If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 End
hán thật, chơi game được 1 chút thì hoa cả mắt.Thôi thì kiếm gì đó chơi cũng được.
Chà, cái Lan cũng viết blog nữa cơ à, tôi phát hiện ra nó khá là văn vẻ đấy chứ.
Lại thêm 1 phát hiện mới nữa, nó viết nhật kí nữa. Lại còn giấu một mình không cho ai đọc.
Mà thôi, kết lại 1 câu, Lan đã giao trứng cho ác. Đã gặp phải tay tôi thì tôi sẽ không tha, nó bây giờ cũng 30 rồi nhưng vẫn ế thâm niên, chắc hẳn nhật ký của nó sẽ có toàn là chuyện tình yêu à xem.
“Nhật Kí:
Hôm nay là một ngày buồn, có lẽ là thế. Mình biết là mình yêu cậu ấy nhưng mà mình không đủ cam đảm để theo đuổi tình yêu này. Người Duy yêu là Ú chứ không phải mình. Con tim cậu ấy chỉ tràn ngập tình yêu dành cho Ú. Cậu ấy đã vì Ú mà làm rất nhiều việc, tình yêu đó quả thực là rất rất lớn. Điều đó làm mình chùn bước nhiều lắm.
Ú là bạn thân nhất của mình, cậu ấy cũng chịu bất hạnh nhiều. Mình khôn thể dành giật với cậu ấy được.
Nhưng thực sự mình rất yêu Duy, mình không biết phải làm sao hết. Chỉ biết nhìn Duy chăm sóc Ú mà thôi.Thực sự lòng rất rất đau, đau lắm.”
“Nhật kí:
Cậu ấy vẫn chăm sóc Ú đều đặn, nụ cười khi cậu ấy chăm óc Ú rất đẹp. Mình nghĩ rằng nên rũ bỏ tình yêu đơn phương này. Nhưng mà thực sự mình không đủ can đảm, mình yếu đuối quá rồi chăng?”
“Nhật kí:
Đã lâu lắm rồi mình không viết nhật kí, hôm nay Ú tỉnh lại rồi. Vui quá, đã lâu mới thấy vui thế này. Ai cũng rất vui trước sự kiện này.
Cậu ấy cũng rất vui. Điều đó lại càng khiến ình càng đau lòng hơn.
Yêu một người là như thế này ư? cảm giá đau đớn quá.”
“Nhật kí;
Ú đã chuyển về nhà được gần 1 tuần, tình hình sức khỏe tiến triẻn rất tốt.
Mình vui vì điều đó.
Nhưng mà mình thực sự rất ghen tị với cậu ấy vì cậu ấy được hai người con trai yêu vô cùng.
Ước gì mình không quen Ú, nếu được như vậy mình sẽ có cam đảm để dành giật lấy cái tình yêu của mình.
Nhưng mà ước thì chỉ ước thôi. BUồn quá. Ước gì có ai đó hiểu ình”
Thật quả là trớ trêu. Khi tôi mới nhận ra được tình cảm của chính mình thì lại biết con bạn thân của mình thích người mà mình yêu.
Quả là một chuyện đau đầu.
Tôi và Lan thân nhau còn hơn cả 2 chị em ruột.
Lan yêu Duy
Nhưng mà
Tôi cũng yêu Duy.
Nếu tôi chọn Duy, như vậy thực là chẳng tốt một chút nào.
Không gian bỗng chợt im lặng. Thực ra là tôi chẳng biết nói gì, với lại Minh cũng chẳng nói gì.
-Ú này.
Minh nhìn tôi.
Tự nhiên tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn mình hơi khác thường, nói sao để dễ hiểu nhất nhỉ? Có lẽ là bí ẩn. cũng không rõ nữa.
-Gì vậy?
-Đi chơi thôi.
Minh cười tươi nhìn tôi.
Phù, thế mà làm tôi cứ tưởng như có chuyện gì quan trọng đang xảy ra. chết vì sợ mất.
Tôi và Minh cùng sánh vai bên nhau đi trên đồng cỏ, vì trời chỉ mới sáng nên cũng không nóng lắm. Cảm giác được hít thở không khí trong lành thật thích. Mà tôi chắc rằng, nếu có ai nhìn hai chúng tôi như thế này thì cũng sẽ tưởng rằng là một cặp tình nhân đang yêu nhau.
Tuy rằng chẳng cầm tay hay là gì nhưng chắc là sẽ rất dễ bị hiểu nhầm à xem.
-Ú này, có có chuyện này cực kì quan trọng muốn nói với cậu.
Minh nhìn tôi.
-Nói đi.
Minh từ từ quỳ gối xuống trước mắt tôi.Tôi lờ mờ hiểu ra một thứ gì đó. Mọi người cũng hiểu chứ?
-Anh yêu em, làm vợ anh nhé.
Minh vừa nói, vừa đưa hộp nhẫn chìa ra trước mặt tôi.
Một lời cầu hôn bất ngờ, thực sự là bất ngờ. Tôi thực sự chẳng biết nói gì cả.
Nhưng mà người tôi yêu là Duy, là Duy chứ không phải là Minh. Phải làm sao bây giờ? làm sao để tốt cho tất cả? làm sao để không ai phải buồn, phải đau lòng?
Nếu tôi chọn Duy mà từ chối Minh thì không những Minh đau lòng mà còn cả Lan nữa, cậu ấy sẽ rất rất đau lòng.
Cả Duy, Minh và Lan đều vì tôi mà chấp nhận hi sinh nhiều thứ. Mạng tôi hồi nhỏ cũng chính Lan cứu, lớn lên thì nhờ Minh và Duy cứu. Tôi mang ơn họ quá nhiều. Thế mà nợ thì chưa trả được, vậy sao có thể làm họ đau lòng hơn.
Tôi và Duy hạnh phúc.Vậy Minh là Lan sẽ đau khổ.
Tôi chọn Minh. Duy sẽ đau khổ, tôi cũng chẳng thể vui. Nhưng mà.. tôi nghĩ rằng nếu như tôi chấp nhận lời cầu hôn này, tôi và Minh sẽ dần bù đắp tình cảm. Còn Duy buồn, tôi cũng chẳng thể biết nói gì hơn. Tuy vậy, Duy vẫn còn có Lan. Tôi chắc rằng Lan sẽ cảm hóa được cậu ấy. Tôi tin là như thế.
Đúng, chỉ có thể làm như vậy mới đỡ bứt dứt trong lòng, lời cầu hôn này tôi sẽ đồng ý.
-Em đồng ý.
Tôi mỉm cười nhẹ.
Minh đứng sững.
-Này, sao thế.
Tôi lay Minh.
-À không.
Minh giật mình, mỉm cười tươi nhìn tôi. Rồi từ từ đeo nhẫn vào tay tôi. Và cuối cùng là một nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên của tôi, nụ hôn dành cho người yêu tôi.
=====
10 ngày sau.
Hôm nay chính là ngày cưới của tôi, chính là ngày hạnh phúc của tôi. Khoác trên mình một bộ váy cưới, ai cũng khen rằng tôi rất xinh. Tôi tin điều đó.
Nhưng sao tôi vẫn thấy có cái gì đó gọi là không mấy vui vẻ.
Trong 10 ngày qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Mọi người đã biết tin tức này. Duy không nói gì, cũng chỉ cười. Trông cạu ấy rất buồn, điều đó làm tôi chùn lòng với sự lựa chọn của chính mình. Nhưng mà dù sao tôi vẫn cám ơn Lan, nhờ Lan mà tinh thần của Duy hình như có vẻ tiến triển hơn. Thực thì tôi cũng không rõ điều này lắm. Nhưng Lan có vẻ vui lắm. Có lẽ sự lựa chọn của tôi là đúng.
-Cô dâu, chuẩn bị xong chưa nào?
Lan nhìn tôi, hôm nay cô ấy chính là phù dâu của tôi. Trông cô ấy cũng rất xinh.
===
Tôi hiện đang nắm tay Minh đứng trên bục cao. Thật sự hôm nay quả là một ngày lễ thật quan trọng.
-Trần Tiến Minh con có đồng ý lấy Hà Thanh Thiên Thu làm vợ không? Dù cho sau này có nghèo đói, có gặp khó khăn cũng sẽ mãi ở bên nhau.
Cha sứ – chính là Hoàng nhìn Minh hỏi.
-Thưa cha, con đồng ý.
Minh cười tươi nhìn tôi rồi nhìn cha sứ và trả lời to.
-Hà Thanh Thiên Thu con có đồng ý lấy Trần Tiến Minh làm chồng không? Dù cho sau này có nghèo đói, có gặp khó khăn cũng sẽ mãi ở bên nhau?
Cha sứ quay sang nhìn tôi hỏi.
-Vâng thưa cha, con đồng ý.
Tôi nhẹ nhàng nói.
-Ta tuyên bố Trần Tiến Minh và Hà Thanh Thiên Thu, hai con chính thức trở thành vợ chồng. Và ta tuyên bố thêm rằng … hai con có thể hôn nhau trước mặt mọi người.
Hoàng tủm tỉm cười.
-Tất nhiên rồi.
Minh nói rồi ôm lấy tôi hôn. Nụ hôn thứ n từ sau lần tôi nhận lời yêu cậu ấy.
-Đề nghị cô dâu ném hoa cưới.
Mọi người trêu tôi khi tôi và Minh chuẩn bị bước lên xe hoa để đi du lịch.
Tôi cầm lấy bó hoa, mong rằng sẽ ném trúng người nào đó.
1. 2. 3.
Tôi ném bó hoa vào không trung.
Và người bị ném trúng chính là Duy. Cậu ấy đang đứng cạnh Lan. Rồi cậu ấy đưa bó hoa tặng Lan.
Có lẽ rồi hai người đó sẽ hạnh phúc. Tôi tin như thế.
=====================
2 năm sau.
Hiện tại tôi đang rất rất hạnh phúc. Tôi và Minh đã có 1 bé trai là Trần Hà Bảo Nguyên và 1 bé gái là Trần Hà Bảo An rất đáng yêu và gia đình tôi vô cùng hạnh phúc.
Hôm nay, cũng chính là ngày Duy và Lan trở về sau đợt ra nước ngoài.
Duy đã bớt buồn, bây giờ thì tôi hoàn toàn tin vào sự lựa chọn của mình. Lan và Duy bây giờ đã là 1 đôi.
-Tíng tong.
Tiếng chuông cửa vang lên. Lạ thật, đang giờ cơm mà sao lại có người gõ cửa nhỉ? Cả nhóm T2, từng gia đình đều ở nhà tôi rồi cơ mà.
Tôi chạy ra mở cửa.
-Lannnnnn..
Tôi nhảy cẫng lên khi thấy cô ấy. Lan và Duy đã về nhà tôi sớm hơn dự kiến.
-Về sớm thế ông bạn.
Minh nhìn Duy cười.
-Ừm, thay đổi thời gian trước 2 giờ mà.
-Đang giờ ăn cơm trưa, vào ăn luôn đi. chắc hai cậu cũng đang đói.Mọi người đông đủ rồi.
Minh mời.
-Ừ, để tớ ra xách va-li vào nhà đã.
Duy nói.
-Thôi khỏi, để tớ. Cậu cứ vào trước đi đã.
Tôi và Duy cùng Lan và mọi người đi vào phòng bếp.
-Chà, ngon nhỉ? Dạo này nhìn khá đấy.
Lan nhìn tôi cười.
-Tất nhiên, vợ tớ mà. Nấu ăn ngon vô cùng.
Minh từ đằng sau chạy tới.
-Hai người ăn đi.
Tôi đưa chén cơm cho Lan.
-Ọe ….
Lan vội bịt miệng và chạy tới bồn rửa chén.
Cái dấu hiệu này, nghi ngờ quá.
Tôi nhìn Minh, anh ấy cũng nhìn tôi, mọi người cùng nhìn nhau. Rồi cùng nhìn sang Duy.
-Khai ra đi, hai người “ăn mảnh” trước phải không?
Diễm My cười.
-Đâu có.
Duy nhìn tôi và Minh rồi chối.
-Lan, khai ra mau, cậu có baby được bao nhiêu tháng rồi.
Tôi nhìn Lan chằm chằm hỏi.
-Có đâu.
Lan nhìn tôi chối, nhưng rõ ràng là mặt cô ấy đỏ lên.
-Đừng có mà dấu tớ, rõ ràng mà.
Tôi nhìn Lan, tôi đã từng mang thai, sao lại không biết cơ chứ.
-Ừ thì có. đồ tinh vi.
Lan đỏ mặt trả lời.
-Ha ha….
Tôi và Minh cùng cười tươi, không phải, phải nói là tất cả mọi người cùng cười.
-Cưới đi thôi.
Hoàng nhìn Duy và Lan cười rồi nói.
-Đây, biết rồi. Chuẩn bị rồi.1 tuần nữa là cưới rồi. Cô ấy cứ suốt ngày lẽo nhẽo bắt cưới sớm, chứ không lại sợ không mang váy cưới được.
Duy nhìn Lan cười trìu mến.
Quả thật là vui
Tất cả chúng tôi đều hạnh phúc bên cạnh người mà mình thương yêu.
Thời gian này, khoảng khắc này. Thật là không thể không có gì hạnh phúc bằng.
-Cả nhà đang vui, chụp ảnh lưu lại kỉ niệm nào.
Hoàng cười tươi.
-1.2.3 cùng cười tươi lên nào.
Chúng tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, khoảnh khắc của hạnh phúc.
****** The end *****
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95