Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ậy nên bây giờ cậu lên phòng chuẩn bị đi, nhớ kĩ là ăn mang đẹp vào.
Minh nhìn tôi cười.
Haizz lại phải ăn mang, rồi làm đẹp sao? Những thứ đó tôi đều không hề muốn một chút nào. Đi thế thì cũng giống đi dự tiệc trong ti vi. Phải mang váy, mới nghĩ đến đã thấy sợ rồi.
-Tớ nói trước tớ không mang váy đâu nhé.
Tôi đứng dậy khỏi ghế.
-Không được!!
Tất cả cùng đồng thanh.
-Thế sao? bản tính tớ không thích mang váy mà. Các cậu phải hiểu cho tớ chứ. Tớ không thích thì không mang.
Tôi cãi bướng.
-Nhất định cậu phải mang.
-Không mang. tớ không muốn. Thà tớ không đi chứ tớ quyết định không mang.
Tôi nói cứng dù rằng lòng rất muốn đi.
-Thôi mà, Ú thân yêu, Ú dễ thương, Ú hiền lành, Ú đáng yêu. Cố vì bọn này 1 buổi thôi mà.
Hoàng lại nịnh bợ tôi.
Ôi đáng ghét. Sao lại đi cù rũ tôi vào con đường xấu cơ chứ. À không phải, sao lại rót vào tai tôi nhiều lời đường mật thế cơ chứ. Nói thế sao tôi từ chối được. Hu hu
-Không là không
Sau khi suy đi nghĩ lại, tôi vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình. Nhất quyết không mang váy.
-Thôi mà. Vì bọn này đi.
-Chỉ một buổi thôi mà
-Ừ, chỉ 1 buổi, xong nhanh thôi.
-………….
Mấy người này cứ cù rũ tôi. Ôi chết mất thôi.
Cuối cùng, sau những lời đường mật năn nỉ của những anh chàng này thì tôi cũng phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Ôi sao tôi ngu thế không biết. Trời ơi là trời
Chán nản chạy lên phòng kiếm đồ mang. Nhưng mà tìm đi tìm lại, tìm tới tìm lui vẫn không thấy có cái cái váy nào.
Cũng phải thôi, bản tính tôi không hề muốn mang váy mà. Với lại quan niệm như con trai của tôi từ xưa đến giờ không thay đổi là mấy nữa.
Thôi thì mang tạm một bộ vậy, mang quần cũng cá tính mà. he he.
-Tìm được cái nào không?
Duy thò đầu vào hỏi tôi.
-Không.
Tôi chán nản trả lời.
-Thế thì thôi, đi nào.
Duy đi tới kéo tay tôi ra khỏi phòng rồi đưa tôi lên xe.
Hà hà thế là tôi đã thoát được cái cảnh không cần mang váy rồi, thích thật.
-Đi sớm thế à?
Tôi hào hứng hỏi.
-Ừ, phải đi chuẩn bị chứ. Cậu nhìn tụi tớ đã chuẩn bị gì đâu.
Minh quay ra cười.
Hừ, cái tên lẻo mép nhiều chuyện đáng ghét.
-Vậy giờ còn phải đi nữa à?
-Tất nhiên.
Èo, đúng là mất cả hứng mà. Tôi nghi ngờ lắm nhé, mấy người này đi chuẩn bị mà kéo theo tôi thì chắc chắn là sẽ bắt tôi mang váy rồi.
Ví dụ như trong phim Hàn quốc đó, nam chính sẽ đưa nữ chính vào một cái shop áo quần lớn, rồi chọn một bộ áo quần thật đẹp, sau đó đi trang điểm. Và nữ chính sẽ thành một cô công chúa xinh đẹp.
Chà chà, nếu tôi được như thế thì thích thật, dù sao được hưởng cái cảm giác mà được người khác ngưỡng mộ vẻ đẹp của mình thì còn gì vui sướng bằng phải không?
À mà nói đi thì cũng phải nói lại, người ta là diễn viên nổi tiếng thì mới đẹp thế. Chứ mọi người nhìn từ trên xuống thì đâu phát hiện ra vẻ đẹp của tôi cơ chứ.
Mẹ tôi suốt ngày bảo tôi rằng: “ vẻ đẹp của con là vẻ đẹp “ tiềm ẩn.” ”
Đấy, chữ tiềm ẩn được đặt trong ngoặc kép nữa chứ. Thật quá trớ trêu.
------
Tôi cùng những người này đến một cái shop áo quần tên là Star.
Ngôi sao, không biết cửa hàng này có phải dành cho những người nổi tiếng không nhỉ hehe. Nếu được gặp ai thì tôi sẽ lập tức bám đuôi xin chữ kí liền hà hà. Thật là thích.
-Chị ơi, giúp em chỉnh lại nhan sắc cho cô bé này với.
Hoàng cười tươi lại khoác vai chị nhân viên ở đây.
Đồ hám gái, rõ ràng ngày trước còn nói thích tôi cơ mà. Giờ lại hành động như thế. Hứ đáng ghét, cái đồ trăng hoa. Xì. muốn làm cho tôi ghen chứ gì, đừng mơ. tôi không thích hắn nên sẽ không có chuyện đó đâu.
-Em nói cô bé này à?
Chị nhân viên chỉ vào tôi rồi quay sang hỏi Hoàng và chị ta còn cười nữa.
Hứ đúng là thấy trai đẹp cái mắt hình hai quả tim liền, cái bà này làm mất thể diện con gái quá đi. Bỏ tù bà này, đúng, phải bỏ tù, hơn nữa là tù mọt gông, tù chung thân luôn.
-Vâng. Hoàng cười tươi rồi quay sang nói với tôi. – Làm gì mà cái mặt tối sầm thế hả?
Đáng ghét, sao tự nhiên bản thân tôi lại thế này nhỉ? tôi có bực tức gì đâu cơ chứ.
-Hớ, có ai làm gì đâu mà tự nhiên đỏ mặt thế hả.
Minh đứng bên cạnh nhìn tôi cười.
Đỏ mặt, tôi tự đưa tay lên mặt, ấm thật. Vậy là tôi đỏ mặt thật à? Ôi thật mất mặt quá đi.
-Thôi, đồ tớ chuẩn bị sẵn hết rồi. Giờ cậu đi theo chị Mai đi, tụi này đi chuẩn bị đây.
Thì ra chị nhân viên đó tên là Mai. Tên chị ấy phải thêm thế này mới đủ: Mai hám trai ha ha.
-Đi thôi.
-Vâng ạ.
Tôi vừa đi vừa cười cười tủm tỉm.
++++
-Em ngồi yên nào, đừng cười nữa không son nó lem hết bây giờ.
Chị Mai nhắc nhở tôi
-Nhưng em không nhịn cười được.
Tôi cãi bướng. Thật là mệt quá đi, ngồi mãi chờ trang điểm làm cho tôi cảm thấy khó chịu. Vì sao phải trang điểm lắm thế không biết. Qua loa đại khái là được rồi chứ đâu cần phải quan trọng như thế này đâu cơ chứ.
------
-Thôi nào em. à mà em tên gì thế?
-Dạ em tên Thu, cứ gọi em là Ú cũng được.
Tôi trả lời lễ phép.
-Chà, hình như em có vẻ được mấy cậu bé đó quan tâm thì phải, quen biết bao nhiêu năm nay rồi nhưng rất ít khi chị thấy họ cười thân thiện như thế đối với một cô bé.
Chị Mai vừa đánh phấn vừa nói với tôi.
-Thế hả chị? Chị quen họ à?
Tôi không kìm được sự tò mò mà hỏi.
-Tính sơ qua cũng được gần 10 năm rồi.
Thì ra là thế, hóa ra người ta quen nhau lâu lắm rồi. Thế mà tôi cứ ngỡ là … Thật là mất mặt quá, sao lại suy nghĩ lung tung thế cơ chứ. Haiizzzzz
Cái tình huống này cứ như là ghen tuông trong yêu đương ý. Ôi.
Không thể, tôi không có ấn tượng sâu sắc với những ngời này thỉ làm sao tôi thích họ được chứ. Yêu thì cũng phải có ấn tượng và cảm tình cơ mà. Chứ đằng này như tôi với họ thế thì có yêu mới là lạ.
Nhưng thôi, tốt nhất là không nên suy nghĩ một vấn đề không có lợi cho cái não này. Càng suy nghĩ chỉ càng làm rối lên mà thôi.
+++++++++
Tôi thở dài một cách thoải mái, sau gần cả tiếng bị đày đọa lên rừng xuống biển thì cuối cùng cũng đã trang điểm và thay đồ xong. Thật là mệt mỏi quá đi. Tôi thề tôi chả dám làm người nổi tiếng của công chúng nữa đâu.
Nhưng mà bây giờ với cái bộ dạng mang váy thì nói thật tôi không dám đi đâu hết. Mất mặt lắm, cứ suốt ngày.
-Ra đi em.
Chị Mai gọi tôi khi tôi đang đứng sau cửa không chịu bước ra.
-Xong rồi hả chị?
-Xong rồi, nhưng hình như con bé còn ngại nên nó cứ đứng sau cửa mãi không chịu đi ra.
Haizz sao chị ấy lại nói thẳng ra như thế, vị chi tôi cũng lâu lắm rồi không mang váy mà, ngại ngùng là chuyện dương nhiên rồi. Nhưng mà người ta nói tôi ngại làm tôi thấy khó chịu lắm. Ngại ngại cái con khỉ.
Thật là mất mặt.
************************
Mà suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng vì sao mình lại phải ngại nhỉ? Thật là chẳng có gì ngại hết á. Đẹp thì sợ gì. ( một phút tự sướng của Ú )
Haizz chỉ là nói thế thôi chứ tôi biết cái bộ dạng thương binh liệt sĩ này thì đẹp ở chỗ nào cơ chứ. Ôi cuộc đời ơi,ông trời ơi sao sinh ra con lại xấu thế này hả trời ( tự kỉ )
-Ra đây xem nào Ú.
Tiếng Minh gọi tôi làm tôi giật mình.
Ngại quá. Mà sao tự nhiên bản thân tôi lại thế này nhỉ?
Ngày xưa tôi vốn được bạn bè trêu ghẹo là da mặt dày hơn cả da trâu.
Vậy mà bây giờ thì sao thế này.
Hay là chị Mai cắt bớt da mặt của tôi rồi. Hjc hjc
-Không ra được không?
Tôi đứng sau cửa hỏi.
-Không. cậu phải ra đây cho bọn tớ duyệt chứ.
Duyệt, duyệt cái con khỉ, mấy người thì đẹp sẵn rồi nên không lo chứ tôi thì khác mà, chả biết thông cảm cho tôi gì hết.
Đáng ghét.
Mà sao dạo này từ đáng ghét hay nằm trong từ ngữ của tôi thế nhỉ? Phải chỉnh lại mới được.
Nếu không thì sau này câu này sẽ là câu cửa miệng mất.
-Cậu có ra không? không thì đừng trách tớ nặng tay.
Việt nói, còn có giọng hù dạo.
Thật là cậu ta không biết thương hoa tiếc ngọc sao, một cô bé mong manh dễ vỡ như tôi mà cạu ta lại nỡ lòng nào nặng lời nói như thế cơ chứ.
Mất công tôi đối xử hiền lành với họ (hiền chết liền )
Nhưng mà bây giờ ra thì ngại lắm.
Nhưng sao cũng phải đi, phải cho họ xem xét thế nào chứ. Nếu không đi vào chỗ đông người thì càng mất mặt hơn nữa thì chết.
-Tớ ra nhưng các cậu không được cười.
Tôi nói
-Biết rồi mà. không cười. Ra mau đi.
Quyết định rồi, đã đâm lao thì phải theo lao. Đành nhắm mắt bước ra vậy.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95