One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
áng hôm sau thức dậy, Mã Vy chẳng thấy Nguyệt Phong đâu cả, chạy sang phòng anh thì bị người hầu chặn lại, nói là cậu chủ không cho ai vào phòng. Mã Vy bực mình ghắt lên ngoài phòng đủ kiểu để vào mà vẫn không được, bực mình quay ngoắt đi, ra ngoài vườn. Nguyệt Phong làm cái gì mà không cho cô vào chứ? Hay lại ốm rồi không cho cô vào? Mã Vy nhớ lại tối qua nằm cạnh anh mà nóng ơi là nóng.
Ngước mắt lên trên tầng 2 Mã Vy khẽ cười nham hiểm, chạy ra xa lấy đà rồi trèo lên bậu cửa sổ phòng Nguyệt Phong đang mở.
“Á”
“Bịch”
Mã Vy ngồi trên cửa sổ, mất đà ngã lộn vào. Nhưng lạ là chẳng thấy Nguyệt Phong đâu cả. Cả căn phòng ngủ trống trơn. Mã Vy loay hoay tìm anh mãi, mới giật mình thấy tiếng nói sau cánh cửa gỗ mà Mã Vy cứ tưởng tủ quần áo =.=.
-Anh Phong, anh không sao chứ? Có phải tại em mà anh thế này không? Em xin lỗi.Cũng chỉ là em nghĩ cho con thôi.
Mã Vy đứng ngoài chau mày nghe kỹ hơn, hình như là giọng Hạnh Trang.Nhưng cô ta nói gì về con cái cơ?
-Nói đủ chưa? Về đi.
-Nhưng...
-Không nhưng đi về.
-Được rồi. Em về. Anh đừng suy nghĩ vè việc em mang bầu nữa. Em chỉ cần trách nghiệm của anh thôi.
Mã Vy bàng hoàng đứng lùi lại mấy bước khỏi cánh cửa. Tất cả những gì cô vừa nghe được là thật? Nguyệt Phong... có con với Hạnh Trang? Nhưng làm sao?
“Cạch”
Cửa phòng mở ra, Mã Vy vẫn đang đứng đấy, giật mình, nhanh chân lùi lại quay ra chỗ khác như chưa nghe thấy gì. Thấy Hạnh Trang đang dừng lại động tác ngạc nhiên nhìn cô thì Mã Vy mới cười, đánh trống lảng:
-A ha, chị đến chơi ạ?
Hạnh Trang hứ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, lúc đi qua người Mã Vy cố tính va vào cô doạ dẫm.
Mã Vy xoa xoa vai trái, nhún nhường đứng gọn vào. Trong đầu còn lảng vảng đoạn hội thoại kia. Thời gian cô đi đã có những chuyện gì sảy ra? Nguyệt Phong chưa bao giờ dễ dãi thế cả, nhưng sao? Mã Vy lắc đầu lia lia không muốn tin, cũng có thể không phải thật, chưa có bằng chứng gì cả mà, ví dụ như giấy khám thai chẳng hạn. Nhưng sao Nguyệt Phong lại không phản đối hay thế nào? Mã Vy chỉ nghe thấy đuổi Hạnh Trang về thôi?
-Mã Vy? Sao em vào được?
Nguyệt Phong bước ra từ phòng làm việc của mình, thấy Mã Vy mà ngạc nhiên.
Mã Vy ngắt dòng suy nghĩ, ú ớ trả lời anh:
-Em trèo cửa sổ ý mà.
Chẳng để ý đến thái độ Nguyệt Phong đang sock, cố gắng tự nhiên như thể chưa nghe thấy chuyện gì, đưa tay sờ trán anh, hỏi thăm:
-À mà anh ốm à? Nóng thế này cơ mà? Anh nghỉ đi.
Mã Vy định quay ra ngoài thì bị Nguyệt Phong giữ lại:
-Vừa nãy, em có nghe thấy gì không?
Mã Vy tròm mắt nhìn anh theo kiểu cực kỳ ngây thơ không biết gì hết:
-Nghe gì cơ?
Anh thở phào, chui vào chăn ấm nhìn cô nũng nịu:
-Mã Vy, anh đói.
Bó tay, cô quay lưng gọi người hầu mang đồ vào cho anh:
-Đói thì ăn đi kìa.
Đồ ăn bưng bê tận miệng rồi mà anh vẫn chẳng thấy động thìa đũa gì cả, lại còn nhìn Mã Vy nữa.
-Đút cho anh đi.
Kèm theo câu nói là cái nghiêng đầu đáng yêu đến Mã Vy đứng đấy kìm lòng mãi mới không chạy đến véo má anh, hôn chùn chụt.
Chần chừ tiến lại, ngồi xuống bên giường anh, cầm thìa cháo trong tay, thổi nhẹ rồi đút cho anh...
Lần 1:
-Á! Nóng quá giết anh à?
Lần 2:
“Phù phù phù”
-Ây! Con bé này bắt hết lên cháo lên mặt anh rồi.
Lần 3:
-Mãi mới được là thế nào? Tiếp đi.
Cứ thế Mã Vy tiếp tục bón cho Nguyệt Phong, anh mà có quát ầm lên thì cũng chỉ lẳng lặng rồi sửa, hôm nay Mã Vy không còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa. Còn chưa rõ chuyện Hạnh Trang thì Mã Vy chưa yên được.
-1 tiếng đồng hồ trôi qua-
Mã Vy đặt bát xuống nhanh chóng rời khỏi phòng:
-Xong rồi, anh ngủ đi. Em đi có việc tý.
-Việc gì?
-Giúp Kim My thôi.
Đóng chặt cửa lại, Mã Vy hít thở sâu rồi rút điện thoại ra, tra được số Hạnh Trang mới run run gọi.
“Tít.... Tít...”
-Alo? Ai đấy?
Sau cả một đống tiếng tít dài Hạnh Trang mới chịu cầm máy. Mã Vy lúc đầu im lặng không nói được gì nhưng lúc sau cũng vào thẳng vấn đề:
-Em là Mã Vy đây. Chúng ta có thể gặp nhau được không? Em có chuyện muốn hỏi chị.
Hạnh Trang ngạc nhiên, con oắt này cũng có ngày chủ động gọi mình à? Được thế phải lên giọng:
-Được rồi, nhưng mà tôi không rảnh đến tập đoàn họ Cao đi, lên tầng 17.
Hạnh Trang nói xong lập tức tắt máy không để Mã Vy hỏi gì.
Mã Vy đầu dây kia thì vẫn còn đang lớ ngớ, tập đoàn họ Cao ở đâu? Nhỡ là lừa thì sao? Ôi đúng là đau đầu cô ghét nhất mình phải đi gặp người khác, cực kỳ rắc rối.
Cô ngồi vào xe, lễ phép nói với người lái xe già:
-Bác đưa cháu đến tập đoàn họ Cao nhé? À cũng không cần báo cáo với Nguyệt Phong đâu, anh ý biết rồi. (quân lừa lọc >.-Ơ... ừm.
Trong căn biệt thự trắng, Kim My nằm giữa cả “rừng” hoa. Chóng hết cả mặt mà không biết chọn hoa nào cho đúng sở thích, cơ bản cô thích bảy sắc cầu vồng còn Dạ Vũ... lại chỉ thích những hoa có màu thanh lịch, đơn giản nhưng quý phái. Thế nên bây giờ Kim My mới ngồi giữa trăm loại hoa, cạnh vài người thiết kế và tư vấn nhưng chẳng ăn thua. Định gọi cho cô bạn thân mà chẳng bắt máy. Ngày kia thôi là cưới rồi mà sao chẳng đâu vào đâu?
-Huhuhuuhu.......Woa woa.... hhuhuh... hic....
Kim My bí quá bật khóc. Dạo này đang nghén nên cảm xúc cũng lộn xộn lúc vui lúc buồn bất chợt,càng ngày càng dễ xúc động, cực kỳ nhạy cảm.
Dạ Vũ đang ngồi trong phòng làm việc mà giật cả mình chạy vào, thấy Kim My khóc bù lu bù loa lên Dạ Vũ càng hoảng hơn:
-Em làm sao mà khóc?
Kim My lắc đầu, nói đứt quãng:
-Em...không....hic....trọn được hoa nào cả...huhuhuh...
Dạ Vũ muốn ngã ngửa, haiz nhưng biết làm sao... bà bầu mà. Chỉ còn cách nịnh hót thôi chứ không như lần trước, anh chưa biết bà bầu thường nhảy cảm thế là mắng Kim My, cuối cùng bị cô giận dỗi, tụt quần trước toàn thể nhân viên trong tập đoàn Lưu Thị. Nhớ lại mà mất mặt vô cùng.
-Không sao, anh biết rồi để tối anh giúp em bây giờ, ra vườn ăn kem nhé.
Nín. Kim My gật đầu lia lịa, dung dăng dung dẻ theo anh như con nít. Dạ Vũ quay qua nhìn Kim My mà ngán ngẩm cười buồn, về sau còn có con nữa sẽ thế nào? Khuôn mặt bảnh trai của anh sẽ phai dần theo năm tháng mất.
Tầng 17, toà cao ốc của họ Cao.
-Xin mời tiểu thư.
Mã VY theo chỉ dẫn của nhân viên toà cao ốc, đi thẳng lên phòng hẹn mà Hạnh Trang hẹn.
-Đến rồi thì ngồi đi.
Hạnh Trang thư thái ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi bánh ngọt socolate trông cực kỳ béo ngậy. Mã Vy căng thẳng ngôi xuống. Im lặng quan sát, rồi rút ra kết luận.... giống hệt Kim My nhà mình, tức là... có thai thật.
-Chị đang có bầu?
Hạnh Trang suýt sặc, ai lại hỏi thẳng thế? Chẳng nhẽ cô tăng cần nhiều như thế? Ngó nghiêng tay bụng, tất cả đều trong tầm kiểm soát mà. Nghi ngờ hỏi lại Mã Vy:
-Sao cô biết?
Mã Vy ngỡ ngàng thế rõ rồi, cô ta có bầu, chỉ còn 1 việc nữa, với ai mà không đúng ra là có liên quan đến Nguyệt Phong không.
-Ờ, em chỉ đoán thôi.
Hạnh Trang khó khăn rời chiếc bánh, nhìn thẳng vào Mã Vy, đôi mắt loé lên tia tinh ranh:
-Tôi hiểu rồi, cô đến hỏi con ai đúng không? Thật ra cái này không liên quan đến cô thì phải. Trừ khi...
Mã Vy thót tim với cái từ “trừ khi” của Hạnh Trang liền hỏi dồn dập:
-Trừ khi làm sao? Chị... nói đi.
Hạnh Trang bật cười. Giọng bí hiểm, thì thầm:
-Mọi chuyện sẽ chỉ liên quan đến cô, trừ khi đó là con Nguyệt Phong.
Mã Vy đánh rơi một nhịp thở, mắt hau háu nhìn cô pha lẫn sợ hãi. Nếu thế thật thì... không phải Mã Vy sẽ phải “nhường” lại Nguyệt Phong cho Hạnh Trang bởi vì giữa họ đã rằng buộc “cốt nhục”?Cô sẽ lại đau, lại rời xa anh nhưng lần này sẽ không quay lại được? Mã Vy vã mồ hôi hột, thật sự cô không chịu nổi cảnh tượng xa Nguyệt Phong. Rất buồn, rất nhớ và rất đau nhưng lại không làm được gì, không được nhìn anh, không gì hết. Mỗi người sẽ chẳng còn kiên quan đến nhau nữa.
Hạnh Trang đắc ý nhìn bộ dạng Mã Vy mà cố kìm nén để không chế giếu cô.
Mã Vy bình tĩnh lại chút, hỏi Hạnh Trang:
-Thế, có phải không?
Hạnh Trang cười lấp lửng:
-Không nói được nhưng tờ giấy khám thai của tháng tới sẽ được chuyển đến cùng DNA thôi. Lúc đấy cô biết cũng được mà. Cũng dọn dần cũng được. “Trẻ con” không nói dối đâu.
Xoa xoa bụng mình Hạnh Trang cười. Mã Vy nhìn xuống tay cô ta mà tay cứ run run. Cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt rồi phải rời khỏi đây thôi.
-Xin lỗi... em... khụ khụ khụ.
Mã Vy vừa cúi chào vừa ho khù khụ chạy khỏi phòng.
Hạnh Trang còn lại trong phòng rời tay khỏi bụng, tay vẩy vẩy như vừa động vào thứ tởm lợn nào đó, mặt nhăn lại lại, nhưng vẫn nở nụ cười hiểm độc:
-Chỉ là công cụ thôi, “mượn” để dành lại hạnh phúc thôi.
Nhìn xuống bụng mình đang ngày ngày có sinh linh phát triển mà Hạnh Trang nhìn như thể đống rẻ rách, nói với “con mình”:
-Mẹ mượn con nhé, rồi nhanh chóng con sẽ được lên “thiên đàng” thôi.Hahahaha.
Điệu cười hiểm ác, cười như trong xót xa.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz