The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Mèo Bị Cá Ăn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:29:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131
ôm nay Trương Vân Nguyệt nói gì cũng không nguyện ý cùng Hoa Lăng Duyệt bọn họ đứng chung một chỗ, đám người Hoa Lăng Duyệt cũng không có biện pháp đối với nàng làm cái gì.
Đương nhiên loại ý nghĩ này là ý tưởng của một ít phu nhân, vô luận là Hoa Lăng Duyệt hay là Trương Vân Nguyệt cũng sẽ không cảm thấy, chỉ cần Trương Vân Nguyệt không qua nên chuyện gì cũng làm không được.
Bây giờ đứa bé được ôm ở trong ngực Trương Vân Nguyệt, vốn là đứa bé được ôm ở trong ngực Lý Ma Ma cũng không tệ rồi, dù sao Lý Ma Ma là tuyệt đối trung thành với Triệu Khải Hâm, tự nhiên sẽ không khiến con trai của Triệu Khải Hâm gặp chuyện không may, chỉ là Lý Ma Ma tuổi dù sao lớn chút, bản lĩnh không có linh hoạt như người trẻ tuổi.
Chỉ là ôm đứa bé né một hồi thiếu chút nữa bị thích khách làm bị thương, Trương Vân Nguyệt thật sự không yên lòng Lý Ma Ma ôm đứa bé, nhưng cung nữ bên cạnh nàng cũng không yên lòng, cái bà vú đó cũng là người của Triệu Khải Hâm tìm đến, nhưng lại xoay người đem con của mình đưa đến nguy hiểm trước.
Trương Vân Nguyệt không phải là không tin tưởng Triệu Khải Hâm, mà là không tin những người khác, mỗi người đều có lòng riêng, nhìn trước mắt mà nói, Triệu Khải Hâm mặc dù khống chế những người này, nhưng bọn họ cũng không có trở thành tử sĩ.
"Nương nương ngài ôm đứa bé, có mệt hay không?" Lý Ma Ma cũng biết động tác của mình không đủ linh hoạt, nhưng mà lại để cho Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé, nói thật Lý Ma Ma cũng không yên tâm, ở bên trong long của Lý Ma Ma, Trương Vân Nguyệt chính là một cô gái chưa từng làm qua công việc nặng, cô gái như vậy làm sao có thể ôm một đứa bé thời gian dài như vậy?
Trương Vân Nguyệt không nói gì, nàng cũng không tin tưởng người khác, nhưng nàng tin tưởng mình!
Hoa Lăng Duyệt cùng Hàn Ngọc Cầm ba người thấy Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé, trong mắt ba người đồng thời thoáng qua một đạo ánh sáng.
Ba người không hẹn mà cùng bước ra bước chân, ba người liếc nhìn nhau, không có một người thu hồi chân, lúc này ba người thế nhưng khó được đã đạt thành nhất trí! Họ thế nhưng chuẩn bị đồng thời ra tay!
Trương Vân Nguyệt không nhìn thấy ở chỗ không xa động tác của ba người hoàng hậu, nhưng là đứng ở bên cạnh Trương Vân Nguyệt, Lý Ma Ma lại thấy.
"Nương nương, hoàng hậu họ đã tới." Lý Ma Ma nhỏ giọng ở bên tai Trương Vân Nguyệt nhắc nhở đến.
Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên hoàng hậu mang theo Quý Phi cùng Hiền phi hai người hướng cạnh mình đi tới, trên mặt ba người hoàn toàn không có vẻ mặt gặp đến thích khách thì kinh hoàng, ngược lại rất là bình tĩnh thong dong mỉm cười.
Trương Vân Nguyệt nhìn nét mặt ba người, thậm chí có hoài nghi trong nháy mắt như vậy, hoài nghi thích khách lần này chính là ba người trước mắt cùng nhau mời. Mặc dù cái ý nghĩ này rất quỷ dị, không cách nào làm cho người tin tưởng, nhưng là Trương Vân Nguyệt nhìn biểu cảm của ba người không thể đè nén dừng lại loại ý nghĩ này.
Chân tướng của sự thật là cái gì chỉ sợ chỉ có những thích khách kia cùng người mời thích khách mới biết, Trương Vân Nguyệt thấy ba người hướng cạnh mình đi tới, cũng biết ba người tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua ình, hiện tại nếu như tiếp tục lưu lại trong đại điện, nàng và đứa bé cũng sẽ gặp nguy hiểm!
"Rời đi đại điện." Trương Vân Nguyệt đặc biệt nói thẳng.
Ám vệ đang che chở Trương Vân Nguyệt nghe được Trương Vân Nguyệt phân phó, nhanh chóng tụ lại đến bên cạnh Trương Vân Nguyệt, che chở Trương Vân Nguyệt hướng đại điện đi ra ngoài.
Hoa Lăng Duyệt ba người nhìn Trương Vân Nguyệt thế nhưng muốn rời khỏi, vậy làm sao có thể? Họ còn không có đối với Trương Vân Nguyệt ra tay! Nếu để cho Trương Vân Nguyệt cứ như vậy đi, mục đích của các nàng không phải phải bị hỏng rồi hả?!
"Trương muội muội đợi chút, không cần rời đi đại điện, bên ngoài nguy hiểm."
Hàn Ngọc Cầm trước hết thiếu kiên nhẫn, cất giọng kêu, mang trên mặt rõ rành rành sự nóng nảy, chỉ là tại sao nóng nảy cũng chỉ có chính nàng biết.
"Đa tạ Quý Phi nương nương nhắc nhở, thiếp thân muốn đi tìm hoàng thượng, tin tưởng hoàng thượng sẽ bảo vệ thiếp thân." Trương Vân Nguyệt vừa nói vừa tăng nhanh bước dưới chân, nhanh chóng hướng đại điện đi ra ngoài.
Mà Trương Vân Nguyệt nhạy cảm phát hiện, khi nàng nói ra nàng muốn đi tìm Triệu Khải Hâm, vốn là những thích khách kia muốn ngăn cản nàng thế nhưng rất dễ dàng bỏ qua nàng.
Đây là vì cái gì? Trương Vân Nguyệt ở bên trong lòng của không khỏi dâng lên nghi ngờ, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại phát hiện nụ cười trên khóe miệng Hoàng hậu có chút quái dị, làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Ra khỏi đại điện, tất cả chuyện mới vừa xảy ra không tự chủ được ở trong óc của nàng hiện qua một lần, những thích khách kia rõ ràng chính là muốn mạng của nàng, nhưng đợi đến khi nàng nói muốn đi tìm Triệu Khải Hâm, những người đó lại để mình rời đi, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ những người đó rất xác định coi như nàng đi tìm Triệu Khải Hâm cũng không sống nổi!
Nhưng điều này làm sao có thể? Bên cạnh Triệu Khải Hâm cũng có ám vệ bảo vệ, còn có thị vệ bảo vệ, mặc dù hôm nay các đại thần tới rất nhiều, nhưng là thị vệ nhiều hơn, cho dù có thích khách cũng không thể có nguy hiểm mới đúng, duy nhất có khả năng là bên kia thích khách so với mình bên này giờ phút này lợi hại nhiều cũng nhiều hơn!
"Các ngươi người nào có thể đi thông báo Lục ca triệu tập ám vệ." Trương Vân Nguyệt nhìn ám vệ bên cạnh đột nhiên nói, những thích khách kia trong đại điện thế nhưng chưa cùng ra ngoài, đưa đến bên ngoài bên ngoài cảm giác trống rỗng, cảnh tượng như vậy thật sự là quái dị ghê gớm!
Những người đó chẳng lẽ không lo lắng ình không đi tìm Triệu Khải Hâm mà là trốn sao? Hoàng cung lớn như vậy, tùy tiện tìm một chỗ trốn, chờ đợi quân đội bên ngoài cung tới cứu viện vẫn là có thể làm được!
Lời của Trương Vân Nguyệt vừa nói ra một ám vệ đứng dậy, chỉ là nàng ta lại không phải trả lời vẫn đề của Trương Vân Nguyệt, mà là hướng Trương Vân Nguyệt công kích qua!
Trương Vân Nguyệt vừa nhìn thấy ám vệ đó đột nhiên công kích hướng tới mình, tròng mắt trong nháy mắt trợn to, nàng không có cách nào tưởng tượng trong ám vệ của Triệu Khải Hâm thậm chí có người phản bội! Điều này làm cho Trương Vân Nguyệt như thế nào cũng không dám tin tưởng! Trương Vân Nguyệt muốn tránh lại phát hiện mình lại không cử động được!
Trong nháy mắt kia Trương Vân Nguyệt lại cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, nhìn trường kiếm lóe ra ánh lạnh từng điểm từng điểm nhích lại gần mình, cảm giác kia giống như là nhìn Tử Thần từng bước từng bước hướng mình đi tới.
Chỉ có điều trong một lát công phu, Trương Vân Nguyệt nhìn thấy trường kiếm kia không phải là tới từ bả vai của mình, ám vệ đó cũng đánh về phía sau mình, Trương Vân Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy sau lưng lao ra một đám người áo xám.
Trương Vân Nguyệt đột nhiên hiểu được, mới vừa ám vệ đó không phải muốn công kích mình, mà là muốn công kích người đánh lén sau lưng mình, mà những ám vệ khác mặt cảnh giác nhìn chung quanh. Mà vốn là nơi không có một bóng người lại hiện ra gần ba mươi người!
Trương Vân Nguyệt đột nhiên rất hoài nghi, hộ vệ hoàng cung này đến cùng là làm như thế nào? Tại sao lại có nhiều người như vậy ẩn núp vào trong hoàng cung? Nếu như thủ vệ hoàng cung đều là như vậy, vậy Triệu Khải Hâm có thể sống đến bây giờ thật lòng không dễ dàng!
Bất quá mấy chuyện này Trương Vân Nguyệt hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, người áo xám lực công kích rõ ràng so với mấy người trong đại điện kia cao hơn một bậc không ngừng, khiến ám vệ hộ ở bên cạnh Trương Vân Nguyệt ứng phó có chút khó khăn.
Trương Vân Nguyệt bên này có đến mấy nữ nhân tay sức trói gà không chặt, bên này ám vệ đoán chừng Trương Vân Nguyệt các nàng, mà người áo xám bên kia nhưng ngay cả tánh mạng của mình đều không để ý, thật sự là liều mạng lấy mạng đổi mạng vui đùa!
Ngay lúc Trương Vân Nguyệt cho là mình cùng đứa bé có thể sẽ gặp phải thời gian nguy hiểm, Triệu Khải Hâm đột nhiên mang người vọt tới, người đi theo bên Triệu Khải Hâm chính là tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm.
Thời điểm khi Trương Vân Nguyệt thấy hai người Triệu Khải Hâm cùng Triệu Thiên Sâm, trong lòng vẫn xách theo tảng đá liền buông xuống, mới vừa ở trong đại điện gặp phải chuyện, thật để cho nàng rất lo lắng an toàn của Triệu Khải Hâm bọn họ.
Khi Triệu Khải Hâm thấy Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé an toàn được ám vệ che chở, giống nhau thở phào nhẹ nhõm, nguyên bản chính hắn gặp phải thích khách còn chưa có thế nào lo lắng, hắn rất tin tưởng người mình bố trí bên cạnh, thế nhưng khi hắn nghe đến vẫn còn có thích khách đến đại điện bên này, tâm liền triệt để nhấc lên.
Hắn biết rõ thích khách lần này không đơn giản, không thể nào chỉ là lực lượng bên ngoài cung, nhất định là có trong cung người giúp một tay, nhưng lần trước tiêu diệt toàn bộ dự nghiệt tiền triều trong cung hoàn toàn không có thành tựu rồi, hắn cũng không cảm thấy thanh trừ một lần kia có thể đem dư nghiệt tiền triều hoàn toàn thanh trừ sạch sẽ, chắc chắn sẽ có một hai con cá lọt lưới.
Nhưng thích khách hôm nay không thể nào là dư nghiệt tiền triều làm, dư nghiệt tiền triều dư không có năng lượng lớn như vậy có thể điều đi trong cung hộ vệ, có lẽ bọn họ có thể hiểu rõ trong cung hộ vệ thay ca thời gian, nhưng lại không có cách nào khiến nhiều người như vậy hoàn toàn tránh thoát hộ vệ tuần tra.
Bản thân Triệu Khải Hâm đối với Ngự Lâm quân vẫn tin tưởng, huống chi sau khi những thích khách phát động công kích, người của Ngự Lâm quân liền chạy tới, bọn họ cũng là phát hiện vấn đề liền lập tức chạy tới.
Hiện tại hắn còn không có tra tới cùng là ai đã ra lệnh điều động Ngự Lâm quân, khiến hộ vệ hoàng cung xuất hiện cạm bẫy, xem ra Ngự Lâm quân cần thay đổi phương thức quản lý, nếu không mới có người như vậy, Ngự Lâm quân lại sơ ý lơ là một chút, chuyện ngày hôm nay sẽ không có giải quyết dễ dàng như vậy.
Người áo xám thấy Triệu Khải Hâm xuất hiện rất là kinh ngạc, thậm chí có người bởi vì kinh ngạc mà dừng lại động tác trong tay, cho ám vệ cơ hội rất tốt, trực tiếp giết chết bọn họ.
"Hoàng thượng, ngài không có việc gì thật sự là quá tốt." Trương Vân Nguyệt vọt tới bên cạnh Triệu Khải Hâm cùng tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm, kích động nói.
Đây tuyệt đối là lời thật long của nàng, thấy hai cha con Triệu Khải Hâm hoàn hảo hiện ra ở trước mặt mình trong nháy mắt, nàng mới biết chính ở bên trong lòng của mình thật ra là có Triệu Khải Hâm. Vốn nàng vẫn cho rằng mình coi như đem Triệu Khải Hâm trở thành người thân, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người yêu, dù sao hắn có rất nhiều nữ nhân.
Nhưng qua hành động một năm rồi của Triệu Khải Hâm, còn có hắn đối với mình làm tất cả, cũng làm cho hắn ở trong lòng của nàng từng điểm từng điểm để lại dấu vết. Cho đến khi những dấu vết này khắc sâu không thể tiếp tục bỏ rơi, nàng không thể không thừa nhận, nàng thật để hắn ở trong lòng.
Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt chạy đến trước mặt của mình, trong mắt nồng đậm lo âu và nhìn đến bản thân vô sự lại vui sướng, Triệu Khải Hâm cảm giác mình mấy năm này bỏ ra rốt cuộc có hồi báo.
"Hưu!" Một âm thanh bén nhọn đột nhiên truyền vào trong tai của mọi người, trái tim Triệu Khải Hâm run lên, chỉ thấy ở sau lưng Trương Vân Nguyệt một chi tên dài lóe ra sâu kín lam quang hướng Trương Vân Nguyệt bay tới.
Khi thấy múi tên kia trong nháy mắt, ý tưởng gì Triệu Khải Hâm cũng không có, trực tiếp ôm Trương Vân Nguyệt vòng ra đằng sau, đem lấy phía sau lưng chính mình bại lộ ở trong sát cơ này. Trương Vân Nguyệt đột nhiên bị ôm lấy, lại đột nhiên bị đổi vị trí, không tự chủ được ngẩn người.
"Hoàng......" Thượng xảy ra chuyện gì? Những lời này Trương Vân Nguyệt chưa kịp hỏi ra.
Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc - Mèo Bị Cá Ăn