Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hỉ là nhầm thôi mà.
-Mày nói sao?
Cả lũ đồng thanh chạy đến.
-Hình như cô ấy tự tử, nhìn kìa.
Rồi tất cả cùng dành nhau chạy vào phòng để xem.
-Ú ơi ú.
Minh gọi trong lo lắng.
Nhưng đáp lại là sự im lặng vô cùng.
-Mày có cút ra khỏi phòng chị không hả thằng kia, mày muốn chị bằm thành thịt ẹ chị nấu canh hả. Đấm ột phát mà xuống hố bây giờ, nói mẹ chị không ăn sang, chị mệt, chị muốn ngủ. Hiểu chưa???? Còn nữa, mày mà gọi tên chị trống như thế là chị ày ra ngòai ở luôn đó nghe chưa thằng kia??
Nó đang trong trạng thái không một lời nói thì lại ngồi dậy hét lớn, không những thế sau khi nói xong thì lại nằm xuống ngủ một cách ngon lành.
-Hú hồn với chị trẻ, con gái 16 17 tuổi rồi mà còn nhí nhảnh hồn nhiên quá đi mất. Thật là không thể thấy đuợc vẻ đẹp thùy mị hay nết na gì ở con người như vậy.
Việt nói rồi lắc đầu cười.
-Ai có thuốc trợ tim làm ơn cho em xin một viên với. Tim em rớt cả ra ngoài luôn rồi.
Hải vừa nói vừa vuốt ngực.
-Ú ơi ú à, dậy đi nào.
Minh vừa gọi vừa lay nó.
-Thôi mà mẹ, cho con ngủ một tí nữa đi. Con hứa là 15 phút nữa là con sẽ dậy mà.
Nó trùm chăn cả người rồi nói vọng ra.
-Tình yêu ơi dậy đi nào.
Hoàng gọi.
-Mày đi học trước đi, lát tau đi sau.
Nó tiếp tục nói trong mơ màng.
-Thật là hình như cô ấy có thói quen ngủ nướng hay sao ý. Khi sang anh gọi dậy cũng nói như thế. Thật là sinh năm heo có khác.
Hoàng lắc đầu ngao ngán.
------
Âm mưu cả.
Và tình hình là mọi người vẫn đứng như Từ Hải chết đứng, còn nó thì vẫn ngủ ngon như bình thường mà không hề biết có chuyên gì đang xảy ra.
-Ú, dậy nhanh đi con. Hôm nay nhà ta đi ăn tiệc, nhớ chuẩn bị áo quần đàng hoàng nha.
Duy nhá giọng phụ nữ rồi lay lay người nó.
-Thật hả mẹ? con dậy, con dậy liền.
Tôi đang nằm thì bật dậy như có lò xo gắn sau lưng. Dù gằng là mắt vẫn đang còn nhắm nguyên mà không hề mở ra.
-Ha ha ha.
Tiếng cười vang khắp cả phòng
-Mẹ vừa vừa phải phải thôi chứ, mẹ có biết hôm qua con thức đến 3 giờ sang để học bài không? mẹ phải giữ ý tứ để cho con ngủ với chứ. Mẹ đi chỗ khác chơi đi, con ngủ tiếp. À, bố gọi mẹ đó, mẹ xuống nhà liền đi.
Tôi vẫy tay ý bảo mẹ đi ra ngoài rồi lại nằm ngủ tiếp.
“Sao hôm nay mẹ cười khác vậy ta? ” Tôi tự hỏi bản thân mình.
-Dậy đi cô nương. Trưa lắm rồi đó.
Duy nói và tủm tỉm cười.
-Ừ thì dậy, có sang sớm mà ai cũng làm phiền là sao. Bực mình quá.
Tôi ngồi dậy nói.
Nhưng trước mặt tôi không phải là thằng em nghịch ngợm, cũng không phải mẹ và cũng không phải Lan mà là một đám con trai lạ mặt.
Cơ mà khung cảnh xung quanh lại quen vậy ta?
Đúng thôi, đây là nhà tôi cơ mà.
Vậy mấy người này đến nhà tôi sao?
Không rõ rang là tôi nhớ rằng trước khi đi ngủ tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà.
Mà sao lại toàn là nguời lạ vậy chứ???
À không, không nên nói một cách phũ phàng như vậy đuợc, cũng có một số gương mặt quen quen đấy chứ.
Nhưng mấy người này đến đây với mục đích gì nhỉ? với lại còn tập trung gọi tôi dậy nữa. Có lẽ là âm mưu cả.
------
Tốt nhất là nhịn đi
Mà tóm lại là họ đang đứng trong phòng của tôi.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Tôi hét lên, không phải là vì bực mình nhiều mà là ngạc nhiên và lo lắng.
-Các anh đến đây làm gì? đã nói là tôi không muốn gặp hai anh rồi cơ mà. Tôi ghét hai người, giờ thì đi ra khỏi nhà tôi mau.
Sau khi hét lên thật to, tôi trở lại với khuôn mặt bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hai tay thì chống hông ra vẻ giữ tợn. mà đúng là mới mở mắt ra đã gặp phải những kẻ mà mình không muốn gặp rồi. Thử hỏi có ai không bực mình không.
-Đến gọi cô dậy chứ còn làm gì nữa.
Hải lém lỉnh nói.
-Im ngay, ai cho phép mà dám nói vậy. Mà anh là ai? tự nhiên vào phòng con gái. Có ý gì? tính giở trò hả?
Tôi trợn mắt nói trong nghi ngờ, thực ra là cũng đang lo lắm chứ. Nhưng mà tôi vốn là con ngoan, tôi rất biết nghe lời ông bà dặn dò. “Cháu dù có lo lắng đến đâu thì cũng phải kiếm cớ mà giận rồi trợn mắt lên, hai tay thì chống hông rồi chử.i. Có như thế những kẻ muốn giở trò với mình mới sợ, hơn nữa nếu mình nói to thì những người xung quanh họ sẽ chú ý. Có như thế thì cháu mới đuợc an toàn ”
-Thôi thôi, em lạy chị trẻ. Bọn em biết mình sai rồi, chị làm ơn nhỏ nhỏ cái miệng lại giùm cho em với chứ không hàng xóm người ta lại tưởng tụi em làm gì chị nữa thì khổ.
Việt hai tay chắp lại với nhau rồi lạy lạy tôi.
-Em biết thế thì tốt nhưng chị đây chưa chết. Mà nếu em tưởng tượng chị chết rồi thì them vào cho chị gói bánh với 3 nén hương cho chị vui lòng chứ em cúng chay rồi còn không hương khói thì chị chết không yên lòng em ạ.
Tôi nói nhẹ nhàng. Dù sao thì một mình tôi cũng không đấu lại được 8 thằng con trai. Hơn nữa trong đó còn có 2 người tôi ghét cay ghét đắng nữa, tốt nhất là nhịn đi.
-Thôi tôi đói rồi, cô làm gì cho tôi ăn đi.
Duy phẩy tay nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
-Hơ hay nhỉ, thế chính ai hôm qua còn lớn mồm nói tôi là loại con gái không ra gì? Ai là người nói tôi nên nghỉ việc? ai là người đã không hỏi đầu đuôi câu chuyện mà lại kết luận sai rồi giờ lại tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng nhanh quên mọi chuyện đã qua quá nhỉ. Nhưng nói cho anh biết, tôi không phải là một con người không có lòng tự trọng và danh dự của mình. Giờ thì tôi không còn là osin hay là gì của anh nữa. Anh và những người bạn của anh làm ơn rời khỏi nhà tôi trước khi tôi gọi điện báo cảnh sát.
Tôi nó trong giọng căm thù.
-Tôi xin lỗi.
Duy và Minh cùng lên tiếng.
-Hai người tưởng rằng chỉ cần một câu xin lỗi của hai người là xong hết ư? Danh dự nhân phẩm của tôi đã bị hai người giẫm đạp đến thế mà giờ chỉ cần một lời xin lỗi là chứ bảo tôi cho qua chuyện hả?
-Thôi mà vợ yêu, người ta đã xin lỗi rồi đấy thôi. Em đừng giận nữa mà.
Hoàng ra mặt nói đỡ cho DUY và Minh. Còn tất cả thì im lặng không nói một tíếng nào. Tuy nhiên sau lời nói của Hoàng thì hai ánh mắt như hai viên đạn nhìn Hoàng.
-Ai là vợ anh? anh có thích bị một cốc nước giữa mặt không hả???
Tôi trợn mắt, sao anh ta lại có thể cười trước sự đau khổ của người khác cơ chứ? Thật là muốn đổ dầu vào lửa mà.
-Thôi, đã nói là xin lỗi rồi mà. Đừng giận nữa nha Ú tốt bụng, Ú nhân từ, Ú dễ thương.
Minh nói giọng nhỏ nhẹ cùng với khuôn mặt vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà giờ tôi đang rất, rất rất hận cái mặt ấy nên tôi chỉ thấy đánh ghét mà thôi. Còn lâu mới dụ dỗ được tôi.
-Không cần cậu khen thì tôi cũng đẹp, cũng xinh, cũng hiền lành, tốt bụng, nhân từ, dễ thương lắm rồi. Còn bây giờ thì Cút hết, mấy người cút ra khỏi nhà tôi mau.
Tôi bực mình hét, mặt mày thì đang đỏ lên. Có lẽ là trông tôi lúc này chả còn gì là vẻ đẹp nhưng mà vì sự nghiệp thì phải quyết hi sinh thân mình. Thà mất mặt trong một phút còn hơn mất mặt cả đời. Phải hiên ngang và hống hách thì mới đúng là phong cách của Ú này chứ.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95