Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
ệt không?
Nguyệt Phong hỏi Mã Vy đang lờ đờ ngáy ngủ. 15 tiếng bay, Mã Vy chẳng ngủ được tý nào.
-Cũng bình thường.
Nguyệt Phong kéo cô vào lòng đề cổ dụi vào ngực mình lim dim mắt.
-Ở nhà anh nhé? Đằng nào Dạ Vũ cũng chưa về.
Mã Vy mở troàng mắt ngạc nhiên:
-Chưa về? Anh ý đi đâu?
Nguyệt Phong cười tủm tỉm nhìn ra cửa sổ, giọng bí hiểm:
-Đi tuần trăng mật với Kim My rồi.
Ngạc nhiên lần hai, Mã Vy lay lay tay Nguyệt Phong tò mò:
-Ê ê, sao lại tuần trăng mật? Dạ Vũ cưới rồi à sao em lại không biết???
Nguyệt Phong quay lại nhìn Mã Vy vẫn cười tủm tỉm:
-Không phải thế,hai người đấy đi trăng mật trước thôi, cũng sắp cưới rồi, 1 tháng nữa cưới đấy.
Chợt Nguyệt Phong chau mày, nhìn Mã Vy, mặt nũng nĩu:
-Vyyyyyyy......
Mã Vy rùng mình. Cái gì mà mặt cún con thế này? Cảnh giác trả lời anh:
-Gì?
Nguyệt Phong sấn tới mặt Mã Vy, chu miệng ra:
-Chúng ta cũng chuẩn bị làm đám cưới đi.
Mã Vy ngớ người, lắc đầu:
-Không!
Nguyệt Phong giật mình, nhìn Mã Vy chằm chằm, chất vấn:
-Sao lại không?
Mã Vy để nước mắt chảy ngược vào trong. Không phải cô không muốn cưới, mà là cô còn trẻ mà!!! Còn chưa tung tăng nhảy đâu chơi bời được mà đã lấy chồng à? Không được đâu. Mã Vy xịu mặt xuống, kể lể:
-Em không muốn cưới!!!! Em còn chưa đi chơi được đâu đã lấy chồng rồi là thế nào? Còn chưa hết thời phá phách của em mà.
Nói rồi nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, ra điều bảo anh thông cảm. Nguyệt Phong thở dài, gật đầu. Rồi chợt nhớ ra một điều liền rút từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, lấy nhẫn xỏ vào ngón áp út của Mã Vy, vừa nói yêu vừa cảnh cáo:
-Muốn chơi bời cũng được nhưng phải đeo cái này! Nghe chưa! Mà cấm em bỏ ra một lần nữa. Bỏ ra anh chặt cho đứt tay.
Mã Vy tái mặt, doạ gì mà kinh thế hả giời? Rồi cô miễn cưỡng gật đầu, nhìn chiếc nhẫn lại trở về vị trí của nó, Mã Vy vui lạ, cuối cùng thì cô vẫn ở bên Nguyệt Phong.
Đúng lúc đấy, xe dừng lại trước cổng sắt văn hoa tinh xảo. Cánh cổng từ từ mở ra. Đằng sau là một căn biệt thự to, sơn một màu trắng-xanh dương hiện đại.
Mã Vy tròn mắt nhìn, bỡ ngỡ hỏi Nguyệt Phong:
-Nhà ai đây?
Nguyệt Phong khẽ cười:
-Nhà anh đấy. Vào cất đổ rồi sang nhà bố mẹ, được không?
Mã Vy gật đầu. Lâu rồi cô chưa gặp bác An, cô nhớ bà lắm, bà chẳng khác nào người mẹ thứ 2 của cô vậy.
-Bố mẹ?
Nguyệt Phong mở cửa bước vào căn nhà trong rừng gọi, lập tức tiếng bà An vọng ra vui mình:
-Nguyệt Phong co về rồi à? Ôi mẹ nhớ con quá.
Bà An ôm chầm lấy con trai cưng. Nguyệt Phong ôm lại rồi ngượng ngịu nới ra, nói:
-Con mới đi có mấy ngày thôi mà.
Bà An lườm Nguyệt Phong rồi quay phắt sang Mã Vy đang đứng nhìn (già mà nhanh ghê ):
-Mã Vy, con cũng đến à? Bác nhớ con lắm đấy. Nào vào phòng khách kể cho hai bác nghe chuyện xem nào.
Nói rồi bà đẩy cả hai đứa ra phòng khách ấm cúng. Nơi ông Victor đang ung dung cầm ipad đọc báo.
-Ông bỏ cái máy xuống. Các con đấy chơi này.
Ông Victor nhìn lên, mặt mày hớn hở, chạy đến ôm chầm lấy... Mã Vy rồi vỗ vỗ mặt cô:
-Con dâu cuối cùng cũng về. Ta nhớ lắm đấy.
Căn phòng bỗng trở nên im bật, Mã Vy rịn đầy mồ hôi trên trán hồi hộp, cả nhà đang nhìn cô chờ câu trả lời chừ Nguyệt Phong, anh biết tại sao hồi trước cô lại làm thế.
-Nói đi con, sao tự nhiên con lại theo thằng Jonsson đấy?
Bà An giục giã, Mã Vy đành hít một hơi thật sâu, kể lại mọi chuyện. Càng kể nét mặt hai ông bà càng sầm lại cuối cùng kể xong ông Victor tức giận siết mạnh tay nói:
-Hừ,thằng nhãi ranh! Nó tưởng nó là ai mà doạ giết?Mã Vy con đáng nhẽ nên nói sớm.... nhưng dù gì, cũng cảm ơn con.
Nguyệt Phong nhấp ngụm nước cau mày nhìn bố mình:
-Việc gì phải căng thẳng bố? Với lại, chẳng phải Mã Vy về rồi à? Còn Kail, bây giờ quá “nhỏ”.
Nhấn mạnh từ “nhỏ” Nguyệt Phong còn chỉ chỉ bằng tay, cười nhạt.
Ông Victor nhìn con mình mà cũng an tâm hơn phải rồi, nó bây giờ đâu còn như trước? Mạnh hơn... Tàn bạo hơn.
Bà An suốt từ nãy chẳng nói gì, mắt cứ đỏ hoe trực khóc, Mã Vy lay tay bà, bà mới lắp bắp vuốt mặt cô thủ thỉ:
-Mã Vy con chịu khổ rồi. Sao lại làm thế chứ? Xem này nhớ nhau đến nỗi gầy hốc hác hẳn đi. Haizz, sang đây ở với bác, bác chăm cho! Nguyệt Phong! Cho nó sang đây ở với mẹ.
Nguyệt Phong đang nghịch máy điện thoại, trả lời:
-Vy ở với con.
Bà An tiến đến giật phăng máy điện thoại, gầm gừ đe doạ:
-Con dâu mẹ, ở với với mẹ. Nghe chưa!
Nguyệt Phong đứng thẳng dậy miệng cười cợt, nhìn xuống người mẹ thấp tè:
-Hơ hơ, không được đâu mẹ ạ.
Bà An ghét, chọc lét Nguyệt Phong, miệng ha hả:
-Cứ thế đi cứ thế đi, cho chừa cái tội lên mặt với mẹ.
Nguyệt Phong vốn máu buồn cực cao nhận đòn đã ngã thẳng xuống sofa, co người lại, mím chặt môi cố nín cười. Mã Vy thấy tình cảnh ngàn năm có một liền tiếp sức nhường chỗ cho anh “quằn quại” mình đứng dậy.... chụp.
-Con xin..xin lỗi mà... ha ha ha mẹ mẹ....tha cho con. Ha ha ha
Nguyệt Phong không nhịn được mà cười sằng sặc, bà An thấy vậy mới khoái trí phủi tay, hếch mặt:
-Đừng dại chơi với gừng già!
Anh chỉnh lại quần áo, vẻ mặt giãn ra thoải mái nhìn ông Victor:
-Ư hừm. Bố thế con xin phép về trước.
Ông Victor liền ngăn:
-Không, từ từ. Còn chuyện của tập đoàn Đông Du nữa.
Nguyệt Phong thở dài nhìn Mã Vy dò hỏi:
-Vy, tập đoàn Đông Du là của em, bây giờ em muốn thế nào?
Mã Vy ngơ ngác nhìn Nguyệt Phong rồi lại nhìn ông Victor:
-Thế nào là thế nào ạ? Mà tập đoàn Đông Du...
Ông Victor thở dài thường thượt song hành là Nguyệt Phong, anh đành lên tiếng:
-Cho em suy nghĩ, một là ký hợp đồng với Chấn Gia, tập đoàn của em sẽ chính thức vào hoạt động và tất nhiên, em sẽ là Chủ Tịch. Hai là bán sang cho Chấn Gia, để Đông Du là của tập đoàn, gọi là bán bản quyền đấy.
Mã Vy nghe mà rối trí, nửa muốn giữ nửa không vì Đông Du là của bố mẹ cô để lại, nhưng bây giờ cô chưa đủ khả năng để phát triển nó.
Ông Victor nhìn là biết ngay Mã Vy đang nghĩ gì nên cười tươi, an ủi:
-Không sao, cứ từ từ mà nghĩ, ông già này ở nhà cũng chán “kinh doanh” tý cho vui.
-Dạ cháu cảm ơn.
Mã Vy cúi đầu cảm ơn, đầu vẫn phân tâm vì việc đó.Xong xuôi, Nguyệt Phong kéo tay Mã Vy về, chào bố mẹ rồi vào xe phóng vút đi.
-Đồ chuyển hết rồi đấy. Em ở nhà nhé, quản gia sẽ chỉ phòng cho em, anh phải đến tập đoàn đây. Lát nữa anh về, ngoan nhé.
Nguyệt Phong rướn ra, hôn nhẹ lên trán Mã Vy. Cô đỏ mặt vâng rồi đi thẳng vào nhà.
Trong xe Nguyệt Phong lại mang cái vẻ lạnh lùng như giết người đến nơi, nói vào điện thoại:
-Chuyện gì?
-Thiếu gia Jonsson đến gặp ngài, phá hết văn phòng ngài rồi.
-Vậy à, giữ hắn lại, bảo hắn chờ, tôi đang đến.
Tắt máy Nguyệt Phong lao vút đi, trên môi nở nụ cười nguy hiểm nhưng chẳng mang vẻ vui mừng gì, mang vẻ như trả thù đến nơi.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz