Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
au ngày hôm đấy, Mã Vy cố tránh mặt, không gặp Nguyệt Phong. Cả một tuần trôi qua, không liên lạc, không nhìn mặt, không tiếp xúc nói chung là tách ly hoàn toàn. Mã Vy dường như cố thản nhiên trước nó, mặc dù nhớ cái bản mặt cau có, lạnh lùng đấy nhưng nhớ lại lúc Hạnh Trang hôn Nguyệt Phong, Mã Vy cực kỳ... GHEN.
Nguyệt Phong thì ngày ngày vẫn cố liên lạc với cô đủ mọi cách. Lúc đầu cũng nghĩ chỉ là cô cần một mình vài ngày, ai ngờ đến cả hợp đồng phát triển làm ăn Đông Du cũng là nhờ Dạ Vũ mang đến. Và Mã Vy chính thức trở thành chủ tịch Đông Du, không hỏi han hay nói với anh một câu.
-Dạ Vũ, Mã Vy đâu?
Nguyệt Phong ngồi xuống sofa màu kem trong phòng làm việc của Dạ Vũ nghiêng đầu hỏi.
Dạ Vũ đang viết lách gì đó trên máy, mắt gián chặt, đôi môi nở nụ cười đểu vô cùng:
-Nó đi làm rồi. Suốt ngày đi làm. À mà...
Dạ Vũ nhìn Nguyệt Phong nhoáng cái rồi thôi tiếp tục gõ gõ tanh tách trên bàn phím. Nguyệt Phong híp mắt nhìn nghi ngờ:
-À mà gì?
Dạ Vũ chối:
-Không, không có gì.
Nguyệt Phong lại nhoài người, tay để sau gáy, nhắm mắt chán nản, giọng nghiêm túc mà pha chút buồn:
-Nhớ Mã Vy quá!
Dạ Vũ tủm tỉm cười, khích đểu:
-Nhớ gì? Đi với em chân dài là hết nhớ ngay mà. Ha ha.
Nguyệt Phong mở choàng mắt, tiến đến chỗ bàn Dạ Vũ đang làm việc mà đập rầm một cái, mắt lừ lừ:
-Anh nói gì? Anh biết thừa tôi chỉ yêu Mã Vy mà.
Dạ Vũ cau mày cũng đứng dậy, hai người đẹp trai đến mức lung linh, lỗng lậy, nhìn nhau với mắt toé lửa, một bên là bảo vệ cho hạnh phúc em gái, một bên là bảo vệ cho tình yêu trong sạch. Dạ Vũ đẩy gọng kính, nói:
-Thế nói đi. Rốt cuộc tại sao lại có quan hệ với Hạnh Trang như thế? Lại còn hôn cô ta nữa.
-Quan hệ là do mẹ tôi sắp đặt còn tại sao cô ta hôn tôi thì.... ANH ĐI MÀ HỎI CON ĐIÊN ĐẤY Ý!
Nguyệt Phong giựt chiếc áo khoác da Boss, đi khỏi phòng, trong lòng vẫn hừng hực bực tức.
Dạ Vũ mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế, chân di di cho ghế xoay qua, xoay lại, tay vẫn day trán mệt mỏi. Mã Vy dạo này cứ lao đầu vào làm việc, đã gầy còn gầy hơn, bệnh càng ngày càng nhiều. Dạ Vũ có đi hỏi bác sĩ, ông nói nếu nặng nữa sẽ ảnh hưởng đến tim. Anh thật chẳng biết khuyên cô thế nào nữa.
“Ting ting”
Dạ Vũ lười biếng với lấy chiếc iphone đang sạc dở ra xem tin nhắn:
“Xin trân trọng mời thiếu gia Dạ Vũ đến mừng tiệc cùng Cao gia tại đường X, biệt thự Vàng.”
Dạ Vũ bỗng mỉm cười, gọi điện cho vợ nhỏ, dàn dựng kế hoạch:
-Kim My, tối nay chúng ta đi tiệc nhà họ Cao nhé.
-Oki.
-Còn nữa.
-Gì thế?
-Em phải nghĩ cách gắn 2 bọn họ, tách 2 người kia.
-Hô hô hô. Tìm đúng địa chỉ rồi. Có ngay có ngay... thế này nhé..... rồi.... thế là.... hay không?
Dạ Vũ nghe mà thầm khen lấy đúng vợ, vừa gật đầu, vừa hết miệng tán thưởng. Kim My bên kia nghe mà muốn chảy cả tay, nở mũi, sướng rơn:
-Hô hô hô, em mà lị. Hô hô hô.
Kim My cười một tràng cười khả ố vang cả phòng làm cả Dạ Vũ hơi nổi da gà trước cái điệu cười đấy. Chào rồi tắt máy.
Trong căn biệt thự sọc xanh – trắng, Nguyệt Phong nằm dài trên ghế, cả bộ sơ-mi trắng, quần skinni trắng cùng thêm ánh nắng chiều tà hắt vào chẳng khác nào thiên sứ giáng trần, mọi nét đẹp trên khuôn mặt anh hoàn hảo như thể lấp lánh được. Hạnh Trang đứng đó, há hốc mồm nhìn anh. Đến khi anh lên tiếng mới giật mình cúi mặt ngượng ngịu:
-Muốn gì?
Hanh Trang tiến lại gần, đưa anh một tấm thiệp xanh tao nhã, giọng mời gọi:
-Hôm nay nhà em có tiệc thường niên, anh... đến nhé? Đi cùng em có được không?
Hạnh Trang không dám cư xử mạnh bạo như lần trước nữa, Nguyệt Phong đã hack hết sạch tiền trong tài khoản của cô làm cô phải cúi mặt vay tiền bố mình thật nhục nhã.
Nguyệt Phong chẳng thèm nhìn, vứt xuống đất, đôi mắt vẫn nhắm nghiền:
-Biết rồi. Nhưng anh không đi cùng em.
Hạnh Trang tiu nghỉu như mèo cụp đuôi, “dạ” một tiếng rồi đi ra xe đến tiệc trước.
-Cô ta đi chưa?
Bà quản gia từ đâu bước ra trả lời câu hỏi của Nguyệt Phong:
-Đi rồi ạ, câu chủ yên tâm.
Nguyệt Phong nghe thế liền bật dậy, lau nhẹ mồ hôi trên trán, đi đến phòng mình thay quần áo. Anh muốn trông mình thật... đáng sợ khi Hạnh Trang để cô biết điều mà tránh xa anh ra. Xem ra cũng có tác dụng.
Toà cao ốc cao vót, tất cả đều bao bọc là kính xanh xanh cách nhiệt và cách âm. Mã Vy ngồi trên chiếc ghế chủ tích, tay sắp xếp lại các tập hồ sơ mà thở phào, hôm nay đúng là bận rộn, đúng là chỉ cần sau khi ký xong hợp đồng phát triển tập đoàn thì ai ai đều biết đến, bắt tay làm ăn như nước lũ làm Mã Vy một tay không xoay hết, phải nhờ hết cả vào trợ lý sắp xếp lịch mà làm dần dần.
Tất nhiên trong công ty ngoài trợ lý ra thì mọi người vẫn có người coi thường khả năng làm việc của cô bởi nhìn mặt cô non choẹt, chưa từng xuất hiện trên mặt báo thị trường. Số còn lại một là ngạc nhiên hai là ngưỡng mộ. Nhiều anh chàng các tập đoàn hoặc ngay cả trong tập đoàn cố cầm cưa tán đổ (xấu hết cả lũ ^^) nhưng lạ là toàn bị trợ lý xử lẹ không để tên nào tiếp cận Mã Vy. (Người của Nguyệt Phong mà lại).
Cánh cửa kính mở ra, người trợ lý chậm rãi bước vào, hai tay lễ phép đưa cho Mã Vy tấm thiệp xanh sang trọng, nói:
-Bên họ Cao mời chủ tịch đến bữa tiệc thường niên của họ ạ.
Mã Vy gật đầu cho trợ lý lui rồi giở ra xem tấm thiệp, khá ngạc nhiên vì có tên “Cao Hạnh Trang” ở đó rồi cô thở dài, coi như là công việc vậy, phải đến thôi.
Nắm chặt lấy tấm thiệp Mã Vy khẽ cau mày, vết thương trên tay cô lại gỉ máu, một tuần rồi mà không tài nào lành được, cứ khô máu đi được thì Mã Vy lại làm cái gì đó cho vết thương toạc ra, tiếp tục chảy máu.
Từ từ đứng dậy, Mã Vy nắm chặt tay lại cầm máu rồi xuống xe. Cô phải chuẩn bị trước khi đến những nơi sang trong thế chứ.
-Chấn Thiếu gia, mời ngài đi theo lối này.
Bữa tiệc tổ chức ở vườn nhà họ Cao, khu vườn rộng rãi gần như một cánh đồng đầy cỏ và cây không. Bữa tiệc trang trí rất đẹp, ở giữa là đài phun nước hình nàng tiên cá nâng hòn ngọc, từ đó phun nước lên, xung quanh các vòi nước lại tưới thêm vào nàng tiên cá. Đèn được trăng sáng chưng khu vườn, bỗng chốc mọi thứ chở nên sang trọng lạ thường. Những bàn tròn, cao cao nhưng nhỏ nhắn cứ đặt so le nhau, nhìn rất đều. Có một bục chính, nơi đó có nam ca sĩ ăn mặc đầy hạt cườm “nổi bật” khắp sân khấu. Nhưng phải nói, giọng nói không hề tệ, trầm ấm lạ thường.
Nguyệt Phong bước ngay đến bàn Dạ Vũ với Kim My đang đứng, bắt chuyện:
-Mã Vy không đến à?
Dạ Vũ tủm tỉm cười nhìn ra một phía, Kim My cũng cười, chỉ tay về phía đó nhắc:
-Vợ anh kia kìa, đang tìm đối tác đấy. Giỏi giang chưa?
Nguyệt Phong nhanh chóng lia ánh mắt về phía đó, người mất mấy giây si dại. Mã Vy hôm nay rất đẹp, rất nổi bật. Cô cười nụ cười thánh thiện, chiếc váy xanh dương đậm, ôm lấy người cô, chân váy đến đầu gối, xung quanh là ren màu xanh nhạt hơn. Màu xanh càng làm tăng độ trắng của Mã Vy lên, không son phấn, không loè loẹt, trông cô hệt nàng công chúa vô cùng baby.
Ngắm mãi đến khi phát hiện ra chiếc váy khá hở, anh liền tiến đến, chòng tay qua eo cô, nhìn hai người kia, lạnh lùng chào:
-Xin chào hai vị.
Quý ông đĩnh đạc, đầu tóc đã hơi bạc màu cau mày:
-Cậu chẳng phải là Chấn thiếu gia sao?
Nguyệt Phong khẽ gật đầu, nhếch môi cười nửa miệng. Mã Vy vẫn đứng đấy, từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, anh dám trắng trợn cướp “đối tác” làm ăn của cô trong khi chỉ nhờ cái tên “Chấn thiếu gia”chả bù cho cô đứng đến muốn gẫy cả chân mới qua được bàn “giới thiệu, làm quen”. Mã Vy cười ngượng ngịu, nói nhẹ:
-Xin phép hai vị.
Mã Vy kéo mạnh tay Nguyệt Phong ra một chỗ, gắt gỏng:
-Anh làm gì ở đây?
Nguyệt Phong hai tay đút túi quần nửa cười nửa không, dửng dưng đáp:
-Ở đây thì sao?
Mã Vy lại cau mày, hai tay chống nạnh, vẻ đanh đá đến dễ thương:
-Em nói rồi, em không muốn nói chuyện cơ mà. Hứ.
Nguyệt Phong lúc này mời vứt bộ mặt dửng dưng đi, lấy tay nâng cằm cô lên, hôn nhẹ. Đôi mắt nhìn cô say đắm, giọng khàn khàn:
-Mã Vy hôm nay em đẹp lắm.
Mã Vy đỏ mặt, tinh thần chẳng còn mà giận dỗi nữa. Định nói gì lại bị người khác chặn họng. Người khác chính xác là tận hai người:
-Anh Phong! / -Mã Vy em cũng đến à?
Hạnh Trang tiến đến từ một phía, Nghĩa Khang tiến đến từ phía khác. Mã Vy giật mình nhìn Hạnh Trang rồi hơi run người khi thấy Nghĩa Khang. Cả một khoảng thời gian rồi cô chưa gặp hắn. Hắn vẫn chẳng thay đổi là mấy, mà có cô cũng chẳng quan tâm, bây giờ cô quan tâm là hắn có tự dưng giở súng phát bắn đoàng hoặc là có ngừi từ xa ngắm tim Nguyệt Phong mà bắn. Mã Vy vừa nghĩ mà trán đã óng mồ hôi lấm tấm. Nghĩa Khang tiến đến nhìn bộ mặt tái nhợt của Mã Vy mà giật mình,xoa tay lên má Mã Vy xót xa:
-Mã Vy, em mệt à?
Lập tức Nguyệt Phong giật tay Nghĩa Khang khỏi Mã Vy, giọng hằm hè như thể đang bảo vệ con mình (cái này tại tác giả bí quá >.-Đừng có động vào vợ tôi.
Câu nói của Nguyệt Phong làm cả hai người con gái đứng đó nhất loạt không thể không sock, Hạnh Trang còn cô vớt vát, không tin vào tai mình, còn muốn hạ danh dự của Mã Vy:
-Nguyệt Phong anh nhầm à? Em là vợ anh cơ mà? Con bé này sao xứng vợ anh chứ? Nó còn cặp kè với trai kìa.
Lần này thì cả hai chàng trai đều nhìn Mã Vy bằng đôi mắt toé lửa. Nghĩa Khang bao biện:
-Cô nói tôi là gì cơ? Trai á? Muốn chết à?
Nghĩa Khang cứ dứ dứ cú đấm ra làm Hạnh Trang giật mình lùi lại không dám ho he gì nữa.
Nguyệt Phong quay sang Nghĩa Khang:
-Muốn gì để sau nói, chúng tôi có việc rồi.
Lần nữa Nghĩa Khang lại vuột mất Mã Vy ngay trước mặt mà không làm được gì.
Nguyệt Phong đưa Mã Vy đến chỗ bàn Kim My đang ngẩn ngơ ăn vặt. Mình đi tìm Dạ Vũ.
-Nguyệt Phong đi đâu luẩn quẩn thế?
Đang tìm người cần tìm chẳng thấy đâu tự xưng xuất hiện, Nguyệt Phong giật bắn cả mình, rồi mới lấy lại phong độ:
-À, đang tìm anh đây. Đang định bảo anh là Hạnh Trang là con Cao tổng, thế nên bây giờ anh hiểu rồi chứ?
Dạ Vũ nốc hết một cốc rượu, gật gù như hiểu lắm:
-Ừ. Thế em định làm gì chẳng nhẽ cứ để Mã Vy thế? Như thế anh không bỏ qua đâu.
Nguyệt Phong phủi tay lườm lườm, tên này say rồi nói chuyện làm gì ỏi miệng.
-Vợ anh đang tìm đấy, còn say xỉn à?
Nguyệt Phong đùa đùa Dạ Vũ.
-Mã Vy! Cậu làm sao đấy? Dậy đi mà? Dậy! Cậu đừng làm tớ sợ.
Mã Vy chợt ngất xỉu, nằm im bất động dưới cỏ mát, mắt buông xuống mệt mỏi, Kim My sợ tái cả mặt, nước mắt cũng chảy từ lúc nào cứ lay lay. Mọi người xung quanh cũng càng ngày càng tụ lại đông hơn xì xào:
-Sao vậy nhỉ?
-Gọi cấp cứu đi!
-Xinh quá mà sao thế này?
-Oh No!
Dạ Vũ vân gườm gườm Nguyệt Phong rồi chợt để ý đám đông kia, hếch mặt về hướng đó bảo Nguyệt Phong:
-Này, chỗ đấy có phải bàn bọn mình không nhỉ? Sao thế không biết?
Hai người tiến gần lại thì Nguyệt Phong là người kích động đầu tiên, đôi đồng tử nở to, liền ngồi thụp xuống bế Mã Vy lên, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng thì như lửa đốt:
-Gọi cấp cứu! Nhanh.
Dạ Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhấn máy gọi cấp cứu. Dìu Kim My dậy, an ủi cô.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz