The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Huyệt Anh, Hãy Bên Anh Mãi Mãi!!
hông cần Renko và Hoa gọi xe cấp cứu đến. Kaishito vội vã, mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, trên tay bế Huyệt Anh chạy tới bệnh viện gần nhất mà tim anh như muốn nổ tung.Tất cả xung quanh anh như ngừng lại, chấm dứt khi chứng kiến tận mắt một dòng máu tươi chảy trên miệng cô. Mọi người đằng sau đều hốt hoảng chạy theo Kaishito, Hưng có vẻ cũng là người hoảng nhất nhưng anh không thể đụng vào cô, bế cô.
Ở bệnh viện.
Tới nơi, Kaishito gào thét liên hoàng để kiếm băng ca cho Huyệt Anh. Cơ thể vẫn không ngừng run được vì Huyệt Anh vẫn đang nhắm mắt, cô không tỉnh dậy. Anh sợ, anh sợ sẽ mất cô mãi mãi, anh sợ lắm!
Bác sĩ, y tá nhanh chân nghe theo ý của Kaishito, họ đặt Huyệt Anh nhẹ nhàng lên băng ca và dời cô tới phòng cấp cứu. Chỉ có mình anh và những người trong bệnh viện đưa cô đi, còn những người khác thì chạy theo không kịp với tốc lực của Kaishito, đủ để chứng minh anh từng là một người luôn bình tĩnh, lịch lãm;giờ đây phải phát hoảng, điên lên vì một người con gái. Anh yêu người con gái đó, quý trọng cô hơn tất cả thứ gì.
-Huyệt Anh! Huyệt Anh! Mở mắt nhìn anh này! – Kaishito vừa đẩy cái băng ca, anh vừa la lớn mong đánh thức cô. Lòng anh nóng như lửa đốt, không thể nào mà bình tĩnh nổi. Đôi môi ấy vẫn còn đang chảy máu, đôi mắt ấy không mở để nhìn anh.
-Huyệt Anh! Huyệt Anh!-Nhớ lại khi Mamako cũng như tình trạng anh bây giờ, cô cũng gào lên tên Phong và Phong đã tỉnh, anh nắm tay cô, nhìn cô và mỉm cười. Kaishito tưởng sẽ được như Mamako, Huyệt Anh sẽ tỉnh dậy và mỉm cười với anh nhưng không, Huyệt Anh bất tỉnh hoàn toàn, cô không nghe thấy anh nói gì.
Phòng cấp cứu cuối cùng cũng tới nhưng anh vẫn không chịu buông Huyệt Anh, anh cần cô mở mắt nhìn anh, anh mới có thể yên tâm để cô đi nhưng cô vẫn không tỉnh.
-Cậu gì ơi! Làm ơn buông tay ra ạ!-Bác sĩ chỉ bảo Kaishito.
-Xin lỗi cậu! Người nhà không được vào!-Cô y tá cũng khuyên can.
-Mấy người im đi! Huyệt Anh! Huyệt Anh! Em tỉnh dậy nhìn anh đi! Nhìn anh đi!-Kaishito bất chấp lời khuyên của mọi người, anh chỉ muốn…nhìn thấy đôi mắt của cô thôi.
-Kaishito! Bình tĩnh lại! Mọi người đưa cô ấy vào đi!-Phong và mọi người cuối cùng cũng chạy tới kịp. Phong liền ôm cản Kaishito lại nên Huyệt Anh được mau chóng được đưa vô.
Kaishito tuy bị Phong ôm chặt nhưng thú thật rằng phải còn thêm Quốc Lê và Tuấn Thanh giúp nữa, anh mới không quậy phá, mới không thoát khỏi Phong được. Dàn nữ đứng kế bên nhìn Kaishito mà đau xót, tội nghiệp anh, họ mong Huyệt Anh sẽ qua được cơn nguy kịch. Mamako đứng đó khóc lóc vì bạn thân cô, Hoa chạy qua vỗ chị mình.
-Huyệt Anh! Phong, buông tao ra!
-Mày bình tĩnh lại đi!
-Kaishito! Bình tĩnh lại! Huyệt Anh sẽ qua được thôi!-Quốc Lê khuyên can.
-Huyệt Anh rất khỏe sẽ không sao đâu! Đừng lo!-Tuấn Thanh cũng phụ Quốc Lê và Phong tay.
-Làm sao biết được cô sẽ qua được hay không? Mấy người thì biết cái gì chứ?-Kaishito la hét không chịu yên.
Đâu có thể sớm qua như Phong được! Huyệt Anh là con gái. Dù cô có quậy phá, tinh nghịch thế nào thì đó vẫn là sức mạnh của một đứa con gái. Một đứa con gái sợ bóng đêm đến phát khiếp, luôn phải nằm trong vòng tay anh rồi ngất lịm. Một đứa con gái suýt nữa chết đuối ở hồ bơi mà anh không cứu kịp. Một đứa con gái…với trái tim mong manh, dễ vỡ…tất cả chỉ vì anh.Huyệt Anh liệu có qua được không?
Bốp..
Gỡ được sự chắn của ba người, Hưng nhanh tay tóm lấy cổ áo của Kaishito, anh cho Kaishito một cú ngay mặt đau đớn khi anh chàng Lai choáng váng nhưng sớm đứng vững lại, mắt trừng nhìn Hưng.
-Mày tưởng mày là ai mà có quyền la hét om sòm thế hả?-Hưng nắm chặt lấy cổ áo Kaishito bằng hai tay, miệng gầm gừ với anh.
-Vậy mày là ai hả?-Kaishito đẩy Hưng ra.
-Tao là bạn trai của Huyệt Anh!
-Vậy mày có nghĩ là Huyệt Anh thích mày không?-Kaishito nhếch.
-…..-Hưng câm nín, thật sự anh biết đó là ai nhưng anh không thừa nhận, bỏ cuộc.
-Huyệt Anh là của tao! Mày hiểu chưa!-Kaishito dứt xong liền chạy ngay tới liện cho Hưng một chí giáng trời.
Hưng không vừa cũng hùng hổ trả lại. Hai người gây chiến làm tất cả ai có sự hiện diện ở đây đều phải khiếp sợ. Phong và Tuấn Thanh vội cản Kaishito lại; Quốc Lê và Long cản Hưng.
-Nhưng vì mày mà Huyệt Anh bị như thế này! Tất cả là tại mày!-Hưng tức giận, hét vào mặt Kaishito.
-Nếu như mày chịu buông tha cho cô ấy thì sẽ không có ngày hôm nay!-Kaishito cũng đá trả lại. Anh mà thua một tên nhãi như Hưng sao?
-Mày mới buông tha cho cô ấy! Nếu được vậy, tao và Huyệt Anh sẽ bên nhau còn mày là với con Hoa Âm!
-Tao không yêu con đ* đó! Tao yêu Huyệt Anh!! (Kaishito bá đạo thật!!)
-Yêu à? Mày đừng làm tao tức cười. Tên nào là người đã phản bội Huyệt Anh trước? Đứa nào đùa giỡn với tình cảm của Huyệt Anh? Thằng nào đã đòi bóp chết cô ta? Rồi khi cô ta sắp chết đuối thì lại âu yêm bên Hoa Âm….Và ai là người đã bỏ Huyệt Anh phải tự xử lý một mình trên sân khấu mà không hát chung với cô mà ôm thân thiết với cài con hotgirl đó! Đó là ai hả Kaishito?Mày tưởng tình cảm mang ra chơi được hả?-Nhờ lời giáo lý của Hưng. Từ khuôn mặt khủng bố tinh thần con người liền nhẹ dịu lại.
Phải! Anh đã đùa giỡn với Huyệt Anh.
Lúc thì ngọt ngào lúc thì giá băng với cô. Kaishito ngã xuống sàn, anh lấy tay ôm lấy mặt khi nghĩ tới những gì mình đã làm với người anh yêu. Anh tự hỏi đã bao nhiêu lần anh làm cho cô đau long, làm một đứa con gái mạnh mẽ trở nên mít ướt?
-Hưng! Thôi!-Long nắm chặt tay Hưng kéo đi chỗ khác mặc cho Hưng chống cự lại. Tại sao bạn than anh lại làm vậy chứ?
Long lôi Hưng đi xa, tất cả chỉ vì thằng bạn của anh thôi! Trước sau thì anh cũng biết kết quả như thế nào nên mới lôi Hưng đi,đành để Kaishito ở lại với Huyệt Anh. Long lúc đi cũng kéo theo Renko nữa và chắc chắn Hoa sẽ đi theo sau.
-Tại sao chứ? Long! Mày theo ai chứ?-Hưng mặt nhăn đến khó coi.
-Hưng! Mày nghe tao đi!
-Anh Hưng à! Anh Long nói đúng đó!-Renko nắm lấy tay Hưng nhìn anh.
-….-Hoa lẳng lặng đi theo sau.
Bốn người đi khuất. Tất cả còn lại câm lặng nhìn hình bóng mơ hồ, nhìn như người mất hồn của Kaishito. Anh trợn tròn mắt, cứ ngẩn ngơ thầm nghĩ về những hành vi của mình, anh phải làm sao mới đúng đây chứ?
-Phong…Tao dã làm gì sai ư?-Kaishito bỗng chốc đứng dậy, anh nắm lấy bả vai của Phong, đôi mất vô hồn nhìn thằng bạn anh, thốt lên câu hỏi mà chính anh cũng biết câu trả lời.
Phong nhìn Kaishito mà không biết làm gì hơn, vỗ về, an ủi cũng chả được tích sự gì. Anh ấn Kaishito ngồi xuống ghế, giúp anh bình tĩnh lại, Mamako cũng đến bên Phong giúp đỡ anh.
1 phút…..2 phút….5 phút…..10 phút…..30 phút…….1 tiếng……
Khoảng thời gian lâu dài đến bất tận, hình như nó không có kết thúc, Kaishito cứ ngẫm bác sĩ và những người khác sẽ không bao giờ xuất hiện. Anh mong chờ, mong muốn một hình bóng của một thiên thần với mái tóc nâu đen dài xõa trong gió, nụ cười trên khuôn mặt nở rộ, chạy ngay tới ôm anh bằng hai tay, bằng cả tấm lòng của thiên thần ấy và nói với anh rằng …. “Em nhớ anh, em yêu anh……”. Nhưng đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ ngọt ngào của người có trái tim bị đông cứng từ rất lâu ….. Anh nhớ cô….
-Bác sĩ ra rồi!!-Linh Linh reo lên làm ai nấy cũng phải hường lên phía trước, có người quá nôn nóng mà chạy đến phía trước bác sĩ.
-Tình trạng cô ấy sao rồi? Cô ấy có qua được không? Bác sĩ! Bác sĩ!-Kaishito nắm bả vai người đối diện chặt đến nỗi không nói nên lời vì quá đau.Phong phải chạy tới ngăn lại lần nữa Kaishito mới chịu buông.
-Không sao!May cô ta là loại học võ nên khi có vật đập vào lưng còn biết cách để nên không nguy hiểm lắm! Cô ta đai gì vậy?-Qủa là người học ngành y có khác, chỉ cành chữa bệnh cho họ thì có thể đoán được tính cách của người đó.
-Nhị đẳng karate!-Kaishito trả lời. Bác sĩ cười lắc đầu rồi đi, đằng sau là mấy người trợ lực cho bác sĩ cũng đi theo.
Nghe tin, ai cũng vui mừng, nhẹ nhõm.Người mừng nhất ở đây là Kaishito, anh nở nụ cười rạng rỡ. Phong khá ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt như người bình thường của Kaishito(Ý là không phải người lạnh lùng ấy!!! Phong so sánh hay ghê!!). Từ lâu rồi anh không thấy đôi môi ấy cười với niềm hạnh phúc, niềm vui vẻ mà chỉ toàn là âm mưu, xấu xa. Kaishito trở nên lạnh lùng khi sarari, em gái của anh qua đời. Giờ đây, đã có người giúp anh trở lại như xưa, là Huyệt Anh.
Mọi người chạy nhanh vào phòng cấp cứu. Huyệt Anh vẫn bất tỉnh nằm trên giường bệnh, tay được nối nước biển. Nếu như người khác thì trông cô vẫn là một bệnh nhân bình thường nhưng đối với Kaishito, cô như là công chúa ngủ trong rừng vậy.
-Huyệt Anh….-Kaishito đến gần bên Huyệt Anh, bàn tay dịu dáng vuốt những ngọn tóc qua một bên mặt cô.
Tuấn Thanh đi tới gần bên Huyệt Anh, anh đưa tay chạm ngay cổ cô. Ban đầu ai cũng tưởng Tuấn Thanh có ý đồ nhưng Như có giải thích rằng tương lai của Tuấn Thanh là bác sĩ nên chả qua anh đến gần cô là xem xét bệnh tình.
-Xin thông báo là Huyệt Anh đang…ngủ!
*Xỉu*
Đương nhiên heo chỉ có ăn và ngủ thôi chứ làm gì nữa. Tuấn Thanh vừa báo cáo xong là ai cũng mặt bó tay.com với cái con nhóc Tomboy này, riêng Kaishito thì mừng thầm vì cô không sao, bệnh tình cô không hề nặng.
-Phong, Mamako và Kaishito ở đây đi! Bọn này sẽ đi nói chuyện với bác sĩ để bàn về bệnh của Huyệt Anh!-Quốc Lê là người ra yêu cầu này.
Bọn Quốc Lê thì chắc chắn là có Tuấn Thanh, Như và Linh Linh. Hai đứa con gái thì đồng tình nhưng Tuấn Thanh thì không. Dù từ đó tới giờ anh hơi mờ nhạt và ít tiếp cận HUyệt Anh nhưng trong lòng anh vẫn nuôi ý nghĩ rằng: anh thích HUyệt Anh!!
Dù có muốn hay không thì cái anh chàng tương lai là bác sĩ trầm tính này cũng bị thằng bạn thân kéo lê ra ngoài.
Mamako mừng hụt vì đã loại bỏ được hai đối tượng nguy hiểm: Hưng và Tuấn Thanh. Như vậy sẽ rất tốt cho Kaishito và HUyệt Anh kế bên nhau.
-Này Phong, Kaishito!-Mamako lên tiếng.
-Gì?-Kaishito.
-Sao em?-Phong.
-Hai người có để ý rằng những tên du côn lần này…em thấy có vài gương mặt mà em rất quen!!
-Ý em là…bọn đã bắt cóc em đấy ư?-Phong tỏ vẻ hiểu ra.
-Phải! Và em cũng một điều thắc mắc tại sao bọn chúng lại muốn bắt cóc Huyệt Anh? Huyệt Anh đâu phải là tiểu thư? Vả lại hình như chúng biết Huyệt Anh có học võ nên mới trói lại chứ không để yên như em. Có vài gương mặt mới thì biết gì về HUyệt Anh, chứng tỏ có ai đã cung cấp thong tin!-Mamako đưa ra một dàn lý luận, thuyết lý sắc xảo.
Huyệt Anh và Mamako đều rất mê truyện trinh thám nên cô thắc mắc vẫn cũng không có gì là lạ. Mamako tuy tính trẻ con nhưng nếu bị rơi vào những trường hợp tương tự như bây giờ thì lại rất là “ người lớn”, có khi cô còn hơn Phong nữa.
-Vậy người cung cấp thong tin chắc chắn là….-Phong tới đây dần hiểu ra, anh chậm rãi nói rồi vẻ mặt không hết ngạc nhiên.
-Hoa Âm! Chính Hoa Âm là người đứng sau vụ này!-Kaishito mặt tối sầm, ánh mắt nổi lên tin lửa điện “tử thần”. Anh đã cảnh cáo ả là không nên đụng vào Huyệt Anh nhưng có vẽ lời nói gió bay đối với Hoa Âm. Không phải anh cảnh cáo là anh không dám làm, đụng vào người con gái anh yêu thì đừng nghĩ anh sẽ tha thứ.
Mamako chầm chậm chạy tới bên Phong, cô nhìn vẻ mặt của Kaishito mà hoảng sợ. Phong thì không hoảng nhưng anh cũng cẩn thận vì lẫn anh và Kaishito đều biết; một khi hai đứa mà nổi nóng lên hay trở nên nguy hiểm thì sự tình tiếp theo có thể dùng từ “tử” để miêu tả.
-Kaishito! Mày bình tĩnh lại đi!-Phong tới gần bên bạn thân anh. Ráng làm dịu Kaishito lại.
-Tao phải bình tĩnh như thế nào?-Kaishito đưa khuôn mặt tuy không nhiều cảm xúc nhưng toát lên vẻ tức giận, nhìn cũng thấy đáng sợ. Lời nói tuy vô cảm và mức trầm nhưng nghe mà rợn hết cả người.
Phong không biết anh có thực sự có thể giúp Kaishito được không nữa vì chính anh giờ…cũng khá khiếp đảm với bầu không khí mà Kaishito đang tạo nên.
-Sao Quốc Lê! Ừm! Vậy tốt quá!-Long đưa điện thoại lên tai nghe. Quốc Lê đang thong báo chuyện xảy ra tiếp theo khi bốn người bọn anh vắng mặt. Long cũng biết chắc chắn Huyệt Anh cũng sẽ qua khỏi vì cô nhóc này vốn như con trai mà.
-Huyệt Anh qua khỏi cơn nguy kịch rồi! Tất cả đừng lo quá!
Anh và ba người đang ở sân ngoài bệnh viện. Hưng ngồi ghế đá mà vẻ mặt u buồn, cả người toát ra khí độc. Tuy đã nghe Long báo cáo nhưng anh cũng không thể vui nổi bởi vì…anh không thể ở chỗ đó với Huyệt Anh mà người đang bên cô là Kaishito. Bức xúc hơn là thằng bạn thân anh không ủng hộ anh với Huyệt Anh là đôi mà là…ngay cả…Renko, người em gái anh rất quan tâm cũng không ủng hộ anh.
Renko và Hoa nghe thì vui biết bao nhưng chắc Renko chỉ vui một lúc rồi cảm thấy buồn khi nhìn cảnh tượng của Hưng bây giờ. Nếu nhìn xơ thì tưởng là tình an hem nhưng chỉ có Hoa là hiểu, chỉ có Hoa mới hiểu…tình cảm mà Renko dành cho Hưng là như thế nào.
-Tại sao mày lại kéo tao ra xa Huyệt Anh?-Hưng tới mãi mấy phút sau, anh mới mở miệng nhưng quá ảm đạm.
Long biết Hưng đang nói anh, anh biết phải giải thích sao cho Hưng hiểu rằng…Hưng không xứng với Huyệt Anh. Anh cũng biết Huyệt Anh không mấy có tình cảm với Hưng nhưng vì sợ Hưng bị phản bội nên cô mới không đành dám nói lời chia tay.
Long rất muốn nói rằng HUyệt Anh thuộc về Kaishito nhưng mà vậy…ký ức của hai người hồi xưa sẽ như thế nào?Rõ rang Hưng gặp HUyệt Anh trước Kaishito!Rõ rang Hưng và HUyệt Anh có sợi tơ hồng với nhau mà! Lúc đó chả phải anh cũng thấy Huyệt Anh đeo dây chuyền màu hồng, đó là vật tượng trưng sợi tơ của hai người họ, Hưng cũng có một cái nhưng…sao họ không thể đến với nhau? Rồi những năm tháng khổ cực của Hưng để kiếm Huyệt Anh và giờ họ đã gặp nhau! Nếu như nghĩ kỹ thì lẽ ra Huyệt Anh là của Hưng nhưng tại sao bây giờ…ông trời thật trớ trêu! Tại sao ông cứ phải hành Hưng? Người bạn thân của anh thế này?
-Mày đành chấp nhận đi Hưng!
-Chấp nhận gì chứ? Chấp nhận là Huyệt Anh không phải của tao ư?
-…….Nó cũng giống như tao chấp nhận Mamako không phải của tao!-Long đưa ra ví dụ.
Anh từng nghĩ tới những ngày bên Mamako. Lúc đó thật sự, anh rất thích cô, anh quý mến cô hơn tất cả cái gì. Cô buồn, không hiểu sao anh cũng buồng; cô vui, anh cũng rất vui. Và khi cô bên Phong, anh cảm nhận mình tức giận, ghen cực kì nhưng rồi kết cục anh có gì? …..Đó là cô và anh chia tay, cô và anh là bạn với nhau.
Nghe thì sẽ khá mâu thuẫn cho Hoa. Sau đó anh chợt nhận ra…bên Hoa, anh cảm thấy hạnh phúc hơn bên Mamako nhiều. Chỉ qua là từ trước anh phủ nhận, không chịu buông tha cho Mamako. Và rồi khi anh buông tay…anh nhẹ nhõm hơn, hạnh phúc hơn bên người anh mà yêu thương thật sự.
Anh hiểu cảm giác của Hưng bây giờ. Anh nghĩ Hưng cũng sẽ buông HUyệt Anh để cô tự do nhưng…Hưng cứng đầu hơn anh nghĩ nhiều, anh khó mà biết giải thích sao cho Hưng hiểu.
-Vì mày không kiên cường! Rõ rang….rõ rang…..Huyệt Anh vốn là của tao, vốn là của tao từ mấy năm trước cơ mà! Sợi dây chuyền……..
-Mày đừng có nói sợi dây chuyền nữa! Bói đâu có thật?-Long nổi nóng, thằng bạn anh mê tín lắm rồi.
-Tao không tin! Lúc tao và Huyệt Anh rời khỏi chỗ đó! Huyệt Anh còn mỉm cười hạnh phúc nói rằng: “ sau này em sẽ lấy anh mà!”. Tại sao bây giờ……-Hưng đổ gục. Không lẽ chỉ có mình anh hoang tưởng? Không lẽ chỉ có mình anh là người chịu thiệt thòi? Anh ở Việt Nam để làm gì trong mấy năm vừa qua? Anh kiếm cô nhưng rốt cuộc anh nhận được gì? Anh chả được nhận gì hết!!
Anh bất hạnh thế? Đây là sự trừng phạt cho những kẻ mê tín như anh ư? Anh tin ông trời có mắt! Có thể đây là bài học cho anh nhưng không cần phải lấy tình cảm của anh ra để phạt chứ? Có biết anh đau lòng đến mức nào không? Có biết cảm giác của anh bây giờ như thế nào không? Cảm thấy mình như là…đồ bỏ đi vậy?
Hưng ôm đầu, gục mặt xuống. Long cũng đứng yên nhìn Hưng.Anh giờ phải biết nói sao cho kẻ đa tình này? Cứ đứng ngắm nhìn Hưng rồi suy nghĩ cho tới khi Long bị Hoa kéo đi tới chỗ khá xa với Hưng và Renko nhưng vẫn có thể nhìn được họ từ đây.
-Em đang làm gì thế Hoa?-Long mặt nhăn, thắc mắc.
-Em nghĩ chúng ta nên để Renko và Hưng có một không gian riêng một chút! Như bây giờ nè!-Hoa trả lời.
-Ý em là…Renko với Hưng….-Long bắt đầu nghi ngờ.
-Nếu có mình Renko có tình cảm thì cái này càng mâu thuẫn hơn việc của chị Huyệt Anh và anh Hưng hồi đó nhưng đây sẽ là bằng chứng cho Renko với anh Hưng!-Hoa nói một cách nghiêm túc.
-Em nói rõ xem?
-Sợi dây chuyền!
-Thì sao? Nó lien quan gì?
-Thật ra thì sợi dây chuyền là của……
-Cảm ơn bác sĩ!-Tuấn Thanh nói chuyện xong với người ngành y, anh quay lại bên ba người và thong báo: Huyệt Anh sẽ được ra viện vào hai tuần sau.
Qủa đó là tin mừng ấy người họ. Bốn người không đợi được khi nghĩ họ quay lại thăm HUyệt Anh và báo tin vui.
-Haiz! Ê này mọi người! Có thấy vụ này giống như vụ của Mamako và Phong không?-Linh Linh bắt đầu nhiều chuyện.
-Ừ!Lần này thì tới lượt Huyệt Anh và Kaishito nên chắc rằng…sau chuyện này chúng ta có couple(cặp đôi) mới nữa rồi nè! Hihihi!-Như nhớ lại rồi ra kết quả, cười tươi.
Tuấn Thanh và Quốc Lê bó tay với hai nhỏ nhiều chuyện luôn.
-Chúng ta sẽ có bốn couple là Linh Linh và Quốc Lê nè, em Hoa và Long, Mamako và Phong, cuối cùng là Kaishito và Huyệt Anh!-Như liệt kê ra, cô không dám để cô vô với lại Tuấn Thanh nữa.
Tuấn Thanh nghe xị mặt không phải vì không có anh mà nghe tới Huyệt Anh với Kaishito thì…
-Bà và Tuấn Thanh nữa chứ!-Linh Linh ngây ngô nói.
-Ừ! Đúng rồi! Tuấn Thanh, mày là bạn trai của Như mà đúng không?-Quốc Lê mặt cười gian, anh luồng tay qua bên vai Tuấn Thanh. Như đỏ cả mặt lên, cô quay qua nhìn bên Tuấn Thanh để nghe anh trả lời nhưng mà….thay vì ái ngại như Như thì Tuấn Thanh lại mặt lạnh.
Như học chung với Tuấn Thanh từ năm lớp 1 tới giờ nên chỉ cần nhìn mặt là cô cũng biết đáp án. Cô hơi hời hợt trong lòng một chút.
-Tao và Như chỉ là bạn tri kỉ vậy thôi!-Quất câu đúng phũ phàng. Tuy mặt Quốc Lê và Linh Linh vẫn cười nhưng thật ra hai người hóa đá mất tiêu rồi!
-Mày thật tình…vậy mày thích ai chưa?
-Rồi!
-Ai…ai vậy?-Linh Linh nghe tới đây hốt hoảng, cô hơi nhướn qua bên Như một chút.
-Tao thích Huyệt Anh!
-HẢ?-Quốc Lê và Linh Linh đồng thanh.
-Mày khùng hả? Không thấy Hưng với Huyệt Anh như thế nào cuối cùng cũng tan rã! Huyệt Anh là với Kaishito!
-Tao chờ tên Hưng đó rút lui mới đến lượt tao! Chứ mình tao không biết đáu nổi hai thằng không!
-Tại sao mày biết chắc là Hưng sẽ rút mà không phải là Kaishito?-Tuấn Thanh mỉa mai câu nói của mình, Quốc Lê khá nổi giận nhưng anh kìm lại, hỏi Tuấn Thanh. Linh Linh qua bên Như mong bạn cô không bị sốc.
-Tao nhìn là tao biết cuối cùng sẽ là Huyệt Anh và Kaishito!
-Mày biết sao mày vẫn thích Huyệt Anh?
-Tao không thử thì sao biết kết quả là Huyệt Anh sẽ là của ai? Huyệt Anh có thể là của Kaishito hay tao? Không thử sao biết?
Linh Linh và Quốc Lê sốc với câu trả lời hết sức bá đạo, đê tiện của Tuấn Thanh. Họ nghĩ Như sẽ sốc nặng hơn vì ai cũng biết biết Như có tình cảm với Tuấn Thanh nhưng không. Mặt Như tỏ vẻ bất ngờ nhưng không phải vì ý nghĩa câu nói của Tuấn Thanh mà là cách Tuấn Thanh nói chuyện… “Không thử thì sao biết?”….đây chả phải là cách nói của cô sao? Cô vẫn thường hay nói vậy với Tuấn Thanh.
-Phong! Em và anh nên ra ngoài chút đi!-Mamako ghé mặt sát bên tai Phong. Thì thầm, Phong cũng đồng tình. Nhìn cảnh tượng Kaishito không day dứt HUyệt Anh trên giường, nên dể họ không gian riêng tư chứ không phải là kì đà cản mũi.
Phong và Mamako nhẹ nhàng ra ngoài, hai người nói chuyện vui vẻ rồi nghĩ tới tương lai của hai cái người trong phòng.
- Lần này em sẽ troll lại con Huyệt Anh!-Mamako nhớ lại lúc đó mà tức thật, hại cô xấu hổ gần chết.
-Anh thấy hay đó mà!-Phong mỉm cười, nhéo má Mamako.
-Anh thật là….Huyệt Anh và Kaishito sẽ là của nhau!! Hihihi! Chúc mừng nhỏ heo!!
-Chúc mừng ông thần giá băng! Cũng như anh và em là của nhau vậy!-Phong ngọt ngào mỉm cười với Mamako.
-……Anh thật tình….-Mamako mặt đỏ vì ngượng ra rõ mặt.
Phong ôm cô vào lòng, xoa đầu công chúa của anh. Cô nàng cũng không quậy mà yên trong lòng anh.
-Mamako…em nhìn qua bên kia đi!-Phong và Mamako đang tình củm tự nhiên…Phong thấy có hai người gần tuổi ba mẹ anh và trông họ khá là quen và rồi anh phát hiện ra…chả phải là bên sui gia …À chưa là sui gia mà là những người đang mai mối anh và Hoa nhưng mà…họ không phải là ba mẹ của Hoa nhưng sao họ lại quan tâm tới Hoa? Khó hiểu.
-Ai thế?-Mamako quay qua nhìn.
-Là những người giới thiệu Hoa cho anh đấy!
-Ba mẹ Hoa ư?-Mamako thấy bất ngờ. Trông họ rất giàu chứ không…nghèo …như ngôi nhà mà Long và Hoa đang sống. Vậy là sao?
-Không! Họ không phải là ba mẹ nhưng mà…Hoa có cùng họ với hai người đó!
-Họ tên gì?
-Bác gái là Đinh Lý Băng, bác trai là Bùi Đắc Nhân!Hai người đó là một trong những người nắm quyền nghành doanh nhân cao, đúng hơn là đối tác của ba mẹ anh.
Nghe tới đây, Mamako vẫn thấy khó hiểu, Phong tuy là hiểu rộng hơn Mamako nhiều nhưng anh vẫn thấy ….hai người đó có gì bí ẩn. Nói đúng hơn là….thân thế của Long và Hoa vẫn đang là bí ẩn.
Okay kay kay!! Chắc có vẻ nãy giờ hơi bị lạc một chút nhé!! Đây: couple chính của chapter này.
-Huyệt Anh…chừng nào em mới mở mắt nhìn anh? –Kaishito đứng kế bên Huyệt Anh nãy giờ không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ nhưng anh không thấy mệt.
Đưa bàn tay cứ đụng chạm vào mặt Huyệt Anh nhưng cô vẫn không tỉnh dậy.
-Tuấn Thanh nói em ngủ sao em không tỉnh đi?
-….
-Em là heo nhưng mà cũng có giới hạn ngủ chứ?
-…..-Vẫn im ru.
-Mở mắt nhìn anh đi!Anh nhớ em lắm!
Kaishito thơm nhẹ lên trán Huyệt Anh. Đương nhiên anh không có khùng gào thét kinh hoàng như Mamako đâu, lỡ thằng bạn anh troll anh một cái là thôi luôn. Xấu hổ thật đấy. Anh biết là phòng này cũng có camera nên ráng nói giảm lại nhưng trong lòng anh thì cảm xúc nhiều bất tận. Anh tha thiết nhìn cô với những dòng suy nghĩ dành tặng cô nhưng chắc cô không thể nghe thấy.
(Tác giả sẽ bật mí!! Những dòng dưới đây sẽ là điều mà Kaishito muốn nói nhưng không nói ra!)
-Huyệt Anh! Anh biết em rất thích ngủ nhưng ngủ quài như thế em không thấy mệt sao?
-….
-Em không thấy nhớ anh sao? Em không muốn nhìn anh à?
-….
-Huyệt Anh! Em có biết mỗi lần em ngủ là làm anh phát điên lên không nên mở mắt đi!
-…..
-Em mau tỉnh dậy đi! Mỗi người cũng có giới hạn riêng của họ…đừng bắt anh chờ!
-….
-Anh yêu em….
“Dòng suy nghĩ kết thúc”
Kaishito nghĩ nguyên ngày ngắm nhìn HUyệt Anh cũng đủ rồi.
Reng…reng…
Ai gọi thế nhỉ?Kaishito nhấc điện thoại lên, mặt anh tối sầm, nghiêm túc vì đầu dây bên kia là đồn cảnh sát, họ muốn mời anh về chút việc. Bởi vì vụ xảy ra lien quan tới anh và tất cả mọi người đã xảy ra hai lần rồi và luôn có tai nạn đến phút chót. Họ còn nói rằng tên đại ca muốn nói chuyện với anh nữa. Kaishito tuy lòng không muốn nhưng nếu nghĩ kỹ lại…phải giải quyết xong cái vụ việc kinh hoàng này, còn kinh khủng hơn nữa khi dám đụng tới, làm thương HUyệt Anh của anh là đã khiến Kaishito phát cơn khùng rồi.
-Vâng! Tôi sẽ tới ngay!-Kaishito đi ra ngoài phòng nhẹ nhàng, rồi sau đó hung hổ chạy ra khỏi bệnh viện, anh bắt taxi đến đồn cảnh sát mà không ai biết.
Lúc này bọn Linh Linh và Mamako vô tình chạm mặt nhau ở căn-tin.
-Mamako! Phong đâu?-Linh Linh hí ha hí hửng chạy tới bên Mamako.
-Ổng đi vệ sinh còn Quốc Lê và Tuấn Thanh???
Mamako thắc mắc, con gái thì có đây nhưng bọn con trai đâu. Nghe tới đây, Linh Linh và Như mặt hơi khó nhìn, cả hai nhăn mặt, kiếm lời để giải thích cho Mamako hiểu.
-Hai ổng…đi về rồi!
-Sao? Sao lại về chứ?-Mamako ngạc nhiên. Chuyện chưa xong chưa gì về mà Quốc Lê còn bỏ mặt Linh Linh lại mới ngạc nhiên chứ.
-Thật ra là Quốc Lê kiếm chuyện rủ Tuấn Thanh đi đâu đó chơi để tránh xa cái bệnh viện này ra!-Như giải thích. Dù trong lòng hơi đau nhưng cô cần nói rõ rang hơn để Mamako hiểu.
B a người biết là Huyệt Anh và Kaishito đang có không gian riêng tư với nhau nên Linh Linh, Như và QUốc Lê dàn xếp đưa Tuấn Thanh đi đâu đó, không phá hai người đó vì đây là thời điểm “romance” cho Kaishito và Huyệt Anh.
-Tuấn Thanh thích….-Linh Linh và Như nhìn nhau ái ngại rồi hướng tới Mamako.
Mamako nghe tới đây dường như hiểu ra chút vì vụ này…Huyệt Anh có kể lại cho cô nghe.
-Chào mấy chú!-Kaishito thong thái đứng trước mặt các viên cảnh sát, lấy ghế ra ngồi.
-Chào!Anh tên là….-Một viên cảnh sát đáp lại, anh ta đang chép lia lịa thứ gì đó trên tay. Kaishito có đảo mắt xung quanh, không thấy bọn du côn và tên đại ca đâu, vậy nghĩa là bọn chúng đang ở trong trại huấn luyện từ lâu. Công nhận nhanh thật.
-Tôi tên Kaishito!
-Rồi! Thưa anh Kaishito, về chuyện này…đã xảy ra lần hai rồi và lần nào cũng có người nhập viện.Xin hỏi nạn nhân đầu tiên là ai hả?
-Phong, Phạm Trương Hoàng Phong!
-Mối quan hệ?
-Là bạn thân tôi!
-Còn người thứ hai?
-Huyệt Anh, Mã Hoàng Huyệt Anh! Là…người yêu…à là vợ sắp cưới của tôi!
-Vợ sắp cưới?-Viên cảnh sát đúng lúc có xem qua hồ sơ của Phong, Kaishito, Huyệt Anh và Mamako. Anh ta có được vì lúc đó, Renko có nói xơ qua cho họ và đưa một chút thong tin của bốn người. Điều người cảnh sát ngạc nhiên khi nghe Kaishito nói là do…đứa nào cũng mới 17 mà…tính chuyện tương lai sớm dữ với lại… sao cũng bị dính vào mấy cái chuyện man rợ này vậy? Không chịu lo học.
(Ổng đang FA nên ghen ấy mà!!!!! Hehe!!)
-Kaishito, mấy tên hãm hại bạn anh giờ đang trong trại. Lần này chúng tôi cam đoan là chúng có đủ chứ không bị thiếu như lần trước nữa nên anh yên tâm!
-Cho tôi xin địa chỉ của trại!-Kaishito lạnh lùng nói.
-Là XXXXXXXXXXXXX!-Viên cảnh sát trả lời.
-Cảm ơn!-Kaishito cầm mẫu giấy và đi ra.
Anh vừa mới đi cái là nguyên đám trong đồn cảnh sát thở phào ra, ám khí trong người anh thấy ghê chết đi được.
Ở trại.
-H oa Âm à! Chuyện này…-Tên đại ca ra sức giải thích.
-Không cần giải thích đâu! Chuyện này do tôi không để ý kỹ!-Ăn mặc quyến rũ đến độ những người huấn lyện, nghiêm ngặt còn phải chết ngất vì cô nhưng tên đại ca thì không vì hắn biết sau lớp công chúa tuyệt mỹ này là một con quỷ ác nhân chưa từng thấy.
-….-Tên đại ca im lặng, cứ tưởng sẽ bị cô chửi một trận kinh khủng chứ.
-Anh đánh con nhỏ đó có mạnh không?
-Nó bằng thanh sắt và…tôi rất căm ghét cái tên đó!-Qủa nhiên là Hoa Âm, cô cười mãn nguyện, tà ác khi thử tưởng tượng cảnh Huyệt Anh bị một giáng chí mạng, phun máu ra rồi…chết.Chẳng phải sẽ quá hay sao? Cái suy nghĩ man rợ này chỉ có Hoa Âm mới dám nghĩ tới. Tên đại ca cũng phải khiếp sợ cô. Nếu không phải vì gia thế của cô công chúa này thì anh sớm cho cô trận nên thân.
-Tốt! Không biết tôi có cần tiến để bù đắp cho nó để…sang thế giớ bên kia không ta?Haha-CUời sảng khoái như chưa bao giờ cười.
-Không cần đâu! Bởi vì HUyệt Anh đã qua được cơn nguy kịch!
-…..
-….Kaishito….
Giọng nói vang dội đằng sau lưng Hoa Âm khi cô kết thúc tiếng cười làm hai người chết điếng. Tên đại ca sợ hãi rút mặt úp xuống còn Hoa Âm thì tái mét xanh hết cả mặt, đôi mắt tuyệt đẹp trợn tròn, khuôn mặt nhăn nhó, cơ thể run rẩy từ từ quay lại đằng sau.
Cơ thể cao to, vạm vỡ như ngày nào. Mái tóc phong cách Nhật Bản. Làn da trắng mịn rồi khuôn mặt lạnh lùng như đá mà Huyệt Anh hay ví là tẳng băng đá khổng lồ di động.Đứng tựa vào tường, đôi mắt nhếch lên ý thách thức. Kaishito khoanh tay nhìn Hoa Âm, trên tay cầm theo…một bản hợp đồng hay gì đó đại loại thế.
-Kaishito!Em…
-Tránh xa tôi ra! Ả đàn bà đáng sợ!
-….
Hoa Âm chạy tới ôm Kaishito, cô ôm và to ra vẻ tội nghiệp nhưng Kaishito vẫn lạnh lùng từ chối. Anh đẩy mạnh cô. Con người này làm anh sởn hết gai ốc và khiếp đảm. Tại sao lại có loại đàn bà như thế? Tại số bố anh luôn bắt anh phải cưới ả ta chứ? Thật không hiểu nổi!
-Hoa Âm! Từ đây tôi chính thức sẽ không dính líu gì tới cô!-Đây là câu nói quá đỗi hạnh phúc của Kaishito nhưng với Hoa Âm thì thật thậm tệ.Mặt cô nàng trắng bệch, trái tim đập liên hồi và cơ thể run rẩy. Cô sẽ mất Kaishito sao?
-Kaishito! Không! Anh đừng đối xử với em như thế!-Hoa Âm chạy ngay tới ôm cánh tay Kaishito. Cô khóc,lạy anh.
-Anh đừng bỏ em! Em yêu anh nhiều lắm!
-Yêu? Cô yêu gia sản của tôi thì đúng hơn!
-Không! Em yêu anh! Em yêu anh bằng cả tấm lòng chứ không phải vì tiền.Em yêu anh vì anh chính là anh.
-Nều tôi cạo trọc đầu, da đen và nhợp nhạp…cô sẽ yêu tôi chứ?-Kaishito để yên cho Hoa Âm muốn làm gì thì làm. Anh quay lại nhìn khuôn mặt ướt vì nước mắt rồi nhếch vậy thôi.
-…Đó sẽ không phải là anh!-Hoa Âm trả lời thẳng thắng. Nếu như anh bị biến thành một thứ xấu thậm tệ như thế thì cô….
-Nhưng đó vẫn là chính tôi!
-…Em tin rằng anh sẽ không như thế nên em vẫn yêu anh!-Đáp án của cô thật chất là bỏ anh và đi theo đứa khác nhưng cái nhan sắc tuyệt mĩ của anh trước mặt cô làm cô không dám nói vì cô biết anh sẽ bỏ cô. Cô không thể để người con trai này đi!
- Cô chỉ yêu vẻ bề ngoài của tôi thôi! Tạm biệt!-Kaishito lần này hất tay Hoa Âm ra. Anh vẫn giữ nụ cười châm chọc mà quay lưng với cô.
-Vậy … vậy …anh chắ rằng Huyệt Anh sẽ yêu anh ư? Con nhỏ đó cũng như bao người! Nó yêu nah vì anh giàu và đẹp trai! Em biết chắc chắn là như thế!
-…..-Tuy vẫn quay lưng bới Hoa Âm nhưng anh vẫn chăm chú nghe.
-…Huyệt Anh! Cô ta yêu tôi vì chính con người tôi!
Có ai thấy tài tử mà tặng ngay một cú khi mới gặp lần đầu tiên không? Rồi gây ấn tượng không được tốt với vẻ mặt hoàn mỹ này nữa rồi miệng cứ khăng khăng từ chối lời tỏ tình anh. Rôi còn đòi chia tay nữa, là cô chủ động chứ không phải anh. Khi chia tay thì cô khóc…chỉ vì đã làm đau bạn thân cô chứ không phải là níu kéo anh. Lúc đi chơi với anh, cô không giả tạo mà làm đúng với tính cách của mình là rất ngốc nghếch và…đáng yêu? Người con gái như thế hiếm có, cô ta khác với tất cả những người con gái mà anh gặp trước đây.
Nói xong, Kaishito bỏ đi luôn để Hoa Âm ở lại khóc lóc đến kinh hoàng. Tên đại ca cảm tạ với cô gái bị anh đập trúng. Tuy nhìn trông có vẻ bình thường và còn giống con trai nữa nhưng lại có sức hút thần kì đối với người con trai bị đông cứng từ lâu. Hắn biết rằng dù Hoa Âm trở nên tốt hơn và dịu dàng thì Kaishito cũng không thể thuộc về Hoa Âm bởi vì…chỉ có Huyệt Anh mới cảm hóa được anh mà thôi.
-Huyệt Anh! Mừng bà đã tỉnh!
-Hay quá! Tôi có mua chút thức ăn và nước uống nè!
-Bà nằm nghỉ chút đi nhé!
Từ khi Kaishito đi, gian phòng của HUyệt Anh im lặng. Khoảng mấy phút cô tỉnh dậy, Huyệt Anh thấy mình nằm trên giường bệnh, bức tường trắng xóa đặc trưng. Cô không thấy gì làm lạ nhưng thắc mắc rằng ai là người đưa cô tới đây? Chắc là xe bệnh biện vậy.
Không lâu thì Như, Linh Linh và Mamako tình cờ vào ghé thăm và cực kì mừng rỡ khi hai con mắt của Huyệt Anh đang cử động và nhìn họ.
-Cảm ơn nhé!-Huyệt Anh múc miếng cháo bằng muỗng trên tay. Cô đói quá!
-Hưng đâu? Mấy người kia đâu?-Huyệt Anh ngây ngô hỏi làm ba cô nàng khó chịu.
-Trời ơi! Vừa mở mắt là hỏi Hưng!-Như cằn nhằn.
-Ổng là bạn trai tôi mà!
-Hoa, Renko và Long đưa Hưng đi chỗ khác rồi!Họ đồng tình cho bà và…..-Mamako lại gần giải thích.
-Thôi đủ rồi! Vậy còn….Tuấn Thanh?-(Mamako đang nghĩ sao Huyệt Anh không nhắc tới Kaishito?).
-Bà tốt nhất đừng gặp Tuấn Thanh bây giờ! Quốc Lê đưa cậu ấy đi đâu chơi rồi!-Linh Linh ái ngại giải thích, lâu lâu liếc qua bên Như.
-…À! Tôi hiểu rồi! Tôi nghĩ…tôi có cách để nói chuyện với Tuấn Thanh về việc này!-Mamako cũng có kể chuyện Tuấn Thanh tỏ tình Huyệt Anh cho Như và Linh Linh nghe nên hai người biết câu nói của Huyệt Anh có nghĩa gì.
Huyệt Anh cũng hơi liếc qua bên Như nhưng mặt cô nàng vẫn tươi cười, đáng yêu như ngày nào…cô đã kìm nén, che dấu đến mức nào thế?
-Huyệt ANh! Bà thật tình luôn ấy! Sao không suy nghĩ gì cho Kaishito hết vậy? Mở mắt ra là Hưng và Tuấn Thanh! Kaishito đâu chứ?-Mamako cáu gắt la lên.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ