Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80
ã Vy túm chặt lấy chăn mỏng điểm hoa tinh tế, Mã Vy đang ngủ nhưng trán ướt đẫm mồ hôi, răng cắn chặt lấy môi chỉ mạnh thêm chút nữa sẽ bật máu. Mã Vy cứ vò nát chăn, mắt vẫn nhắm nghiền, thở dốc, mỗi lúc một nhanh.
-Nghĩa Khang mày không đáng để sống!
Nguyệt Phong cầm khẩu súng đen trên tay, nòng sóng súng chĩa thẳng vào thái dương Nghĩa Khang. Cậu ta lại cười đểu, mặt mũi bầm tím cả, bộ dạng này chẳng khác gì thách thức Nguyệt Phong cả.
Nguyệt Phong mắt điềm tĩnh đến đáng sợ, tay càng lúc càng siết chặt lại, đến khi giữa gạt súng và tay Nguyệt Phong gần như không còn một khoảng cách nào nữa thì...
”Đoàng”
Tiếng súng vang trong màn đêm mù mịt, Mã Vy không thấy gì nữa. Nhưng chỉ vài giây sau, cô thấy 2 người con trai trước mắt đều ngã quỵ dưới chân cô, vũng máu càng ngày càng loan để đến khi choáng ngợp tầm nhìn...
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah.........
Mã Vy choàng dậy, chăn vẫn túm chặt trên ngực, thở hồng hộc như vừa thi chạy về, mồ hôi ướt đẫm áo ngủ hồng đáng yêu của cô. Hoá ra chì là ác mộng, một ác mộng đáng sợ và vô cùng thật. Mã Vy thầm rùng mình. Rồi bất giác cô nhìn về phía đồng hồ trên đầu giường: 3h43 phút sáng.
Cô thở dài, thu người lại, bó gối trên giường. Đôi mi cô rủ xuống buồn bã, mệt mỏi. Có phải là do cô quá lo, quá nhớ Nguyệt Phong không hay là có chuyện thật?
Mã Vy không mê tín nhưng linh tính cô mách bảo có chuyện không hay sắp sảy ra. Vò đầu bứt tóc một hồi, Mã Vy mới dám cầm máy, tra số Dạ Vũ, bấm nút gọi.
Tiếng tút dài như không bao giờ kết thúc làm Mã Vy càng hồi hộp, bối rối hơn, đang định tắt máy thì chủ nhân cô cần đến lại nhấc máy, vẫn là giọng trầm ấm ấy:
-Em gái? Có việc gì à? Bên đó mặt trời còn chưa mọc.
Mã Vy thoáng ngạc nhiên rồi lại thấy ấm áp, không phải ruột thịt nhưng tại sao Dạ Vũ lại yêu thương cô hết mực như thế chứ, kể cả hai chữ “trách nghiệm” mà Dạ Vũ trước kia thường hay nói đến cũng không phải lý do thích đáng để anh yêu thương cô thế này. Có phải vì con người càng ở gần nhau thì càng gắn bó?
-Mã Vy, em còn đó chữ?
Mã Vy sực tỉnh, ấp úng:
-À... em đây.
Nguyệt Phong cười cợt:
-Hối hận khi sang đấy rồi đúng không? Ok mai em sẽ có chuyến về.
Mã Vy vội phủ nhận, cô rất thích ở đây và Dạ Vụ nói gì sẽ làm thật thế nên cô cần lên tiếng lập tức:
-Không không phải chuyện đấy. Em muốn hỏi anh về... Nguyệt Phong.
Đầu dây bên kia, Dạ Vũ khẽ chau mày lại khó hiểu:
-Nguyệt Phong? Nguyệt Phong thì sao?
Mã Vy ho khan, nói có thể anh sẽ không tin nhưng mà cô vẫn cần phải nói:
-Em vừa nằm mơ... Nguyệt Phong giết Kail!
Dạ Vũ cứng đờ người không tin nổi vào tai mình, trên đời thật sự có cái gọi là “điềm báo” sao?
-Dạ Vũ! Anh nghe em nói không? Bên đó có chuyện gì rồi, kể em nghe đi.
Dạ Vũ vội lấp liếm, chuyện này nếu để lộ ra thì sẽ rất rắc rối, nhất là Mã Vy, cô cực “khiếp” mấy chuyện giết người. Tất cả vì nỗi ám ảnh từ bé và từ vụ Kail bắt cóc cô, Mã Vy lại càng ghét cay ghét đắng mấy chuyện “báo thù” đấy.
-Em gái, em suy nghĩ quá nhiều rồi đấy. Bên này không có chuyện gì cả. Yên tâm đi. Với lại... không phải em nói muốn quên Nguyệt Phong sao?
Dạ Vũ thật thông minh khi chọn cách đánh lạc hướng này. Nhất là những người khù khờ như Mã Vy, lập tức bị rối trí:
-Em...em chỉ nói là thử quên thôi.
Dạ Vũ bật cười, an ủi:
-Ừ thì là thử. Nhưng là Lin không được à? Anh mất nhiều công sức lắm đấy!
Lại là chuyện này, Mã Vy bắt đầu cảm thấy khó chịu, lần trước Dạ Vũ gọi điện hỏi thăm cô rồi còn nói là muốn làm mối cho Lin và cô nhưng thật sự Mã Vy không chấp nhận được điều đó, không phải Lin không tốt mà đơn giản cô còn vương vấn Nguyệt Phong xong cũng vì chuyện này, Mã Vy dỗi Dạ Vũ, không thèm nói chuyện cho đến giờ.
-Anh Vũ! Em nói rồi, em sẽ không thích và KHÔNG BAO GIỜ yêu Lin.
Đầu dây có tiếng thở dài rồi chất giọng ấm áp lại vang lên:
-Biết rồi tiểu thư, ngủ đi. Thế nhé.
Mã Vy “ừm” một tiếng rồi tắt máy. Lẳng lặng nằm xuống và nhìn lên trần nhà, cô không ngủ được vì lòng cô vẫn có gì đó không yên. Có phải Dạ Vũ giấu cô chuyện gì?
- Việt Nam -
Tiếng nhạc xập xình khắp quan bar Angel, sàn nhảy thì nung núc trai gái quấn quít bên nhau, thân mật ưỡn ẹo, chà xát vào người nhau khiêu khích đối phương. Các bàn thì chỗ nào cũng có mấy em chân dài, da trắng, váy ngắn đến mông dặt dẹo tựa vào lòng các “anh” mời rượu. Ở một góc VIP, kín đáo và xem ra cũng “ít sôi nổi” nhất, Nghĩa Khang rít từng điều thuốc, bên hắn là hai em cực kỳ xinh đẹp và khêu gợi đã ngủ say. Nếu là một thằng đàn ông lại còn ngà say thì chắc chắn sẽ lập tức lôi hai em “ngon nghẻ” này vào khách sạn mà mặn nồng nhưng Nghĩa Khang thì không, anh không thích “hàng thường” vả lại anh đang không có hứng. Chuyện ở quán cafe hôm đó vẫn ám ảnh Nghĩa Khang. Nguyệt Phong tuy không nói toẹt ra nhưng chắc chắn hắn sẽ làm chuyện gì đó. Sóng yên biển lặng thế này, chỉ là do Nguyệt Phong đang ủ mưu thôi. Đẩy hai em sang hai bên, mặc họ lăn lóc trên ghế, Nghĩa Khang vẫn dửng dưng với cốc rượu, nốc cạn rồi đứng dậy ra sàn nhảy, vớ tạm một em đang lắc lư bên tên nào đó, ôm chặt lấy eo và nhảy.
Nghĩa Khang rất lạc quan anh nghĩ, còn vui chơi được giờ nào thì hay giờ đấy. Đến khi vào cuộc rồi sẽ không còn đường lui cũng rất có thể không còn đường mà trở lại với “các em” Angel ở đây nữa.
Tiếng nahcj càng lúc càng to, mọi người bắt đầu quẩy đến cao trào. DJ xoay đĩa rồi cũng lắc đầu lắc hông loạn xạ. Trong cái không gian nồng nặc rượu bia, nước hoa của gái gú, Nguyệt Phong lẳng lặng ngồi trên tầng 2 quán bar, cách biệt âm thanh với đám nhộn nhoạm kia. Anh cầm cốc rượu chỉ còn lại đã, lắc qua lắc lại tạo ra những tiếng leng keng nghe thật vô đọng. Nhìn lên đồng hồ chỉ đúng 1h, anh nhếch miệng nói vào bộ đàm:
-Xông vào đi!
Ngay lập tức, hai lối thoát điểm của quán bar đều mở toang ra. Những người mặc quân phục đen từ đầu đến chân, bên ngực gài huy hiệu N vàng vọt, họ như một đoàn quân, nhanh chóng bao vây tất cả mọi người rồi bắt đầu trói người lại. Một số vì quá ngạc nhiên không biết bị còng một số lại “nhanh” hơn chút biết vùng vằng nhưng kết quả thảm hại bị các tên trong trang phục đen đánh cho bầm dập. Đây chính là một trong những quy tắc vàng của N: Không nhân nhượng, không tha thứ, không tình người.
Trong số những kẻ đang nháo nhào lên, riêng mình Nghĩa Khang đứng lặng trong đám đông, không biết từ đâu với được trai rượu tu ừng ực, đến khi cạn rượu, người trong bar bị bắt gần hết,Nghĩa Khang mới hét lớn:
-NÀO! MUỐN BẮT TÔI MÀ! XÔNG VÀO ĐI! MẸ KIẾP!!!
Đáp lại lời mời chục tên bộ đen lao vào bắt giữ Nghĩa Khang. Cứ tưởng hắn say đến không biết trời đất, ai ngờ rượu vào người hắn như nước tăng lực trong cuộc chạy thi.Nghĩa Khang ra đòn chuẩn xác, đầy nội lực, trúng tên nào lập tức phun máu mà lăn vật ra đấy.
Nguyệt Phong đứng trên tầng thưởng thức kịch hay, tay lại nạp đạn cho khẩu súng dài màu... trắng. Anh chờ đến khi Nghĩa Khang hạ gục chục tên cận vệ của mình mới ngắm bắn và
”Piu”
Một mũi kim bắn ngay vào cổ Nghĩa Khang khiến hắn ngấp thuốc tức thì, lập tức ngã gục.
Nguyệt Phong trên tầng quay lại ghế sofa thư thái uống rượu, vứt súng trắng sang một bên. Một chàng trai khác ngồi đối diện công tử hơn một chút nhưng giọng nói dịu dàng có chút chất vấn:
-Sao cậu biết sẽ cần dùng đến cái đó?
Dạ Vũ chỉ vào súng gây mê. Rồi lại đưa mắt nhìn Nguyệt Phong khá chầm chồ.
Nguyệt Phong nhún vai, đứng dậy:
-Đối với một con thú muốn bắt giữ cần làm theo cách dành cho thú vật.
Nguyệt Phong nói rồi rời khỏi phòng. Dạ Vũ vẫn ngồi im, xoa trán. Đầu óc anh muốn nổ tung lên. Anh là người “gợi ý” trả thù Kail nhưng cũng lại là người mang trọng trách ngăn cản chuyện đó... vì Mã Vy.
Hai tên mặc bộ đen ném không thương tiếc Nghĩa Khang xuống sàn đất lạnh, bẩn như quăng một bao tải rác. Xong xuôi phủi tay ra khỏi đó.
Đây chính là địa bàn của Nguyệt Phong chính là “hang ổ” của anh, anh dành riêng một nhà kho để đặc biệt tra tấn các loại tội phạm mà gây ảnh hướng trực tiếp đến anh, công việc hay gia đình. Lần này nạn nhân xấu số lại là Nghĩa Khang.
Những tên tay sai của Nothing luôn khiếp sợ chính cái nhà kho này. Nó không quá rộng, làm bằng gỗ, nhìn bên ngoài tồi tàn cũ kỹ, bên trong thì tan hoang lạnh gáy người. Còn chưa kể, ở trên tường vẫn còn vài vệt máu văng từ những “vụ” trước.
Nguyệt Phong bước vào trong, vẫn mặc bộ màu đen với áo da Prada cũng màu đen, khoác ngoài. Lý do tại sao anh mặc như vậy? Đơn giản là màu đen là màu duy nhất che khuất được màu đỏ của máu. Áo da lại chính là thứ duy nhật có thể gột sạch những vết máu có thể bắn lên người. Anh nhìn người đang nằm dưới đất mà khinh. Anh đã rất muốn giết con người này, từ rất lâu rồi. Người dám hạ nhục anh, dám cướp đi người con gái của anh, dám hại người con gái của anh.
Ra lệnh cho người dội nước lên người Nghĩa Khang, Nguyệt Phong lùi vài bước để không bị bắn vào người mình. Xét về khía cạnh nào thì dù cho anh có ý nghĩ như vậy thì anh vẫn rất biết kiểm soát, muốn giết nhưng không làm vội, tìm mọi chứng cứ buộc tội giày vò tâm lý rồi mới ra tay bắt cóc để kết liễu. Chẳng phải anh hoàn toàn tuân thủ phép tắc, hơn nữa còn tuân theo pháp luật. Đủ chứng cớ để xử tử người này.
Khụ khụ khụ.
Nghĩa Khang sau mấy gáo nước lạnh thì cũng sặc nước tỉnh dậy. Việc đâu tiên làm là nhìn quanh một lượt đầy cảnh giác.
Nguyệt Phong đứng dựa vào tường, tay đút túi quần, mặt cúi xuống để mặc những sợi tóc làm che khuất khuôn mặt hỗn độn cảm xúc của anh.
Nghĩa Khang cử động thử tay rồi bật cười, bị trói rồi.
Nghe thấy tiếng cười chán nản pha chút “biết thừa, không mấy hứng thú” của Nghĩa Khang, Nguyệt Phong đứng thẳng dậy, tiến đến quan sát đối phương rồi lạnh lùng nói:
-Mày còn muốn nói gì không?
Nghĩa Khang giả vẻ không hiểu:
-Tại sao lại là “còn”, mày làm như tao sắp chết vậy.
Nguyệt Phong nhếch miệng:
-Mày đủ thông minh để hiểu mà!
Nghĩa Khang “ồ” lên một tiếng rồi nói:
-Thế tại sao chúng ta không đấu một trận? Mày thua tao chết, tao thắng...mày chết.
Nực cười. Kể cả là Nguyệt Phong có thua thì rõ ràng đây là “lãnh thổ” của anh. Muốn anh chết... có thể nhưng muốn sống mà bước ra khỏi đây thì đúng là không thể.
Nguyệt Phong hất cằm về phía tên đàn em đang canh cửa đề phòng bất chắc ra hiệu cho hắn cởi trói Nghĩa Khang.
Vừa được cởi trói, dáng vẻ lộng hành của Nghĩa Khang lại lừng lững, hắn vẫn ngồi trên ghế, thư thả xoa xoa cổ tay đang đỏ dát vì dây thừng cứa vào. Nguyệt Phong vẫn kiên nhẫ đứng đợi, xem ra anh muốn Nghĩa Khang ra tay trước.
Muốn là có ngay, Nghĩa Khang nhìn nhất cử nhất động của Nguyệt Phong vừa bắt gặp ánh mắt lơ là một chút của Nguyệt Phong là lập tức bật dậy, xoay tư thế rất đẹp để lấy ghế, đập mạnh vào người Nguyệt Phong, quả thực là quá nhanh, Nguyệt Phong lập tức bị trúng, mặt khẽ nhăn lại vì đau nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ phong độ, tay nắm chặt đấm một cú móc hàm là Nghĩa Khang bật ngửa ra đằng sau. Hai hàm răng đập mạnh vào nhau, Nghĩa Khang đau điếng tưởng như muốn rụng hết sạch răng. Lồm cồm bò dậy, Nghĩa Khang nắn nắn quai hàm, thở hồng hộc từ chính cú đấm ấy phần đen tối nhất của con người Nghĩa Khang. Nguyệt Phong có chút đắc chí trong lòng như ngoài mặt vô cùng nghiêm túc. Thời gian như ngưng đọng lại giữa hai người con trai, hai người nhìn nhau đầy hận thù khiến không khí hạ nhiệt độ cực thấp ngay cả tên đàn em đáng ra là người sắt đá chẳng sợ gì, giết người không ghê tay cũng phải run người lùi thật sát vào cánh cửa sắt rỉ cũ. Hắn sợ như đứng gần một chút là sẽ phải chịu quả bom nổ chậm là 2 người đây.
1 giây... 2 giây... 3 giây...
Nghĩa Khang bất thình lình lao vào người Nguyệt Phong, thúc mạnh vào bụng anh, cả người lăn lóc dưới đất mà cụ thể là Nguyệt Phong đang yếu thế hơn bị Nghĩa Khang đấm tới tấp. Không phải anh không làm gì, cũng không phải anh chịu thua đơn giản anh đang cảm nhận nỗi đau mà bây giờ anh có thể cảm nhận được ngoài nhớ thương 1 người... sự đau dát làm anh tỉnh táo hơn phải nói là rất đã.
Đến khi miệng mũi Nguyệt Phong chảy ra một dòng màu đỏ tươi, Nghĩa Khang cũng vì kiệt sức mà thở hổn hển dừng tay. Lợi dụng lúc đối phương kiệt quệ, anh đập mạnh đầu mình vào Nghĩa Khang khiến hắn choáng váng đứng dậy,chưa nhận thức được gì thì bị Nguyệt Phong đấm tới tấp vào bụng đến hộc cả máu mồm, bị dồn vào thế bí, đầu óc không nghĩ ngợi được gì Nghĩa Khang chỉ còn biết chống cự theo bản năng nhưng không may việc đó lại chẳng giúp được gì, Nguyệt Phong đến lúc cao trào bật lên xoay một vòng trên không, chân đá vào má phải của Nghĩa Khang làm hắn ngã xuống sàn, không nhúc nhích nổi, chỉ còn hơi thở nặng nề và toàn thân đau đớn. Nguyệt Phong dừng lại, quệt vệt máu trên mũi rồi nhìn cái thân xác tat tơi của Nghĩa Khang, Nguyệt Phong rút từ đằng sau một khẩu súng đã được lắp sẵn phần giảm thanh.
Anh từ từ chĩa súng vào người Nghĩa Khang, miệng nhếch lên, đôi mắt Nguyệt Phong phủ một màu ảm đạm tất cả ký ức, cảm xúc từ lúc Nghĩa Khang bắt cóc Mã Vy đi lại ùa về, đau, nhục nhã, khinh bỉ tất cả dồn nén cho đến bây giờ là sự căm thù cực độ, Nguyệt Phong càng nghĩ, tay càng siết lại hơn, Nghĩa Khang cố mở to mắt, ánh mắt có chút van nài, giọng nói khản đặc:
-Tha cho tôi.
Nguyệt Phong cười đểu “tha” trong từ điển anh có từ đấy sao? Không bao giờ!
-Tôi sẽ không tha nhưng tôi sẽ để cậu làm một việc “ý nghĩa” nhất trước khi chết.
Nghĩa Khang hồ nghi,tên đàn em của Nguyệt Phong đưa hắn một tờ giấy rồi kính cẩn gập người lui đi, Nguyệt Phong cầm tờ giấy đọc một lượt, đến khi hài lòng rồi thì cúi xuống đưa cho Nghĩa Khang, giọng nói sắc lạnh chẳng có vẻ gì ép buộc nhưng lại có thể đả kích Nghĩa Khang dễ dàng:
-Ký vào đấy, cả tập đoàn của cậu sẽ chuyển nhượng cho tôi.
Nghĩa Khang gần như vò nát tờ giấy trắng, gắng sức gằn lên:
-Tôi không điên! Tôi sẽ không bao giờ ký̀ vào thứ này.
Nguyệt Phong như biết được câu trả lời sẽ như thế nên ung dung nghịch nghịch khẩu súng, mắt hơi ánh vẻ chêu đùa:
-Đằng nào cậu chẳng chết. Ít ra làm một việc trước khi chết thì may ra được lên “thiên đàng” đấy.
Nghĩa Khang vẫn nhất quyết không chịu, Nguyệt Phong đành chẳng còn cách nào khác ngoài ép ký, thứ tập đoàn của cậu ta, ít nhất sẽ giúp ích cho anh sau này, không phải anh đang trấn lột, anh thật sự đã từng đổ rất nhiều công sức, tiền bạc vào đó chính vì bố anh muốn, bây giờ anh đòi lại, thêm một chút lợi cũng chẳng hại gì cả.
Vẫn là tên tay sai chạy lon ton ra, cẩn thận nhâc ngón cái ́ cái của Nghĩa Khang vào thứ mực đỏ sóng sánh trong lọ thuỷ tinh nhỏ rồi lại ấn lên khoảng trắng trên bản nhượng tập đoàn. Xong xuôi, tên tay sai lấy lại tờ giấy, cẩn thân cất đi rồi nhanh chóng lui sang một bên.
Nguyệt Phong bây giờ mới tiến lại Nghĩa Khang, họng súng chĩa thẳng lên đầu Nghĩa Khang. Hắn còn đang ấm ức bị cướp tập đoàn mà không thể làm gì, bị hành động của Nguyệt Phong làm cho ngạc nhiên há hốc cả mồm các nơ ron thần kinh căng hết ra, mồ hôi bịn rịn trán. Nghĩa Khang lắp bắp, đề phòng nói:
-Mày.... mày đang làm cái quái gì đấy?
Nguyệt Phong cười ma mãnh, không trả lời, dí đầu súng vào đầu Nghĩa Khang mạnh hơn.
-Dừng lại đi!!! Không phải tao đã ký vào tờ giấy chết tiệt đấy rồi sao!!!
Nguyệt Phong bây giờ mới nói thành lời:
-Những gì mày làm không phải chỉ có thứ tài sản của mày bù đắp được, tao đã nói rồi giết người đền mạng.
Anh cũng chẳng biết từ đâu rút ra một con dao, rạch mạnh một bên tay Nghĩa Khang từ bả vai xuống khiến hắn kêu lên đau đớn, máu chảy ra, loang dần ra sàn nhà. Nghĩa Khang nghiến răng đau đớn, mắt long sòng sọc hận thù:
-Mày đang chơi đùa tao à?
Nguyệt Phong lại thản nhiên rạch thêm một vết dài trên má Nghĩa Khang khiến hắn ôm mặt đau đớn, ngã ra sàn quằn quại cuối cùng do thiếu máu mà ngước lên nhìn dáng người cao lớn của Nguyệt Phong van xin:
-Giết tôi đi, thà giết tôi đi!!!
Khuôn mặt chính là thứ kiếm ra tiền của hắn, khuôn mặt cũng chính là thứ hắn yêu nhất thế nên một khi khuôn mặt hắn bị huỷ hoại thì trên đời này chẳng còn gì ý nghĩa nữa.
Nguyệt Phong cười cợt, lắc đầu một tay cầm súng buông thỏng, một tay cầm dao kề cổ Nghĩa Khang làm da thịt hắn cứ từ từ ứa máu trong đau đớn.
-Kẻ yếu không có quyền lựa chọn cách để chết... nhớ chứ?
Nguyệt Phong nói nhỏ vào tai Nghĩa Khang dằn hai chữ cuối cho hắn nhớ lại. Nghĩa Khang bất giác rùng mình, con người này thật nhớ dai không những thế còn vô cùng đáng sợ, bây giờ hắn đã thấy, hắn đã sợ.
Chơi chán, Nguyệt Phong lần nữa nâng tầm súng lên chĩa vào đầu Nghĩa Khang đang nằm co ro dưới sàn, mạng sống chỉ còn như sợi chỉ,cắt là hết.
“Pằng”
Người Nghĩa Khang gồng cứng lên rồi giật giật vài cái, tắc thở. Hết. Mạng sống con người chỉ trong tích tắc vĩnh biệt tất cả.
Nguyệt Phong lạnh lùng ném súng xuống đất quay lưng rời khỏi nhà kho như chưa có chuyện gì, phần còn lại anh để đàn em tự xử còn bây giờ Nguyệt Phong chỉ muốn ngủ.
Ngồi lên xe, Nguyệt Phong nhắm mắt lại thở dài, tay day day thái dương mệt mỏi. Thật sự anh chẳng muốn làm những chuyện đó chút nào, vô cùng mệt mỏi nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hồi trước thôi, cả người anh như muốn nổ tung ra vì giận giữ, chi bằng giết Nghĩa Khang đi, kết thúc các cuộc săn đuổi đẫm máu của BE, kết thúc quá khứ bẩn thỉu của hắn và cũng kết thúc luôn mối hận của Nguyệt Phong với hắn.
Cuối cùng Nguyệt Phong cũng rũ bỏ suy nghĩ, dồ ga phóng vào trong màn đêm tĩnh mịch.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz