Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ần này tôi đi nhầm vào hang cọp rồi
Tôi ngồi xuống giường như lời cậu chủ nói. Thật ra là cũng không biết anh ta muốn gì, nhưng tốt nhất là nghe lời còn hơn chống đối.
-Tích.
Tiếng báo động gì đó vang lên.
-Cô ngồi đó, tuyệt đối không được chạy đi đâu. Tôi khóa cửa rồi đó, cửa của tôi toàn mã số thôi, không có chìa khóa đâu.
Anh ta nói rồi đi vào phòng vệ sinh.
Chính cái câu nói của anh ta làm tôi phải nghĩ suy rất nhiên. Lúc này đầu óc tôi rất lộn xộn. Nhiều suy nghĩ cứ chồng chất nhau mà xuất hiện.
Nếu chỉ là xử lí bình thường thì làm gì mà phải khóa cửa, lại còn đi vào nhà vệ sinh nữa. Thật là không đen thì cũng tối.
Đã thế anh ta còn chú thích là cửa khóa bằng mã số nữa.
Nhưng mà nhìn anh ta mặt đàng hoàng thế thì làm sao mà dám dở trò gì được. Cơ mà lắm kẻ mặt ngoài thì thế chứ trong lòng thì toàn là đen tối cả.
Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng hay sao ý, tôi không biết làm sao bây giờ cả.
Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ trải qua chuyện khó xử như thế này.
Chả nhẽ tôi ngây thơ, xinh đẹp, đáng yêu đến như thế ư.
Ôi trời ơi là trời, sao mà tôi lại đi theo anh ta làm gì nhỉ? sao tôi không để ý là đã vào phòng anh ta từ lúc nào chứ.
-Sao mình lại ngu thế này.
Tôi tư than thở.
-Cô làm gì đấy hả?
Hắn đi ra, trên người vẫn như lúc đi vào, không có gì thay đổi. Chỉ thêm là có điệu cười hơi đểu thôi.
Nhưng chính cái điệu cười đểu giả của anh ta lại làm tôi sợ hơn rất nhiều.
-À không, chỉ là suy nghĩ vớ vẩn thôi mà.
-Ngồi yên đấy, tôi đi lấy cái máy quay rồi xử lí cô.
Lấy máy quay làm gì? đừng nói là anh ta tính dở trò nhé. Bỗng nhiên người tôi run lên. Tôi đang sợ mà. Xét hắn mà ra tay thì tôi cũng chỉ như trứng chọi đó mà thôi. Làm sao bây giờ nhỉ???
Thời nay có nhiều trò làm bậy rồi tống tiền và hù dọa lắm. Với lại một đứa con gái ngây thơ trong trắng như tôi nữa thì chuyện xấu có khả năng xảy ra là rất rất cao.
Tôi phải tìm cách để tự giải thoát chính mình.
- Giết anh ta nếu anh ta làm trò. Không được, tôi làm sao có thể làm như vậy được.
- Đánh anh ta ngất rồi tìm chìa khóa. Càng không được, cái cửa này là mã số, mà có biết gì về anh ta đâu mà mở khóa được.
- Anh ta làm gì thì đành chịu. Như thế thì tàn một đời hoa, uổng một đời lá mất.
Khốn khổ là đầu óc tôi đang điên loạn, mà thế này thì làm gì có được.
-Cô làm gì mà mặt mày trầm ngâm thế hả?
Anh ta quay lại hỏi tôi và lại ngồi gần tôi.
-Không, không có gì hết.
Tôi giật mình và ngồi tránh ra xa. Lúc này tôi thật sự sợ, rất sợ và rất sợ.
-Cô có suy nghĩ gì phải không?
Anh ta đưa mặt mình lại gần tôi dò xét.
Thật là có lẽ anh ta định quyến rũ tôi thì phải, cái gương mặt ấy, rồi còn cả cái mùi nước hoa nữa.
Chết mất thôi. Lần này tôi đi nhầm vào hang cọp rồi.
------
Tưởng tượng thái quá.
-Đâu có, tôi không suy nghĩ gì hết.
Tôi lắc đầu.
-Cô nói thật không?
-Thật, thật mà.
-Tạm tin cô,tha cho cô đó. Chắc nãy giờ cô cũng sợ chết khiếp rồi nhỉ?
-Vâng. cám ơn cậu chủ đã bỏ qua.
Tôi gật đầu cám ơn lia lịa
-Ha ha thôi đi dọn đồ đi, 5 giờ chiều thì lên gọi tôi rồi đi chụp ảnh với tôi.
Anh ta đứng dậy rồi cười ha hả như một thằng điên.
Nhưng mà dù sao thì cũng không có chuyện gì xảy ra là tôi mừng lắm rồi.
Đúng là tại tôi cứ suy nghĩ lung tung nên mới như thế chứ đâu có chuyện gì xảy ra.
Thật là tôi hay tưởng tượng quá đi, tự bản thân mình làm mình sợ chứ có ai làm gì đâu.
Nhưng mà không suy nghĩ nữa, chuồn xuống nhà thôi.
-Chào cậu chủ, tôi xuống dọn đồ đây ạ.
-À, này!
-Gì ạ?
-Mai chuyển đồ sang đây ở với tôi.
-Không được?
Tôi từ chối, một phần vì sợ và một phần là còn căn nhà của dì tôi. Mà hơn nữa nam nữ thụ thụ bất tương thân. Sao lại trai chưa vợ, gái chưa chồng lại ở cùng nhau suốt ngày như vậy được.
-Tại sao nhỉ? chả nhẽ tiền lương thế chưa đủ sao? Nên nhớ rằng tiền lương của cô nhiều lắm rồi, chi ít cũng gấp 3 4 người khác rồi.
Cậu chủ nhìn tôi nói với anh mắt nghiêm nghị.
Tôi muốn giết người quá trời ạ, đúng là anh ta giỏi. Biết lấy tiền ra để hù dọa người. Tôi không hẳn là một con người hám tiền nhưng mà tôi biết quý trọng đồng tiền, nếu mà làm việc thế này, có tiền thì đỡ hơn cho ba mẹ tôi nhiều. Với lại còn nhiều thứ tôi cần mua nữa, phải cố nhịn nhục vậy.
-Nhưng mà anh đã nói là tôi chỉ làm từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối rồi cơ mà.
Tôi bắt bẻ, nói thật là tôi chưa từng ở với ai ngoài bố mẹ nên tôi không muốn sống với anh ta một chút nào.
Hơn nữa nhìn anh ta rất chi là nguy hiểm, đã vào hang cọp một lần rồi mà giờ lại lao đầu vào nữa thì hóa ra tôi quá ngu sao.
Nhưng mà phải chấp nhận thôi, đành tùy tiện cho qua vậy.
-Giờ tôi thay đổi ý định của mình. Hơn nữa cô mà không đồng ý thì tôi sẽ làm mọi cách để cô phải tự động về. Cô nên nhớ rằng không có gì là không thể. Hơn nữa cửa phòng còn khóa đấy nhé.
Anh ta nói rồi nhìn ra cửa sổ và cười tủm tỉm.
Thật là đê tiện. Nhìn cái mặt thì đẹp trai mà tâm hồn thì đen tối quá, anh ta là yêu tinh đột lốt con người, còn tôi mới chỉ là cái đội lốt thỏ mà thôi. Đành chịu thua vậy, quân tử 10 năm trả thù chưa muộn.
Nhưng mà tôi thì làm sao mà chống lại được, tốt nhất mà trời không nghe đất thì đất phải nghe trời vậy.
-Vâng, thế thì tôi sẽ chuyển sang.
-Tốt, mã số là 0410. Cô tự bấm và đi ra đi.
-Vâng.
Tôi chán nản bấm mã số cửa rồi đi xuống nhà.
Vì tiền, ôi trời ơi. Tôi chán bản thân tôi quá, nhưng mà không sao. Lao động là vinh quang, cố lên, chỉ 1 tháng thôi mà.
Ơ nhưng mà tôi đã biết mã số của của anh ta rồi, lần này thì khỏi sợ anh ta rồi.
------
Cậu chủ của tôi tên là Duy.
Tôi vừa làm việc vừa cố nhịn nhục.
16 năm qua đây là ngày đầu tiên tôi phải trải qua một ngày nhiều tâm trạng như thế này. Thật là không thể tưởng tượng được nữa, có lẽ truyện về cuộc đời của tôi mà viết ra truyện thì sẽ rất nổi tiếng khắp mọi nơi mất.
+++
Cuối cùng thì đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều.
Tôi tung tăng đi lên phòng cậu chủ gõ cửa.
-Cậu chủ ơi, 5 giờ rồi.
-Cô xuống nhà chờ tôi, tôi chuẩn bị đồ tí rồi xuống liền.
-Vâng.
Đúng là chiều hôm nay có lẽ là một ngày đẹp trời thì phải, trời không nắng như mọi hôm nữa. Trời có chút nắng mà có chút dịu nhẹ, gió cứ thoang thoảng khiến cảm giác thật thích.
-À! thì ra cô ở đây à?
Tôi quay lại xem ai vừa nói, chính là thằng bé lúc sáng đi xe đạp bị tôi dọa cho chết khiếp đây mà.
Cậu ta đang đứng ở ngôi nhà đối diện của cậu chủ. Hai tay khoanh lại, áo quần có vẻ bảnh bao lắm, trên tay còn cầm máy ảnh nữa. Chắc có lẽ chuẩn bị đi đâu, mà phải công nhận ngày hôm nay không biết là ngày gì mà tôi toàn gặp những anh chàng có cầm theo máy ảnh bên mình. Có lẽ nên tập hợp mấy anh chàng này lại thành một hội yêu chụp ảnh quá đi.
Nhưng mà nhìn cậu ta cũng đẹp trai đấy chứ, ôi máu hám trai đẹp của tôi lại sắp nổi lên rồi.
-Sao tôi hỏi cô không trả lời?
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt lẫn thái độ rất bực mình.
-Đang hỏi ai đấy??
Tôi cười nhạt nhìn.
-Cô chứ còn ai, nhìn xung quanh mà xem có ai không? Có thế mà cũng không biết nữa sao.
Đúng là tôi đổ dầu vào lửa mà.
-Còn anh đây này.
Cậu chủ tôi từ đâu cũng xuất hiện.
-Em chào anh.
Cậu ta nhìn cậu chủ tôi cười và chào rất lễ phép.
-Ừ, em định đi đâu à Minh.
Cậu chủ tôi cũng cười hỏi, có lẽ hai người đó biết nhau đó mà.
Giờ thì tôi đã biết thằng bé bị tôi dọa cho lúc sáng tên là Minh. Người đẹp tên cũng đẹp hi hi.
-À, em chuẩn bị đi chụp ảnh.
Minh vừa nói vừa đưa cái máy ảnh của cậu ta lên.
-Thế thì đi với anh.
Cậu chủ tôi liền rủ Minh. Chắc là hai người thân thiết lắm thì phải.
-Ok, anh Duy tính đi đâu chụp ảnh vậy?
Ồ, lại phát hiện ra một điều mới. Cậu chủ tôi tên là Duy đấy, hôm nay thật là thú vị.
-À, ngoại thành.
Cậu chủ tôi trả lời.
-Cái chỗ có nhiều hoa cúc với thêm mấy cái cánh đồng hả anh?
Minh hỏi, ánh mắt thì sáng hơn cả hai cái đèn pha ô tô.
-Ừ. Thế thì đi thôi.
Duy – cậu chủ tôi chỉ tay vào chiếc xe đắt tiền của mình.
-Hai người đi với nhau thì tôi về trước nhé.
Như mèo mỡ vớ được cá rán, tôi vội xin rán về. Chứ mà đi với hai tên điên này thì chỉ có nước chết mà thôi. Tôi phải rút kinh nghiệm mới được.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95