Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Hạc
Số chương: 1633 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1227 / 7
Cập nhật: 2018-12-04 06:08:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1184: Tính Toán Mưu Kế!
ạch Tình Đình ngủ rất sớm nhưng dậy rất trễ, khi cô tỉnh dậy chỉ thấy một mình mình nằm chỏng chơ trên giường, Bạch Tình Đình vừa thức dậy thì đã không thấy Diệp Lăng Phi ở trên giường rồi. Bạch Tình Đình dụi dụi mắt, cô không biết là có phải vì hôm quá mình đã quá mệt hay không, hay là vì ngâm mình trong phòng tắm lâu đã làm tiêu hao thể lực quá nhiều, tóm lại cô cảm thấy cơ thể mình rất mệt mỏi. Bạch Tình Đình bước xuống giường, mặc quần áo vào và đi ra khỏi phòng ngủ. Cô vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Suzu Yamakawa và Minako đang dọn đồ đạc, Bạch Tình Đình vỗ vỗ vào đầu, cô chợt nhớ ra là hôm nay phải dọn nhà. Bạch Tình Đình gọi Suzu Yamakawa đang ở dưới lầu, cô hỏi:
- Diệp Lăng Phi đâu rồi?
- Diệp tiên sinh vừa mới sáng sớm đã đi ra ngoài rồi!
Suzu Yamakawa nói.
- À, chị biết rồi!
Bạch Tình Đình nghe Suzu Yamakawa nói như vậy thì gật gật đầu và đi rửa mặt. Sau khi trở về phòng thì Bạch Tình Đình cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Lăng Phi.
- Ông xã, anh đi đâu vậy?
Điện thoại vừa được kết nối thì Bạch Tình Đình đã hỏi.
Trong điện thoại truyền lại tiếng của Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Anh đang ở ngoài đường, hôm nay anh có việc, bà xã, anh thấy em ngủ ngon quá nên anh không nói với em được. À, anh quên nói là anh đã bảo Dã Thú đến giúp chúng ta dọn nhà rồi, hôm nay em không cần phải lao tâm khổ trí nữa, có chuyện gì thì cứ để Dã Thú làm đi nhé!
- Ông xã, chiều nay em có việc phải đi ra ngoài!
Bạch Tình Đình nói.
- Buổi chiều phải không, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tình Đình, em yên tâm mà đi đi, chuyện trong nhà em không cần phải lo đâu, anh trở về sẽ giải quyết mà!
- Tốt lắm, thế thì cứ như vậy nhé!
Bạch Tình Đình nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, hắn lấy ra một điếu thuốc, mồi lên và một tay cầm tay lái. Diệp Lăng Phi bây giờ đang lái xe đến gặp Bành Hiểu Lộ. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi lên giường ngủ thì nghe thấy Bạch Tình Đình lẩm bẩm cái gì mà “ Không được”. Những lời nói này Diệp Lăng Phi vốn không nghe rõ lắm. Có lẽ Bạch Tình Đình đang ngủ mơ, Diệp Lăng Phi định gọi Bạch Tình Đình dậy nhưng nhìn thấy Bạch Tình Đình lật người qua rồi lại ngủ tiếp thì hắn không đánh thức cô dạy nữa. Sáng hôm nay khi thức dậy Diệp Lăng Phi lại suy nghĩ đến chuyện này. Theo Diệp Lăng Phi thấy nói không chừng hôm qua Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện gì đó mà chuyện này có lẽ Bành Hiểu Lộ là người biết rõ. Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của Diệp Lăng Phi, hắn không thể khẳng định được.
Khi Diệp Lăng Phi sắp đến ký túc xá của Bành Hiểu Lộ, hắn cầm điện thoại gọi cho Bành Hiểu Lộ. Sauk hi đầu dây bên kia reo lên nhiều tiếng thì mới nghe thấy Bành Hiểu Lộ bắt máy. Bành Hiểu Lộ dường như vẫn chưa ngủ dậy, cô nói một cách mơ mơ hồ hồ:
- Ai đó?
- Là anh chứ còn có thể là ai nữa chứ!
Khi Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ hỏi câu đó thì hắn nói:
- Bành Hiểu Lộ, lẽ nào em quên rồi sao, hôm qua em đã bảo anh là sáng nay tới mà, thế mà em bây giờ vẫn còn ngủ à, còn nói không nổi nữa chứ, em làm sao có thể làm như vậy với anh chứ?
- Cái gì mà sao có thể làm như vậy với anh? Hôm qua em mệt quá rồi, không dậy khỏi giường được!
Bành Hiểu Lộ lầm bầm,
- Em ngủ thêm chút nữa, anh oán trách gì chứ, bây giờ anh đến đâu rồi?
- Sắp đến ký túc xá của em rồi đây!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng anh cảm thấy anh không vào được, bởi vì bên trong có nhiều lính gác như vậy anh không thể nào mà đi vào một cách dễ dàng được, anh lại không phải là người của bọn em làm sao có thể dễ dàng trà trộn vào được!
- Anh là ai chứ, anh là Diệp Lăng Phi, em không tin là chuyện nhỏ như vậy mà làm khó anh được, Diệp Lăng Phi em tin là nhất định anh sẽ có cách để vào trong này, em ngủ tiếp đây, khi nào anh đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho em nhé!
Bành Hiểu Lộ nói rồi cúp máy.
Diệp Lăng Phi nghe trong điện thoại vọng lại âm thanh tít tít thì đúng là Bành Hiểu Lộ đã tắt điện thoại rồi, Diệp Lăng Phi mắng:
- Em xem anh là ai hả, anh không phải là người trong quân đội của bọn em, nếu anh xông vào đó thì chắc chắn sẽ đối mặt với một đoàn binh lính bao quanh, anh không ngu ngốc mà đặt mình vào tình cảnh đó đâu, không phải em nói là nah nghĩ cách sao, vậy thì anh nghĩ ra cách hay rồi đây!
Diệp Lăng Phi lầm bầm rồi hắn vứt điện thoại lên chỗ ngồi bên cạnh. Hắn lái xe đến ngay cổng quân đội. Sau khi Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn mở mũ đội đầu ra và nói với người binh sĩ đang đứng gác:
- À, tôi là chồng của Bành Hiểu Lộ ở đơn vị các anh đây, bây giờ tôi đến thăm cô ấy không biết cô ấy có ở trong ký túc xá không?
- Bành Hiểu Lộ à?
Người binh sĩ đứng gác nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì hơi ngạc nhiên. Hắn còn cho rằng mình nghe nhầm. Người trong quân đội biết Bành Hiểu Lộ vốn chưa kết hôn và càng không nói đến chuyện có chồng. Nhưng người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta lại tự xưng mình là chồng của Bành Hiểu Lộ, người binh sĩ này đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi để xác nhận là những gì anh ta nghe là không nhầm, rồi anh ta lập tức gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ.
Khi Bành Hiểu Lộ đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng điện thoại reo, Bành Hiểu Lộ cầm lấy điện thoại, Khi cô nghe trong điện thoại vọng lại tiếng nói:
- Chồng cô đến tìm cô kìa!
Lúc đó Bành Hiểu Lộ mới giận dữ nói:
- Tên khốn nạn nào nói vậy, tôi vẫn chưa kết hôn mà, làm sao mà có chồng được!
- Là một người đàn ông trạc khoảng hơn ba mươi tuổi!
Người binh sĩ đó mô tả. Bành Hiểu Lộ biết đó là Diệp Lăng Phi, cô tức giận nói:
- Anh để cho tên khốn nạn đó đến tìm tôi, tôi phải cho hắn một bài học mới được, hắn dám nói lung tung à, tôi tuyệt đối không tha cho hắn đâu!
Bành Hiểu Lộ dập máy. Cô lại leo lên giường và trùm chăn quá đầu lầm bầm:
- Diệp Lăng Phi, ngươi đúng là tên khốn nạn!
Bành Hiểu Lộ lầm bầm một lúc lâu rồi mới giở tấm chăn ra khỏi đầu. Cô bước xuống giường rồi đi về phía ngăn tủ của mình mở tủ và đứng lục lọi một lúc lâu, trước hết cô tìm một khẩu súng, Bành Hiểu Lộ biết súng đối với Diệp Lăng Phi cũng chẳng có tác dụng gì, Diệp Lăng Phi vốn không sợ đâu. Bành Hiểu Lộ còn lo rằng ngộ nhỡ súng lục cướp cò thì phải làm sao. Như vậy cũng không được, cô lại bỏ khẩu súng lục vào. Tiếp đó cô tìm thấy một con dao quân dụng, Bành Hiểu Lộ cầm con dao quân dụng trong tay cảm thấy cũng không yên tâm. Đây là dao, nếu thực sự vô ý một chút động vào Diệp Lăng Phi thì sẽ phiền phức lắm. Bành Hiểu Lộ lục lọi một lúc sau thì cô tìm thấy một lọ thuốc ngủ, đây là do bác sĩ quân y đưa cho cô ấy. Trước đây Bành Hiểu Lộ cũng thường bị mất ngủ nên được bên quân y cấp ột ít thuốc ngủ. Thuốc ngủ này không giống với những loại thuốc ngủ bình thường hiện đang bán trên thị trường, hiệu quả của những viên thuốc ngủ này rất cao. Chỉ là không thể uống thường xuyên được. Đương nhiên bất cứ một loại thuốc nào cũng không được uống thường xuyên, nếu uống thường xuyên thì sẽ gây tác dụng ngược lại, như vậy không tốt cho sức khỏe.
Bành Hiểu Lộ cầm thuốc ngủ trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười tươi còn miệng thì nói một cách trách móc:
- Diệp Lăng Phi, để em coi anh sẽ làm như thế nào, nếu anh rơi vào tay em thì em tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!
Bành Hiểu Lộ trong tay cầm viên thuốc ngủ cười một cách đắc ý.
Diệp Lăng Phi không biết Bành Hiểu Lộ đang tính toán gì hắn, hắn lái xe đến trước ký túc xá của Bành Hiểu Lộ thì dừng xe lại.
Diệp Lăng Phi bước xuống xe. Hắn đương nhiên biết là khi nãy mình ở trước cổng nói như vậy Bành Hiểu Lộ nhất định rất tức giận, nói không chừng sau khi mình đi vào thì Bành Hiểu Lộ sẽ dùng quyền cước đánh mình cũng nên. Trong lòng Diệp Lăng Phi trộm nghĩ cần phải chuẩn bị trước đã. Sau khi hắn đứng dưới lầu hô to mấy tiếng thì Bành Hiểu Lộ mở cửa phòng ra. Diệp Lăng Phi đi vào trong, hắn vốn không đi lên lầu ngay mà đứng bên cạnh Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ đóng cửa lại và quay người thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng bất động sau lưng mình. Bành Hiểu Lộ hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
- Diệp Lăng Phi, anh đứng ở đây làm gì vậy, sao không lên lầu?
- À, anh đợi em cùng lên nhà chứ. Em là chủ nhà còn anh là khách mà. Nếu anh đi lên trước thì như vậy thật là bất lịch sự quá!
Diệp Lăng Phi viện lý do, hắn nói:
- Bành Hiểu Lộ, hay là em lên lầu trước đi!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì bĩu môi và nói một cách lạnh lùng:
- Diệp Lăng Phi, em mà còn không hiểu ý của anh sao. Nói giỡn chứ anh thật là quỷ quái đi, lo là em sẽ giăng bẫy gì trên này để hại anh à, có phải là như vậy không?
- Đương nhiên là không rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Đương nhiên anh tin Bành Hiểu Lộ, em không phải là loại người như vậy mà, làm sao mà có thể làm những chuyện này chứ. Anh chỉ là cảm thấy nên tôn trọng em một chút, thậm chí anh còn muốn cho em thấy anh là một người đàn ông rất có phong độ đấy!
- Được rồi! Anh còn có phong độ à, em còn không hiểu anh sao, trong bụng anh toàn là những suy nghĩ xấu xa thôi!
Bành Hiểu Lộ bĩu môi và nói một cách lạnh lùng:
- Ý đồ của an hem đều đoán ra cả rồi, được rồi, em không đoán già đoán non nữa, con người anh là như vậy mà, nghi thần nghi quỷ, em đi trước đã, em muốn cho anh biết em không phải người nhỏ nhặt như anh nghĩ đâu!
Bành Hiểu Lộ nói, rồi cất bước đi lên lầu, Diệp Lăng Phi đi theo sau lưng Bành Hiểu Lộ, hắn đang đề phòng Bành Hiểu Lộ, hắn lo là Bành Hiểu Lộ sẽ đột nhiên làm gì đó ngoài dự liệu của hắn, Bành Hiểu Lộ vốn không có bất cứ cử động nào. Sau khi đi lên lầu Bành Hiểu Lộ bảo Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế sofa đợi cô, cô muốn đi rửa mặt một chút.
Diệp Lăng Phi sau khi ngồi xuống thì hắn nhìn ly nước đang đặt trên bàn trước mặt hắn, nước trong ly còn nửa ly. Diệp Lăng Phi nhìn ly nước rồi nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Bành Hiểu Lộ, nước này uống được không?
- Có thể uống chứ, sao mà không uống được!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Nước này khi nãy em rót để nguội chút em định lát nữa rồi uống, Diệp Lăng Phi nếu anh muốn thì anh uống đi, tí nữa em đi rót ình ly khác cũng được!
- Vậy thì anh cũng không khách sáo đâu nhé, bây giờ anh thật sự là rất khát nước, anh uống đây!
Diệp Lăng Phi nói rồi giơ tay cầm lấy ly nước. Khi Diệp Lăng Phi giơ tay phải cầm lấy ly nước đó thì Bành Hiểu Lộ cũng đưa ánh mắt nhìn tay Diệp Lăng Phi đang đưa ra cầm lấy ly nước. Diệp Lăng Phi không hiểu vì sao tay phải rõ ràng đã cầm lấy ly nước đó rồi nhưng kết quả lại buông tay ra. Hắn rút từ trên người ra điếu thuốc, sau khi châm lửa thì hắn tựa người lên ghế sofa. Bành Hiểu Lộ vốn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ uống ly nước như vậy thì kế hoặc của cô đã thành công rồi nhưng không ngờ cái tên Diệp Lăng Phi này rõ ràng tay hắn đã cầm vào ly nước rồi nhưng lại buông tay ra. Bnàh Hiểu Lộ cầm khăn lông đưa lên mặt lau khô những giọt nước còn đọng lại trên mặt mình, cô đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô ho lên hai tiếng và nói một cách khó chịu:
- Đây là nhà của em, anh xem anh đi vừa đến là hút thuốc, anh không được hút thuốc ở đây!
Bnàh Hiểu Lộ hung hăng lôi điếu thuốc trong miệng Diệp Lăng Phi ra.
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ một cái và nói:
- Bành Hiểu Lộ, chuyện này là anh không đúng rồi, anh là khách, mà đã là khách thì em phải tôn trọng anh một chút chứ, anh chẳng qua chỉ là hút một điếu thuốc thôi mà, hà tất em phải ném đi chứ?
- Em nói không được là không được!
Bành Hiểu Lộ kiên quyết.
- Em đã nói với anh rồi không được hút thuốc trong nhà em, ở đây có nước đấy, anh uống chút nước đi, miệng anh đầy mùi thuốc, thật là khó ngửi chết đi được!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, em bảo anh uống nước mục đích là muốn…
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì trong lòng Bành Hiểu Lộ nhảy dựng lên, cô lo là Diệp Lăng Phi nhìn thấy những gì mà cô đang nghĩ trong lòng, Bành Hiểu Lộ vội nói:
- Anh nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà bảo anh uống nước, em chỉ là muốn khử bớt mùi thuốc lá trong miệng anh, để anh uống chút nước để bớt mùi hôi mà lẽ nào như vậy cũng là sai sao?
- Đương nhiên là không sai rồi, khi nãy anh chỉ muốn hỏi em em nói miệng anh toàn là mùi khói thuốc lẽ nào em muốn thân mật với anh à?
Diệp Lăng Phi nói câu này ra rồi hắn nhìn Bành Hiểu Lộ một cái và nói:
- Anh nghĩ hay đấy, em mới là không cho anh cơ hội để làm vậy đâu nhé!
- Nước này nguội cả rồi, Hiểu Lộ, hay là em đun nóng lại cho anh nhé!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh không thích uống nước lạnh lắm!
- Nước nóng à? Ở đây em làm gì có nước nóng chứ, nước trong bình đều là nước như thế này đấy, không tin thì anh đi xem thử đi!
Bành Hiểu Lộ dùng tay chỉ vào bình đựng nước đặt ở góc tường. Diệp Lăng Phi tiện tay cầm ly nước lại rồi đi đến trước bình nước, trước tiên hắn cầm ly nước đặt dưới bình rồi sau đó lấy một cái ly khác rót một ly đầy nước.
Khi Diệp Lăng Phi rót đầy ly nước thì đột nhiên hắn kêu lên ai ya một tiếng. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, cô nhìn lên mặt Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Anh sao vậy?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Khi nãy đột nhiên anh nhớ lại một chuyện, không biết có vấn đề gì không!
Diệp Lăng Phi nói rồi giơ tay lấy cái ly đặt dưới bình lên, Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm hai ly nước đi đến trước mặt cô. Diệp Lăng Phi sau khi đặt hai ly nước xuống thì hắn cầm ly nước khi nãy đặt dưới bình thủy đưa cho Bành Hiểu Lộ và nói:
- Hiểu Lộ, em đừng nói nữa, nước ấm này đều như nhau cả đấy!
- Không phải em đã nói với anh rồi sao? Anh cứ không tin em!
Bành Hiểu Lộ lầm bầm.
- Anh cứ không tin những lời em nói, lẽ nào anh cho rằng em gạt anh sao?
- Không phải như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh chỉ là muốn tự mình kiểm chứng một chút thôi, bây giờ anh tin rồi, Hiểu Lộ, hay là để anh uống ly nước ban đầu đi, đó là tự tay em pha cho anh mà, nghĩ lại cũng cảm thấy trong lòng có chút hạnh phúc!
Diệp Lăng Phi nói rồi cầm ly nước uống một ngụm. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi uống ly nước đó, sau khi Diệp Lăng Phi bỏ ly nước xuống thì Bành Hiểu Lộ nhịn không được cười to lên. Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ cười thì hắn khó hiểu hỏi:
- Hiểu Lộ, em cười gì vậy?
- Không cười gì cả!
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi rồi xua xua tay, cô tiện tay lấy ly nước Diệp Lăng Phi vừa đưa và uống một ngụm, tiếp đó, Bành Hiểu Lộ lại cười lên, lần này tiếng cười của cô to hơn và có vẻ rất đắc ý. Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ cười như vậy thì trên mặt hắn hiện ra sự hoài nghi khó hiểu, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ và hỏi:
- Bành Hiểu Lộ, em học được trò này khi nào vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, em phải nói thẳng với anh chứ, sao mà cứ làm ra vẻ bí bí mật mật thế?
Bành Hiểu Lộ đến lúc này cũng không muốn giấu nữa, cô cười to lên. Tiếng cười này khiến Diệp Lăng Phi càng thêm nghi ngờ. Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ thì Bành Hiểu Lộ nói:
- Diệp Lăng Phi, thật không ngờ anh cũng có ngày này. Anh không biết khi nãy ly nước anh uống có gì à?
- Em nói ly nước khi nãy anh uống à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đúng!
Bành Hiểu Lộ gật gật đầu nói:
- Chính là ly nước vừa nãy anh mới uống đấy, em nói cho anh biết nhe. Khi nãy em đã bỏ thuốc vào trong ly nước của anh đấy, anh sẽ ngủ đi một lát, nhưng như vậy là đủ rồi, em sẽ trói anh lại, ha ha, em phải dạy bảo anh một chút, em phải trút giận lên anh mới được, em phải cho anh nếm cảm giác bị người khác dằn vặt!
- Em, em thật thật là hay đấy!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói câu này thì hắn trợn mắt và nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Em không nên tính toán hung hăng với anh, hung hăng với anh nhé, anh nói cho em biết, anh không thích bị…!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong thì nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói một cách lạnh lùng:
- Anh đừng nghĩ vậy, em sẽ trói anh lại nhốt anh vào trong phòng ngủ của em, để cho anh đung đưa qua, đung đưa lại, à, em phải đi tìm một cái roi, ha ha…!
Bành Hiểu Lộ vẫn chưa nói xong thì cô cảm thấy có chút mệt, cô nhìn Diệp Lăng Phi một cách nghi ngờ và nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại như vậy chứ?
- Chuyện này còn phải nói nữa sao, khi nãy anh nói anh là chồng em, anh biết em sẽ không tha cho anh đâu. Bành Hiểu Lộ, anh quá hiểu em mà, em là người thế nào anh còn không biết sao, anh mới không tin em sẽ không trả thù anh, cho nên anh phải cực kỳ cẩn thận chứ!
Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào bình thủy và cười nói:
- Khi nãy lúc anh đi đến trước bình thủy, còn nhớ chuyện anh đã nói không? Lúc em không chú ý đã bị anh đổi ly rồi, anh đã đánh tráo ly rất nhanh, anh đặt cái ly ở dưới bình khi anh rót đầy nước thì anh biết em đang chơi trò này, cho nên anh mới tráo đổi ly, nói sao đây nhỉ, nước anh uống không có vấn đề gì còn nước em uống thì lại có vấn đề đấy!
- Anh thật xảo quyệt!
Bành Hiểu Lộ tức giận nói.
- Anh xảo quyệt á?
Diệp Lăng Phi cười một cách xấu xa và nói.
- Anh xảo quyệt thế nào cũng không bằng em đâu, em đã nghĩ ra cách này để dằn vặt anh nhưng em lại nhắc nhở anh là lúc em bị hôn mê anh có thể cởi hết quần áo của em và trói đứng em lại rồi cầm roi quất lên mông em, chuyện đó cũng hay đấy!
Đô Thị Tàng Kiều Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư Đô Thị Tàng Kiều