"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
ai tên con trai rõ là đẹp trai cứ sát khí đằng đằng nhìn nhau. Nhưng đáng tiếc, người "không hiểu vấn đề" như Mã Vy lại nghĩ hẳn sang chuyện khác mà hoàn toàn không biết hai tên này đứng đây lúc nữa sẽ giết nhau đến nơi. "Ê, sao hai tên này nhìn nhau kinh thế nhỉ? Chẳng lẽ … gay à? Hừm có khi tình yêu sét đánh" Càng nghĩ Mã Vy càng thấy buồn cười, định hỏi cho ra nhẽ thì Nguyệt Phong đã nhấc bổng cô lên, nói gọn lỏn mà đối tượng nghe chỉ có mình Mã Vy:
-Về thôi.
Bị bất ngờ, Mã Vy chỉ còn biết ngoái lại lắp bắp chào Nghĩa Khang đang đứng đó, cử chỉ không đổi, chỉ mỉm cười nhẹ với cô ra điều biết rồi.
Có ai biết Nghĩa Khang đang vô cùng khó chịu với cảnh tượng, Mã Vy tự dưng bị nhấc bổng lên không? Bất giác đưa tay lên ngực trái, Nghĩa Khang lại nhớ lại cái cảm giác lúc cắm trại, cứ để tay thế tiến thẳng ra xe, trong lòng hoang mang không biết mình bị sao.
Nhẹ nhàng đặt Mã Vy lên ghế trước, Nguyệt Phong đóng sập cửa lại, đi vòng lên mui xe, ngồi trước vô lăng rồi phòng xe đi.
Mã Vy ngồi nhìn từn cử chỉ của anh, rõ ràng tất cả đến từng chi tiết nhỏ đều đàn ông đến rỏ dãi, làm sao mà gay được nhỉ? Hừm chắc là tên khùng Khang kia rồi. Gật gật đầu như ông cụ non, Mã Vy thôi không nhìn Nguyệt Phong nữa, nhìn ra cửa sổ nơi lý tưởng để suy nghĩ về mọi chuyện nhưng cô chẳng có gì để nghĩ cả nên thoải mái ngắm cảnh.
Nguyệt Phong liếc nhìn người con gá đang không vướng bận muộn phiền gì, tất cả những gì anh định nói không được gần Nghĩa Khang lại trôi tuột vào trong. Khó nói quá, nói ra thể nào cô cũng nói anh cấm đoán. Làm sao đây trong khi anh muốn bảo vệ cô mà cô lại đang trong tay tên chùm giết người chứ?
Nhấn ga, Nguyệt Phong muốn về thật nhanh, nơi bữa cơm Giáng Sinh thịnh soạn anh đã lục đục nấu cho cô. Cứ tận hưởng thời gian bên cô đi, mọi ưu phiền hãy để gió cuốn đi.
-Này! Em đừng có bước vào phòng ăn, ngồi im đây.
Ấn cô ngồi xuống ghế sofa phòng khách, Nguyệt Phong chạy nhanh vào phòng ăn, chắc chắn mọi thứ đã hoàn hảo, anh mới bảo người hầu lui hết đi,hôm nay, cả căn nhà này là của anh, Dạ Vũ cũng bị anh đuổi đi với Kim My rồi.
-Đứng dậy, nhắm mắt vào đi theo anh.
Cho chắc chắn cô không ti hí, anh còn cẩn thận buộc chiếc khăn phủ mắt cô rồi, nắm chặt tay cô dẫn lối. Chân vẫn chưa lành nên hai người cứ tập tễnh đi với nhau.
-Được rồi, mở mặt ra.
Nhẹ nhàng tháo chiếc khăn chắn tầm nhìn Mã Vy, Nguyệt Phong mỉm cười nhìn thành quả mình làm, nói thật về mọi góc cạnh đều rất ngon mắt, trông như đầu bếp thực thụ làm vậy. Vị thì cũng khôn tồi, anh đã cho nhiều người thử mà Dạ Vũ này, quản gia Lâm rồi đến cả chục cô người hầu, tất cả đều khen ngon và hoàn toàn tự nguyện.
Mã Vy nhìn một lượt mắt sáng lên, bụng bắt đầu biểu tình dữ dội, trước khi lao vào bàn ăn còn không ném một câu làm Nguyệt Phong tê tái:
-Bày vẽ, cứ dẫn em vào đi,cứ làm như anh làm không bằng.
Đũa chưa chạm được vào miếng thịt thì giọng nói lạnh lùng phát ra:
-Dừng lại.
Chẳng quan tâm cô vẫn cứng đầu gắp miếng, nhưng lần nữa chưa bỏ được vào miệng thì Nguyệt Phong đã nhanh tay kéo tay Mã Vy sát mặt mình rồi nhoàm ăn luôn miếng thịt vào miệng nhai ngon lành rồi trịnh trọng thông báo:
-Tất tần tật đều là do anh làm, em mà không tôn trọng thì … nghỉ, không ăn nữa.
Vừa nói vừa ngồi bắt đầu ăn. Mã Vy trố mắt:
-Anh làm tất cả á?
Nói rồi không nhịn nổi cười, Mã Vy lố lăng phì cười vô tư.
-Anh còn chẳng biết nấu mà hâhhah….
Mặt ai kia đang xám xịt lại. Đã thế cho con bé này biết mặt. Rút điện thoại ra, Nguyệt Phong bấm số Dạ Vũ. Chân nhịp nhịp đánh dứoi đất,tai vẫn lắng nghe tiếng tút đều, đến khi:
-Alo? Muốn gì nói nhanh!
Khiếp giọng ăn hiép quá. Nguyệt Phong liền bật loa cho kẻ đang ngồi cười sặc sụa nghe:
-À, không có gì chỉ hỏi là bữa cơm hôm nay ai làm?
Bên kia như muốn ném gạch vào mặt tên Nguyệt Phong vô duyên, hét ầm lên:
-Điên hả? Cậu làm chứ ai? Hỏi lắm.
"Tít… tít….tít.." Dạ Vũ cụp máy rồi chở lại vấn đề, nhìn Kim My trìu mến:
-Đến đâu rồi nhỉ? À… ra đây anh chỉ cho, môi anh bị dâu đấy.
Kim My mặt hằm hằm "đang lúc hình sự" mà bị phá đám nên giờ cụt hứng, thấy ghét:
-Thôi quên đi, em về đây.
Tưởng Dạ Vũ không tức sao? thầm nghĩ:"Được, nụ hôn đầu đành thế này vậy." Dựt mạnh tay Kim My cho cô ngã vào lòng mình, Dạ Vũ áp đôi môi "vị dâu" lên môi cô nồng nhiệt và ngọt ngào, làm Kim My ngất ngây đang mở mắt thao láo cũng từ từ cụp xuống tận hưởng.
Tay cùng chân gõ đều, một dưới sàn một trên bàn,Nguyệt Phong lẳng lặng nhìn Mã Vy. Cô thì đang đỏ hết cả mặt lên "có duyên" ghê được, hôm "người ta" ga- lăng thì phủi không hối tiếc đành xuống nước vậy:
-Chồng à? Chồng nấu ngon thật đấy lại còn đẹp lung linh nữa. Thích ghê ý.
Bật cười, Nguyệt Phong không làm mặt hình sự được nữa, trách yêu:
-Biết thế thì ăn đi.
Chỉ chờ thế Mã Vy cúi xuống ăn cho hết cái ngố, bỗng nhận được cái xoa đầu trìu mến (sao cảnh này giống chủ xoa cún ghê ý @@)
Sau khi tranh giành nhau miếng cuối cùng, hai người mới ăn xong, và tiếp tục đến màn rửa bát:
-Sao em còn ngồi đấy rửa bát đĩa đi.
Mã Vy còn đang sung sướng ngồi xoa bụng no căng bị nghe câu đấy mà nổi khùng lên:
-Gì? Rõ ràng là anh mời hì anh dọn chứ sao? Mà anh không nhớ lần cuối em vào bếp thế nào hử?
Chán nản nhìn đống bát đĩa, Nguyệt Phong ngao ngán, thôi đành để mai bọn người hầu rửa vậy, tiến đến chỗ Mã Vy đang ngồi, Nguyệt Phong kéo cô dậy, dìu cô ra sân. Mặc Mã Vy hỏi lấy hỏi để:
-Anh đưa em đi đâu đấy? Định phạt em hả? Thôi thôi em rửa bát cũng được hề hề.
Khó chịu, anh liền bịt chặt miệng cô lại, suỵt:
-Trật tự, lần này đừng có phá hỏng cái mà em gọi là "ga-lăng" nghe chưa.
*Gật gật*
Đưa cô ra sân nhưng lại vòng vèo đưa cô đến một khi vườn sau nhà, cô chưa bao giờ đến đây, tại mọi người nói chỗ này bỏ hoang, thế nên cô suy ra bị ma ám nên không bao giờ lui tới.
Trố mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, Mã Vy chẳng tài nào nghĩ nổi chỗ này bị bỏ hoang, hay là có người chuẩn bị từ trước nhỉ? Nhưng chẳng thèm hỏi Nguyệt Phong thế này là thế nào, Mã Vy lẩn thẩn đi xung quanh.
Cả khu vườn được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lẩn trốn dưới những bụi cây, càng làm cho khung cảnh huyền bí, mờ ảo hơn. Giàn hoa leo tím bám kín tường khi biệt thự, khu vườn còn trải đều hoa bách nhật cũng một màu tím ngắt đẹp mê hồn, cao đến đầu gối, đi vào giữa vườn chẳng khác nào đắm mình trong cánh đồng hoa. Xung quanh trồng nhiều loại hoa, cây xanh khác nữa, không chừa chỗ nào, trông là lạ, nhìn xung quanh, Mã Vy khập khiễng định quay lại hỏi Nguyệt Phong thì chẳng thấy anh đâu. Giật mình hoảng hốt, đừng nói là ở đây có ma thật anh phạt cô ra đây? Căng mắt ra nhìn xung quanh, cô thấy hơi sợ, bỗng từ đằng sau một vòng tay chắc chắn ôm chầm lấy cô, đôi môi mỏng cọ xát vào tai Mã Vy, làm mặt cô lập tức đỏ ửng, nóng bừng, nhưng may ở đây không sáng mấy không cô sẽ bẽ mặt chết mất:
-Thích không?
"Thích không?" là sao? là hỏi về khu vườn hả? Muốn quay lại nhìn cái mặt anh, hỏi rõ lắm những cả thân cô đã mềm nhũn trong vòng tay ấm áp này. Là con gái ai chẳng muốn được tựa, được ôm? Cô không phải ngoại lệ, tim đập liên hồi còn cảm nhận được từng hơi thở đều đều của anh phả vào tai mình. Gió lạnh vẫn thổi vào đôi trai gái mà họ đâu thấy lạnh? Trái tim họ đang sưởi ấm cho nhau.
-Mã Vy, em luôn phải ở bên anh nhé?
Im lặng chờ câu trả lời của cô, Mã Vy đáp:
-Không ở bên anh thì ở bên ai? Anh có cho em đi đâu đâu chứ?
Khẽ cười, nụ cười mang hơi thở của hạnh phúc:
-Ừ, biết điều đấy.
Bỗng Nguyệt Phong nằm dài người xuống cả vườn hoa bách nhật, kéo cả Mã Vy ngã vào ngực mình, nhịp tim thẩm thỏm để cô nghe hết.
Giáng Sinh này thật đẹp, với Nguyệt Phong ngày trước Giáng Sinh với anh cũng chỉ là ngày bình thường trong cả năm, không gì gọi là "hội tụ gia đình đầm ấm", tất cả là bởi bố mẹ anh ở Thuỵ Điển, còn một mình anh điều hành tập đoàn bên này,không còn thời gian đâu nghỉ ngơi nữa. Còn với Mã Vy lâu lắm rồi mới thực sự cảm thấy Giáng SInh thật hạnh phúc.
Nguyệt Phong đã giúp cô rất nhiều, vứt bỏ hận thù, còn làm hiện tại của cô thật đẹp và điều nữa anh làm cô biết yêu.
Từ từ giang rộng vòng tay, Mã Vy ôm lấy người anh, đầu ngả vào ngực anh thật dễ chịu.
Nhịp tim anh giờ còn tăng cao hơn cả người bị bệnh tim, được dịp Mã Vy trêu đùa:
-Nguyệt Phong, anh bị bệnh tim đấy.
Người anh khẽ run run, là anh đang cười thầm cô hả, mỉm cười, cũng không sao dịp khác trả thù cũng được.
-Tại em cả đấy.
Nguyệt Phong thành thật khai báo thủ phạm.
Không khí càng ngày càng im lặng đến tiếng côn trùng cũng chẳng dám kêu.
Hôm nay cả trăng vào sao đều lấp lánh trên bầu trời, cái nền tuyệt đẹp cho hai người bây giờ.
Nguyệt Phong tự dưng ngồi thẳng người dậy hai tay chống sau, Mã Vy vẫn lười biếng tựa đầu lên chân anh ngắm sao. Bỗng anh cúi mặt nhìn cô, đôi mắt khó hiểu chạm vào ánh mắ đang mơ màng của cô, giọng khàn khàn, Nguyệt Phong cất tiếng:
-Mã Vy…
Nhìn anh chăm chú, đôi mắ trong geo căng tròn nhìn anh:
-Ưm.
Nguyệt Phong đặt môi mình lên môi Mã Vy, chậm rãi nhưng chuyên nghiệp day nhẹ rồi lấy đầu lưỡi tách hàm răng trắng bóc của ra, cái lưỡi len lỏi bên trong, "hành động 1 mình". Cơ bản do Mã Vy không thể nào quen được với cái kiểu hôn, mỗi lần thế này người cô mềm nhũn ra, chẳng biết gì nữa, thở cũng không nổi.
Càng lấn sâu, càng hăng hơn, mãi khi cảm nhận hơi thở yếu ớt của Mã Vy, anh mới vội rời ra, để không khí cho cô thở.
Nhìn khuôn mặt hồng hồng đang cố hít lấy hít để không khí anh nhếch môi cười cô nhóc này phải để anh dạy thêm nhiều lắm. ( Dạy cái gì hả tên Phong biến thái? >"< )
Mã Vy thấy lần nữa bị cưỡng hôn mà vận tình nguyệt "hiến dâng", cay khủng khiếp, lườm anh một cái đay nghiến. Nguyệt Phong bật cười, rồi giọng nghiêm túc hẳn:
-Mã Vy, anh yêu em.
Chỉ 3 từ "anh yêu em" chạm mạnh vào trái tim cô làm nó đạp tưng bừng, khuôn mặt càng ngày cànng đỏ hơn. Mã Vy hạnh phúc.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz