They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 775 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:12:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 92
ề vương Nam Cung Diệp cùng bọn người của Nam Cung Duệ ở tại trong phòng nghị sự quan nha, thương thảo vấn đề tấn công Nhu Yên đảo, cả đêm Nam Cung Diệp có chút không yên lòng, bên tai vẫn nghe Tây Môn Vân bố trí, còn có sự phản đối của Thụy Vương, đáng tiếc lần này Tây Môn Vân là phụng ý chỉ hoàng thượng, bất kể Thụy Vương có đồng ý hay không, hắn cũng phải tấn công NhuYên đảo, bất quá hắn không đường nào để tiến vào Yên Hải, nhưng Nam Cung Duệ lại lắc đầu nói không biết, trong lúc nhất thời làm cho phòng nghị sự lâm vào bế tắc.
Ai mà biết được Thụy Vương căn bản không muốn vào kinh, trong đáy lòng Tây Môn Vân cũng có vài phần kính nể hắn.
Lúc này, thị vệ của Thụy vương phủ bỗng vọt vào bẩm báo.
"Không xong, có một cô gái tự xưng là An vương phi ào ào xông vào Thụy Vương Phủ, còn mang theo một thị vệ, lệnh cho thuộc hạ đi bẩm báo với Tề vương, nói hắn lập tức đến trước Giang Hà."
Tề vương Nam Cung Diệp sắc mặt trầm lại, nắm chặt hai tay, các khớp ngón tay một mảnh xanh nhạt, mắt lạnh bắn ra bốn phía, sau đó liền xoay người hướng ra bên ngoài, lúc này trong quan nha rất nhiều người bị kinh động, vẻ mặt Tây Môn Vân cũng rất khó coi, theo sát phía sau thân hình của Nam Cung Diệp mà phóng ra bên ngoài, chầm chậm mở miệng.
" Nàng không phải là muốn đi hủy hỏa pháo chứ? Nhưng hỏa pháo là do hoàng kim giáp trong coi."
" Cái gì?"
Trong thiên hạ có tam đại kì binh hoàng kim giáp đứng vị trí thứ nhất, thứ hai là ngân y vệ, nhưng ngân y vệ ở trong tay thái tử Lâm Phong quốc, cái cuối cùng là đồng thương thủ nằm ở trong tay của quốc vương Ức La.
Chẳng qua là không ai biết hoàng kim giáp lại nằm ở trong tay của Hạo Vấn Đế, lần này lại phái bọn họ ra ngoài áp tải hỏa pháo kia, mà hoàng kim giáp trước nay chỉ có thắng không bại bao giờ, có thể thấy rằng họ lợi hại như thế nào, vậy Lan Nhi cùng đám người Thiên Bột Thần không phải là đối thủ của hoàng kim giáp, tuấn nhan của Nam Cung Diệp bây giờ giống như một tờ giấy trắng, thân hình lay động hai cái, cuối cùng không nói gì, vọt ra khỏi quan nha, thấy có người dắt ngựa tới đây, liền phi thân lên ngựa chạy thẳng tới Giang Hà.
Phía sau Tây Môn Vân cùng Thụy Vương Nam Cung Duệ cũng theo sát một bên giống như trước, Tri Phủ Định Châu lập tức chỉ huy dẫn một phần binh tướng đi theo, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt đám người của Thụy Vương cùng Tề vương.
Nam Cung Diệp giục ngựa chạy như điên, ở trong lòng lớn tiếng chậm rãi tự nhủ.
Lan Nhi, nàng vạn lần phải chịu đựng chờ ta đến.
Lan Nhi, nàng đã đáp ứng ta, phải ngoan chờ ta trở lại, nàng đừng bỏ lại ta.
Lan Nhi, là lỗi của ta, ta không nên để một mình nàng đi trước, nếu như nàng có việc, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ ình.
Lan Nhi, nếu như nàng có một chút tổn thương nào, ta thề sẽ để cho giang sơn này phải chôn chung cùng nàng.
Đến cuối cùng Nam Cung Diệp ở trên ngựa điên cuồng hét lên, sợi tóc trên không trung khiêu vũ thành một đoàn, giống như một loại mực đậm, tiếng vó ngựa tựa như sóng cuống gào thét, phía sau Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ trong lòng cũng đồng dạng khó chịu, còn thêm một phần lo lắng, nếu như Tề vương phi xảy ra chuyện gì, Tề vương thật không biết sẽ như thế nào?
Ba con ngựa chạy trên đường lớn Định Châu, giống như ba đạo tia chớp trong nháy mắt không thấy bóng dáng nữa.
Ở Giang Hà, trên thuyền lớn, đám người Thiên Bột Thần liều chết quyết chiến, mặc dù võ công bọn họ bất phàm, nhưng là đối mặt với cường đại kỳ binh hoàng kim giáp, trốn chỗ nào cũng không được, chỉ biết liều chết đánh một trận, cuối cùng Nguyệt Hộc, Thanh Đại cùng Lam đại toàn bộ đều chết trận, chỉ còn lại Thiên Bột Thần, mà lúc này trên người hắn toàn là những vết chém, trước mắt thấy đã không xong.
Cũng may ở một khắc cuối cùng, Nam Cung Diệp chạy tới, thân hình hắn chợt lóe lên giống như chim ưng bay tới, quanh thân cương khí cường đại, phóng ra bên ngoài, vũ khí trên tay hoàng kim giáp đánh đến trên người của hắn, đều bắn ngược trở về, cổ tay bị lực phản ngược tê rần, họ đang định lần nữa xông lên, phía sau Tây Môn Vân đã chạy đến trầm giọng quát lên bảo ngưng lại: “ Lớn mật, dám động thủ trên người vương gia điện hạ."
Một lời rơi xuống, thủ lĩnh hoàng kim giáp lập tức vung tay lên, toàn bộ mấy người ở phía sau đều lui vào bên trong thuyền lớn.
Ánh trăng như nước bao phủ cả thuyền lớn, trên mũi tàu vết máu loang lổ, thi thể ngỗng ngang, Nam Cung Diệp đã sớm loạng choạng đến bên người Thiên Bột Thần: "Lan Nhi đâu rồi, Lan Nhi đâu."
" Nàng đi hướng bên kia."
Thiên Bột Thần đưa một ngón tay chỉ ra, sau đó liền ngất đi, Nam Cung Diệp đứng lên bóng dáng lập tức biến mất như một cơn lốc, ném một câu nói cho Nguyệt Cẩn: “Lập tức đưa hắn trở về chữa trị."
" Dạ, Vương gia."
Nguyệt Cẩn rất sợ Vương gia xảy ra chuyện gì, vội vàng nhìn về phía Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ kêu lên: "Thụy Vương gia, Tây Môn tướng quân, mau đi cùng Vương gia nhà ta, hắn nhất định sẽ làm ra chuyện kịch liệt a."
Lời vừa nói ra, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ liền thức tỉnh, vội vàng xoay người hướng bên bờ phóng đi, phía sau thủ lĩnh hoàng kim giáp trầm giọng mở miệng: "Tây Môn tướng quân, hỏa pháo đã bị hủy."
" thúi lắm, lúc này còn quản hỏa pháo."
Tây Môn Vân tức giận mắng một tiếng, cùng Nam Cung Duệ kẻ trước người sau chạy thẳng tới thân ảnh phía trước, một nhóm ba người, đồng loạt đi vào bên trong núi rừng.
Trên đỉnh núi một bóng người cũng không có, gió núi gào thét qua lại, khắp núi chỉ thấy một màn thê lương, Nam Cung Diệp chạy vội tới bên vách núi, chỉ thấy hòn đá trên vách núi, dính một mảnh vải trắng, hình như là do quần áo rách mà lưu lại, đây chính là quần áo trên người Lan Nhi, trong nháy mắt, Nam Cung Diệp chỉ cảm thấy trong lòng có mọi loại dự cảm không tốt, thiện địa nơi này không còn màu sắc, hắn không còn có cái gì nữa, hắn vốn cho là còn có Lan Nhi, như thế đã đầy đủ rồi, mặc dù biết nam nhân kia đối phó với hắn, đối phó với mẫu phi, hắn muốn học cảm ơn, bởi vì ông trời đã tặng một người cho hắn yêu thương, hắn cảm thấy vậy là đủ rồi, nhưng mà bây giờ không còn cái gì nữa.
Đau đớn tràn ngập quanh thân hắn, đại não ngẩn ngơ, cái gì cũng không suy nghĩ được, sau đó Nam Cung Diệp tung người hướng vách đá nhảy xuống.
Cuộc đời thống khổ như thế, nếu không có thể sống, sao không theo nàng cùng chết đi, chỉ cầu kiếp sau sẽ gặp lại.
Lan Nhi, ta tới cùng nàng đây.
Theo sát phía sau chạy tới, Đại tướng quân Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ vừa nhìn thấy, liền không suy nghĩ được nhiều, tung người xuống ngựa, một tả một hữu lôi hai cánh tay Nam Cung Diệp, đau lòng mở miệng: "Thất hoàng đệ, ngươi điên rồi, mau trở về."
Không ngờ Nam Cung Diệp nổi điên, vung tay lên hất hai người đang nắm tay hắn ra, lực đạo vô cùng cường đại, làm cho hai người không thể khống chế được hắn, đáng tiếc lúc này tâm trí hắn bị hao tổn, ra tay loạn xạ, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ chớp lấy cơ hội, hai người đồng thời ra tay, song chưởng đánh về phía sau ót của hắn, Nam Cung Diệp thoáng cái bị đánh ngất xỉu, tùy ý hai người kéo đi xa khỏi vách đá.
Trên Vách đá, gió thổi gào thét, đêm lạnh thê lương, nghĩ đến hình ảnh xinh đẹp động lòng người của nữ nhân kia, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ cũng đồng dạng thống khổ đau lòng và tự trách.
Nam Cung Duệ lại càng ngửa đầu nhìn trời, kêu lên.
“Phụ hoàng a, ngươi đến tột cùng còn muốn làm cái gì a, không cần cứ tự cho rằng những chuyện mình làm đều đúng có được không?”
Đáng tiếc núi cao đêm đen, căn bản không có người đáp lại hắn, quanh thân tiếng gió thổi vù vù tựa như tiếng người khóc thê lương.
Hai người mang theo Nam Cung Diệp xuống núi trở về Thụy Vương Phủ, Nam Cung Diệp hôn mê suốt ba ngày ba đêm, cơm nước không ăn, cả người nhìn thật gầy gò ốm yếu, mời bao nhiêu đại phu trị liệu cũng không thể làm cho hắn tỉnh lại, thủ hạ Nguyệt Cẩn ngày đêm canh giữ ở trước giường, nước mắt cứ rơi xuống.
Gia, ngươi nhất định phải kiên cường, Tiểu Vương phi yêu ngươi như vậy, nếu ở trên trời có linh thiên, nhất định không hy vọng ngươi thống khổ như thế, nàng nhất định hi vọng ngươi có thể sống được vui vẻ một chút.
Nam Cung Duệ cùng Tây Môn Vân thường xuyên sang đây xem hắn, đáng tiếc Tề vương tựa hồ nhận lấy tổn thương rất lớn, hắn ngủ mãi không chịu tỉnh dậy, nếu có chuyện gì không may thì làm sao bây giờ? Thời điểm mọi người hết dường xoay sở, thì sang ngày thứ tư, Nam Cung Diệp giống như kỳ tích lập tức tỉnh dậy, nhưng cả ngày hắntrầm mặc không nói, sát khí trên người so với lúc trước còn nhiều hơn, cả người giống như một khối băng, không thích nói chuyện, chỉ trông ngóng ngoài cửa sổ.
Thấy hắn tỉnh lại, Nam Cung Duệ rất cao hứng, mặc dù hắn cái gì cũng không nói, nhưng người bị thương tổn nặng như thế, thì làm sao có thể thoáng chốc liền hồi phục như cũ được, chỉ cần hắn tỉnh lại là tốt lắm rồi.
Nam Cung Duệ phân phó đại phu cùng Nguyệt Cẩn hảo hảo chiếu cố hắn, nhưng đến ban đêm lại không nhìn thấy hắn.
Thụy Vương cùng Tây Môn Vân kinh hãi, lập tức phái người ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng nghĩ đến vách đá kia, liền nhanh chóng dẫn người đuổi theo, trong lòng không nhịn được lo lắng, Tề vương ngàn vạn lần không nên đi tìm cái chết.
Trên Vách đá, một người đang ngồi xếp bằng, trên mặt bình an, nơi nơi ánh sáng nhu hòa, khóe môi nở nụ cười, một mình hướng về phía dưới vách đá lầm bầm lầu bầu.
Lan Nhi, nàng không phải đã đáp ứng ta sẽ biết điều một chút trở về sao?
Cũng là lỗi của ta, ta không nên để nàng đi một mình, nàng trở lại đi, chúng ta lập tức trở về Nhu Yên đảo, không bao giờ rời xa nữa.
Chúng ta không đều tra chuyện của Mẫu phi nữa, chúng ta không tra xét, chỉ cần ngươi trở lại, ta cái gì cũng không muốn.
Cũng không hận người kia, cũng không trách hắn, ta sẽ học cảm ơn ông trời, ngươi trở lại đi.
Một mình hắn lầm bầm lầu bầu, tuy nhiên không người nào đáp lại hắn, cũng không còn người ôm cổ hắn bảo hắn biết đều một chút thì nàng sẽ trở lại, sẽ không bao giờ.......còn người hứa hẹn với hắn nữa.
Nam Cung Diệp đột nhiên thất thanh kêu lên: "Lan Nhi, tại sao không để ý tới ta, ta thừa nhận ta sai lầm rồi, tại sao nàng không trở lại?"
Cách đó không xa, đám người Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ đang đứng nhìn, Nguyệt Cẩn đang muốn đi tới, thì bị Nam Cung Duệ chặn lại: "Đừng đi, để cho hắn phát tiết hết ra, nếu không trong lòng chỉ cảm thấy đau khổ."
Nguyệt Cẩn chủ tử nhìn như vậy, cực kỳ đau lòng, nghĩ đến Tề vương phủ sẽ trở lại dáng vẻ lãnh mặc như trước, trong miệng hắn dâng lên một cổ vị khổ sở.
Bên vách núi, Nam Cung Diệp vẫn lớn tiếng gào thét, cuối cùng bởi vì hôn mê liên tiếp mấy ngày nên cơ thể hắn suy yếu cực kỳ, cũng không còn kêu la được nữa, ngay lập tức trong ánh mắt của hắn dâng lên tia thị huyết yêu dị, Lăng Hàn nhìn giữa không trung, khóe miệng là âm trầm cười lạnh.
Nam Cung Khung (là hoàng thượng đấy ^_^), ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu, sau này chỉ cần ta sống một ngày, ta cũng sẽ hành hạ ngươi một ngày, cho đến khi ngươi chết, ngươi sẽ không có một ngày được sống yên tĩnh, nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết, ta muốn ngươi sống để hành hạ ngươi.
Nam Cung Diệp nghĩ xong lại một lần nữa hôn mê, từ xa Nguyệt Cẩn thật nhanh chạy tới, khẩn trương kêu lên: “Vương gia, Vương gia."
Nam Cung Duệ cùng Tây Môn Vân dẫn người đi tới, vội vàng hỗ trợ đở Nam Cung Diệp dậy, một lần nữa đem hắn rời khỏi vách núi.
Thụy Vương Nam Cung Duệ thấy thất hoàng đệ thương tâm như thế, trong lòng rất khó chịu, lập tức phái ra rất nhiều binh lực xuống phía dưới vách núi, cùng các địa phương lân cận tìm kiếm, sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể.
Thủ hạ lập tức đi xuống đáy vực tìm kiếm, liên tiếp tìm ba ngày ba đêm, nhưng không thấy bóng dáng.
Nam Cung Diệp một lần nữa hôn mê ba ngày ba đêm, đợi đến khi hắn tỉnh lại, đã là nửa đêm, gia gia đang canh giữ ở bên giường của hắn, nước mắt rưng rưng nhìn hắn, vừa thấy hắn mở mắt, liền ôm hắn: "Bảo bối của ta ngươi đừng khổ sở nữa, gia gia cũng rất thương tâm, gia gia cùng ngươi thương tâm a."
Nam Cung Diệp nằm trong lòng của Quỳ cơ lão nhân, không nhúc nhích, hắn cảm thấy, được ôm trong ngực của gia gia thật ấm áp, nhớ tới Lan Nhi xinh đẹp dựa vào trong lòng ngực của hắn, nước mắt của hắn không khỏi chảy xuống, vậy là từ khi Lan Nhi gặp chuyện không may đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ, trải qua lần này, trong tim của hắn chỉ còn hận thù, không còn tình yêu nữa.
" Cùng gia gia trở về Nhu Yên đảo đi, chúng ta sẽ không ra khỏi đảo nữa, không bao giờ để ý tới những người đó nữa."
Thấy Nam Cung Diệp thống khổ như thế, Quỳ cơ lão nhân cảm thấy so với mình bị thương còn đau hơn gấp trăm lần, hắn tình nguyện nhận lấy toàn bộ thống khổ này, không cần làm tổn thương ngoại tôn của hắn a.
Nước mắt của Quỳ cơ lão nhân chảy xuống lần nữa, hắn khóc đến tê liệt tâm can, Nam Cung Diệp ngửng đầu lên nhìn về phía hắn: "Ta sẽ không trở về, ta muốn trả thù cho Lan Nhi cùng những người vô tội kia, ta muốn hủy diệt hoàng kim giáp, ta còn muốn trả lại sự trong sạch ẫu phi, từ đó, Nam Cung Khung không còn là phụ thân của ta nữa, hắn không phải xem ta là hài tử của kẻ khác sao? Từ bây giờ Hạo Vân Đế không còn là phụ hoàng của Nam Cung Diệp ta."
" Diệp Nhi, ngươi muốn như thế nào thì cứ làm như vậy, nhưng phải nhớ một chút, Dạ nha đầu rất yêu ngươi, nàng nhất định không hy vọng ngươi sẽ thương tâm, cho nên bất kể là phá hủy người kia cũng tốt, hủy diệt giang sơn của hắn cũng tốt, hủy diệt hoàng kim giáp của hắn cũng tốt, ngươi nhất định không nên tự hành hạ mình nữa, phải bảo trọng sức khỏe?"
Nam Cung Diệp nhìn gia gia đã lớn tuổi, tóc của hắn trắng xoá còn phải lo lắng ình, còn thêm lời nói của hắn, Lan Nhi nếu như là ở trên trời có linh thiên, nhất định cũng không hi vọng hắn thống khổ sa sút như thế, cá tính của nàng rất mãnh liệt, có oán báo oán, có cừu tất báo cừu.
" Được, ta đáp ứng ngươi, gia gia, ta sẽ bình tĩnh lại"
Nam Cung Diệp bảo đảm, Quỳ cơ lão nhân ở bên hắn đến nửa đêm, thời điểm hừng sáng mới rời đi.
Lần này tỉnh lại, đám người Thụy Vương cùng Tây Môn tướng quân phát hiện, Tề vương cuối cùng đã từ từ hồi phục ở bên trong, mặc dù quanh thân Lãnh Mạc, nhìn người lại càng âm trầm tàn nhẫn, nhưng trãi qua những chuyện vừa rồi thì rất hợp lí, nên cũng không ai quản hành động thất thường của hắn, bất quá hắn đã phối hợp với đại phu để trị liệu, cũng bắt đầu ăn cơm uống thuốc.
Sau khi khôi phục lại tâm tình, chuyện thứ nhất mà Nam Cung Diệp làm chính là ra lệnh cho Nguyệt Cẩn đem người đến phía dưới vách đá tìm tòi, nhiều ngày đã qua như vậy, có lẽ không còn gì nữa, nhưng hắn đã muốn tìm thì phải tìm, mặc dù Thụy Vương Nam Cung Duệ nói là phái người đi tìm rồi, không có gì cả, nhưng Nam Cung Diệp căn bản không để ý tới.
Cuối cùng mọi người không kiên trì thuyết phục hắn nữa, chỉ cần hắn có thể khôi phục lại như cũ là tốt rồi, cái gì cũng làm theo hắn.
Về phần chuyện tấn công Nhu Yên đảo,phải hủy bỏ, bởi vì hỏa pháo bị hủy, bọn họ còn có tư cách gì tấn công Nhu Yên đảo, cuối cùng Tây Môn Vân đưa mật thư vào kinh, xin chỉ thị của hoàng thượng, Hạo Vân đế vừa nghe hỏa pháo bị hủy liền tức giận, lại biết Phượng Lan Dạ đã bị giết, cũng không thể làm gì, cuối cùng đem tất cả sự giận dữ đỗ trên đầu Nam Cung Diệp, nhưng laị chỉ thị cho Tây Môn Vân, nếu Nhu Yên đảo công không được, thì đổi lại tấn công các nước nhỏ gần biên giới Định Châu, hoàng kim giáp nghe theo sự điều phối và sử dụng của Tây Môn Vân.
Hoàng kim giáp trận pháp kỳ lạ, tạm thời do Tân Môn Vân điều phối, khiến cho hắn như hổ thêm cánh, đối phó với những những nước nhỏ láng giềng xem giống như trò chơi.
Thụy Vương Nam Cung Duệ muốn cũng phải động, không muốn cũng phải động, cuối cùng cùng trong mười lăm ngày Tây Môn Vân đã công phá thành công tiểu quốc tên là Nam Lương quốc, lập được chiến công, mà lần này công lao toàn bộ quy cho Nam Cung Duệ.
Hạo Vân đế lập tức cho phi mã truyền chỉ, tuyên Thụy Vương Tiến kinh nghe phong.
Tề vương Nam Cung Diệp phái người tìm kiếm không có kết quả, mặc dù thân thể của mình không khỏe,nhưng cũng tự mình đi xuống tìm kiếm, quả nhiên không có gì cả.
Trong lúc đó thánh chỉ của hoàng thượng truyền đến, để cho Đại tướng quân Tây Môn Vân hộ tống Ngũ hoàng tử Thụy Vương vào kinh thành, Nam Cung Diệp theo quân trở về, cùng nhau rời đi Định Châu.
Lúc đến hai người cùng nhau đến, lúc trở về thì chỉ còn một người chất chứa tất cả thê lương.
Nam Cung Diệp vén rèm nhìn Định Châu càng lúc càng xa, đau lòng khó nhịn, che ngực chậm rãi thấp giọng lẩm bẩm:
"Lan Nhi, sẽ có một ngày ta sẽ trở lại đây với nàng, nàng nhất định phải chờ ta trở lại.......".
Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn đem bờ hồ nhuộm thành một tấm lụa hồng tuyệt diễm, gió nhẹ thổi qua, tạo nên những gợn sóng lăn tăng, Hoa Cỏ Lau bay múa trong gió, thật giống như từng mãnh tuyết trắng rơi trên mặt hồ, bên bờ hoa dại rực rỡ nờ, cách đó không xa, gió thổi xẹt qua mặt nước, nhiễu loạn mặt hồ tĩnh lặng.
Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng lại cách đó không xa bờ hồ, từ trên xe bước xuống hai người, một tiều nha đầu quần mỏng mịn màng, trên đầu búi hai búi tóc,miệng cười khả ái, các nàng vừa xuống xe, sau đó xoay người lại vén rèm xe lên, giọng nhỏ đều đều nói: "Phu nhân, người từ từ."
Bên trong xe ngựa lần nữa bước xuống một nữ nhân trung niên, dung nhan ôn hòa, tuy nhiên trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết thương tâm, ánh mắt hồng hồng vì sưng, tựa hồ như khóc rất nhiều.
Phía trước xe ngựa có mấy người cưỡi ngựa, giục ngựa chạy tới, lập tức năm người tung mình xuống ngựa bước qua, đở phu nhân dậy đi tới phía trước ngồi xuống, hai người nhìn qua cũng rất đau lòng, lúc này nhũng người khác cũng tung ngựa nhảy xuống, cung kính đứng ở phía sau bọn họ, cùng kêu lên một câu: "Đại nhân?"
Nam tử trung niên đang mặc trường bào màu sẫm, lông mài chau lại, vung tay phất phất: "Các ngươi đến bên cạnh rửa mặt một phen đi, lát nữa tiếp tục lên đường, tối nay nhất định phải tìm được khách điếm dừng chân."
“Vâng, đại nhân."
Mấy người thật nhanh phân tán ra, nam tử trung niên liền ngồi xuống bên cạnh nữ nhân trung niên, lôi kéo tay nàng ôn nhu khuyên lơn: "Tuệ Như, đừng thương tâm nữa, chúng ta đã tận lực, Thanh Nhã sẽ không trách chúng ta."
Phu nhân kia vừa nghe hắn nói tên của nữ nhi, một lần nữa rơi lệ khóc lên.
Trung niên nam tử này là tri phủ Tiêu thành, Tiêu thành ở phía tây nam của Thiên Vận Hoàng Triều, một bên là Giang Hà, qua bên kia sông chính là Lâm Phong quốc, lần này hắn đến Bắc cảnh, là vì chữa bệnh cho nữ nhi, hắn biết ở chỗ này có một người được gọi Thần Y Bách Lý Hạo, bởi vì năm xưa Bách Lý Hạo chịu của hắn một ân tình, sau đó phái người đưa tin cho hắn, ngày sau nếu như cần, cứ đến núi Thái Nghĩa ở Bắc cảnh tìm hắn, hắn sẽ trả lại ân tình năm xưa.
Lần này nữ nhi bệnh nặng, những đại phu trong thành điều thất thủ vô sách, cho nên hắn mới mang theo phu nhân cùng nữ nhi đến Bắc cảnh, xin Bách Lí Hạo chữa bệnh cho nữ nhi, ai ngờ chưa gặp được vị thần y kia thì Thanh Nhã đã qua đời, bọn họ còn cần đi tìm Bách Lí Hạo làm chi nữa? Vốn định mang thi thể của Thanh Nhã trở về Tiêu Thành, nhưng mùa hè trời nắng nóng, mà đoạn đường quay về hơn mười ngày lộ trình, căn bản không có biện pháp mang thi thể nữ nhi trở về, cho nên chỉ có thể đem thi thể Thanh Nhã an táng tại chổ này, đợi đến ngày sau sẽ di dời mộ phần của nữ nhi.
Thanh Nhã chết đi, trong lòng phu phụ họ cũng rất đau, bọn họ chỉ có một nữ nhi là Thanh Nhã, vậy mà kẻ đầu bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh, làm sao mà họ không đau lòng cho được, nhưng biết phải làm như thế nào chứ? Người chết thì đã chết, kẻ sống vẫn phải sống a.
Hai tiểu nha đầu ở một bên không nhịn được mà rơi lệ theo.
Tất cả mọi người đều đau lòng, đang lúc ấy thì ở bờ sông có người lên kinh hô lên tiếng: "Đây là cái gì? Tại sao lại có người thế?"
Lập tức có người chạy tới bẩm báo: "Đại nhân, ở bờ sông phát hiện một người, không biết có chết hay không?"
Tô Diễn vừa nghe liền đứng lên, lập tức từ trên bờ sông đi đến, phía sau phu nhân Tuệ Như cũng đứng lên, vừa lau nước mắt vừa đuổi theo hướng bờ sông, lúc này đã có binh tướng đem người nọ vớt lên, đặt ngang trên mặt đất, đưa tay thử dò xét một chút, kêu lên: "Còn thở?"
Nhưng khi mọi người nhìn trên mặt người nọ, tất cả đều sợ hết hồn, chỉ thấy gương mặt đã bị hủy hết, huyết nhục mơ hồ một mảnh, căn bản thấy không rõ gương mặt của nàng, chỉ biết là ướcc chừng bộ dáng nàng khoảng mười hai, mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé.
Lúc này Tô Diễn cùng phu nhân Tuệ Như đã đi tới, Tuệ Như kia vừa mới mất đi nữ nhi, giờ phút này vừa thấy cô bé kia hôn mê bất tỉnh, dung mạo của nàng còn bị phá hủy, đã sớm đau lòng kêu lên: "Đứa nhỏ đáng thương”.
Tuệ Như cũng không ngại bẩn, một bên kéo cô bé kia vào trong ngực, liền hướng Tô Diễn kêu lên: "Lão gia mau vào núi Thái Nghĩa, nhất định phải cứu được nàng, chúng ta đã không có Thanh Nhã, lão ông trời nhất định tặng cho chúng ta một nữ nhi đấy, mau cứu, cứu nàng a."
Cô bé này nho nhỏ giống như Thanh Nhã, sau này nàng sẽ là nữ nhi của mình.
Tô Diễn biết phu nhân mất nữ nhi nên đau lòng, bây giờ thấy cô bé này, thoáng cái mẫu tính tràn lan rồi, hắn cũng không trách nàng, liền gật đầu đồng ý, quay lại phân phó đi xuống: "Mau, nhìn xem chung quanh, còn có gì nữa không?"
Không biết cô gái nhỏ này tại sao lại bị đã thương nặng như thế, ai lại xuống tay ngoan độc vậy, đã thế còn hủy đi dung mạo của nàng, lòng dạ quá ác rồi.
Dưới mệnh lệnh của Tô Diễn, mấy binh tướng thủ hạ đi chung quanh tìm kiếm, rất nhanh liền lại có phát hiện.
" Đại nhân, bên kia còn có một người, không biết chết hay chưa?"
Tô Diễn lập tức bước đi đến, mấy người kia ba chân bốn cẳng đem người vớt lên, vừa đặt xuống thì biết đây là một cô gái trưởng thành, dung nhan cũng bị phá hủy, chẳng qua so sánh với tiểu nha đầu vừa rồi nhẹ hơn một chút, nhưng trên người nữ nhân này đều bị thương, so với tiểu nha đầu còn muốn nặng hơn nhiều.
" Đại nhân, ngươi nhìn còn có còn thở đây?"
" tốt, lập tức đem các nàng mang lên trên xe ngựa, chúng ta vào núi Thái Nghĩa, nếu các nàng đã gặp được lão phu, tất nhiên là dụng ý của trời, lão phu sao có thể thấy chết mà không cứu cứ?”
Tiếng nói vừa dứt, mấy binh tướng phía sau tề tâm hợp lực động thủ, đem một lớn một nhỏ hai nha đầu đặt lên xe ngựa, Tô Diễn lập tức dẫn người phi thân lên ngựa, thay đổi phương hướng, đi vào núi Thái Nghĩa.
Bên trong xe ngựa, phu nhân Trầm Tuệ Như vẫn nắm tay tiểu nha đầu, giờ phút này nàng hoàn toàn không còn thương tâm, trong lòng chỉ tràn đầy lo lắng, hướng ra phu mã phía ngoài phu ra lệnh: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.
" dạ, phu nhân"
Mã phu ra hết sức giục ngựa chạy như điên, bụi đất tung bay, đem tất cả mọi thứ toàn bộ điều vứt lại phía sau, một đường nhắm núi Thái Nghĩa mà đi.
Trên núi Thái nghĩa, giữa sườn núi, có xây một ngôi nhà trúc xanh, ẩn vào trong núi lớn, bốn phía đều trồng rất nhiều cây thuốc, xung quanh gió nhẹ chập chờn, tản ra hương vị nhàn nhạt của thảo dược, lúc này ở trong phòng, trên mặt đất đặt ngang hai người, một người nam tử mặc áo đen, đang cúi người cẩn thận kiểm tra, mặc dù đang kiểm tra vết thương, bắt mạch, cử chỉ của nam tử này vẫn rất là ưu nhã bất phàm, ống tay áo rộng rãi dùng chỉ bạc buộc thiêu hoa tuyết vòng quanh, cánh hoa rất sinh động, giống như có không khí mát mẻ tràn ra ngoài, tóc đen dài như mực tùy ý cột lại, trên vai còn một vài sợi rơi xuống áo khoác, một đôi mắt đen thâm thúy sâu thẳm.
Hắn chính là thần y Bách Lí Hạo vẫn được mọi người xưng tụng, người bình thường muốn hắn ra tay trị bệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng khi Bách Lí Hạo khi còn trẻ đã chịu qua ân huệ của Tô Diễn, làm người có ân thì tất báo, và Bách Lí Hạo cũng là người ân oán phân minh, cho nên lời nói của Tô Diễn vừa ra khỏi miệng, hắn cũng không có lý do gì không trị.
Bách Lí Hạo nhìn hai nữ nhân trên mặt đất, cuối cùng trước sau kiểm tra một phen, rồi đứng lên ý bảo mấy thị vệ trong phòng, đem người mang đặt trên giường bên trong phòng trúc, còn mình thì nhận lấy khăn tay trắng của tiểu đồng tử đưa chùi tay, sau đó cùng Tô Diễn đi ra khỏi phòng, phu nhân Trầm Tuệ Như không biết tình huống như thế nào, cũng theo sát phía sau bọn họ đi ra ngoài.
Chỉ nghe Bách Lí Hạo nhàn nhạt mở miệng: "Trên người tiểu nha đầu tổn thương không nặng, chẳng qua là gương mặt thật giống như đụng vào những mũi nhọn trên vách đá dựng đứng, khiến ặt mũi bị biếng dạng, nữ nhân còn lại mặc dù gương mặt không bị tổn thương nặng nề, nhưng trên người lại bị đả thương rất nặng, ta nghĩ thời điểm hai người rớt xuống vách đá, nữ nhân này đã che chở cho tiểu nha đầu, cho nên nàng ta bị thương không nặng, chỉ là mặt của nàng phải lập tức chữa trị, nếu không e là vĩnh viễn không có biện pháp hồi phục, các ngươi có bức họa của nàng không?"
Tô Diễn cùng Trầm tuệ Như nhìn nhau, hai người này mình vừa cứu được, làm sao có bức họa của bọn họ chứ, hơn nữa khi bọn họ cứu các nàng đã là bộ dáng này nha, nếu có bức họa thì đã lập tức đưa ra rồi, nên hai người không khỏi chần chờ.
Bách Lí Hạo chậm rãi mở miệng: "Việc này không nên chậm trễ, các ngươi hãy sớm một chút tìm được bức họa của nàng, ta đi vào thi châm, nếu không cứu trị, chỉ sợ nữ nhân kia sẽ cứu không được."
Trầm Tuệ Như ở phía sau kêu một tiếng: "Xin hỏi Bách Lí Hạo đại phu, nếu tiểu nha đầu kia không bị trọng thương, nàng vì sao không tỉnh lại đây?"
Bách Lí Hạo nhướng đôi lông mài nhỏ cong như nguyệt, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh: "Từ vách đá té xuống, người bình thường đã sớm chết rồi, bọn họ có thể sống, đó là ông trời phù hộ, thân thể tiêu hao thật lớn sức lực, làm sao có thể trong nhất thời mà tỉnh lại được, chẳng qua nếu đã tới chỗ này của ta, thì quả quyết không để cho người sống mất mạng như lời phu nhân nói, phu nhân hãy chuẩn bị bức họa đi."
Bách Lí Hạo nói xong, xoay người đi vào, đem thị vệ trong phòng toàn bộ đuổi ra, chỉ để lại hai tiểu nha hoàn hỗ trợ, dưới tay hắn còn có hai tiểu đồng tử hỗ trợ.
Phía ngoài phòng trúc, Trầm Tuệ Như hơi tức giận, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: "Hắn có thái độ gì đây."
Tô Diễn vịn nàng lắc đầu: "Phàm là người có năng lực, thì luôn là người tùy hứng, nàng không phải là muốn cứu hai nha đầu kia sao? Đưa đến nơi này của hắn là quá đúng, bất quá làm sao mà có bức họa đưa cho hắn a?"
Trầm Tuệ Như cũng lâm vào khó xử, chợt con ngươi đột nhiên sáng ngời, một phát bắt được Tô Diễn: "Ngươi quên rồi sao? Thanh nhã có một bức họa, ta có mang theo bức họa của nữ nhi a."
"Cái gì?"
Tô Diễn có chút không tán thành, nếu nữ hài tử kia tỉnh lại không đồng ý thì làm sao bây giờ? Sao có thể sửa lại thành bộ dạng nữ nhin Thanh Nhã của hắn đây? Trầm Tuệ Như vừa nghe lão gia không tán thành lời nói của nàng, thì nhún vai: "Chẳng lẽ ngươi muốn nàng bị hủy dung a, hay tuỳ tiện tìm bức họa của người nào đó tới đây."
Vừa nói Trầm Tuệ Như vừa khóc lên, nghĩ đến cái chết của nữ nhi Thanh Nhã, hiện tại lại có một nha đầu như vậy đưa đến đây, nàng nghĩ có thể là sự an bài của nữ nhi, nàng ấy nhất định là đến để thay thế cho Thanh Nhã.
Tô Diễn nhất thời không có biện pháp, cuối cùng đồng ý đề nghị của phu nhân, bọn họ lấy ra bức họ của Thanh Nhã đưa cho Bách Lý Hạo, Bách Lí Hạo không nói gì, cầm đi vào, bắt đầu chữa trị mặt mũi cho tiểu nha đầu, nữ nhân kia thì đã thi châm, uống đan hoàn, về phần các vết thương trên mặt bởi vì tương đối nhẹ, nên để trị sau cũng không có chuyện gì xảy ra.
Đã cho tiểu nha đầu phục thuốc, tin tưởng sẽ không có việc gì, chẳng qua trước mắt phải điều trị gương mặt mới cần thiết nhất.
Bách Lí Hạo phân phó tiểu đồng tử chuẩn bị xong hết thảy những dụng cụ dùng để chữa mặt như, rượu lư, vải trắng, các loại đao cụ, dao giải phẫu để đầy trên bàn, Trầm Tuệ Như từ cửa liếc một cái, chân liền mềm nhũn, cả người bám lên trên ngươi Tô Diễn, sau đó khóc lên.
" Nàng sẽ không có việc gì chứ?"
Tô Diễn vịn phu nhân đi về hướng khác, trấn an tâm tình của nàng: "Yên tâm đi, các nàng không có việc gì, nếu đã đưa đến nơi này, nên tin tưởng vào y thuật của thần y."
Trầm Tuệ Như không nói thêm gì nữa, chỉ biết rơi lệ, cuối cùng quỳ trên mặt đất, hai tay hợp thành chữ thập khấn cầu.
“ Thanh Nhã, nàng và ngươi cũng giống như nhau, nếu như ngươi ở trên trời có linh thiên thì phải phù hộ cho nàng bình an, đây là lễ vật ông trời đưa ẫu thân, mẫu thân biết Thanh Nhã của chúng ta vẫn là một cô bé ngoan hiền thiện lương, hãy làm cho nàng sau này ở lại cùng với mẫu thân a."
Nói xong liền nhắm mắt lại, khấn cầu.
Tô Diễn biết chuyện của Thanh Nhã đối với phu nhân là một đả kích rất lớn, hiện tại tất cả tâm tư của nàng đều đặt trên người của tiểu cô nương kia, tình thương mẫu tử khiến nàng tin rằng, đó là ông trời tặng một món lễ vật cho nàng, để thay thế Thanh Nhã đến làm bạn với nàng, cho nên hắn không đành lòng đánh vỡ tâm nguyện của nàng.
Đến thời điểm buổi tối thì việc chữa trị gương mặt cũng hoàn thành, đợi đến khi Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như bước vào thì thấy gương mặt tiểu nha đầu kia được bao vải trắng xung quanh, đang an tĩnh nhắm mắt ngủ ở trên giường, cả khuôn mặt trừ một đôi mắt, thì không có nửa điểm da lộ ra bên ngoài.
Trầm Tuệ Như tâm tư đều ở hai nha đầu đang nằm trên giường, nàng mỗi tay nắm tay một người, nhìn sang bên này một lát lại nhìn sang bên kia, trong lòng rất lo lắng, các nàng tại sao còn không tỉnh a, chẳng qua nàng không dám chất vấn Bách Lí Hạo, nếu chọc giận hắn, sợ rằng sẽ đem tất cả bọn họ đuổi đi xuống núi, đến lúc đó tiểu nha đầu nảy phải làm sao bây giờ?
Cho đến khi Bách Lí Hạo đi ra ngoài, Trầm Tuệ Như mới dám vươn tay ôm lấy tiểu nha đầu, ôn nhu an ủi.
" Không có chuyện gì rồi, chuyện gì cũng không có, sau này ta sẽ không để cho người ta khi dễ các ngươi nữa."
Không biết có phải bởi vì lời nói của nàng hay không, mà người vẫn đang hôn mê chợt giật mình, càng dựa chặt vào trong ngực của nàng, Trầm Tuệ Như mừng rỡ kêu lên.
" Lão gia mau nhìn, mau đến xem, nàng yêu thích ta, nàng yêu thích ta, thật tốt, sau này nàng sẽ là nữ nhi của ta, nàng chính là Thanh Nhã."
Tô Diễn có chút bất đắc dĩ, nhìn phu nhân đang nhập tâm, thật là nhớ nữ nhi đến điên rồi, bất quá cô bé này quả thật rất tốt, nếu như hai người các nàng nguyện ý, bọn họ nhất định sẽ xem các nàng như nữ nhi mà hảo hảo chiếu cố các nàng, Tô Diễn nghĩ tới đây liền đi ra ngoài, tìm được Bách Lí Hạo hỏi thăm tình trạng của hai nha đầu.
“Như thế nào? Các nàng lúc nào có thể tỉnh lại?"
Bách Lí Hạo đang rửa tay, vừa lúc đó tiểu đồng tử đưa tới một khối vải bông trắng, hắn lau tay một chút, cau mài nhìn trời một cái, sắc trời đã tối, tối giăng giăng, ánh trăng từ khe hở cành lá chiếu xuống đất tạo thành một mảnh mong lung.
Hắn ung dung minh khiết, khí chất trong sáng, ở trong núi rừng tự nhiên tiêu sái thật giống như một bụi U Lan.
" Tiểu nha đầu thì sáng sớm ngày mai sẽ hồi tỉnh, nữ nhân còn lại bởi vì bị thương tương đối nặng, sợ rằng phải trễ chút mới tỉnh lại, bất quá đừng quên đút thuốc cho nàng."
“vâng, vâng, cám ơn ngươi."
Tô Diễn cảm kích nói cám ơn, Bách Lí Hào nhìn Tô Diễn, nghĩ tới cử chỉ thiện lương ngày xưa của hắn, cũng giống như hành động hôm nay, vì biết hắn là người rất thiện lương, nên không khỏi kính trọng hai phần, hơi hơi cúi thắt lưng: "Tiên sinh cần gì nói như thế, nếu như nói tiếng cám ơn thì Bách Lí Hạo phải nói với tiên sinh, tiên sinh tối nay cứ ở lại đây"
Bách Lí Hạo nói xong liền phân phó cho tiểu Đồng Tử phía sau: "Dung nhi, đi an bài bữa tối cùng chỗ nghỉ ngơi cho tiên sinh đây”
" Vâng, công tử."
Tiểu Đồng Tử cung kính lĩnh mệnh, đợi đến khi Bách Lí Hạo rời đi, liền xoay người nhìn về tô Diễn: "Tiên sinh xin mời đi theo ta, ta sẽ đưa cơm lên cho tiên sinh dùng bữa."
Tô Diễn vội vàng lắc đầu, chỉ là muốn hắn đem ấy tên thủ hạ ít đồ dùng: "Phiền toái Dung nhi chuẩn bị cho thủ hạ của ta chút ít đồ ăn nhé, ta tạm thời vẫn chưa đói."
“Được."
Dung nhi xoay người rời đi chuẩn bị đồ ăn, Tô Diễn bước vào phòng trúc, gian phòng trúc này là chuyên dùng để Bách Lí Hạo cứu chữa cho người bệnh, chỗ ở của hắn phía sau cách nơi này không xa, cho nên tại chỗ này rất là an tĩnh, Trầm Tuệ Như đang ôm gương mặt băng bó của tiểu nha đầu, nhẹ giọng nhẹ lời nói chuyện, dưới ánh đèn, vẻ mặt nàng rất từ ái, Tô Diễn thở dài một hơi, hắn thật sợ nếu như oa nhi này tỉnh lại muốn đi, thì phu nhân sẽ chịu không nổi, nàng đã chịu đả kích việc ra đi của Thanh Nhã, hiện tại toàn bộ hy vọng đều đặt trên người tiễu nha đầu này
Thật không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Tô Diễn thở dài một hơi, đi tới đè vai Trầm tuệ Như: "Phu nhân, ngươi có đói bụng hay không, chúng ta đi ăn một chút gì đi."
Trầm tuệ Như lập tức lắc đầu, thái độ kiên quyết mở miệng: “Không đi, ta muốn ở với Thanh Nhã, nàng ở một mình nhất định sẽ sợ."
" Tuệ Như?"
Tô Diễn thanh âm có chút nặng, Trầm Tuệ Như nước mắt thoáng cái liền chảy ra: "Lão gia, ngươi tại sao vẫn ngăn cản ta theo Thanh Nhã, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi."
Trong phòng hai tiểu nha đầu vội vàng kêu một tiếng: "Lão gia, để cho phu nhân phụng bồi bên tiểu thư đi."
Tô Diễn thở dài, quả thật không có biện pháp ngăn cản Trầm tuệ Như, thật ra thì hắn rất lo nữ oa nhi kia khi tỉnh lại sẽ sợ hãi, như vậy phu nhân làm sao mà chịu được, nhưng nàng ấy căn bản không có khả năng rời xa tiểu nữ oa nhi này.
Đêm hôm nay hai vợ chồng Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như nửa bước cũng không có rời khỏi phòng, vẫn phụng bồi người trên giường, sáng sớm ngày thứ hai, Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như mệt mỏi ngủ thiếp đi, tựa người vào trên ghế, lúc này người trên giường đã mở mắt, một cặp mắt tràn đầy lạnh lùng thị huyết, sau đó từ từ thích ứng với tia sáng, mới đánh giá một vòng căn phòng nhỏ, cuối cùng thấy tay của mình bị một nữ nhân sang trọng nắm lấy, nhớ đến trong giấc mộng vẫn có người ôm nàng, bảo nàng không cần rời đi, trong lòng nàng tràn ngập khát vọng của tình mẫu tử, giống như có người ở bên tai của nàng cứ kêu Thanh Nhã, Thanh Nhã, Thanh Nhã là ai a?
Người tỉnh lại bị che mặt chính là Phượng Lan Dạ, tầm mắt của nàng đầu tiên là đánh giá phu nhân kia, nhớ đến sự từ ái của nàng, bỗng nhiên suy nghĩ xoay chuyển, nhớ đến thời khắc rơi xuống vực kia, nàng sở dĩ không có chết, là bởi vì Huyền Thiên tâm pháp của nàng đột phá trung cấp, khiến cho dòng khí lưu bao quanh các nàng, nhưng ai ngờ khi các nàng rơi dưới vách núi, lại gặp một cơn lốc xoáy lớn làm cho khí lưu của Huyền Thiên tâm pháp bị hút, khiến cho Huyền Thiên tâm pháp của nàng bị phân tán không ít, mắt thấy cái chết đến trước mắt, trong lúc chỉ mành treo chuông Vụ Tiễn đã bất chấp tất cả vươn ra hai tay gắt gao ôm nàng, đển bản thân mình chịu lực va đập lớn nhất, rồi sau đó các nàng liền lâm vào bóng tối.
Vụ Tiễn đâu rồi, Vụ Tiễn đâu? Phượng Lan Dạ nóng nảy, đầu không ngừng hoạt động, bởi vì trên mặt bị bao phủ lụa trắng, giống như xác ướp nên nó không được linh hoạt, rất nhanh liền kinh động đến người vẫn ngồi ở trước giường chờ đợi, Trầm Tuệ Như nghe có động tĩnh, thật nhanh mở mắt, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tỉnh lại, đã sớm cao hứng nắm tay nàng: "Ngươi đã tỉnh, ngươi rốt cục tỉnh, làm ta sợ muốn chết."
Trầm Tuệ Như thấy bộ dáng gấp gáp của Phượng Lan Dạ, nguyên nhân vì cổ họng khàn khàn mà nói không ra lời, nên nhanh chóng trợ giúp nàng quay lại, nhìn về phía Vụ Tiễn đang ngủ bên trong: "Nàng ấy không có chuyện gì, ngươi yên tâm, nàng ấy không có chuyện gì."
Thấy Vụ Tiễn an tĩnh ngủ ở bên trong, lại nghe đến âm thanh từ ái của phu nhân nói không có chuyện gì, cuối cùng tâm tình của Phượng Lan Dạ cũng hạ xuống, tiếng nói khàn khàn mở miệng: "Cám ơn."
Trầm Tuệ Như liên tục lắc đầu, thấy đứa nhỏ này kiên cường như thế, gặp chuyện lớn như vậy cũng không khóc một tiếng, không khỏi làm cho lòng người chua xót.
Lúc này Tô Diễn cũng tỉnh lại, nhìn thấy Trầm Tuệ Như và tiểu nha đầu đã tỉnh lại, mọi người cùng nhau vây quanh bên người Phượng Lan Dạ.
Tô Diễn trầm giọng mở miệng: "Hài tử, ngươi cuối cùng đã tỉnh, đại nạn không chết tất có hậu phúc."
Hai tiểu nha hoàn sớm cao hứng kêu lên: "Tiểu thư, ngươi không có chuyện gì thật là quá tốt, tiểu thư không có chuyện gì”.
Phượng Lan Dạ nhìn một nhóm người như vậy, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, nàng vốn nên khủng hoảng cùng bất an nhưng từng chút từng chút lại biến mất, nhìn nam tử trung niên cùng nữ nhân trung niên, trong mắt không tự chủ được tràn đầy nước mắt, lâu thật lâu trước đây, nàng vẫn khát vọng có một ngày ba ba mụ mụ của nàng sẽ đến thăm nàng, nói với nàng, Hạ Mạn, thật xin lỗi, là ba mẹ có lỗi, nhưng mà mãi cho đến phút cuối cùng nàng cũng không đợi được, bây giờ nàng lại cảm nhận được sự yêu thương cùng sủng nịnh trên người vợ chồng này.
" cám ơn các người."
Nói xong nàng liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì quá mệt mỏi, nói vài lời mí mắt liền dính lại.
Tô Diễn cùng đám người Trầm Tuệ Như sợ đánh thức nàng, lien tục nói với âm thanh cực thấp.
" Lão gia, nàng rốt cục cũng không có chuyện gì rồi, thật sự là quá tốt."
“ ừ, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, hiện tại không biết nữ nhân còn lại đến khi nào mới tỉnh lại”.
" ừ."
Qua ngày thứ ba Vụ Tiễn tỉnh lại, tinh thần của Phượng Lan Dạ đã rất khá, có thể ngồi dậy được, Lan Dạ ngồi ở bên giường Vụ Tiễn nhìn nàng, nhìn thấy nàng tỉnh lại, muốn cho nàng một nụ cười, bất đắc dĩ khuôn mặt toàn vải trắng, nên nàng cười không được, Vụ Tiễn giật mình nhìn Phượng Lan Dạ: "Lan Dạ, mặt của muội?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu, nàng biết gương mặt của mình đã bị hủy rồi, hiện tại đang trong thời kỳ chữa trị, cho nên an ủi Vụ Tiễn: "Không có chuyện gì, muội không sao, tỷ yên tâm đi."
" ừ."
Tư Mã Vụ Tiễn vừa cử động, liền cảm thấy quanh thân đau đớn, trên người nhiều chỗ bị thương, động một chút cũng rất đau, Phượng Lan Dạ lập tức đau lòng vịn nàng: "tỷ đừng động, đừng động."
Lúc này Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau nàng là hai tiểu nha hoàn, mấy người này thần sắc có chút phức tạp, đi tới ngồi trên ghế đối diện các nàng, Trầm phu nhân nước mắt lưng tròng, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Tô Diễn nhìn hai người các nàng:"Là như vậy, Ta là tri phủ của Tiêu Thành, lần này đến vùng đất Bắc Cảnh, là bởi vì nữ nhi Thanh Nhã của ta ngã bệnh, vốn muốn tìm thần y trị bệnh cho nàng, không ngờ được Thanh Nhã lại chết trên đường đi”
Tô Diễn nói xong, Trầm Tuệ Như khóc càng lúc càng thương tâm, Phượng Lan Dạ từ bên người Vụ Tiễn đứng lên, đi tới cạnh Trầm phu nhân, vươn tay ôm nàng, mình là do bọn họ cứu, lại là phu nhân vẫn chiếu cố nàng, tựa như mẹ ruột của nàng vậy.
" Đừng thương tâm."
Tô Diễn nhìn Phượng Lan Dạ rồi nói tiếp: "Sau khi chúng ta đem Thanh Nhã chôn cất, vốn định lập tức trở về Tiêu thành, ai biết ở trên đường gặp được hai người các ngươi, chúng ta liền cứu các ngươi, mang các ngươi trở lại tìm thần y chữa bệnh, nhưng bây giờ chúng ta rời đi Tiêu thành đã có hơn một tháng rồi, không thể trì hoãn được nữa rồi, cho nên chúng ta phải đi trở về."
Phượng Lan Dạ vừa nghe bọn họ muốn đi, trong lòng lập tức lo lắng không thôi, nhàn nhạt mở miệng: "Nơi này cách Định Châu bao xa."
" Hơn hai trăm dặm."
Tô Diễn không biết tiểu nha đầu hỏi câu này là có ý gì, nên cẩn thận nói cho nàng biết.
Trong phòng an tĩnh lại, Trầm Tuệ Như đang tựa vào người Phượng Lan Dạ, bỗng nhiên quỳ xuống, khóc lóc cầu khẩn: "Ta không còn Thanh Nhã, nên cứu được các ngươi, nhất định là do ông trời thấy ta mất đi nữ nhi, nên đem các ngươi đưa đến bên cạnh ta, các ngươi đi với ta trở về Tiêu thành nhé?"
Tiếng nói của Trầm Tuệ Như vừa dứt, Tô Diễn liền quát bảo nàng ngưng lại, lúc trước hắn đã cùng phu nhân nói rõ rồi, không thể làm khó dễ hai đứa bé, không nghĩ tới nàng vừa mở miệng liền làm khó người khác.
Phượng Lan Dạ nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn, thấy Trầm phu nhân đang quỳ trên mật đất, sau đó suy nghĩ thật nhanh, hiện tại nàng cùng Vụ Tiễn cũng bị thương rất nặng, khuôn mặt nàng bị hủy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không hồi phục được, mà Vụ Tiễn trên người cũng bị thương, nếu muốn khôi phục lại cũng phải cần một thời ngắn, không bằng cứ đi đến Tiêu thành nghỉ ngơi một chút, lại có thể an ủi Trầm phu nhân để đền đáp ân cứu mạng, Phượng Lan Dạ nghĩ kỹ, liền quay đầu nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn ở trên giường.
“ tỷ tỷ, chúng ta cùng phu nhân đi Tiêu thành nha."
Vụ Tiễn gật đầu, đã trải qua một trận sinh tử, nàng đã hiểu ra nhiều điều, cũng tình nguyện đến đến một địa phương khác mà trải qua cuộc sống mới, tình yêu giữa nàng và Nam Cung Quân tựa hồ chẳng còn quan trọng nữa, hoặc là nói hoàng thất làm nàng sinh lòng khiếp sợ rồi, vừa nghĩ tới Hạo Vân đế quỷ kế đa đoan, nàng liền cảm thấy khủng hoảng, không biết kế tiếp hắn sẽ làm cái gì, không biết ai sẽ trở thàng con cờ kế tiếp của hắn, mỗi khi nghĩ tới những thứ này, nàng chỉ muốn cách rất xa những người này, Nam Cung Quân, có lẽ các nàng hữu duyên vô phận.
Tư Mã Vụ Tiễn suy nghĩ thông suốt, lập tức gật đầu đồng ý.
Trầm Tuệ Như vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đồng ý, đã sớm cao hứng kêu lên.
" Lão gia, ngươi nhìn xem các nàng đồng ý, lão gia, thật tốt quá."
Trầm Tuệ Như xoay người lại nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, phía sau Tô Diễn mĩm cười nhìn hết thảy trước mắt, sau đó lui ra ngoài tìm thần y Bách Lí Hạo, xin hắn theo bọn họ cùng đi Tiêu thành, chờ bọn nhỏ khỏe lại, rồi hãy trở về có được hay không?
Vốn cho là Bách Lí Hạo không đồng ý, ai biết cuối cùng không ngờ hắn lại đồng ý.
Đoàn người thu thập một phen xuống núi Thái Nghĩa, Tô Diễn cùng Bách Lí Hạo dẫn mấy tên thủ hạ cỡi ngựa mà đi, hai người Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn và Trầm phu nhân cùng nhau ngồi ở trong xe ngựa, một đường hướng về phía tây Nam mà đi về Tiêu thành.
Trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ nghĩ đến Nam Cung Diệp, tim không khỏi như bị đao cắt, không biết hắn sẽ như thế nào, có lẽ rất thống khổ, nhưng nàng lại không thể lập tức trở về đi tìm hắn, Phượng Lan Dạ không nhịn được đưa tay chạm tới lớp vải trắng trên gương mặt, trừ một đôi mắt ra thì không nhìn thấy bất kỳ cái gì, nữ nhân sợ nhất là để cho người yêu thấy bộ dáng xấu xí của mình, nếu như đến lúc đó Nam Cung Diệp một chút cũng không muốn nhìn, thì nàng tình nguyện chết ở dưới vách đá, cho nên nàng sẽ không mang theo bộ dáng quỷ dị này đi gặp hắn, hay là để cho tốt hơn rồi hãy trở về gặp hắn sau.
Vụ Tiễn vươn tay ra lôi kéo nàng, ôn nhu an ủi: "Không có việc gì."
Trầm phu nhân nhìn Phượng Lan Dạ chạm tới gương mặt của mình, trong lòng có chút bất an, cuối cùng rốt cục cũng cắn răng một cái mở miệng.
" Hài tử, ta đã làm một chuyện, ngươi đừng oán trách ta."
Phượng Lan Dạ lắc đầu, vô luận nàng ấy có làm cái gì, thì các nàng sẽ không trách nàng ấy, vì nhờ nàng ấy mà các nàng mới được cứu, hơn nữa còn cho nàng hưởng thụ được tình yêu thương của mẫu thân, điều mà đến bây giờ nàng mới có được, nàng làm sao sẽ trách nàng ấy đây.
" Phu nhân nói đi."
Trầm phu nhân cũng không lên tiếng, quay đầu nhìn về tiểu nha hoàn bên cạnh: "Tiểu Hoàn, đem bức họa đưa cho ta."
Tiểu Hoàn lập tức từ xe ngựa lấy ra bức họa, đưa tới trong tay phu nhân.
Trầm phu nhân nhìn Phượng Lan Dạ rồi chậm rãi mở miệng: "Lúc ấy Bách Lí thần y nói, thật sự nếu không động thủ, dung mạo của ngươi sẽ bị phá hủy, nhưng mà ta lại không có bức học của ngươi, nên đã đem bức họa nữ nhi Thanh Nhã của ta đưa cho hắn, cho nên đây là chuyện mà ngươi nhất định phải tiếp nhận."
Nàng nói xong không dám nhìn ánh mắt Phượng Lan Dạ, quay đầu nhìn về nơi khác, chẳng qua là tay run lên một tiếng bốp vang lên, cuộn tranh mở ra, lộ ra nữ nhi Thanh Nhã của Trầm phu nhân.
Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn cô gái trên bức họa, trợn mắt há mồm, đây chính là Thanh Nhã sao?
Mặc dù Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ đều rất xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy một người có đẹp như Thanh Nhã vậy, nàng chẳng những mỹ, hơn nữa đôi mắt hữu thấn, ánh mắt trong sáng tựa như Minh châu, lông mày nhỏ và dài thật giống như liễu, mũi cao khéo léo, cái miệng đỏ hồng mịn màng như thoa son, thật là nhiều chút thì ngại mập, thiếu một chút thì ngại gầy, cười nói rất tự nhiên, linh động mà ôn nhu, một bộ áo như tuyết trắng, làm cho nàng nổi bật tựa như Tuyết Liên trên thiên sơn, như vầng trăng trên trời cao.
Nàng so với Phượng Lan Dạ, trừ ánh mắt có chút giống nhau, thì bất luận là thần thái cùng khí chất mềm mại, hay là vẻ đẹp của nàng, một chút cũng không giống, Phượng Lan Dạ ngây dại, Tư Mã Vụ Tiễn cũng ngây dại, Trầm phu nhân thấy các nàng không nói lời nào, cho là các nàng đang trách mình, nên không khỏi e ngại.
"Thật xin lỗi, ta không biết hình dạng ngươi trông thế nào, cho nên liền cầm bức họa của Thanh Nhã, ngươi muốn trách ta thì liền trách đi, ngàn vạn lần đừng tức giận sẽ hại thân thể."
Phượng Lan Dạ nhàn nhạt thở dài, hết thảy mọi chuyện đều đã có sắp đặt a, chẳng lẽ ông trời muốn nàng thay thế Thanh Nhã tới chiếu cố Trầm phu nhân sao.
“ Không có chuyện gì, sau này ta chính là Thanh Nhã, người chính là mẫu thân của ta."
Phượng Lan Dạ nhẹ giọng nói, kể từ sau khi rơi nhai, tính tình của nàng đã hoàn toàn không lạnh lùng giống lúc trước, mà nhiều hơn một chút nhu hoà.
Một bên Vụ Tiễn ôn nhu nở nụ cười, nhìn Trầm phu nhân: "Sau này người cũng là mẫu thân của ta."
Trầm phu nhân mừng rỡ, không nghĩ tới thoáng cái nhận được hai nữ nhi, nên đã sớmvươn tay ra nắm tay Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, trong mắt tràn đầy nước mắt: "Cám ơn các ngươi, hai người các ngươi cũng là hảo hài tử của ta."
Trong xe ngựa tràn đầy tiếng cười của Trầm phu nhân, nàng tựa như chiếm được bảo bối trong khắp thiên hạ nên cười đến vui vẻ vô cùng.
Bên Ngoài xe ngựa mọi người bị lây đến không khí vui vẻ của các nàng, trên mặt của mỗi người cũng lộ ra nụ cười, một đường giục ngựa giơ roi hướng Tiêu thành đi.
Phượng Lan Dạ mặc dù nhận được Trầm phu nhân làm mẫu thân thân sinh, trong lòng thật ấm áp, nhưng là vừa nghĩ tới từ nay về sau mang khuôn mặt mình là của người khác, nếu như gặp lại được Diệp, hắn sẽ như thế nào? Bỗng nhiên trong lòng nảy sinh sự bất đắc dĩ, Trầm phu nhân cứu nàng vốn là do hảo tâm, chẳng lẽ nàng lại đi trách người ta, chuyện đã như vậy, nàng còn có thể làm như thế nào? Đợi nàng nghỉ ngơi tốt hơn, lúc trở lại kinh thành, Diệp nhất định sẽ yêu thương nàng, hắn sẽ không để ý hình dáng của nàng như thế nào.
Nghĩ như vậy, liền yên tâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Dọc theo đường đi thần y Bách Lí Hạo không ngừng đổi dược thi châm chiếu cố hai người các nàng.
.......
Thiên Vận hoàng triều, kinh đô An Giáng Thành, trong ngoài Tề vương phủ, đèn lồng màu trắng treo cao, cả tòa phủ đệ tràn ngập một cổ hơi thở thê lương.
Đêm tối bên trong hoàng thành, ai mà không biết Tề vương phi qua đời, Tề vương thương tâm muốn chết, suốt một tháng không xuống giường.
Ngay giữa đại môn của Tề vương phủ, trep một chiếc đèn lồng lớn, đèn lồng này cùng nơi khác không giống nhau, trên bệ có chín cánh hoa sen, hình dáng tựa như bảo tháp ba tầng, rủ xuống ở trước đại môn, lớp bên ngoài viết ba chữ to Phượng Lan Dạ.
Tề vương đóng cửa từ chối tiếp khách, người nào cũng không thấy, chừng một tháng mới xuất hiện, cả người gầy yếu đi một vòng lớn, gương mặt thì vẫn kinh diễm như cũ, nhưng lại mang theo một loại thị huyết lạnh lẻo, nhích tới gần người của hắn chỉ cảm thấy quanh thân hắn tràn ngập lãnh ý, làm cho người khác cảm thấy run run không ngừng, cuối cùng cũng không ai dám nhích tới gần hắn.
Một ngày kia, hoàng thượng cho đòi Tề vương tiến cung, Nam Cung Diệp dẫn Nguyệt Cẩn đi đến thượng thư phòng, ngoài cửa là Đại thái giám Nguyên Phạm, vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp, liền cảm thấy giật mình, chỉ một thời không gặp, Tề vương không ngờ lại thay đổi giống như một người khác, cả người gầy đi một vòng, mặc dù gương mặt vẫn tuyệt mỹ như cũ, chẳng qua ánh mắt quá mức âm ngao, thật giống như cất dấu một thanh lợi đao thị huyết, lúc nào cũng chuẩn bị rút ra khỏi vỏ đả thương người.
" Tham kiến Tề vương điện hạ."
Nam Cung Diệp lạnh lùng gật đầu một cái, khôi phục thần thái vốn có trước đây, có lẽ so sánh với trước kia còn Lãnh.
Nguyên Phạm đánh rùng mình một cái, vội vàng mở cửa thượng thư phòng: "Hoàng thượng ở bên trong thư phòng chờ người”.
Nam Cung Diệp cũng không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Nguyên Phạm, mà đi thẳng vào, Nguyệt cẩn thủ ở bên ngoài.
Trong thượng thư phòng, hoàng thượng từ phía sau Long án ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Diệp, cảm thấy thực sực sợ hết hồn, không nghĩ tới tiểu tử này thật là si tình, bởi vì một tiểu nha đầu mà làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, trước đây Tây Môn Vân có bẩm báo rồi, nhưng hắn vẫn chưa tin đâu, bây giờ nhìn thấy chỉ có hơn chớ không kém, đây tột cùng là người thế nào, mà si tình như thế, cùng mình có mấy phần tương tự, Hạo Vân đế nghĩ tới đây, trong lòng liền có chút ít mịt mờ, hắn không nói một lời nhìn Nam Cung Diệp.
Lúc này Nam Cung Diệp chậm rãi nói." Nhi thần ra mắt phụ hoàng."
" Đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi."
Hạo Vân đế thanh âm trầm ổn vang lên, hắn cũng chỉ mịt mờ chốc lát, hiện tại đã khôi phục như bình thường, một đôi con ngươi có chứa tia lửa bắn thẳng về phía Nam Cung Diệp, trầm giọng mở miệng: "Diệp Nhi, hỏa pháo bị hủy là ý của nha đầu kia hay là ý của ngươi?"
Hạo Vân đế vừa dứt tiếng nói, Nam Cung Diệp nhịn không được bật cười lên, thê lương vô cùng, chậm rãi mở miệng: "Nếu như nói là ý của ta, phụ hoàng có muốn diệt trừ ta hay không."
" ngươi, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?"
Mặc dù Nam Cung Diệp luôn luôn cổ quái lớn lối, nhưng hôm nay dám phạm thượng như vậy, cũng là lần đầu, cho nên sắc mặt Hạo Vân đế lập tức trở nên rất khó coi, chỉ là hắn nhất thời không biết mở miệng như thế nào, Nam Cung Diệp lại tiếp tục mở miệng: "Phụ hoàng, nhi thần kể một câu chuyện cho người nghe."
Hắn đang nhớ lại lời Lan Nhi đã nói..., hắn hẳn nên kể cho hoàng thượng nghe một chuyện xưa, cha con cùng nhau nói chuyện xưa, vì sự trong sạch của mẫu phi cho nên hắn phải hướng hoàng thượng chứng nhận, đúng vậy, nên để hoàng thượng đi chứng thực.
Hạo Vân đế nheo mắt lại, trong mắt là mang theo ánh sáng lạnh bí hiểm, nhìn bộ dáng bất tuân của Nam Cung Diệp, trên trực giác hắn muốn cho Nam Cung Diệp lập tức cút ra ngoài, bất quá cuối cùng đã nhịn được, chậm rãi mở miệng: "Tốt."
Hắn cũng muốn xem Nam Cung Diệp có thể thêu dệt cái dạng điển cố gì, Hạo Vân đế dựa về phía sau một chút, mở hai tròng mắt chờ chực, lúc này Nam Cung Diệp thanh âm lạnh như băng vang lên.
" Ngày xưa, có một hoàng đế, hắn có thích một phi tử, nhưng mà hai người luôn luôn cãi nhau, có một lần vừa cãi nhau xong, hoàng thượng xuất cung vi hành, gặp được một nữ nhân xinh đẹp khác, liền đem nàng mang vào hoàng cung."
Thời điểm Nam Cung Diệp nói tới đây, Hạo Vân đế mở to mắt, có chút kinh ngạc, song đồng nháy cũng không nháy nhìn Nam Cung Diệp, tương đối giật mình, chẳng qua Nam Cung Diệp không có để ý tới hắn, tiếp tục nói.
" Thật ra thì hoàng thượng cũng không thích nữ nhân mà mình mang về, chỉ vì muốn kích thích phi tử kia thôi, nhưng nữ nhân kia thì thích hoàng thượng, nên tự nguyện lưu lại, nàng nói, nếu như ta thích hắn, tại sao lại muốn đoạt lấy hắn, chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi."
Nam Cung Diệp nói tới đây liền dừng lại, đôi mắt nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, hai tay nắm chặc tay cầm trên ghế, tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, Nam Cung Diệp lạnh lùng cười, lại nói tiếp.
" Có một ngày, hoàng đế cùng phi tử mà hắn yêu cãi nhau, bởi vì bực mình, hắn đến ngự hoa viên uống rượu, vào thời đểm đó nữ nhân kia liền đi theo Hoàng thượng, ai ngờ hoàng đế say đem nàng trở thành phi tử hắn yên mà sủng hạnh, sau đó phi tử mà hoàng đế yêu ngã bệnh mà chết, hoàng đế quay lại sủng hạnh nữ nhân kia, chẳng qua nữ nhân kia sau khi sinh hạ con của mình lại tự sát, từ đó về sau, hài tử mà nàng sinh hạ liền nhận được tất cả sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng chân tướng của sự sủng ái kia chính là một thanh lưỡi dao”
Nói tới đây, Nam Cung Diệp cũng nhịn không được nữa mà thương tâm nở nụ cười, xem ra trên dung nhan tuấn mỹ tất cả sự tốt đẹp đều biến mất, chỉ còn lại sự lạnh giá, vô tình cuồng dã, hắn ngửng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy trên chỗ ngồi cao cao tại thượng, sắc mặt hoàng đế trắng bệch, bàn tay to của hắn nắm chặc, gân xanh trải rộng, hắn luôn luôn âm trầm như vậy, nhưng giờ phút này tựa hồ hết thảy tất cả đều bị phá vỡ, Nam Cung Diệp cảm nhận được một chút vui sướng, liền đứng lên:"Phụ hoàng, chuyện xưa của nhi thần có phải rất buồn cười hay không, tại sao lại có một phụ thân đần như vậy, ngay cả mình hài nhi ruột thịt của mình mà cũng hoài nghi, có phải hay quá buồn cười không."
Hạo Vân đế một câu nói đều nói không ra, trên người hắn cơ hồ đều là mồ hôi lạnh, thật ra thì hắn biết Nam Cung Diệp nói tới ai? Chẳng qua là, chẳng qua là?
Nam Cung Diệp đã không để ý tới gương mặt của hoàng thượng, chỉ đứng dậy mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần mệt mỏi, nhi thần phải trở về phủ nghỉ ngơi."
Nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài, mà phía sau Hạo Vân đế đã sớm lâm vào quá khứ, nhớ lại chuyện của đêm hôm đó?
Độc Y Vương Phi Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu