A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60
ộp, cộp,cộp”
Bà quản gia già chầm chậm tiến đến chỗ Mã Vy đang ngơ ngác nhìn quanh, “nhà Nguyệt Phong ở” bên ngoài nhìn to hơn, hiện đại hơn nhà Dạ Vũ, bên trong thì lại khác hẳn bên ngoài, không hiện đại, ngược lại theo phong cách cổ điển,gam màu chính giống hệt ở căn chung cư bên Thuỵ Điển: tím violet.
Ghế ngồi, bàn đều được đẽo bằng gô cổ điểñ, sơn một màu bạc sang trọng. Đèn ở sảnh chính Mã Vy đang đứng là đèn trùm rộng và dài như thể với tay cỏ thể chạm tới nhưng lại bị ngăn cách bởi một lớp kính trong suốt, kiểu mái vòm lạ lẫm.
-Xin chào cô chủ.
Mã Vy giật thót “á” lên một tiếng rồi cũng lễ phép cúi đầu:
-À.. dạ.. vâng. Bà là.. quản gia ở đây ạ?
Bà quản gia mỉm cười gật đầu rồi lễ phép mời Mã Vy:
-Mời cô chủ theo tôi lên phòng ạ. Phòng cô chủ ở đối diện phòng thiếu gia ạ. Vừa đi, bà vừa kể lể nào là phòng Mã Vy được Nguyệt Phong đặc biệt tự thiết kế, được làm từ rất lâu rồi từ lúc Nguyệt Phong bước sang tuổi 19 thôi.
-Sao lạ thế? Anh ấy biết cháu sẽ đến ạ?
Mã Vy thắc mắc. Bà quản gia cười đôn hậu lắc đầu:
-Không phải, cậu chủ.... nói ra ngại quá. Cậu chủ luôn mong cô.
Vừa lúc đến cửa phòng cô Mã Vy dè dặt chưa bước vào vội, nói với quản gia:
-Ừm, bà có thể mang đồ ăn nhẹ lên phòng cháu được không ạ? Cháu hơi đói.
Bà quản gia liền gật đầu, cúi chào:
-Dạ được ạ. Cô chờ chút.
Yên tâm không có ai, Mã Vy mới hít thở sâu, nắm nắm cửa mở ra. Cô thấy rõ, tim đang đập thình thình, Mã Vy hồi hộp, cô muốn xem “tác phẩm” của Nguyệt Phong từ bé.
-Ơ.....
-------
“Choang”
“Xoảng”
“Bộp”
Loạt thứ âm thanh đinh tai vang ra từ phòng làm việc của Nguyệt Phong, Nghĩa Khang đang đập phá trong đấy. Hắn đang rất tức giận, bọn đàn em đã tìm ra tung tích của Mã Vy, nói rằng cô đã về Việt Nam với Nguyệt Phong, còn cả mấy tấm ảnh chụp trộm nữa, Mã Vy cười, nụ cười vui vẻ hạnh phúc mà hắn chưa từng được tặng, chưa từng dành cho hắn. Nghĩa Khang đau, vừa đau vừa hận lại vừa yêu, tại sao? Hắn làm mọi thứ vì cô, còn bỏ thời gian, bỏ niềm tin rằng Mã Vy sẽ rung động trước hắn nhưng anh nhận lại được là gì? Là sự bỏ trốn như thể hắn đang giam giữ cô, nhận được sự phản bội.
- Ngươi dừng lại được rồi đấy.
Nguyệt Phong đứng tựa vào cửa kính, khoanh tay nói với giọng khinh khỉnh, Nghĩa Khang vừa nghe cái giọng nói của kẻ không đội trời chung đây, liền quay lại vênh ngược mặt lên dăn đe:
-Hơ, đến rồi à! Đến rồi thì chả Mã Vy đây! Muốn chết không mà lấy cô ấy từ tay tôi?
Nguyệt Phong cười khẩy, giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh lùng:
-Hẳn là vậy. Nhớ không 1 năm trước tôi cũng nói câu đấy. Còn bây giờ là ngươi nói. Giống nhau nhỉ? Nhưng khác là... Mã Vy là của tôi –danh chính ngôn thuận, còn ngươi – chỉ là kẻ thứ 3 ngoài rìa thôi. Thế nên đừng nực cười thế nữa.
Nghĩa Khang mắt long sòng sọc, lao đến chỗ Nguyệt Phong túm cổ lao, gằm ghè:
-Mẹ mày! Bây giờ còn lên giọng được à? Muốn chết đúng không?
“Bốp”
Lập tức Nghĩa Khang bị giáng ột cú đấm đến thâm cả má, bên khoé môi dâm dỉ máu. Ngã ngữa ra đằng sau.
Nguyệt Phong chỉnh lại quần áo, nhìn thẳng vào mắt Nghĩa Khang cảnh cáo, làm Nghĩa Khang hơi run, đứng lùi lại:
-Đ-Ừ-N-G C-Ó Đ-Ộ-N-G V-À-O N-G-Ư-Ờ-I T-Ô-I, RÁC RƯỞI!
Nói rồi anh quay đi ra thang máy, anh phải về rồi, Mã Vy chắc đang chờ anh.
Nghĩa Khang thần người ra, mấy giây sau mới phát hiện ra mình bị chửi là “rác rưởi” điên người, hét ầm lên:
-THẰNG KIA! ĐỨNG LẠI. MÀY NHỚ ĐẤY, TAO SẼ ĐẾN LẤY MÃ VY LẠI.
Nguyệt Phong nghe mà cong khoé miệng nói chỉ đủ mình nghe:
-Thử đi. Sẽ vui đấy.
Mã Vy đứng giữa căn phòng, cười vu vơ, căn phòng rất đẹp, tường được sơn màu xanh da sọc trắng đơn giản mà thoáng mắt. Giường trắng cao, êm ái trải ga trắng viền ren sóng. Cả một loạt gấu bông đặt trên đó, trong đó con đẹp và nổi bật nhất là con gấu Nguyệt Phong tặng.
Mã Vy cười, bước vào cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Ngã người xuống giường Mã Vy nhắm chặt mắt. Cả ngày đi mệt quá rồi.
-Nhanh! Chuẩn bị ít đồ ăn lên phòng cô chủ đi.
Bà quản gia lệnh ấy cô hầu đang phẩy bụi,chuẩn bị. Đúng lúc ấy, câu nói lại lọt vào tai một cô nàng đang định vào bếp lấy nước. Hạnh Trang cau mày “cô chủ? Cô chủ nào? Chẳng nhẽ Nguyệt Phong lại có em gái nữa?”. Tiến đến chỗ bà quản gia, hỏi cho ra ngô ra khoai:
-Này bà, bà bảo cô chủ nào cơ?
Giật thót, tuổi già sức yếu mà cứ bị “bất ngờ” thế này chắc bà tăng xông mất. Lấy lại hơi,bà nói:
-Cô Hạnh Trang, cô chưa về ạ?
Hạnh Trang dậm mạnh xuống sàn kết “cốp” một cái, giận giữ quát tháo:
-Sao nào! Tôi chưa về đấy! Bà có ý kiến gì à? Mà tôi đang hỏi bà, cô chủ nào?
Quát thẳng vào mặt, bà quản gia vẫn bình tĩnh lấy tay lau mồ hôi, nhẹ nhàng trả lời:
-Dạ, cô Mã Vy đã về. Vợ chưa cưới của cậu chủ ạ.
Bà nhấn mạnh thêm “vợ chưa cưới” vì thật sự bà phát ngấy với con hồ li này rồi. Đanh đá, sắc sảo thái quá, mồm thì oang oang như loa phóng thanh thế mà cứ hễ gặp giai là nhẹ nhàng uỷ mị, ngọt xớt, điệu bộ chảy nước.
Hạnh Trang cười lớn:
-Nực cười, vợ chưa cưới, bà định lừa trẻ con à. Ha ha.
Bà ngán ngẩm lắc đầu, quay lại bếp lấy đồ ăn mang lên phòng cho Mã Vy, không quên nhắn Hạnh Trang:
-Tuỳ tiểu thư nghĩ. Bây giờ xin phép tôi lên mang đồ cho cô chủ.
Trong lòng Hạnh Trang đang nóng như lửa đốt. Con điên nào tự nhiên ngang nhiên vào nhà rồi được gọi là cô chủ, rõ bực, cô liền chạy lại, giật lấy khay đồ ăn, đanh giọng:
-Tránh ra, để tôi.
“Cộc, cộc, cộc”
Gõ nhanh tay rồi chẳng cần biết được vào không, Hạnh Trang đi thẳng vào, khá bỡ ngỡ vì ngôi nhà này sang trọng là thế lại còn có căn phòng đơn giản thế này. Vả lại, căn phòng này cô chưa từng vào đúng ra là không được vào, Nguyệt Phong đã cảnh cáo và cấm cô mở cửa chứ đừng nói gì đến bước vào. Rồi lắc đầu nhanh lấy lại mục đích,Hạnh Trang mắt giáo giác tìm “cô chủ”, thì đập vào mắt cô là cô gái đang ngủ trên chiếc giường trắng toát, mái tóc đen mượt, dài xoã tung trên giường, cả làn da trắng muốt và khuôn mặt trái xoan, nhìn Mã Vy chẳng khác nào công chúa rất xinh, rất đẹp.
Hạnh Trang “hừ” một tiếng, trong đầu tuy thấy Mã Vy xinh nhưng cô vẫn khinh ghét cô.
“Bộp”
Đá mạnh vào giường, Hạnh Trang oang oang:
-Con bé kia! Dậy!
Mã Vy giật mình bật dậy, ngơ ngác:
-Ơ... cô là ai?
Nhìn cái người trước mặt đây, Mã Vy không tài nào nghĩ được đây là người trong đội ngũ người hầu trong nhà.
Hạnh Trang đặt mạnh đồ xuống bàn, tiến đến trước mặt cô, ánh mắt ánh lên sự khinh ghét:
-Hơ, tôi là ai? Tôi là hôn phu của anh Phong. Tôi nên hỏi cô mới đúng! Cô là ai, là ai mà dám vác mặt vào cái nhà này?
Mã Vy hoang mang, “hôn phu?” Sao lại thế? Sao Nguyệt Phong lại có hôn phu, sao anh không nói gì với cô. Mã Vy nhìn lại người đứng trước mặt từ đầu đến chân, giật mình, người đối diện cô rất đẹp, khuôn mặt thông minh, sáng lạn.Dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp, vòng một, vòng hai, vòng ba đều đâu ra đấy, nóng bỏng.
-Mày nhìn gì đã trả lời tao chưa? Mà thôi, tốt nhất không cần trả lời, phắn ra khỏi cái nhà này luôn đi.
Nói rồi Hạnh Trang bạo dạn kéo tay Mã Vy lôi khỏi phòng, Mã Vy cố chống cự lại, tại sao cô phải ra khỏi đây?
-Này, cô, cô bình tĩnh đi đã.
Hạnh Trang muốn nhanh nhanh chóng chóng đuổi Mã Vy đi, thấy cô nói thế bực tức quay lại:
-Bình tĩnh cái khỉ gì. Không lằng nhằng với cô nữa có cút khỏi đây không?
Mã Vy càng ngày càng ghét cái con người này, liền chơ mặt nói “không!”.
“Chát”
Hạnh Trang tát thẳng vào mặt Mã Vy không thương tiếc, đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, Nguyệt Phong bước vào nhìn thấy hành động đấy liền kéo Mã Vy về phía mình, quát:
-Em đang làm cái quái gì đấy?
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz