Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Hạc
Số chương: 1633 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1227 / 7
Cập nhật: 2018-12-04 06:08:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1130: Bưu Phẩm Thần Bí!
hi Diệp Lăng Phi quay ra cửa, vừa hay ở bên ngoài có ba vị khách đi vào. Diệp Lăng Phi không thể ngờ lại có thể gặp Bành Hiểu Lộ và mẹ cô ta ở đây, còn gã đàn ông đeo kính kia, Diệp Lăng Phi không quen biết.
Nhưng Diệp Lăng Phi có thể đoán được gã đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi kia chắc hẳn là người mà Bành Hiểu Lộ nhăc đến Tưởng Á Đông. Bành Hiểu Lộ khoác tay mẹ cô ta đi vào, lúc đầu không nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhưng khi đi đến quầy lễ tân, khi Bành Hiểu Lộ quay người bèn nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó bèn nhìn Diệp Lăng Phi cười.
Trương Lộ Tuyết cũng thấy Bành Hiểu Lộ chào Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết và Bành Hiểu Lộ từng gặp mặt, đó là chuyện từ rất lâu rồi, ấn tượng không rõ nữa. Mặc dù bố của Trương Lộ Tuyết cũng là thuộc hạ cũ của Bành Nguyên, Trương Lộ Tuyết và Bành Hiểu Lộ không hề quen biết, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ, Trương Lộ Tuyết nói:
- Diệp Lăng Phi, có người đẹp đang chào anh kìa.
Trương Lộ Tuyết vừa nói xong, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:
- Lộ Tuyết, lẽ nào em không biết cô ấy?
Trương Lộ Tuyết suy nghĩ rồi nói:
- Em biết cô ta? Hình như có vẻ quen nhưng em không nhớ được.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, trí nhớ của em thật sự không tốt. Có biết cháu gái của Bành Nguyên tên là gì không?
- A...anh nói cô ta là...
Trương Lộ Tuyết vẫn chưa nói xong, thì thấy Bành Hiểu Lộ đang khoác tay mẹ cô ta đi tới. Đằng sau bọn họ là Tưởng Á Đông.
Bọn họ đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ bèn dừng lại nói với mẹ cô ta:
- Mẹ, bạn của ông nội ở bên này, con muốn chào anh ta một chút.
Mẹ của Bành Hiểu Lộ nghe thấy vậy, có chút nghi hoặc, bà ta nhìn con gái mình nói:
- Hiểu Lộ, con nói là bạn của lão gia nhà chúng ta?
- Vâng, đương nhiên là bạn cũ của ông, hơn nữa còn là bạn lâu năm.
Bành Hiểu Lộ nói rồi buông tay mẹ cô ta, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, thật trùng hợp không ngờ lại gặp anh ở đây.
- Anh cũng không ngờ được gặp em ở đây.
Diệp Lăng Phi đứng lên, Bành Hiểu Lộ nhìn Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi rồi quay ra nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Xem ra, em đã làm phiền mọi người dùng cơm.
- Đâu có, đều là người quen.
Diệp Lăng Phi quay sang Trương Lộ Tuyết nói:
- Bành Hiểu Lộ, vị này là con gái của Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết, Trương Khiếu Thiên là thuộc hạ của ông nội em, ban nãy anh và Lộ Tuyết còn nhắc đến em đấy. Lộ Tuyết thấy em quen mặt, anh nghĩ chắc hai người ít gặp nhau nên mới không ấn tượng.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta quay sang Trương Lộ Tuyết cười nói:
- Ban nãy tôi cũng thấy quen mặt, thì ra đều là người quen.
Trương Lộ Tuyết vốn không muốn chào hỏi với Bành Hiểu Lộ, nhưng Diệp Lăng Phi đã nói vậy cô ta không chào không được, đành phải đứng dậy chào một tiếng với Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ chào Trương Lộ Tuyết xong mới giới thiệu với Diệp Lăng Phi mẹ cô ta và Tưởng Á Đông. Diệp Lăng Phi không biết hai người này, mặc dù Diệp Lăng Phi và Lão già rất quen nhưng không có nghĩa hắn quen thân với người nhà Lão già. Hắn và Bành Hiểu Lộ cũng là tình cờ gặp nhau, sau đó qua lại mới trở thành quan hệ như hiện nay. Còn về mẹ của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi không hề có ý muốn quen biết, chỉ là chào nhau một cách xã giao mà thôi, nhưng hắn lại rất hứng thú với Tưởng Á Đông, để ý rất kỹ Tưởng Á Đông.
Tưởng Á Đông chào hỏi xã giao với Diệp Lăng Phi xong, gã nói gì thêm với Diệp Lăng Phi nữa. Bành Hiểu Lộ cô tình ăn mặc rất quê mùa. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em không làm phiền mọi người nữa, em và mẹ đến phía trước kia ngồi đây.
- Ừ, đi đi. Diệp Lăng Phi nói.
Ba người kia đi rồi, Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh quen biết không ít người nhỉ.
- Đương nhiên rồi. Đã sống trong thành phố, đương nhiên cần quen biết nhiều một chút, Lộ Tuyết, lẽ nào như vậy không tốt sao?
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh lùng:
- Ý em là anh quen với không ít người đẹp.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy cười nói:
- À, em nói chuyện đó à. Cũng chẳng có mấy người. ừ, anh đi lấy ít đồ uống.
Đợi Diệp Lăng Phi đi, Trịnh Khả Nhạc quay sang Trịnh Lộ Tuyết hỏi:
- Chị Lộ Tuyết, chị thấy Diệp đại ca và cô gái kia rút cuộc là quan hệ gì?
Trương Lộ Tuyêt bĩu môi, nói:
- Chị làm sao biết được cô ta và Diệp Lăng Phi có quan hệ gì, Diệp Lăng Phi quen biết rất nhiều người đẹp, rút cuộc là quan hệ gì, chỉ có anh ta biết. Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, chị nghĩ người quan tâm nhất những chuyện này là Bạch Tình Đình.
Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Diệp Lăng Phi cầm một cái cốc đi lấy đồ uống, hắn cầm cốc nước ngọt quay lại, vừa ngồi xuống, Diệp Lăng Phi bèn gào lên:
- Ai cho hai người ở đây thì thầm, có phải lại nói xấu anh không?
Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh làm như bọn em rảnh rỗi không có việc gì làm chắc đi quản chuyện của anh, em và Khả Nhạc nói chuyện khác, anh đừng cho rằng đang nói chuyện về anh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ là nói chuyện với em thôi, nhìn en phản ứng kìa, được rồi, anh không nói là được chứ gì, thôi mau ăn đi, bụng anh đói lắm rồi.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi không nói gì, cúi xuống ăn.
Bành Hiểu Lộ cầm một cái đĩa, bên trong có mấy miếng điểm tâm, đi về chỗ ngồi. Mẹ cô ta quay sang Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, lúc đi ra ngoài mẹ đã nhắc con trang điểm cẩm thận một chút, nhìn bộ đồ con mặc kìa, thật là...
Ý mẹ cô ta là muốn nói hơi quê mùa. Bành Hiểu Lộ đương nhiên hiểu ý mẹ cô ta, không đợi mẹ mình nói xong, Bành Hiểu Lộ bèn nói:
- Mẹ, con vốn như vậy, từ trước đến nay vẫn vậy.
Tưởng Á Đông ngồi đối diện Bành Hiểu Lộ bèn nói:
- Cô ạ, cháu thấy Hiểu Lộ trang điểm rất đẹp, rất thuần khiết, tự nhiên, các cô gái bây giờ đều thích trang điểm, không hề được thuần khiết tự nhiên như vậy.
Bành Hiểu Lộ thấy Tưởng Á Đông nói vậy, cô ta nhìn Tưởng Á Đông nói:
- Anh không cần khen em, em biết am như thế nào, những người làm quan như anh, ngoài miệng nói ra và trong lòng hoàn toàn không giống nhau.
Mẹ của Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, sao con lại nói như vậy chứ. Á Đông từ xa đến thăm con, hôm qua con đã không nói chuyện gì với người ta, hôm nay vừa mở miệng đã nói như vậy, Hiểu Lộ, con cũng nhiều tuổi lắm rồi đấy, không còn bé bỏng gì đâu, sao làm việc gì cũng như trẻ con vậy, mẹ thật hết cách nói con rồi, khi nào mới để mẹ yên tâm được chứ.
- Mẹ, chuyện của con mẹ không cần lo. Con tự biết làm thế nào.
- Con tự biết? Con mà biết, vậy chuyện hôn nhân là thế nào, mãi không có đối tượng để kết hôn, con không vội, nhưng người làm mẹ này vội lắm rồi.
Bành Hiểu Lộ tỏ ra không quan tâm, nói:
- Có gì mà phải vội chứ.Con cảm thấy rất tốt, sống một mình như vậy, con muốn làm gì thì làm, kết hôn xong, con còn bị người khác quản, như thế chẳng có gì hay, con chẳng thích như thế. Con vẫn thích cuộc sống hiện nay.
Bành Hiểu Lộ nói xong, quay sang Tưởng Á Đông nói:
- Này, Tưởng Á Đông, anh cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, vẫn chưa lấy vợ, lẽ nào anh cũng nghĩ giống em, đều không muốn kết hôn?
Tưởng Á Đông hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
- À...Không phải vậy, anh cứ mải làm việc, không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Mẹ của Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, mẹ thấy Á Đông rất tốt. Hiểu Lộ, lần này mẹ và Á Đông đến, là muốn để hai đứa gặp gỡ đi lại với nhau nhiều hơn, công việc của Á Đông rất bận, không dễ gì mới có thời gian đến Vọng Hải, Hiểu Lộ, con phải giữ lấy cơ hội này, ồ, bố và ông con đều muốn con nhanh chóng kết hôn.
- Vâng, con biết rồi. Con và ông đã nói chuyện điện thoại với nhau, con biết thái độ của ông, mẹ chúng ta ăn cơm đi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, buổi chiều con đưa hai người ra bờ biển nhân tiện đi chèo thuyền luôn. Bành Hiểu Lộ gạt đi không nói về vấn đề đó nữa.
Diệp Lăng Phi ăn được một nửa bèn buông đũa xuống nói:
- Anh đi nhà vệ sinh, hai người từ từ ăn.
Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện Diệp Lăng Phi nhìn hắn ta không nói gì. Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi về hướng nhà vệ sinh. Hắn đi xong, đi ra bồn rửa tay, mở vòi nước, hai tay hứng dưới vòi xoa vào nhau.
Đúng lúc đó, nghe thấy có tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi quay đầu về phía có tiếng chân bèn nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đi tới.
Diệp Lăng Phi rút tay ra, vẩy nước rồi đi về phía Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, Vị hôn phu của em khá đẹp trai đấy, rất hợp với em.
Bành Hiểu Lộ đi vào chỗ bồn nước, mở vòi nước rửa tay, nói:
- Diệp Lăng Phi, em biết ngay cái miệng thối của anh không nói được gì hay ho cả, anh đừng làm em phiền thêm nữa, cứ lo cho anh đi, tối hôm qua trong nhà anh không có chuyện gì chứ.
- Có thể có chuyện gì được chứ. Tất cả đều bình an, tối hôm qua anh ngủ rất ngon.
Diệp Lăng Phi nhìn xung quanh, thấy không có ai đến, hắn đặt tay lên mông Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, tối hôm qua em nói chuyện với vị hôn phu thế nào.
Bành Hiểu Lộ né mông ra, nói:
- Liên quan gì đến anh. Gan anh càng ngày càng to rồi đấy, chỗ nào cũng dám động tay động chân, nếu để mẹ em nhìn thấy, em biết nói thế nào, còn nữa, anh đừng có suốt ngày nhắc đến cái gì mà vị hôn phu, anh còn nói linh tinh nữa em sẽ giận đấy.
- Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.
Diệp Lăng Phi trước khi bỏ tay ra còn véo mông Bành Hiểu Lộ một cái. Hắn nói:
- Hiểu Lộ, nhưng nói thật, cách trang điểm này của em đúng là rất quê mùa, em thật sự cần trang điểm như vậy sao?
Bành Hiểu Lộ rửa tay xong, nói:
- Em thích trang điểm như vậy. Đợi khi nào anh ta đi, em sẽ đổi trở lại, anh ta không đi, em sẽ trang điểm như vậy.
Bành Hiểu Lộ nói rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, trong lòng thấy cách làm của Bành Hiểu Lộ rất buồn cười. Tâm tư của phụ nữ thật là khó đoán, có lúc Diệp Lăng Phi căn bản không thể đoán được trong lòng Bành Hiểu Lộ rút cuộc muốn cái gì. Nhìn tình hình, Bành Hiểu Lộ có ý với mình, nhưng rút cuộc có gì tốt chứ, có thể khiến Bành Hiểu Lộ có tình cảm với mình?
Diệp Lăng Phi quay về không lâu, Bành Hiểu Lộ cũng quay lại. Trương Lộ Tuyết thấy Bành Hiểu Lộ đi qua, quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, ban nãy anh và Bành Hiểu Lộ làm gì trong nhà vệ sinh?
- Cái gì gọi là làm gì trong nhà vệ sinh? Anh đi nhà vệ sinh, cô ấy cũng đi nhà vệ sinh.
- Trùng hợp thế sao?
Trương Lộ Tuyết có vẻ không tin nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Đúng là trùng hợp như thế.
- Em không tin. Anh nói thật đi, anh và Bành Hiểu Lộ rút cuộc có quan hệ gì?
Trịnh Khả Nhạc thấy Trương Lộ Tuyết nói vậy hơi sửng sốt, ban nãy Trương Lộ Tuyết còn nói với cô ta không nên quản chuyện khác, Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ có quan hệ gì không liên quan gì đến cô ta, đó là chuyện của Bạch Tình Đình, không ngờ chỉ trong chớp mắt Trương Lộ Tuyết lại đi hỏi quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ.
Diệp Lăng Phi thò tay lấy một miếng thịt, đưa vào mồm, đúng lúc Diệp Lăng Phi định lấy miếng thịt nữa Trương Lộ Tuyết bèn đánh vào tay Diệp Lăng Phi nói:
- Anh không biết dùng đũa à, bẩn quá, chúng ta còn ăn nữa không?
Diệp Lăng Phi đành bỏ tay về, cầm cốc lên uống một ngụm nước ngọt. Diệp Lăng Phi chỉ ngồi ăn, không hề có ý muốn nói với Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết giục:
- Anh mau nói đi, rút cuộc là quan hệ gì?
- Không có quan hệ gì. Chỉ là bạn bèn bình thường.
- Bạn bèn bình thường? Ai tin chứ. Em không tin.
- Em không tin anh cũng chẳng có cách nào. Em không bắt anh đi thừa nhận chuyện anh không làm chứ, Lộ Tuyết, anh tin em không phải loại người đó, đúng không?
- Bỏ đi, em không hỏi anh chuyện này nữa.
Trương Lộ Tuyết cũng nhận ra mình có hỏi thế nào cũng không hỏi được cái gì, tốt nhất là không hỏi nữa. Diệp Lăng Phi cũng không nói chuyện đó nữa, chuyện sang chuyện khác nói:
- Lộ Tuyết, anh muốn nói với em một chuyện, chuyện này anh và Bạch Tình Đình đã bàn qua rồi, ồ, ngay cả nhạc phụ của anh cũng thấy phương án này không tồi, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi em thôi.
- Cái gì gọi là còn thiếu mỗi em? Anh rút cuộc muốn nói chuyện gì, đừng dài dòng nữa.
- Anh muốn hợp nhất tập đoàn Tân Á và tập đoàn quốc tế Thế Kỷ.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra, không chỉ Trương Lộ Tuyết mà cả Trịnh Khả Nhạc cũng rất sửng sốt. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, hôm nay anh không có bệnh chứ?
- Cái gì gọi là có bệnh. Hôm nay anh rất tốt.
- Nếu hôm nay anh bình thường sao lại ăn nói hồ đồ như thế. Anh nói muốn hợp nhất tập đoàn Tân Á và tập đoàn quốc tế Thế kỷ, hai tập đoàn đó hợp nhất xong, kinh doanh cái gì, lẽ nào vẫn mỗi bên tự kinh doanh lĩnh vực của riêng mình? Như thế so với việc phân khai có gì khác đâu, lẽ nào anh muốn để Bạch Tình Đình cưỡi lên đầu em nên mới nghĩ ra cách này?
Trương Lộ Tuyết, em nói lung tung cái gì thế, anh muốn hợp nhất hai tập đoàn, đương nhiên có lý của anh, nhưng không phải chuyện giữa em và Bành Tình Đình rút cuộc ai đè lên ai, còn về chuyện hai tập đoàn sau khi hợp nhất, anh sẽ trực tiếp đảm nhận người quản lý cao cấp của cả hai tập đoàn, còn em và Tình Đình chỉ có thể đồng thời làm phó, đương nhiên, đó là vấn đề sẽ tính, sau khi đã hợp nhất thành công hai tập đoàn, bây giờ anh sẽ nói lý do anh muốn hợp nhất hai tập đoàn, anh muốn thành lập một tập đoàn có sức cạnh tranh, tập đoàn này sẽ bao trùm lên mọi lĩnh vực ở Vọng Hải, đồng thời, tập đoàn này cũng sẽ khống chế huyết mạch kinh tế của thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết nói đến dự định thật sự của hắn, Trương Lộ Tuyết há hốc mồm nghe, cô ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại nghĩ như vậy, cách nghĩ của Diệp Lăng Phi thực sự quá điên rồ. Trước đây Trương Lộ Tuyết đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, nếu phương án này của Diệp Lăng Phi thực sự được tiến hành, lúc đó không phải chỉ là chuyện Diệp Lăng Phi không chế huyết mạch kinh tế của thành phố này, chủ yếu nhất là trong tương lai huyết mạch kinh tế của các thành phố khác cũng sẽ bị khống chế, Trương Lộ Tuyết thấy khẩu vị của Diệp Lăng Phi quá nhiều, nếu thật sự hiện thực hóa phương án này, không biết phải đầu tư bao nhiêu tiền. Trương Lô Tuyết không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ. Mặc dù, trước mặt tập đoàn Tân Á đang trong giai đoạn sinh lợi, nhưng lợi nhuận đó so với so tiền cần đầu tư cho phương án của Diệp Lăng Phi thì không thấm vào đâu.
Nhưng Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói xong, tỏ ra rất hứng thú, cô ta há hốc mồm, khuôn mặt hiện lên sự hứng thú. Diệp Lăng Phi nói xong, không đợi Trương Lộ Tuyêt nói, cô ta giành nói trước:
- Diệp đại ca, đó có thật không? Anh thật sự định làm như vậy, em không dám tin, nếu anh thật sự có thể làm như vậy thì tập đoàn chúng ta không phải sẽ trở thành một trong những tập đoàn nổi tiếng nhất ư.
Trương Lộ Tuyết lúc đó bèn nói:
- Khả Nhạc, em đừng vui mừng quá sớm, chuyện này không đơn giản như Diệp Lăng Phi nói, việc đầu tư xây nhà xưởng không biết cần đầu tư bao nhiêu tiền, tiền đó ở đâu ra?
- Lộ Tuyết, chuyện tiền em không cần lo lắng. Anh đã nói ra, thì sẽ có thể bảo đảm nguồn vốn đầu tư, bây giờ em suy nghĩ xem phương án này có khả thi không?
- Em làm sao biết được. Anh đột nhiên nói ra phương án, em không hề có chuẩn bị. Cứ cho là em thấy phương án này khả thi, thì anh cũng phải đi hỏi ý kiến của bố em, tập đoàn Tân Á là tâm huyết của bố em, nếu sau khi hợp nhất với tập đoàn Thế Kỷ, không phải có nghĩa là tập đoàn Tân Á sẽ biến mất sao, em không thể quyết định được, chuyện này phải bàn bạc trước với bố em, nếu bố em đồng ý, em sẽ bàn bạc với phó tổng Trần xem có khả thi không, tóm lại, chuyện này không thể vội vàng, cũng không đơn giản như anh nói.
- Lộ Tuyết, anh chỉ là hỏi ý kiến của em. Đầu tiên, em thấy em có đồng ý kế hoạch này không?
- Em không có vấn đề gì. Anh là đại cổ đông, đương nhiên nghe ý kiến anh, phía em không có vấn đề gì, quan trọng nhất là ý kiến của bố em, nếu bố em không đồng ý, anh cũng không thể cưỡng chế hợp nhất tập đoàn Tân Á và Thế Kỷ.
- Ồ, cái đó đương nhiên thể thương lượng với bác Trương. Lộ Tuyết, chúng ta ăn xong, sẽ đi gặp bác Trương để bàn bạc.
- Bác Trương? Từ khi nào anh gọi nghe thân thế? Diệp Lăng Phi em nhớ trước đây anh không xưng hô với bố em như thế.
- Lộ Tuyết, chúng ta đã như vậy rồi, anh đương nhiên phải thay đổi cách xưng hô với Trương tổng tài chứ. Như thế thân thiết hơn, nếu có thể, anh cũng không ngại gọi nhạc phụ.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói xong nói:
- Anh nghĩ hay thế. Anh đừng mơ, không có cửa đó đâu.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ thuận miệng thôi, Lộ Tuyết, em đừng tức giận. Được rồi, chúng ta mau ăn cơm đi, đợi ăn xong, chúng ta sẽ đi gặp nhạc phụ, à quên, gặp bác Trương.
Diệp Lăng Phi vội đổi cách gọi, Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó mới cúi xuống ăn cơm.
Họ ăn đến hơn một giờ chiều, Trương Lộ Tuyết lái xe đưa Trịnh Khả Nhạc về công ty trước, sau đó mới đến nhà cô ta gặp Trương Khiếu Thiên. Sau khi Trương Khiểu Thiên làm phẫu thuật não, phản ứng có chút chậm chạp, thích ở nhà luyện thư pháp.
Trương Lộ Tuyết trên đường về nhà gọi điện về nhà, xem bố mình có nhà không. Đặt điện thoại xuống, Trương Lộ Tuyết quay sang Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế phụ bên cạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh phải nhớ, đừng làm bố em kích động, nếu bố em không đồng ý, anh đừng nói thêm lần thứ hai nữa, bố em rất sợ bị kích động, em tin anh hiểu ý của em.
- Anh đương nhiên hiểu rõ. Em yên tâm đi, anh biết phải làm như thế nào.
- Ai mà biết được cái mồm anh lại không nói lung tung. Em không yên tâm cái mồm của anh.
- Trương Lộ Tuyết, sao em có thể nói như vậy chứ. Em sao mà không yên tâm chứ, thật là. Xem em nói đi cứ như cái mồm anh thích nói linh tinh lắm ý.
- Lẽ nào không phải sao? Anh vốn thích nói linh tinh mà.
- Anh...
Diệp Lăng Phi vừa nói, điện thoại của hắn kêu lên, Diệp Lăng Phi nói:
- Không thèm nói với em nữa, anh nghe điện thoại đã.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, thấy điện thoại của Vu Đình Đình, hắn vội vàng nghe. Điện thoại kết nối xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Về khi nào vậy?
Trương Lộ Tuyết nhìn cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi, bĩu môi, lạnh lùng nói:
- Không cần hỏi, lại là phụ nữ ở bên ngoài.
Diệp Lăng Phi làm như không nghe thấy, vẫn cười nói chuyện điện thoại với Vu Đình Đình
Tối hôm qua Vu Đình Đình về đến Vọng Hải, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, tối nay đi tụ hội với bạn bè, Vu Đình Đình gọi điện cho Diệp Lăng Phi muốn nghe ý kiến của Diệp Lăng Phi. Xem Diệp Lăng Phi có đồng ý cho cô ta đi hội họp không, có thể sẽ chơi rất muộn.
Diệp Lăng Phi sao lại không đồng ý chứ, hắn cười nói:
- Đi chơi đi, có chuyện gì gọi điện cho anh.
Cúp điện thoại xong, Trương Lộ Tuyết nói:
- Diệp Lăng Phi, có phải tiểu muội không?
- Không. Là điện thoại của một người bạn.
- Em hỏi anh có phải điện thoại của tiểu muội không. Em đương nhiên biết là bạn rồi, ngoài vợ anh ra, tất cả phụ nữ của anh không phải đều là bạn anh sao.
- Lộ Tuyết, ban nãy anh phát hiện ra một chuyện.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xong, phá lên cười. Trương Lộ Tuyết sửng sốt hỏi:
- Phát hiện chuyện gì?
- Anh phát hiện cách nói của em càng ngày càng giống Tình Đình. Tình Đình cũng thường xuyên hỏi anh như vậy, nói với anh như vậy, Lộ Tuyết, em càng ngày càng giống Tình Đình, anh có cảm giác em đã biến thành vợ anh rồi.
- Em không thèm.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, hừ lạnh lùng nói:
- Anh đừng nằm mơ nữa.
- Đây là sự thật, sao lại gọi là nằm mơ được. Lẽ nào anh nói sai sao, đấy xem chuyện ban nãy em hỏi anh giống hệt Tình Đình hỏi anh. Ban nãy anh suýt nữa nghĩ em là Tình Đình đấy.
- Được rồi, em không hỏi nữa là được chứ gì. Em biết ngay, anh sẽ tìm cách chuyển đề tài, bây giờ còn chuyển đển lĩnh vực này, em tốt nhất nên tránh đi, ai biết được anh còn nói ra những gì nữa.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy bèn trộm cười.
Trương Lộ Tuyết đi xe vào trong biệt thự, dừng xe lại, Diệp Lăng Phi mở cửa xe đi ra. Khi đi vào biệt thự, Trương Lộ Tuyết nhiều lần dặn Diệp Lăng Phi nhất định phải nhớ những gì cô ta đã nói, nhất thiết không được kích động bố cô ta. Diệp Lăng Phi nói:
- Lộ Tuyết, em không cần lo lắng, anh biết phải làm như thế nào, lẽ nào em nghĩ anh là đứa trẻ lên ba sao.
- Đứa trẻ lên ba con làm em yên tâm hơn anh, đứa trẻ lên ba, em nói gì nó sẽ làm như thế, còn anh thì không, anh là loại người mà em nói làm như thế này nhưng anh lại làm như thế kia, em đương nhiên không yên tâm rồi. Diệp Lăng Phi, em nói thật với anh, nếu anh mà kích động bố em, chúng ta sau này sẽ không có quan hệ gì hết, anh nghe rõ chưa.
- Anh hiểu. Anh bảo đảm tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, nhưng Lộ Tuyết anh ngoan ngoãn như thế, em có cái gì thưởng cho anh không?
- Thưởng? Anh muốn thưởng cái gì? Trương Lộ Tuyết hỏi.
Diệp Lăng Phi cười khoái trá:
Anh muốn được yêu em ở đây. Ở trong phòng của em, cùng em yêu đương nhất định là rất hưng phấn.
- Cút. Đừng có mơ nữa. Trương Lộ Tuyết mắng.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đi vào trong biệt thự, Trương Khiếu Thiên ở trong phòng đọc sách luyện thư pháp. Trương Lộ Tuyết để Diệp Lăng Phi đợi cô ta ở ngoài phòng đọc sách, cô ta gõ cửa, đi vào trong. Diệp Lăng Phi đứng bên ngoài phòng đọc sách, than thở:
- Anh chỉ nói vậy thôi, có đáng bị như vậy không, anh cũng không phải chưa từng ở trong phòng em, có gì đâu chứ.
Diệp Lăng Phi ở bên ngoài phòng đọc sách lẩm nhẩm Trương Lộ Tuyết đi vào xong, cần thận nói lại chuyện của Diệp Lăng Phi với Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết lo lắng bố mình bị phương án của Diệp Lăng Phi làm cho kích động, vì vậy mới đi vào nói trước với Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên tay cầm bút lông, đang viết chữ, không hề có ý dừng lại, cho đến khi Trương Lộ Tuyết nói xong, Trương Khiếu Thiên mới đặt bút xuống.
Trương Khiếu Thiên thản nhiên nói:
- Đây là việc tốt, có thể suy nghĩ một chút. Bố không thấy có vấn đề gì cả.
- Bố, bố có hiểu không, Diệp Lăng Phi muốn hợp nhất hai tập đoàn. Hợp nhất xong, có thể tên tập đoàn Tân Á cũng không giữ lại.
- Bố biết.
Trương Khiếu Thiên đi đến trước ghế sô pha, ngồi xuống cầm chén trà lên uống một ngụm, Trương Khiếu Thiên quay sang Trương Lộ Tuyết nói:
- Chuyện này ban đầu bố và Bạch Cảnh Tông cũng đã bàn bạc qua, hai tập đoàn nếu hợp nhất, sức cạnh tranh sẽ rất lớn, chỉ vì một số nguyên nhân khác, kế hoạch này bị gác lại, về sau lại xảy ra một số chuyện mới biến thành như hiện nay, nếu tiểu Diệp có bản lĩnh đó, thì để cậu ấy hợp nhất đi, bố thấy có thể.
Trương Lộ Tuyết thấy bố mình phản ứng như vậy, cô ta mới yên tâm. Trương Lộ Tuyết luôn lo lắng bố mình không đồng ý, sẽ kích động đến tâm lý, nhưng không ngờ Trương Khiếu Thiên lại nói một cách bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn đồng tình với kế hoạch này.
Trương Lộ Tuyết bây giờ mới dám để Diệp Lăng Phi vào, cô ta mở cửa phòng đọc sách, để Diệp Lăng Phi vào. Diệp Lăng Phi vừa bước vào bèn cười và nói với Trương Khiếu Thiên:
- Bác Trương, khí sắc của bác càng ngày càng tốt hơn rồi, cháu thấy bác chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi.
- Đồ nịnh hót. Trương Lộ Tuyết thì thầm.
Diệp Lăng Phi nghe thấy rất rõ câu nói của Trương Lộ Tuyết, nhưng hắn ta vờ như không nghe thấy vẫn cười và khen Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên cười, nói:
- Tiểu Diệp, mau ngồi xuống.
- Bác Trương, bác hồi phục rất nhanh.
Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế salong bên cạnh Trương Khiếu Thiên nói:
- Cháu luôn thắc mắc không biết thể trạng của bác có cái gì vượt hơn người bình thường không, tốc độ hồi phục của bác đúng là một kỳ tích.
- Đồ nịnh hót.
Trương Lộ Tuyết lại lẩm bẩm. Câu nói này bị Trương Khiếu Thiên nghe thấy, Trương Khiếu Thiên nói:
- Lộ Tuyết, sao con lại nói như thế, tiểu Diệp đến rồi, mau rót nước mời tiểu Diệp.
- Con biết rồi.
Trương Lộ Tuyết quay người định đi, bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Anh muốn uống trà, Lộ Tuyết, em cũng đừng pha loại trà tốt quá, tùy ý lấy loại nào cũng được, nếu không có trà thì đi mua cho anh một chút.
Trương Lộ Tuyết đương nhiên biết Diệp Lăng Phi cô ý, cô ta quay người lại nói:
- Nhà em chỉ có nước thôi, anh có uống không?
- Lộ Tuyết, sao con lại nói thế. Nhà mình không phải có trà sao, mau pha cho Tiểu Diệp một cốc trà.
Trương Khiếu Thiên nói xong, Trương Lộ Tuyết đương nhiên không dám nói gì, nhưng trước khi đi, còn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi bĩu môi với mình, tỏ ra rất đắc ý. Trương Lộ Tuyết đi ra khỏi phòng đọc sách, hừ lạnh lùng nói:
- Anh không phải muốn uống trà sao, vậy tôi sẽ pha trà cho anh.
Trương Lộ Tuyết cũng lấy một ít trà cho vào trong cốc, nhưng cô ta lại cho thêm một ít muối. Trương Lộ Tuyết vốn lấy một thìa muối nhưng chỉ cho vào một ít, cô ta sợ cho nhiều sẽ không tốt với Diệp Lăng Phi, cô ta chỉ muốn cho Diệp Lăng Phi một bài học, chứ không muốn làm hại đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết rót nước nóng vào, mới bưng trà vào phòng đọc sách, cô ta đặt trà trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Trà anh cần đây, uống đi.
Diệp Lăng Phi cầm cốc trà, uống một ngụm, rồi đặt xuống, quay sang Trương Lộ Tuyết nói:
- Ừ, trà pha rất ngon, anh rất thích.
- Bác Trương, điểm này cháu biết. Vì vậy, cháu mới muốn bàn trước với bác và nhạc phụ cháu, nhạc phụ cháu đã đồng ý rồi, hôm nay cháu đến muốn bàn với bác về chuyện này, nếu bác đồng ý, cháu sẽ triệu tập người của hai tập đoàn lại, mọi người cùng nhau bàn bạc, đề ra một phương án khả thi, một khi đề ra rồi, sẽ lập tức tiến hành.
- Bác thấy được đấy. Bên tập đoàn bác không quản nữa rồi, cháu cứ bàn bạc với Lộ Tuyết, tiểu Diệp cháu cũng là cổ đông của tập đoàn, đương nhiên có thể làm chủ.
- Tập đoàn Tân Á dù sao cũng là do bác Trương sáng lập, cháu đương nhiên cần thương lượng với bác.
Diệp Lăng Phi đương nhiên biết Trương Khiếu Thiên cứ uốn quản việc của tập đoàn Tân Á, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, hắn nói vậy chủ yếu là để cho Trương Khiếu Thiên hài lòng mà thôi. Quả nhiên, Trương Khiếu Thiên dang tay vỗ vào vai Diệp Lăng Phi nói: Tiểu Diệp, chuyện này cứ để thanh niên các cháu giải quyết.
- Bác Trương, vậy cứ quyết định như vậy.
Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn Trương Lộ Tuyết đang đứng bên cạnh nói:
- Ban nãy Lộ Tuyết còn lo bác không đồng ý, cháu nói với Lộ Tuyết, Trương tổng nhất định sẽ đồng ý, bác Trương, chau biết bác muốn hợp nhất tập đoàn Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á, vì cháu hiểu mối thâm tình giữa bác và nhạc phụ cháu, chỉ đáng tiếc, một số người lại không hiểu.
Người mà Diệp Lăng Phi nhắc đến đương nhiên là chỉ Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết làm sao lại không nghe ra chứ, chỉ là trước mặt Trương Khiếu Thiên, Trương Lộ Tuyết không dám tỏ ra bất mãn với Diệp Lăng Phi.
Nhưng Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa ra khỏi phòng đọc sách, Trương Lộ Tuyết bèn trách móc Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, anh nói cho em biết, cái gì gọi là một số người không biết rõ, một số người mà anh nói đó có phải ám chỉ em không?
- Lộ Tuyết, em đừng ở đây nói, để bố em nghe thấy không hay đâu. Chúng ta đến phòng em nói chuyện đi.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Được, vậy đến phòng em nói, em muốn nghe xem anh sẽ giải thích với em như thế nào, anh mà giải thích không được hôm nay em sẽ không tha cho anh.
Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi vừa đến phòng Trương Lộ Tuyết không để Trương Lộ Tuyết nói, Diệp Lăng Phi đã ôm lấy Trương Lộ Tuyết ném xuống giường
- Anh làm cái gì vậy.
Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi vứt xuống giường, cô ta lập tức ngồi dậy, nhìn Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Đây là phòng của em, anh không được làm bậy.
- Lẽ nào em có thể làm bậy.
Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, cởi giầy của mình ra, lạnh lùng nói:
- Ban nãy em pha trà cho anh bên trong còn uối, lẽ nào em nghĩ anh uống mà không biết, anh còn chưa tìm em tính sổ đấy, em còn muốn tính sổ với anh, vậy được, bây giờ chúng ta sẽ từ từ tính toán với nhau.
Diệp Lăng Phi giữ Trương Lộ Tuyết nằm trên giường, cởi dây lưng của Trương Lộ Tuyết, lộ ra cặp mông tròn căng, hắn dang tay đánh vào mông Trương Lộ Tuyết một cái. Trương Lộ Tuyết gắt giọng: Anh mau buông em ra.
- Buông em ra, đừng có mong.
Diệp Lăng Phi lại vỗ vào mông Trương Lộ Tuyết, lại một âm thanh lanh lảnh vang lên, Trương Lộ Tuyết giãy giụa vùng ra, nhưng cô ta càng vùng vẫy, Diệp Lăng Phi càng đánh mạnh hơn, rất nhanh mông của Trương Lộ Tuyết đỏ lên, Trương Lộ Tuyết vẫn không chịu thua, cô ta vẫn gắt giọng:
- Em sẽ không tha cho anh.
Diệp Lăng Phi há miệng định cắn vào mông Trương Lộ Tuyết, đúng lúc đó cửa phòng Trương Lộ Tuyết bị đẩy ra, bà bảo mẫu chạy vào, trên tay cầm một bưu phẩm, nói:
- Tiểu thư, nước ngoài...
Bà ta vừa chạy vào, bèn nhìn thấy cảnh tượng đó, mông của Trương Lộ Tuyết hướng ra cửa. Hai má Trương Lộ Tuyết nóng lên, đẩy Diệp Lăng Phi ra nói:
- Anh mau đi ra cho em.
Diệp Lăng Phi ra khỏi người Trương Lộ Tuyết, nhảy xuống giường, lấy bưu phẩm trong tay bà bảo mẫu có chút không biết mình đang làm gì rồi nói:
- Bà có thể ra ngoài được rồi.
Khẩu khí của Diệp Lăng Phi giống như người chủ ở đây vậy, bà bảo mẫu vâng một tiếng rồi vội vàng đi ra.
Trương Lộ Tuyết kéo quần của mình lên, khẽ nói:
- Anh đúng là đồ khốn, đều tại anh, trả bưu phẩm lại cho em, mau trả bưu phẩm lại cho em.
- Em yêu.
Diệp Lăng Phi nhìn dòng chữ tiếng anh trên bưu phẩm xong, hắn cầm bưu phẩm trong tay nói:
- Trương Lộ Tuyết, đây là bưu phẩm của ai, sao lại gọi em là em yêu.
- Em làm sao biết được. Em còn chưa nhìn bưu phẩm ấy, mau đưa cho em.
Đô Thị Tàng Kiều Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư Đô Thị Tàng Kiều