Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
ã Vy nằm in trên chiếc giường bệnh trắng toát. Thân hình mảnh nay lại thêm gầy gò. Khuôn mặt cô trắng bệch, kể cả lúc Nguyệt Phong truyền máu cho cô cũng không đủ nên sau khi mổ, bác sĩ đã cho cô truyền thêm một bịch máu nữa.
Nguyệt Phong kê ghế, ngồi xuống cạnh Mã Vy, bàn tay lạnh toát của anh áp lên trán Mã Vy. Anh đã làm gì thế này? Nguyệt Phong hối hận muốn chết đi được.
-Dạ Vũ anh về đi. Em sẽ trông Mã Vy.
Dạ Vũ đứng sau, không yên, để Nguyệt Phong trông? Tuyệt đối không được, chính Nguyệt Phong đã làm Mã Vy thành ra thế này còn muốn gì nữa:
-Cậu điên chắc? Cậu mới là người phải về đấy.
Nguyệt Phong không rời mắt khỏi Mã Vy, giọng nói bất lực:
-Dạ Vũ, em sẽ bù đắp cho Mã Vy mà, anh không hiểu cũng không sao, cứ coi như... em sẽ xây lại hình tượng trước mặt anh rể?
Dạ Vũ bật cười, thằng nhóc này suy nghĩ quá nhiều rồi. Ngừng một lúc, Dạ Vũ vừa lấy áo vest treo trên móc, vừa nói với Nguyệt Phong:
-Khỏi cần, anh đùa thôi, chỉ cần lấy lại công bằng cho Mã Vy là được rồi. Chăm sóc em gái anh tốt nhé.
Dạ Vũ mở cửa rời khỏi phòng.
Thoáng chốc chỉ còn Nguyệt Phong và Mã Vy.
Dành lại công bằng cho Mã Vy? Nguyệt Phong vén sợi tóc vương trên trán cô, một tay siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Mã Vy. Đương nhiên rồi, anh sẽ không để người con gái anh yêu chịu thiệt.
-1 tuần sau-
Mã Vy vẫn chưa tỉnh nhưng đang trên đà hồi phục, ít nhất thì bác sĩ Hải đã nói thế. Từ hôm đó, Nguyệt Phong không rời bệnh viện nửa bước trừ tầm chiều anh về thay đồ rồi lại khẩn trương đến bệnh viện, cứ như sợ chậm một bước sẽ có người đến bắt cóc Mã Vy đi mất. Nhưng thật ra, Nguyệt Phong luôn sợ rằng khi Mã Vy tỉnh dậy sẽ không có ai bên cạnh, không có cả anh nữa. Cũng vì thế mà khuôn mặt bảnh trai của anh cũng hốc hác hẳn đi. Thấy vậy nên bác sĩ “đau lòng” gọi cho Dạ Vũ đến thay. Dù gì thì anh cũng không thể nhìn thấy “tình yêu” của mình ốm được.
-Hầy, cậu về đi, ở đây một tuần rồi. Cẩn thận lại lăn đùng ra đấy.
Nguyệt Phong đang gật gù dựa người vào sofa góc phòng ngủ, nghe thấy vậy liền bật dậy, giật mình:
-Ơ...Anh đến đây làm gì?
Dạ Vũ bỏ túi hoa quả xuống, chẳng thèm trả lời câu hỏi của Nguyệt Phong mà thở dài:
-Em gái, bao giờ em mới dậy đây?
Nguyệt Phong tiến đến cạnh, chẳng nói gì, nhìn chăm chăm vào Mã Vy, phải anh cũng muốn hỏi bao giờ cô mới dậy? Bao giờ cô mới dậy để anh xin lỗi?
Dạ Vũ giờ mới nhớ đến mục đích chính đến đấy –cho Nguyệt Phong nghỉ ngơi hay nói đúng hơn là nghe lời bác sĩ Hải, lên tiếng:
-Phải rồi, Nguyệt Phong về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh muốn trông Mã Vy.
Nguyệt Phong cũng không muốn ngăn, anh ở đây cũng lâu rồi, nghỉ một chút thôi.
Nguyệt Phong rời khỏi phòng, định đi về nhà nhưng lời nói của Dạ Vũ lại vang lên trong đầu anh: “ Lấy lại công bằng cho Mã Vy...”
Rẽ chân về hướng quầy lế tân, Nguyệt Phong lấy lại sự ngạo mạn, lạnh lùng của mình:
-Cho hỏi, bệnh nhân phòng 108 đã xuất viện chưa?
Cô y tá vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc của anh lại đeo thêm sự lạnh lùng, lập tức siêu lòng, mặt ửng hồng lên, nói nhẹ hết mực:
-Vâng anh chờ chút.
Gõ gõ bàn phím, cô y tá thông báo ngay kết quả:
-Anh đang hỏi tìm bệnh nhân Cao Hạnh Trang đúng không ạ?
Nguyệt Phong chán chả buồn nhìn vào đối phương nghịch nghịch đám kẹp trong bát thuỷ tinh trong suốt “ừ” một tiếng lạnh nhạt.
Cô y tá hơi cau mày hụt hẵng, dẩu môi:
-Bệnh nhân xuất viện được mấy hôm rồi.
Nguyệt Phong cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, nhếch môi:
-Cảm ơn.
Ngất. Y tá phải gắng bám vào thành bàn mới không nhảy cẫng lên vì 1 câu vừa rồi.
Quả nhiên sức hút của Nguyệt Phong dù sức cùng lực kiệt vẫn cực kỳ hấp dẫn.
Ngồi vào trong xe, Nguyệt Phong lập tức nhăn mặt, trách móc:
-Chẳng phải tôi bảo đổi xe sao?
Bác tài xế ở trên vừa nghe tiếng Nguyệt Phong đã xanh mặt lại, lắp bắp:
-Ờm... ờ... Chủ tịch... Chủ tịch đã lấy xe đó đi rồi ạ.
Nguyệt Phong hừ lạnh rồi ra lệnh cho xe về nhà, Nguyệt Phong quyết định ình nghỉ một hôm. Ngày mai còń rất nhiều việc để làm.
-ngày mới-
“tít...tít...tít tít tít...”
Tiếng đồng hồ báo thức kêu inh cả phòng Nguyệt Phong. Anh từ từ ngồi dậy, mắt nhăn lại vì nắng chói vào phòng. Lâu rồi mới ngủ một giấc đã thế này thực sự muốn ngủ nữa quá. Nhưng hôm nay anh phải đến tập đoàn làm việc, ông Victor về đồng nghĩa với việc phải ở văn phòng bất kể lúc nào.
Vừa mở cửa vào văn phòng, Nguyệt Phong đã suýt rơi tim, ông Victor đang thư thái ngồi trên ghế “chủ tịch” của anh, và...uống trà.
Nguyệt Phong chỉnh lại trang phục, đứng trướ bàn làm việc của mình, nghiên người 45* chào bố:
-Chào chủ tịch, hôm nay chủ tịch đến có việc gì không ạ?
Ông Victor đặt tờ báo xuống mỉm cười hài lòng nhìn con trai. Gọi ông là “Chủ tịch” khi ở tập đoàn là điều đầu tiên ông dậy cho con trai mình khi Nguyệt Phong mới bước vào thế giới tài chính – kinh doanh. Giọng ông Victor vang lên trầm trầm:
-Ừm, rảnh quá sang chơi thôi. Mọi việc dạo này thế nào?
Nguyệt Phong quá quen với kiểu nói chuyện vô tư mà không nghĩ đến suy nghĩ người khác nên trả lời nhanh:
-Vẫn tốt, chủ tịch có thể yên tâm về rồi.
Ông Victor lại nhấp một ngụm trà, ngả lưng về phía sau,cười nói. Thật sự ông chưa biết gì về tin Mã Vy cả thế nên có lẽ ông đang rất vui:
-Ta không về đâu, con làm gì thì làm đi. Hôm nay ta sẽ giữ vị trí này một ngày.
Nguyệt Phong khẽ cười, thật là, rảnh quá nên đi chiếm việc người khác chỉ có thể là bố anh.Nguyệt Phong lại cười, nụ cười hiểm. Càng tốt có người thay thế vị trí, đỡ phải lo làm việc, bây giờ đi tìm Hạnh Trang được rồi.
Nguyệt Phong lại cúi người chào, rời khỏi văn phòng:
-Vậy xin phép chủ tịch.
Nguyệt Phong vừa ra thì ông Victor đã sa sẩm mặt mày, tức tối đập bàn:
-Cái thằng ranh này, con dâu gặp chuyện cũng không thèm nói với mình lại còn coi như không có gì chứ. Đúng là tức chết mà.
Nhưng mà rồi ông bình tĩnh lại, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ to đùng, nhìn xuống toàn cảnh thành phố suy nghĩ đăm chiêu.
Nguyệt Phong đứng ngoài toà nhà cao ốc, bấm số điện thoại rồi gọi. Đối phương không để anh chờ lâu sau hai tiếng tút đã nhấc máy, giọng nói vui mừng thấy rõ:
-Nguyệt Phong, bây giờ em mới nhớ ra em sao?
Nguyệt Phong chưng hửng, không còn lấy một chút thân thiết như những ngày ở viện:
-Tôi muốn gặp cô. Nhà hàng Rose, 15 phút nữa.
Dập máy. Nguyệt Phong không để Hạnh Trang nói một câu nào nữa. Tuyệt tình và dứt khoát, đấy vốn là bản chất của anh. Nhưng cũng chính vì nó mà anh làm tổn thương Mã Vy nhưng lần này anh đã tính toàn kỹ hơn.
Trước khi Nguyệt Phong đến chỗ hẹn, anh tranh thủ qua thăm Mã Vy mang theo cả một bó hoa hồng trắng, đơn giản, trong sáng như chính cô.
“Cạch”
Nguyệt Phong bước vào, nhìn khắp phòng, có lẽ Dạ Vũ đi lấy nước nên chỉ có Mã Vy vẫn nằm im trên giường. Nguyệt Phong tiến đến, lấy một bình hoa, đổ nước vào nửa lọ, rồi cắm hoa của mình vào đặt trên ngay đầu giường Mã Vy. Nhưng lập tức dừng động tác lại trên đó cũng là một bó hoa to nhưng là hoa cẩm chướng, trên đó còn có một tấm thiệp của người gửi, không ngần ngại giở nó ra. Dòng chữ cứng cáp, to đùng mà theo Nguyệt Phong là xấu xí giống một đứa tiểu học viết, ghi: “Chóng khoẻ lại nhẹ, NK.”
“NK?” Tưởng ra vẻ thần bí là hay sao? Nguyệt PHong cười khấy rồi, cầm nguyên bình hoa lên, thay vào đó bình hoa của mình, mang hoa của Nghĩa Khang ra ngoài, đập choang cái và nằm gọn lọn trong thùng rác.
Nguyệt Phong định vào nữa nhưng xem ra thời gian không cho phép nên nhanh chóng rời bệnh viện đến nhà hàng Rose.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz