đen và chiều cao bình thường, có dòng chữ màu đỏ của hãng in lên vỏ son. Nói chung nhìn cũng rất đẹp mắt.
-À! Cái đó là son hãng NARS, tôi không nhớ nhưng giá mắc hơn cây MAC nhiều!
-Thế sao? Vậy thì….màu Rita được nè! Tôi tặng cô đó!-Vừa dứt lời, anh cầm hai cây son hàng hiệu tới chỗ tính tiền không hồi tiếc.
-Ơ…không…không cần đâu! ANh không cần làm thế!-Mai Chi vội vã đi theo, ngăn chặn không cho anh trả tiền cay so nanh tính tặng cô.
-Có gì đâu nào! Xem như là quà gặp mặt đi! – Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đưa cây son vỏ đen vào tay cô.
-Nhưng…chắc gì tôi với anh gặp lại nhau?-Cô đón lấy cây, nhìn nó rồi nhăn mặt buồn bã nhìn anh.
-Có duyên gặp lại thôi!-Nói xong cũng là lúc anh mở cửa tiệm mà đi.
Cô đứng bật động nhìn anh cho tới khi bóng anh lên xe hơi rồi thé mà vút đi. Lúc cô tỉnh thì cô bước tới chỗ cô nhân viên để trả tiền, chưa kịp lấy bóp ra thì cô nhân viên cười trêu ghẹo.
-Dạ thưa chị! Cái anh hồi nãy trả luôn 150k của chị luôn rồi!hihi!
-!!!- Mai Chi đứng hình tập hai.
Đợi trong khi cô nhân viên lấy bao để gom hai cây son của Mai Chi thì cô tự suy nghĩ rồi tự cười. Anh quả là buống bỉnh vào tùy tiện, đúng là hai cái tính xấu. Nhưng cơ mà cái bản tính xấu thế cũng đáng yêu đấy chứ. Nói chung hôm nay cô và Ánh Nguyệt có quà cho An Di không tốn xu nào mà cũng được free một cây son có hạng nữa. Hôm nay cô ăn may rồi!
-Cô tính cho tôi bộ này đi!-Cuối cùng tên này cũng vừa ý một bộ mà để thanh toán tiền chứ không Ánh Nguyệt chết tập hai vì vừa ra vừa vô, vừa mặc vừa cởi. Mất tiếng đồng hồ vì cái phi vụ thử đồ cho cái tên chết bầm này muốn tắt thở được đi chứ.
Hắn ta lựa bộ váy đầm dã hội của chanel màu tím huyền bí rất kiêu sa.
-Dạ đây là giá tiền của bộ váy ạ!-Hắn đưa tiền Ánh Nguyệt.
Cô cứ thế mà nhận và có suy nghĩ rằng làm ơn đi lẹ lẹ dùm cô. Nãy giờ hắn hành cô đủ kinh dị lắm rồi.
-À thưa quý khách!
-Sao nữa?-Anh quay lại nói với cô.
-Dạ! Sinh nhật vui vẻ với bạn quý khách nhé!-Chỉ là Ánh Nguyệt lịch sự hoy chứ cũng chả có ý gì?Hắn hình như hơi ngạc nhiên mà nhìn cô.
-…..Cuối tuần nay cô cũng có tiệc sinh nhật với bạn đúng không?-Hắn im lặng một hồi rồi lên giọng.
-Dạ….?Sao quý khách biết?- Ánh Nguyệt trố mắt nhìn.
-Nãy giờ tôi vói cô lựa đồ, cô cứ thì thầm: “ cuối tuần này mặc gì cho sinh nhật nhỉ?”! – Anh còn chưa xử chuyện cô đang xem đồ với anh mà không tập trung, cứ tơ tưởng đến chuyện khác.
-….Dạ…ơ thì….
-Nên nãy trong quá trình thử đồ, tôi cũng có chấm cho cô một bộ rồi!- Hắn nói cái quái gì Ánh Nguyệt không hiểu.
Thấy hắn đang định đi ra shop thì phải ở lại, tới chỗ đám váy dã hội cao cấp rồi lấy một chiếc váy lệch vai đen tuyền vô cùng là đẹp và sang trọng. Thú thật Ánh NGuyệt tuy hơi giống con trai một chút nhưng mà nhìn bộ váy nên cô còn phải mê, muốn mặc nó nữa là…
-Tôi tặng cô cái này nha! Bao nhiêu vậy?
-Ơ…Không…không cần đâu! Sao anh làm vậy?-Cô nghe hắn quất một câu tỉnh bờ liền phản xạ lại. Sao tự nhiên mua đồ cho cô chứ?
-Xem như là phần thưởng vì nãy giờ tôi lấy cô làm manocanh!- Cô nghĩ hắn biết vậy tốt.
-Nhưng mà…..cái đó … mắc lắm!- Ánh Nguyệt lí nhí nói.
-Bao nhiêu? –Hắn vẫn không bỏ ý định.
-Dạ…là…mười bốn triệu!-Hàng chuẩn mà không mắc mới lạ.
Hắn đưa cô tiền rồi đi không miếng do dự gì, như không có gì xảy ra. Ánh Nguyệt ôm lấy bộ váy nhìn hắn cho tới khi hình bóng ấy khuất. CHuyện này….co phải về kể với Mai Chi mới được! Công nhận cô may mắn thật chứ, không cần tốn tiền mà có đồ để đi dự tiệc sinh nhật An Di rồi.
Tối…
-Haiz! An Di nè! Không biết Mai Chi và Ánh Nguyệt có đến không nhỉ?-Tuệ Linh diện một chiếc váy dạ hội đỏ quyền lực, sang trọng nhưng mà bản tính cô lại đi khác với cái váy là quá trẻ con và muốn mình trở nên tầm thường Nhưng trong những lúc thế này thì cô phải hiện sự cao quý của mình
-An Di nghĩ hai người họ sẽ tới thôi! Chả phải bốn người đã hứa, thề với nhau rồi sao?- An Di nói vậy thôi chứ cũng thấy lo lo về việc hai người bạn của cô có thể đến đây được không: một là chỗ này rất lạ với Mai Chi và Ánh Nguyệt(Đương nhiên là vì chỗ này sang trọng, hai nv của chúng ta làm sao biết được), hai là không biết họ sẽ đi bằng gì:đi bộ, taxi hay xe gì mà sao cho nó hợp với cái nhà hàng này.
-Hai em đang suy nghĩ gì mà buồn thế? – Đúng lúc đó người tình hay còn là vị hôn thê của hai cô nàng tới hỏi han.
-Dạ bọn e chỉ là đang lo …. – An Di than thở.
-Hai anh! Hai anh có mang hai người bạn thân của mấy anh không? Lâu quá rồi bọn e không gặp!-An Di chưa nói hết câu, Tuệ Linh nhảy ra chen vào.
-À có! Hai người bạn của bọn anh đây!
Sau đó từ đằng sau lưng hai chàng hoàng tử, hiện ra them hai chàng hoàng tử khác. Không phải lần đầu gặp nhưng vẻ đẹp kiêu sa và vẫn phong độ như ngày nào của hai chàng hoàng tử mới xuất hiện vẫn làm cho An Di và Tuệ Linh ngất ngây cực kì.
-Lâu rồi không gặp nhỉ, An Di, Tuệ Linh?-Con người với đường nét ihền lành tuấn tú mỉm cười.
-Lâu rồi không gặp hai anh!-An Di đáp lại.
-À đây là quà của anh cho em!- Từ ở túi, anh chàng móc ra một cây son MAC đưa cho chủ nhân bữa tiệc.
-Bộ có người giúp anh hay sao mà chọn đồ đẹp quá vậy?-An Di nhận lấy cây son, cười nghi ngờ.
-Ờ có người giúp anh!
-Ai vậy?Con gái hả?
-Ừ!
-Cô gái đó tốt bụng vậy? Anh muốn gặp lại cô gái đó hả?- An Di hỏi nghi ngờ, anh chàng cũng không ngại ngùng trả lời có. An Di càng sinh nghi chắc chàng hoàng tử của chúng ta bắt đầu biết thích là gì rôi.
-Còn anh thì sao? Có quà cho An Di không?- Tuệ Linh quay qua chàng hoàng tử còn lại hỏi, người này thì khác mang nét lạnh lung và huyền bí hơn.
-Có!
-Là cái gì vậy?
-Một bộ váy, tôi đưa cho quản gia của cô ta rồi!
-Ay chà! Anh xưa giờ có biết chọn đồ cho con gái đâu! Có anh phụ anh à? – Tuệ Linh nói móc.
-Ờ thì…có!
-Con gái nữa hả? Hai người… đêu được có người giúp nhỉ? Không biết hai cô gái bí ẩn đó là ai nhỉ?- Tự nhiên từ đằng sau, hai chàng vị hôn thê của An Di và Tuệ Linh bước lên chọc ghẹo hai thằng bạn của họ. Họ chỉ nhìn nhau mà cười rồi cũng chả nói gì.
-À mà nãy bọn em đang lo gì vậy?- Chồng chưa cười của An Di hỏi thăm.
-À là… hai người bạn của em …. Chưa tới mà bọn em không biết họ tới được không nữa!- An Di buồn bã nghĩ. Đã tới giờ này rồi mà Mai Chi và Ánh Nguyệt còn không đến nữa, cô sợ họ bị lạc vì cái chỗ này rộng như cung đình ấy, người thì như kiến không biết hai cô nàng đó có kiếm ra được chỗ cô và Tuệ Linh đang đứng không nhỉ?
-Hai em … có bạn ư? – Anh chàng vẻ mặt hiền lành hỏi.
-À đúng rồi! Em cũng muốn giới thiệu với hai anh về hai cô bạn của bọn em! Hơi đặc biệt chút…. Hai người đó là người bình thường không cùng giới với bọn mình!- Ý chia ra bên nghèo và giàu ấy nhưng Tuệ Linh nói tránh.
-Ừ! Chừng nào họ tới nhớ nói cho tụi anh nhé!-Xong câu, bón chàng hoàng tử của bữa tiệc đi tiếp khách, xem như là thay mặt An Di cho cô đỡ đi tới đi lui mà lo trong chuyện kiếm hai người bạn “dân thường” của cô.
Bốn người chia ra bốn nơi, anh chàng với vẻ mặt hiền dịu thì tiếp khách ở sảnh. Anh chàng có khuôn mặt lạnh lung tiếp khác ở hành lang.
Có vẻ khách khứa tới vô cùng đông nên ngay tại sảnh, chàng hoàng tử của chúng ta cứ liên tiếp chào đón không có thời gian ngừng nghỉ. Trong khoảng thời gian đón khách, tuy bề ngoài vẫn cười chào đón niềm nở nhưng bên trong lại nhớ đến một hình bóng. Anh vẫn nhớ cái thân hình mảnh khảnh đấy, cách nói chuyện tự tin vô cùng lưu loát và sự tốt bụng của cô nàng. Nếu có thể…hoặc là duyên thì anh….
-Hơ? Cô …cô bé? Này! Cô bé ơi! Này! Này!-Khuôn mặt trở nên bất ngờ, đôi mắt đang hiền dịu phải trợn lên và miệng thì lien tiếp la một ai đó.
Hành động của anh chàng khiến mọi người xung quanh bất ngờ, anh không để tâm. Anh chạy tới ngay người anh hất hải gọi và kêu vừa nãy nhưng khi vượt qua bao đám người, người anh đang để ý biến mất. Anh đứng hình một khoảng dài như để định hình lại … hình như mới nãy… anh vừa gặp lại cô bé đó hoặc có thể anh mê sảng hay chỉ đang tưởng tượng, nhớ quá nên lú rồi ư.
Ngay hành lang, người mang vẻ lành lung nhưng phong độ trông có vể rất tốt trong việc giao tiếp. Có những thương gia thành đạt, doanh nhân nổi tiếng tới tham dự sinh nhật An Di. Anh miềm hậu chào đón và chỉ đường tận tình. Trông có vẻ không có gì khó khăn. Có những tiểu thư ở lại vì bị cuồn hút bở độ điển trai của anh mà bắt chuyện làm quen. Anh cũng không nghĩ nhiều mà trả lời. Trông có vẻ mọi thứ rất êm xuôi thì bỗng nhiên, anh chợt im lặng nhìn về một hướng khó hiểu. Các tiểu thư tò mò.
-Anh nhìn gì vậy?
-Xin lỗi! –Dứt xong câu nói, anh chạy ra khỏi đám người. Tâm trí không còn nghĩ nhiều đến chuyện khách khứa nữa.
Anh im lặng đi vòng vòng như đang tìm kiếm gì đó. Đi qua bao người, ánh mắt vẫn hướng đến một nơi duy nhất thôi. Nhưng xui cho anh khi anh tới…. thì không gian trống không…chả có ai… không có gì cả. Anh nhăn mặt đưa tay lên đầu thầm nghĩ.
“Điên thật rồi! Không thể nào mà trùng hợp như thế được!”
Chả là vừa nãy…anh thấy một bóng dáng với chiếc váy trễ vai đen óng rất quen thuộc!
-Trời ơi! Mai Chi đi đâu mất tiêu luôn rồi chời???-Ánh Nguyệt đi gữa long người la môt mình tủi thân.
Tới nơi sinh nhật An Di rồi nhưng mà…chỗ này lạ quá, Mai Chi và Ánh Nguyệt đi hồi cái lạc nhau. Bây giờ bên Mai Chi cũng đang sốt ruột kiếm Ánh Nguyệt gần chết đây,
-Mai Chi không thấy đã đành….Ai Di và Tuệ Linh ở chỗ nào vậy chời? Người gì đâu mà lắm thế nhỉ? – Ánh Nguyệt chạy tới chạy lui, chạy xuoi chạy ngược kiếm những người bạn của cô cơ mà kiếm quài không thấy. Cô đang lo gần chết đây.
Còn chỗ Mai Chi thì….
-Ôi may quá gặp được Di Di và Tuệ Linh,Chi Chi mừng quá! – Mai Chi thì thong minh hơn Ánh nGuyệt chút, chủ hân của các bữa tiệc luôn ở trung tâm, nên cô liền tới trung tâm khu nhà hàng thì may mắn gặp phải An Di và Tuệ Linh.
- Chi Chi đây….Ánh Nguyệt đâu?-An Di nhìn quanh hỏi.
-Hic…..Tụi này lạc mất nhau rồi!-Mai Chi mếu máo.
-Hoe! Ánh Nguyệt của Linh!!!- Tuệ Linh khóc thảm.
Trông có lẽ Tuệ Linh rất mến Ánh Nguyệt còn An Di thì nghiêng về Mai Chi hơn.
-Bao nhiêu người thế này…biết kiếm Ánh Nguyệt ở đâu chứ?-An Di nhìn quanh hoang mang.
-Nè mấy em có chuyện gì thế? Ai đây?-Trong lúc ba cô nàng đang rối rắm. Bốn chàng hoàng tử của chúng ta bước tới bình tĩnh nhìn vẻ mặt của ba nguời, vị hôn thê của An Di lo lắng hỏi.
-Mấy anh ơi! Một người bạn của bọn em bị lạc rồi!-An Di chạy tới, vẻ mặt buồn bã.
-À! Em là một trong hai người bữa bọn anh gặp đó hả?- Hôn thê của An Di và Tuệ Linh khi nhìn kì lại mặt Mai Chi mới nhớ ra và họ cũng nhớ ra khuôn mặt của nguwfoi bạn còn lại là Ánh Nguyệt ra sao.
-Anh à! Đi kiếm Ánh Nguyệt với em nhé!- Tuệ Linh chạy tới chồng chưa cưới của mình nhờ vả.
-Ừ! An Di ở đây với Mai Chi đi! Để bọn anh đi kiếm Ánh Nguyệt!
-Cô bé này….là bạn em sao An Di?- Chàng hoàng tử khuôn mặt hiền hậu tiến tớ bên hai cô nàng chậm rãi.
Làm như anh không tin vào mắt mình, anh hơi nghi ngờ vào duyên phận nhưng có vẻ anh phải rang tin. Khuôn mặt có chút bồi hồi, bằng hoàng và đỏ lên, tim anh đập mạnh khi nhìn thấy Mai Chi. Mai Chi cũng không kém gì: ban đầu cô cũng lo lắng như hai cô tiểu thư kia, khi gặp bốn anh chàng, cô không xa lạ gì với chồng chưa cưới với hai nguwfoi bạn mình nhưng khi đảo mắt qua anh. Cô sững lại, mắt cô mở to ra nhìn anh, mội thứ trên cơ thể cô bất động, cổ họng cô cứng lại vì quá bất ngờ.
Anh không lâu đứng đối diện với Mai Chi, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác chả dám nhìn thẳng mặt anh. Chưa bao giwof tim cô đạp mạnh như thế này… không lẽ nào….
-Đây là màu son… Rita của NARS đúng không?-Anh đưa tay ôm lấy cằm cô, chỉnh lại hướng khuôn mặt cô đối diện anh. Hỏi nhẹ nhàng.
-Dạ…..-Mai Chi ấp a ấp úng.
-Mai Chi này! Tối nay Ánh Nguyệt như thế nào?-Tuệ Linh xen vào khúc lãng mạn, ý cô muốn hỏi hình dáng của Ánh Nguyệt như thế nào để dễ kiếm, nhạn ra ấy mà.
-À! Ánh Nguyệt mặc một bộ váy đen trễ vai rất đẹp! Hình như nó dài ngang đầu gối!-Mai Chi vừa tả dung mạo xong.
Trong đám người có một tiếng nói thốt lên.
-Hình như tôi biết cô bé đó ở đâu! Nãy tôi có thấy! Đi theo tôi!-Chàng hoàng tử lạnh lung của chúng ta khuôn mặt có một biểu cảm khó tả.
Tự nhiên nghe Mai Chi diễn tả vậy … chả khác nào…lồng ngực anh nóng lên rất nhiều và hồi hộp cực kỳ. Khi ra lệnh với mọi người xong, anh liền chạy đi ngay, Tuệ Linh và hai người còn lại gấp gáp chạy theo sau. Chỉ có anh chàng face to face với Mai Chi thì vẫn đứng yên đó. Không màng tới gì đám kia vì trọng tâm của anh bây giờ là cô gái đối diện anh.
-Sao thế anh? –An Di thấy lạ bèn hỏi.
-Cô bé này…là người bạn nãy em nói sao?
-Dạ đúng rồi! Bạn em tên Mai Chi!Chi Chi chào anh ấy đi! Là bạn thân của hôn thê tôi đấy!
-Dạ? Em chào anh!-Mai Chi giật mình, cô nhìn anh rồi cúi mặt chào. Nói chuyện ấp úng với gương mặt vô cùng là đỏ rực khiến chàng hoàng tử cảm thấy rất đáng yêu.
Hôm nay cô rất đẹp, chiếc váy hồng nhã nhặn tuy không bằng chiếc váy của Ánh Nguyệt nhưng trông cũng không tệ. Màu đỏ tươi của son ở môi cô làm bật lên trong bữa tiệc này, cô như là trung tâm vậy.Mai Chi rối quá….cô biết hành xử sao đây khi cô nhận ra rằng..nguwfoi trước mặt cô….chính là người đã tặng cô cây son NARS và là người mà nói rằng nếu có duyên…hai nguwfoi sẽ gặp lại nhau…không lẽ nào…..
Anh chàng giá băng của chúng ta vẫn theo mục tiêu, người anh như có lửa, nhiệt độ càng ngày càng tăng cho tới khi đến tới đcược ban công. Một bóng đen dưới ánh trăng được hiện rõ trên gương mặt anh. Anh chăm chú nhìn hình bóng đó mà bối rối, trong long rối bời quá nhiều, anh khó thể bình tĩnh lại. Ngay cả anh cũng chả biết sao.
-Ánh Nguyệt!!-Tuệ Linh từ đằng sau la lên.
-???Tuệ Linh???-Ánh Nguyệt nghe thấy liền quay lại.
Khoảng khắc cô quay mặt lại, như một con dao đâm thẳng vào chàng hoàng tử. Ánh Nguyệt thấy Tuệ Linh mừng lắm, định chạy tới ôm cô nhưng bỗng nhiên cô lỡ đảo mắt qua anh chàng đứng trước Tuệ Linh, Ánh Nguyệt khựng lại, con mắt hoang mang nhìn lấy anh. Anh cũng chả lại gì nhìn lại cô.
-Tìm được Ánh Nguyệt ở đây, Tuệ Linh mừng quá!-Tuệ Linh liền chạy tới ôm Ánh Nguyệt vô long.
-Là cô bạn nãy em giới thiệu với anh đó hả?- Anh chàng của chúng ta bèn hỏi.
-Dạ đúng rồi! Bạn em tên Ánh Nguyệt!Ánh Nguyệt chắc có vẻ gặp hôn thê của Tuệ Linh và An Di rồi nên biết mặt! Còn đây là bạn thân của hôn thê Tuệ Linh ấy! Caho ảnh đi!-Tuệ Linh ngây ngô đẩy Ánh Nguyệt trước mặt anh.
Đêm nay cô rất tuyệt dưới bộ váy ấy. Tim anh thắt lại khi nhìn cô kĩ lượng từ dưới lên trên … bộ váy đó chỉ là……Ánh Nguyệt giật mình.. không khó khăn gì cô không nhận ra, anh là người đã tặng cô bộ váy cô đang mặc….có chết Ánh Nguyệt cũng không tin chuyện cổ tích thành thật nhưng mà giờ …nó đang chình ình trước mặt cô đây nè chời…..
-Em….em chào anh…-Cô ngại ngùng chào anh, anh nhếch miệng với thại độ của cô.
-Chào em!-Anh chào lại cô.
-Rất vui được biết em…Mai Chi à!-Anh chàng nhật bản mỉm cười nhẹ nhàng với cô.
-Em cũng rất….vui!-Mai Chi nói lại.
-Anh tên là Dosu!
-Anh tên Chấn Hùng!-Nói xong, Chấn Hùng đưa tay xoa đầu Ánh Nguyệt như chú cún vậy. Cô đỏ mặt chỉ biết đứng im mà thôi.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ