Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 487 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111 - 112 Phần 6
hương 111: Phong khởi vân dũng*Rầm, lại có khách không mời phá cửa sổ mà vào, làm đứt đọan một màn nồng nàn. Dịch Thiên nhanh tay lẹ mắt kéo chăn mền che Miểu Miểu lại. Miểu Miểu vừa nhìn thấy người đến, trong phút chốc không biết nói sao, tại sao hắn lại thích đi vào bằng đường cửa sổ như vậy, hơn nữa lần nào cũng chen ngang thời khắc tốt đẹp của nàng cùng Dịch Thiên là sao. Tuy rằng bọn họ cũng chẳng làm gì nhưng tốt xấu gì cũng đã tháo quần tháo áo lên giường nằm rồi, cái tên này chẳng có chút lịch sự gì cả.“Ta nói ngươi nha Hiên Viên Triết, lần tới, trước khi vào gõ cửa sổ một cái được không, để ta còn chuẩn bị tâm lý trước.” Không đi bằng cửa chính coi như bỏ qua đi, nhưng yêu cầu gõ cửa sổ chắc cũng không quá đáng, Miểu Miểu nói một cách chán chường, cũng đã nhắc nhở hắn mấy lần rồi, nhưng vẫn không chịu thay đổi.“Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn.” Vẫn là câu trả lời y xì như cũ, có điều lần này giọng điệu có chút nặng nề.“Ngươi bị thương.” Dịch Thiên nhìn thấy hắn vẫn dùng tay phải ôm lấy một bên cánh tay trái liền thấp giọng nói.“Hừ, trúng ám khí của Minh chủ Sát Huyết Minh, có độc.” Dứt lời, Hiên Viên Triết ngã xuống, có thể chống đỡ để đến tìm bọn họ đã là cố hết sức rồi, độc tính lần này thật sự quá mạnh, hắn không chống đỡ được nữa.Dịch Thiên cùng Miểu Miểu liếc nhìn nhau, rồi chạy ra cửa, dựng đầu Tiểu Vũ dậy. “Trong khỏang thời gian ngắn không được dùng nội lực, nếu không máu sẽ chảy ngược.” Tiểu Vũ vừa bôi thuốc vào vết thương vừa nói, sau đó thuận tay đưa cho Hiên Viên Triết một viên thuốc: “Khi cấp thiết thì uống nó, có thể duy trì được nửa canh giờ, có điều sẽ bị hao tổn nội lực rất lớn.”Hiên Viên Triết gật đầu, nhận lấy viên thuốc rồi mới thấp giọng nói: “Ta đã nhìn thấy mặt hắn rồi, đúng là Hách Liên Thành.” Quả nhiên là hắn, không ngòai dự đóan của mọi người, chỉ là không có chứng cứ để chứng minh.“Nghi thức chuyển giao ngày mai, tốt nhất các ngươi đừng đi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*, Thần Quang Đế sẽ vây các ngươi trước, sau đó là Hách Liên Thành thừa thế một lưới bắt hết.” Hiên Viên Triết đem những điều mình nghe lén được kể lại cho hai người.*nguyên văn “đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu”: ý bảo bọ ngựa chăm chú rình bắt ve nhưng đâu ngờ sau lưng chim sẻ cũng đang thủ thế chuẩn bị bắt bọ ngựa.“Bây giờ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa, đại quân của Thần Quang Dục đã đến trước Thanh thành rồi.” Đám người Lâm Phong gõ cửa đi vào.Mặc dù đại quân đóng trại cách Thanh thành mười dặm nhưng chỉ cần Thần Quang Dục muốn thì sẽ lập tức tiến công vào Thanh thành, mà số người do Vụ Thiên Các triệu tập đến thì quá đông trong khoảng thời gian ngắn rút lui cũng không kịp, cho nên nghi thức bàn giao ngày mai rất nguy hiểm.“Chủ thượng, muốn rút lui sao?” Vụ Kiếm trầm giọng hỏi, so với mấy chục vạn đại quân, số người do Vụ Thiên Các điều tới là không đáng kể, liều mạng không phải là biện pháp, huống hồ còn có một Sát Huyết Minh đang rình rập ở sau lưng.“Lâm Phong, bây giờ đến Lâm thành điều binh thì mất bao lâu?” Dịch Thiên lên tiếng hỏi.“Nhanh nhất cũng phải hai ngày.” Biện pháp này hắn cũng muốn dùng, có điều trước mắt là không thể.“Tập trung nhân thủ lại, bảo họ ở ngòai thành đợi lệnh.” Dịch Thiên phân phó, Vụ Huyền lĩnh mệnh xuất môn, ý của chủ thượng hắn đã hiểu rõ, cần phải chuẩn bị đường rút lui cho các huynh đệ, rút lui không được thì còn có thể cố gắng phá vòng vây được ăn cả ngã về không. Nguyên nhân chính là vì chủ thượng vẫn luôn lo lắng cho các huynh đệ, cho nên huynh đệ ở Vụ Thiên Các luôn trung thành tận tâm với chủ thượng, chết không từ nan.“Vậy còn nghi thức chuyển giao ngày mai?” Vụ Kiếm hỏi.“Đi, tại sao lại không đi, có thể hiệu lệnh quần hùng, nói không chừng còn có thể có cơ may.” Miểu Miểu đột nhiên chen vào. Dịch Thiên khẽ gật đầu, bây giờ đi hay không đều có cùng một kết quả, chi bằng cứ đi thôi.Chờ đòan người tản đi, Hiên Viên Triết cũng rời khỏi, lúc này Dịch Thiên mới ôm lấy Miểu Miểu thì thầm: “Đi theo ta nàng phải chịu khổ rồi.”Miểu Miểu trừng mắt một cái: “Dịch Thiên, chàng nói gì vậy, là ta muốn đến Đại Hội Võ Lâm, lại nói gián tiếp là ta đã hại mọi người, mọi người không trách ta là ta đã rất cảm kích rồi.”“Không liên quan đến nàng, trước sau gì bọn họ cũng sẽ hạ thủ với Vụ Thiên Các.” Dịch Thiên khẽ vuốt lên bụng của Miểu Miểu, hài tử của ta, phụ thân thề sẽ bảo vệ tốt mẫu tử hai người.“Dịch Thiên, chàng đừng bỏ lại ta, không được làm lọai chuyện dù chết cũng phải bảo vệ con và ta, nếu như không có chàng, ta cùng con cũng sẽ không hạnh phúc đâu.” Miểu Miểu vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Dịch Thiên, suy nghĩ của Dịch Thiên, nàng hiểu rất rõ, nhưng nàng không cần, nàng chỉ muốn đi theo Dịch Thiên, cho dù chết cũng phải ở bên nhau, con à, hãy tha thứ cho sự nhẫn tâm của mẫu thân, nếu như không qua khỏi kiếp này, hy vọng sau này con có thể đầu thai đến một gia đình thật tốt.Hai người vẫn im lặng, ôm chặt lấy nhau, đây là một đêm yên bình trước cơn giông tố ngày mai, nhưng dù thế nào thì vẫn là một đêm ấm áp như bao đêm trước.Sáng sớm, mặt mày mọi người đều có vẻ nghiêm trọng, chỉ có Miểu Miểu tâm tình rất sảng khóai, phụ nữ có thai phải luôn đảm bảo cho tâm tình thỏai mái, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới em bé. Sự tình đã đến mức này, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng cứ vui vẻ ca hát mà vượt qua.Đi đến trường đấu của đại hội, Văn Liêm đã chờ sẵn trên đài. Miểu Miểu thấy vậy cũng không chần chờ, trước tiếng reo hò chúc mừng của mọi người, ngẩng đầu tự tin bước lên đài.“Minh chủ, người chỉ cần ký tên lên trang giấy này là được, sau đó tiếp nhận ấn chương này.” Văn Liêm nó với Miểu Miểu, hai tay đưa lên một con dấu lớn.Miểu Miểu tiếp nhận ấn chương, liếc sơ qua nội dung cần ký, đại khái là liệt kê những quy định cùng trách nhiệm mà một Minh chủ phải tuân thủ, cũng hao hao với hợp đồng lao động, bạn phải làm gì, tuân thủ cái gì, sau đó tôi sẽ trả cho bạn một tháng bao nhiêu tiền… Để xem thử một tháng Minh chủ được trả bao nhiêu, Miểu Miểu cúi đầu xem xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, lại coi ngược từ dưới lên trên, nhưng sao lại không thấy một chữ nào đề cập đến vậy.“E hèm, thật không phải nhưng tiền nhiệm Minh chủ, ta có chuyện muốn hỏi ông một chút.” Miểu Miểu cảm thấy nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn, nếu không lại phạm phải sai lầm mà không biết.“Mời nói.”“Xin hỏi làm Minh chủ một tháng được trả bao nhiêu bạc, hoặc một năm trả bao nhiêu cũng được.” Nói không chừng lương Minh chủ này tính theo năm.“Ách.” Không nghĩ tới Miểu Miểu sẽ hỏi vấn đề này, Văn Liêm lặng đi một chút sau đó cười nói: “Minh chủ nói đùa, mọi người đều biết, trách nhiệm của Minh chủ là không nề hà mà xử lý sự vụ cho giang hồ, không cần bất kì hồi báo nào.”“Như vậy cả giang hồ đều sẽ nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ phải không?” Nếu không có bạc thì hiệu lệnh quần hùng cũng không đến nỗi nào.“Điều này còn phải xem thử uy vọng của Minh chủ như thế nào đã, nếu Minh chủ có thể làm cho họ tin phụ, vậy đương nhiên mọi người đều sẽ nghe lệnh người, còn nếu như không thể, điều đó…” Văn Liêm cố ý tránh né nhưng Miểu Miểu đã nghe rất rõ rồi.Khóe miệng giật giật, Miểu Miểu nói: “Ý của ngươi là địa vị Minh chủ này không những không được cung cấp bạc để hỗ trợ làm việc, mà lời nói lại không nhất định sẽ có người tuân theo?”Văn Liêm thấy Miểu Miểu hỏi trắng ra như thế, gật đầu nói: “Quả thật là như vậy.” Địa vị Minh chủ là để kinh doanh danh vọng chứ không phải là tiền bạc.Miểu Miểu không cần cái gì mà danh vọng, danh vọng của Dịch Thiên là đủ lớn rồi, ngay cả danh tiếng của bản thân nàng cũng đã đủ lớn, nàng tưởng rằng ít ra cũng có thể hiệu lệnh quần hùng, không ngờ ngay cả cái đó cũng không làm được. Trách không được Dịch Thiên, Lâm Phong cùng mấy người kia trước đây cũng không thèm tham gia, thì ra chẳng có gì tốt đẹp cả, nàng lại ngu ngốn chạy đến tham gia. Quay lại đám người Dịch Thiên ấm ức, tại sao không ai nói cho ta biết. Tất cả mọi người đều cúi đầu, phu nhân, là người không chịu hỏi nha.Miểu Miểu đột nhiên cầm ấn chương ném vào tay Văn Liêm, rồi quay người đi xuống đài. “Minh chủ, ý người là?” Văn Liêm cảm thấy hơi khó hiểu. “Ta không thèm, kẻ nào thích thì tự làm đi.” Miểu Miểu hừ lạnh.“Tại sao?” Văn Liêm hỏi, người xem dưới đài cũng vểnh tai nghe, lần đầu tiên thấy có người không muốn làm Minh chủ.“Nghe cho rõ đây” Miểu Miểu đằng hắng giọng nói, quyết định đem những lời trong lòng nói ra hết, miễn cho bọn họ hỏi đông hỏi tây: “Thứ nhất, làm Minh chủ không có tiền lương, ta không thèm, ta không hơi đâu làm việc không công cho người khác, không chừng còn bị trách ngược, chuyện thiệt thòi như vậy ta không làm. Thứ hai, không thể hiệu lệnh quần hùng, không có tiền lương còn chưa tính, đã vậy còn không có người chịu nghe ta, chuyện ấm ức như vậy mà còn làm thì ta quá ngu, cho nên ta cũng không hứng thú. Thứ ba, ta đọc trên tờ giấy đó toàn là một mớ điều lệ quy tắc, không có cái nào có lợi cho ta cả, đây là hiệp ước không công bằng, ta cự tuyệt ký kết. Điều cuối cùng, ta đang mang thai, phụ nữ có thai không thể quá gắng sức, cho nên ta quyết định mặc kệ các ngươi.”Miểu Miểu nói xong, thong thả xoay người, đi về phía Dịch Thiên, Văn Liêm ở trên đài cùng người xem đứng dưới đài đều hoàn toàn bị sững sờ tại chỗ, Miểu Miểu ào ào nói ra một mớ lý do, khiến họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại.Đám người Tiểu Vũ nghe thấy vậy, vẻ mặt hắc tuyến, nói thật thẳng thắn nha, nữ nhân hám tiền như vậy cũng thật hiếm thấy, lại còn nói cái gì mà bị ngu, đó là mắng thẳng luôn những Minh chủ từ xưa đến nay nha, còn không thấy mặt mày Cô Thiên Ngạo đen thui rồi sao.“Vậy còn vị trí Minh chủ thì làm sao bây giờ?” Văn Liêm hồi phục tinh thần lại, vội vàng gọi với theo Miểu Miểu.“Ngươi tự làm đi.” Miểu Miểu không thèm quay đầu lại nói.“Cái này không phù hợp quy củ.” Văn Liêm tiếp tục nói.“Quy củ là do con người lập nên, cùng lắm thì ta làm một cái thư bàn giao cho ngươi, cứ như vậy mà làm đi.” Nam nhân dài tóc thật lắm quy củ, cái gì cũng quy củ, phiền chết được. Miểu Miểu xoay người lại, đi ngược lại lên đài.“Đem một cây bút mực lại đây, cả giấy nữa.” Miểu Miểu vươn tay về phía Văn Liêm.“Không có bút mực, chỉ có bút lông.” Văn Liêm đưa tới, hắn không biết bút mực là cái thứ gì.“Ách, bút lông thì bút lông, ngươi nghe cho kỹ đây.” Miểu Miểu vừa viết vừa nói: “Ta, Miểu Miểu, tự nguyện đem vị trí Minh chủ tặng cho tiền nhiệm Minh chủ Văn Liêm, chuyện phát sinh trước đây không liên quan đến ta, chuyện phát sinh sau này cũng không liên quan đến ta, lập tức có hiệu lực. Miểu Miểu ghi xong tên mình rồi ném bút lông, bỏ đi, chuyện phỏng tay như vậy ném bỏ càng sớm càng tốt.“Miểu Miểu quả nhiên đúng là Miểu Miểu, làm việc rất có phong cách của mình, không hổ danh là nữ nhân lọt vào mắt bổn vương.” Miểu Miểu vừa định rời đi, giọng Thần Quang Dục liền truyền đến, mang theo Mỵ Diễm phi thân lên đài.“Đa tạ đã quá khen, cáo từ.” Miểu Miểu cũng không muốn nhiều lời nói nhảm với hắn làm gì“Miểu Miểu không muốn nghe đề nghị của bổn vương sao?” Thần Quang Dục đột nhiên cười tà nói.Ngươi thì có ý tốt gì chứ, Miểu Miểu nhướng mày nhìn hắn. “Không nên dùng ánh mắt hòai nghi nhìn bổn vương, đề nghị của bổn vương cam đoan sẽ làm nàng động tâm.” Thần Quang Dục cực kỳ tự tin với suy nghĩ của bản thân.“Vậy mới nói, nói xong ta còn có việc.” Nhìn bộ dạng Thần Quang Dục là sẽ không bỏ qua cho nàng, Miểu Miểu không nhịn được mà thốt ra một câu, còn có chuyện gì nữa chứ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.“Bổn vương cảm thấy Miểu Miểu nên tiếp nhận vị trí Minh chủ, bổn vương vốn là đế vương của vương triều này, mà Miểu Miểu lại là Minh chủ của giang hồ, chỉ cần Miểu Miểu nguyện ý cùng với ta, như vậy chúng ta sẽ thống trị cả triều định cùng giang hồ, hay nói đúng hơn, cả thiên hạ đều là của chúng ta. Ý nàng như thế nào?” Thần Quang Dục cười nói, trong mắt tràn đầy tự tin.*nguyên văn “风起云涌 phong khởi vân dũng” nghĩa là gió cuốn mây đùn, trong lúc tìm nghĩa thì mình có tìm thấy được bài hát tên này, nhạc phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2000 do anh Ngô Khải Hoa trình bàyChương 112: Chết cũng bên nhauHa ha ha, Miểu Miểu ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nói với Thần Quang Dục một cách sắc bén: “E rằng hòang thượng đã già nên đãng trí rồi, vừa rồi ta nói vậy ngươi nghe không hiểu sao? Ta không có hứng thú với vị trí Minh chủ, lại càng không có hứng thú đối với đề nghị của ngươi. Bây giờ hoàng thượng có thể tìm Minh chủ Văn Liêm để thương lượng, nếu hắn đồng ý thì các ngươi có thể hợp tác với nhau rồi. Hơn nữa, ta hiện đang mang thai, chẳng lẽ hoàng thượng vẫn muốn kết hôn với một nữ tử đã mang cốt nhục của nam nhân khác?”“Có gì không được chứ, chỉ cần nàng đáp ứng bổn vương, bổn vương có thể lưu lại hài tử này, nàng giữ hắn ở trong cung hay đẩy ra khỏi cung, bổn vương đều có thể thuận theo nàng.” Đối với Thần Quang Dục thì hài tử không là vấn đề, nàng muốn giữ lại thì cứ giữ lại.“Hoàng thượng, xem ra ta còn phải cảm tạ sự khoan hồng độ lượng của ngươi, để cho ta giữ lại hài tử a, nhưng cho dù ta đồng ý thì phu quân của ta cũng sẽ không đồng ý đâu, hoàng thượng người cũng nên bỏ cuộc đi thôi.” Miểu Miểu liếc hắn một cái, ngươi cũng trái ôm phải ấp rồi, vừa ăn trong bát lại còn nhòm ngó trong nồi, không sợ miệt mài quá độ mà chết sao.“Ta không cho phép.” Quả nhiên là giọng nói đầy tức giận của Dịch Thiên lập tức truyền đến, trong nháy mắt người cũng đã theo đến bên cạnh Miểu Miểu. Trước đó vẫn không lên đài vì cảm thấy Miểu Miểu vẫn tự mình đối phó được, giờ lại nghe được Miểu Miểu nói cho dù nàng đồng ý thì hắn đã hết kiên nhẫn rồi. Cái loại chuyện này ngay cả dùng giả thiết cũng không được, căn bản là hắn sẽ không đồng ý.Tay lập tức vòng qua thắt lưng Miểu Miểu, để cho nàng tựa vào trên vai mình, bày ra dáng vẻ độc chiếm. Miểu Miểu bất giác cảm thấy buồn cười, nam nhân này lại nổi cơn ghen chua lòm rồi.“Ngươi không cho phép, ha ha, Dịch Thiên, chớ quên rằng binh mã của ta đã bao vây các ngươi rồi, ngươi xét thấy bản thân các ngươi sẽ có bao nhiêu phần thắng.” Quân đội đóng quân ở ngòai thành chắc chắn đã không còn là chuyện bí mật gì rồi, Thần Quang Dục thẳng thắn nói trắng ra.“Ngươi thấy chúng ta sẽ thúc thủ chịu trói sao?” Miểu Miểu khẽ nhíu mi hỏi ngược lại.“Bổn vương biết Dịch Thiên ngươi cũng điều không ít người đến đây, nhưng so với đại quân của ta, đáng tiếc là quá ít ỏi. Miểu Miểu, chỉ cần nàng theo ta, ta có thể buông tha Dịch Thiên, buông tha cho Vụ Thiên Các, kể cả hài tử trong bụng nàng nữa.” Thần Quang Dục biết đây là ba thứ Miểu Miểu quan tâm nhất.“Ngươi nằm mơ.” Sắc mặt Miểu Miểu hơi trầm xuống, dám có dũng khí đem những điều đó ra uy hiếp nàng, nàng ghét nhất chính là bị uy hiếp. Mà ở bên cạnh, ánh mắt của Dịch Thiên cũng đã cực lạnh, sắc mặt âm trầm, nghe câu trả lời của Miểu Miểu mới thóang ấm lại một chút.“Bổn vương kém hắn ở chỗ nào chứ, ta có được cả thiên hạ, hắn chỉ có một tổ chức sát thủ nhỏ bé.” Thần Quang Dục nhướng mày cả giận nói, giang hồ thì là cái đinh gì, tổ chức sát thủ là cái đinh gì, hắn đều sẽ đọat được, trong tay hắn là cả thiên hạ, hắn mới là chủ nhân chân chính của vương triều này.Miểu Miểu nghe vậy nắm lấy tay Dịch Thiên, cười nhạt rồi nói với hắn: “Ta chỉ yêu phu quân sát thủ của ta thôi, cho dù sau này chàng có trở nên như thế nào, là tên ăn mày, hay già đi, thì ở trong mắt ta, trong lòng ta, chàng vẫn là chàng, không ai có thể thay thế được. Cho dù ngươi là đế vương, ở trong mắt ta cũng không bằng một góc của chàng.”Ánh nhìn sắc nhọn của Dịch Thiên nhất thời trở nên nồng nàn, nhìn Miểu Miểu thật sâu, đáy mắt bùng lên một ngọn lửa, ánh mắt hừng hực giống như muốn nhìn xuyên thấu cả tâm can Miểu Miểu.“Nàng không muốn cứu bọn họ sao?” Thần Quang Dục nhướng mày hỏi, nếu yêu hắn như vậy, chẳng lẽ nàng có thể để hắn rơi vào nguy hiểm.“Bắt đầu từ ngày đi theo chàng, ta chỉ biết chàng là một sát thủ, thế giới của chàng thật sự lạnh như băng, nó vốn không có tình cảm, chỉ có giết chóc. Cho nên ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu có một ngày có một người vô cùng mạnh xuất hiện, lúc đó chúng ta không phải là đối thủ thì ta nên làm gì bây giờ. Trải qua một thời gian dài ở chung như vậy, ta biết vô luận đối thủ có mạnh thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ cùng chàng đối mặt, vô luận sống hay chết, ta cũng sẽ không rời khỏi chàng, chàng sống ta sống, chàng chết ta cũng sẽ theo bồi chàng.” Miểu Miểu dừng lại một chút, nhẹ nhàng xoa lên bụng mình: “Về phần đứa trẻ, nếu là hài tử của ta cùng Dịch Thiên, thì nên chống lại sóng gió, đó là vận mệnh của nó.”Chàng sống ta sống, chàng chết ta theo bồi, đây là tình cảm Miểu Miểu dành cho người yêu của mình, Dịch Thiên cảm thấy rất rung động, đây là Miểu Miểu của hắn, là nữ nhân duy nhất mà hắn yêu, là người mà chỉ tâm tâm nguyện nguyện vĩnh viễn muốn ở cùng một chỗ với hắn. Đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy Miểu Miểu, hôn lên môi của nàng, lưỡi tiến thẳng vào, cứ thế mà công thành đọat đất, kịch liệt như mãnh thú, không hề có chút kiêng dè.“Quả nhiên là đủ lãnh huyết, không hổ là người mà ta chọn trúng, người muốn thành đại sự nên lãnh huyết, nên vô tình, cho dù là thân nhân cũng tuyệt không nương tay.” Nhìn hai kẻ không coi ai ra gì đang đứng hôn nhau, Thần Quang Dục lạnh lùng nói, chẳng phải lúc đầu hắn cũng là đạp lên thi thể cha anh để leo lên vị trí này sao.Dịch Thiên chậm rãi buông Miểu Miểu ra, quay đầu lại nói với Thần Quang Dục: “Ta, Vụ Thiên Các thề cùng ngươi huyết chiến tới cùng.”“Đúng vậy, Vụ Thiên Các vĩnh viễn không lùi bước.” Chúng huynh đệ của Vụ Thiên Các vốn bị Dịch Thiên lệnh cho tập trung bên ngòai thành, giờ phút lại đều xuất hiện ở đại hội. “Chúng ta thề sẽ đi theo chủ thượng.” Thanh âm vang tận mây xanh, rung động lòng người.“Vụ Thiên Các tất thắng, Vụ Thiên Các tất thắng…” Tiếng hô thanh thúy của các tỷ muội cũng truyền đến.“Tốt, các ngươi đã muốn chết bên nhau như vậy, bổn vương sẽ thành toàn cho các ngươi.” Thần Quang Dục vung tay lên, đại quân từ bốn phương tám hướng lập tức hùng dũng tiến vào, bao vây mọi người.Thần Quang Dục cười lớn rồi lui lại, Miểu Miểu thấy vậy liền nhanh chóng phóng đến trước mặt chặn đường hai người bọn họ, còn muốn chạy, không có cửa đâu. “Hoàng thượng, không ở lại ngồi xem tình huống trăm năm khó gặp này sao?” Miểu Miểu nhướng mày nói, chúng ta đi không được thì các ngươi cũng đừng hòng.“Nếu không thể chối từ thịnh tình của Miểu Miểu, bổn vương liền cố gắng mà ở lại vậy.” Thần Quang Dục dứt lời liền đẩy Mỵ Diễm ra, đánh về phía Miểu Miểu.Dịch Thiên thấy vậy liền tiến lên bảo vệ Miểu Miểu, đánh đối đầu với Thần Quang Dục. Miểu Miểu hiểu rõ ý của Dịch Thiên, vì sự an tòan của bản thân cùng hài tử, không nên động võ.Lúc này đại quân của Thần Quang Dục đã bắt đầu hỗn chiến với các huynh đệ của Vụ Thiên Các, mà các nhân sĩ trong giang hồ thì thấy việc xảy ra đều muốn bỏ chạy, có điều đại quân đều đang tử thủ ở lối ra, bất đắc dĩ đành phải đứng về phe của Vụ Thiên Các, cùng chống lại đại quân. Tánh mạng bị uy hiếp có thể giúp phát huy những năng lực vượt xa người thường, huynh đệ Vụ Thiên Các cộng thêm những nhân sĩ giang hồ cũng chỉ bằng một phần mười đại quân, nhưng trước mắt lại có thể đánh ngang tay.Đại quân ỷ vào quân số nhiều, có chút khinh địch, người trong quân đội có võ công lợi hại lại càng ít. Mà bên đám người Vụ Thiên Các lại vốn là xuất thân sát thủ, xuống tay vừa sắc bén vừa nhanh chóng, không chừa cho kẻ địch chút cơ hội, cũng không để cho bản thân một khắc thong thả, đao kiếm không có mắt, cho dù võ công có lợi hại thế nào, nhưng tầm nhìn cũng vẫn có giới hạn, chỉ có đề cao cảnh giác thì mới có thể sống sót. Còn người trong giang hồ, lúc này cũng phải xuất lực mà đánh, không ra sức chỉ có con đường chết, còn cố gắng vạn nhất còn có thể cùng Vụ Thiên Các xông ra ngòai, sau này ít ra trên giang hồ cũng sẽ được Vụ Thiên Các che chở. Thời khắc sinh tử chính là lúc này đây.Giờ phút này đại quân có chút nao núng, tục ngữ nói, kẻ đi chân đất thì không sợ kẻ mang giày, kẻ ngang ngược thì sợ kẻ không muốn sống. Rất nhiều người đi tham gia quân ngũ là vì cần có cơm ăn, tất cả chỉ đều là giả bộ uy phong. Mà Vụ Thiên Các cùng người trong giang hồ là những kẻ liều mạng, một kiếm một người, không hề nương tay, không hề biết sợ là gì. Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế của hai bên đều đã phân rõ, đại quân liên tục bị bại lui.Miểu Miểu đứng ở trên đài, nhìn tình hình chiến đấu dưới đài, hô lớn: “Các huynh đệ Vụ Thiên Các cố lên, đánh thắng rồi phu nhân ta sẽ tìm cho các ngươi mỗi người một người vợ, cố gắng lên, Vụ Thiên Các tất thắng…” Nói xong vẫn cảm thấy không có khí thế, nhìn quanh bốn phía liền thấy cái trống lớn dùng cho cuộc tỷ thí, lập tức cầm lấy dùi trống dùng sức mà đánh: “Cố lên, cố lên, Vụ Thiên Các tất thắng…”Chúng huynh đệ dưới đài nghe thấy tiếng cổ vũ của phu nhân, đột nhiên tràn đầy tinh lực, lập tức điên cuồng chém giết quân địch. Trong đại quân cũng có vài người thông minh, thấy vậy liền phóng lên đài định giết Miểu Miểu.Miểu Miểu lập tức rút Ngân Tiêu ứng chiến, đám người Dịch Thiên giờ cũng không thể phân thân ra, bản thân thì không thể ngồi chờ chết. Cũng may số quân lính lên đài cũng không nhiều, hơn nữa võ công lại cực kì kém cỏi, chỉ biết huơ đao chém bậy, chỉ trong phút chốc Miểu Miểu đã giải quyết hết bọn họ. Cuối cùng còn vỗ vỗ tay, phủi phủi bụi trên người, trợn mắt quét xuống phía dưới đài, tên nào còn dám lao lên thử xem. Bàn tay đưa lên xoa xoa bụng, bảo bối, hôm nay mẹ dạy con bài học dưỡng thai đầu tiên, đối với kẻ địch thì quyết không nương tay.Ở bên phía Dịch Thiên thì đang cùng Thần Quang Dục kịch chiến, không ngờ rằng thực lực của Thần Quang Dục cũng không hề kém. Mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng khí thế trên người vẫn không hề giảm chút nào. Thân hình Dịch Thiên giống như mây bay nước chảy lưu lóat sinh động nhẹ nhàng bay lên, xuất kiếm nhanh như gió, quét ngang uy mãnh không gì sánh được. Nội lực quá mạnh đánh cho Thần Quang Dục phải lùi về phía sau, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.“Không hổ danh là chủ thượng của Vụ Thiên Các, có chút bản lãnh.” Thần Quang Dục chùi đi tơ máu ở khóe miệng cười lạnh. Ánh mắt thờ ơ đảo xuống dưới đài, nhìn thấy chiến cuộc áp đảo, lạnh lùng quát lớn: “Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Mấy chục vạn đại quân lại sợ vài tên tép riu đó, thay nhau lên, làm cho bọn chúng mệt chết thì thôi.”Bị Thần Quang Dục quát tỉnh, đại quân đột nhiên như có được khí thế, mấy chục người liền vây bắt tấn công một người, ưu thế nhất thời lại rơi về phe có nhân số nhiều. Người dù sao cũng chỉ là cơ thể bình thường, thể lực có hạn, luân phiên đấu với mấy chục người cùng một lúc, cho dù có lợi hại đến thế nào cũng không thể chống được, chúng huynh đệ Vụ Thiên Các nhất thời có phần ứng chiến không xuể, thở hổn hển.Đám người Vụ Kiếm lúc này cũng bị vây trong đám quân không ra được, chung quanh đều là kẻ địch, chỉ có thể cố gắng chém tới mở ra một đường máu. Miểu Miểu thấy vậy hô lớn: “Dịch Thiên, bắt Thần Quang Dục lại, các huynh đệ sắp chống đỡ không nổi rồi.” Muốn tóm giặc trước tiên phải bắt được vương, điều đó Miểu Miểu biết, bắt được Thần Quang Dục thì còn có thể có một chút hy vọng.“Bắt được hắn cũng vô dụng, chỉ cần hắn không xuất ra binh phù thì những người này vẫn sẽ tiếp tục tấn công.” Mỵ Diễm đứng một bên đột nhiên lên tiếng, Miểu Miểu lúc này mới nhớ tới còn có một Mỵ Diễm, ánh mắt lập tức đảo qua: “Có ý gì?”“Những kẻ này chỉ nghe theo binh phù, không thừa nhận người.” Mỵ Diễm nói đơn giản.“Binh phù ở đâu?” Miểu Miểu hỏi, không thèm suy ngẫm tại sao Mỵ Diễm lại đột nhiên giúp bọn họ.“Có nhìn thấy ở phía sau quân đội có một người cầm cờ lệnh không, ở bên cạnh có một gã đeo đại đao bên hông, binh phù nằm ở trên người hắn, hắn là tướng quân do Thần Quang Dục đem đến.” Mỵ Diễm chỉ tay về phía cờ lệnh nói.Miểu Miểu thuận thế nhìn theo, đó là một tên nam nhân vóc dáng cao lớn thô kệch. Lập tức kêu to: “Vụ Kiếm, bắt tên nam nhân đứng ngay bên cạnh cờ lệnh.” Rồi tự mình cũng phi thân đi.
Độc Ái Sát Thủ Phu Quân Độc Ái Sát Thủ Phu Quân - Tiểu Yêu Diệp Diệp