Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
nh mặt trời lấp ló say những đám mây xám, hở được chút tia nắng lại bị đám mây che kín lại. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày ảm đạm.
Trong ngôi biệt thự trắng to lớn kia, người được gọi là cô chủ nhỏ đang bới tung căn nhà lên:
-Ôi đâu mất rồi!!
Vừa than trời vừa lấy tay bới được tất cả những gì có thế, Mã Vy cứ thế từ lúc 5h sáng, đám người hầu và quản gia Lâm đều chạy theo cô hớt hải hỏi rằng cô muốn tìm gì nhưng cô chẳng nói, miệng cứ lẩm bẩm "đâu rồi nhỉ, đâu rồi nhỉ?", có lẽ người biết rõ nhất đang ngồi dưới phòng khách tay đều đều gõ lên đùi, tay còn lại đặt trên thành ghế, thoải mái. Nhưng cái cô nhóc kia có biết gì đâu, cô nhớ là sau khi giận dỗi bỏ lên phòng trên đường "lên phòng" Mã Vy đã quăng điện thoại đâu đó cho nó rơi tự do ở tầng này. Bó tay, Mã Vy ủ rũ sách balô đi xuống, hôm nay là ngày cô đi cắm trại cùng cả lớp nhân dịp Giáng Sinh, thật ra mấy ngày trước còn chưa dứt điểm được nên đi đâu nhưng có đúng một ngày sau khi Nghĩa Khang vào lớp, hắn ta chỉ có ngồi vắt chân lên ghế, nói như ra lệnh, có thế nào thì cũng phải theo lời hắn:
-Đi cắm trại trên đồi.
Thế là thôi cả đám con gái sáng mắt lên và gật đầu lia lịa, không thèm tính đến khoản phải leo lên đến đỉnh đến mòn cả chân và tất nhiên trong đó có cả cô giáo chủ nhiệm. Thế nên bây giờ Mã Vy mang cả đống đồ ăn vặt, hai bình nước để tránh việc cô sẽ chết khô trên đường "thỉnh kinh".
Thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ủ rũ bước xuống, đúng lúc đó người trợ lý của Nguyệt Phong bước vào, đưa cho anh một vật gì đó màu hồng hồng rất đáng yêu. Lập tức Nguyệt Phong lén lút nhận lấy rồi đuổi ngay trợ lý đi. Tiến đến chỗ Mã Vy đang ngồi tỉ mỉ buộc giầy, nói từ trên xuống:
-Mã Vy, cả sáng nay em tìm cái gì thế?
Vừa ngáy ngủ mà vừa buồn vì đã để mất mất cục cưng của mình ở đâu đó, nghĩ đến cảnh leo núi mà mọi người đều nghe headphone mình mình thì lại nghe tiếng gió hú, suối chảy, thật thảm hại:
-Em tìm điện thoại.
Lập tức Nguyệt Phong cúi người dơ chiếc điện thoại ra trước mặt cô lủng lẳng trêu:
-Cái này hả?
Mắt sáng lên như bắt được vàng, Mã Vy chộp lấy rồi quay người ôm anh, cảm ơn rối rít:
-Hì hì, anh giỏi thật,sao tìm được thế? Cảm ơn anh nhé, em đi chơi đây.
Rời nhà là chạy luôn ra xe phóng thẳng ra khu vực tập trung của lớp. Do là chỉ có lớp tổ chức đi một mình mà các thành viên đều là tiểu thư cậu ấp nên tất cả đều đi xe riêng đến.
Chỉ chờ Mã Vy rời khỏi nhà, Nguyệt Phong cầm chiếc iPad, ấn ấn mã khoá rồi một tấm bản đồ hiện ra, trên đó có một dấu chấm đỏ chót nổi bật, khi dấu chấm ấy bắt đầu nhấp nháy thì một dòng chữ hiện ra làm Nguyệt Phong nhếch môi cười mãn nguyện "Thiết bị đã được kích hoạt".
Nhìn thấy bóng dáng cô bạn mình đang lười biếng nằm dài dưới gốc cây, tay cầm gói bimbim to đùng ăn nhồm nhoàm, Mã Vy cười tít mắt chạy lại gần:
-Kim My!
Đáp trả cô là khuôn mặt chẳng mấy niềm nở:
-Ôi Mã Vy thân mến!!! Làm sao đây?
Giật mình trước cái mặt như đưa đám thế này, Mã Vy cũng đành ngồi xuống cạnh, giọng ân cần:
-Sao?
Nắm một đống bimbim cho vào miệng nhai nhồm nhoàm,Kim My kể lể:
-Thì đấy sắp đến Giáng Sinh rồi mà ta chẳng có gì tặng Dạ Vũ cả. Hic
Trời muốn đập đầu xuống đất mất, có vấn đề nhỏ … ơ mà không nhỏ, mặt đang hằm hằm định đánh Kim My, Mã Vy tự dưng cũng nghệt mặt ra hình như cô cũng chưa có gì tặng cho Nguyệt Phong mà tối nay là đêm Giáng Sinh rồi.
Ngồi phịch xuống thẫn thờ cùng Kim My, hoá ra yêu cũng mệt nhỉ? Hai cô gái thở dài thườn thượt.
Chợt một bóng người cao ráo che hết tầm nhìn của hai cô bạn, nhưng chẳng đành hanh lên được thì tên red boy đã cười tít mắt dễ thương vô cùng, nói:
-Định ngồi đến bao giờ thế? Cả lớp đi được một quãng rồi đấy.
Nhìn theo hướng chỉ của Nghĩa Khang, Mã Vy và Kim My hốt hoảng xách túi chạy theo. Nghĩa Khang sải bước đằng sau, cười mỉm, Mã Vy làm cậu vui? Giật mình tát vào mặt mình một cái, bất cứ "cảm xúc" nào cũng không được trỗi dậy trong cuộc chơi.
Mất gần hai tiếng đồng hồ để leo đến chỗ cắm trại, ai nấy mồ hôi nhễ nhại vừa đặt chân đến "lãnh thổ" của lớp là đứa ngồi, đứa nằm, ngổn gang. Mã Vy với Kim My thì như hai con người tàn tạ, dựa vai nhau mà đứng, Nghĩa Khang thì cũng bay mất cả khí chất "red boy" mặt tái nhợt, áo ướt sũng như tắm.
-Nào nào cả lớp, ăn trưa rồi chốc nữa chúng ta sẽ chơi trò chơi. Nhanh nào.
Cô giáo vừa nói to, vừa đẩy đẩy mấy học sinh quanh mình thành các tốp nhỏ.
Mã Vy với Kim My thì ngồi luôn dưới một gốc cây to khác, đánh chén một mình.
-Khang ngồi cùng nhé?
Hỏi thế cho lịch sự chứ hắn đã khoanh chân ngoan ngoãn, còn lấy hẳn đũa ra gắp đồ ăn của 2 người trước mặt vào miệng nhắc lại là 2 NGƯỜI TRƯỚC MẶT.
Kim My thì vẫn tươi cười vui vẻ, hám trai ghê gớm ha, Mã Vy liếc nhìn con bạn đang sáng mắt vì trai, rồi lại đưa mắt khó chịu nhìn Nghĩa Khang đang vui vẻ ăn dần ăn mòn đồ ăn, liền chặn đũa hắn lại, nói:
-Đồ ăn của Khang đâu sao lại ăn đồ bọn này?
Cười hì hì, di chuyển đũa sang chỗ khác, nói giọng ngây thơ vô cùng:
-Ơ, Khang tưởng không phải mang mà.
Hơ hơ, không phải mang thì ngươi đang ăn cái gì? Của ai? Do ai mang thế hả? Thầm đay nghiến trong lòng, Mã Vy thở dài rồi ăn vài ba miếng nữa, mà thật ra là tranh mãi mới được với tên red boy này mới cho vào miệng được. Người đâu mà ăn như lợn, Mã Vy bây giờ thấy trai đẹp chẳng có gì tốt đẹp ngoài cái mặt cả, thí dụ Nguyệt Phong, đẹp hết chỗ nói những tật xấu thì hết chỗ chê; Dạ Vũ đẹp thiên thần nhưng giọng sến sủa vô cùng;Nghĩa Khang đẹp trai điên đảo mà tính cách không đỡ nổi, lại còn cái vể thần thần bí bí nữa.
Ăn uống xong xuôi, mọi người bắt đầu lười nhác thu dọn. Riêng Mã Vy với Kim My là nhảy tót đi chơi để lại Nghĩa Khang một mình dọn "bãi chiến trường" mà tại hắn thôi, ai bảo ăn nhiều nhất.
-Oài, cứ thế này có phải thích không? Suốt ngày ở thành phố làm gì ệt.
Kim My đứng trên bãi đất trải đầy cỏ, dang rộng hai tay đón gió trời trong lành.
Mã Vy thì ngược lại, thong thả nằm trên cỏ mát, nhắm nghiền mắt, đôi môi vẽ ra đường cong tuyệt đẹp. Ở đây thật thanh bình, cô thích thế.
-Hầy,sao mấy người đi nhanh thế, không chờ Khang gì cả chạy tìm mệt gần chết đây này.
Tên Khang vừa than thở vừa mon men nằm ngay cạnh Mã Vy làm cho cô giật nảy mình đứng dậy, chạy ra chỗ con bạn đang "hít khí trời".
Sau một lúc đứng giã rời cả tay, Mã Vy chán nản đi quanh quanh tìm cái gì đấy chơi.
-Hừm, có hoa, ngồi tết vòng vậy.
Bắc tay thành loa, Mã Vy gọi cô nàng đang "phiêu" cùng gió:
-My! Đi hái hoa đi.
Bị cụt hứng Kim My cũng làm động ác hệt Mã Vy, giọng khủng bố hơn:
-Rảnh quá! Tự đi đi.
Thấy ghét, Mã Vy hất cằm tự đi một mình.
Cầm trên tay một bó hoa nhiều màu mà Mã Vy cũng chẳng biết là hoa gì nữa, mắt thì cứ đảo xung quanh xem còn hoa nào lạ mắt không thì...
"Xoạc"
Mã Vy trượt chân ngã, lăn lông lốc xuống chân ngọn đồi nhưng may cũng thoải nên không bị chảy máu.
-Mã Vy? Không sao chứ?
Chả hiểu từ đâu, Nghĩa Khang thò cái mặt hắn ra, ngó xuống dưới.
Mã Vy ngồi đấy, mặt ướt đẫm nước từ bao giờ, xoa xoa cổ chân đang đỏ tấy lên. Chẳng nói gì. Nghĩa Khang chợt thấy lo lắng, vì sao nhỉ? Hắn cũn tự hỏi mình câu đấy nhưng chưa kịp nghĩ ra lý do thì chân cẳng đã từ từ trượt xuống dưới xem Mã Vy thế nào.
-Thử đứng dậy xem.
Một tay đưa ra cho Mã Vy tựa nhưng khi đôi tay nhỏ nhắng ấy vừa nắm chắc lấy bàn tay thanh mảnh của mình thì Nghĩa Khang đơ người, cái gì vừa sảy ra nhỉ? Tại sao tim anh lại đập mạnh thế này? Nuốt khan, Nghĩa Khang cố bình tĩnh:
-Không đứng được à? Thôi để Khang cõng, chắc bị sái chân rồi.
Ngồi xuống để Mã Vy leo lên, anh thấy mình chưa bao giờ hạ mình thế này cả, nghĩ thế nhưng tư thế vẫn chẳng thấy đổi, thấy cô bám chắc vào rồi mới đứng dậy:
-Khang đưa Vy đến bệnh viện xem thế nào.
Sải bước chân đi, Mã Vy vùng vằng:
-Không cần, Vy muốn ở lại chơi, không đợi đến khi về được hả?
Lườm Mã Vy nhưng sao trong lòng Nghĩa Khang vui thế? ( được cõng MV nên vui hay MV bị thương nên vui >"< ) Đặt cô vào trong xe, hắn còn không quên báo cho cô chủ nhiệm rồi mới phóng xe quay lại thành phố.
Ngồi trong phòng bệnh nhỏ chỉ dùng cho những bệnh nhân đến khám nhanh, Nghĩa Khang nhìn bác sĩ bó chân cho Mã Vy. Tâm hồn lại treo ngược cành cây nhớ lại cái cảm giác ở khi cắm trại, đấy goi là gì? Sao khi tay cô chạm vào Nghĩa Khang lại như một dòng điện chạy thẳng đến tim hắn làm nó đập loạn nhịp?
Đưa ánh mắt dò xét từ đầu đến chân Mã Vy, Nghĩa Khang chốt lại con bé này nguy hiểm, nên ít tiếp xúc.
"Reng…reng…reng"
Tiếng điện thoại Mã Vy kêu liên hồi,cô liền mở ra nghe máy:
-Alo?
Là Nguyệt Phong gọi:
-Em đang ở đâu? Kim My bảo em về giữa chừng?
"À" một tiếng rồi Mã Vy thành thật khai báo tất tần tật và rồi nhận lại được câu nói lạnh lùng:
-Chờ đấy.
Nghĩa Khang rốt cuộc cũng đứng dậy tiến sát đến chỗ chân Mã Vy đã bó lại, nhấc lên ân cần hỏi:
-Đỡ đau chưa?
Mã Vy nhìn hành động ấy mà hơi ngại, có thân mật quá không? Gật gật đầu thay cho câu trả lời.
-Vừa nãy là Nguyệt Phong gọi?
Gật gật tiếp.
-Hắn đang đến đây?
Gật gật tiếp tiếp.
Mỉm cười xoa đầu Mã Vy:
-Ừ, thế Khang về trước.
Nghĩa Khang chưa muốn gặp mặt "kẻ thù" nhanh đến thế.
Nhưng chưa rời khỏi phòng được bước nào thì Nguyệt Phong đã bật cửa xông vào (tên này đến nhanh ghê ý). Dáng vẻ cao ngạo ấy bước vào, nhìn Mã Vy rồi mới quay sang nhìn tên "ân nhân",khựng người lại, Nguyệt Phong bàng hoàng nhìn chân chân vào tên kia. Cái tên ở bên Mã Vy suốt tuần qua, anh lại còn có "ý tốt" loại trừ hắn khỏi dang sách "khả nghi", chính là tên mà anh đang đối đầu, chính là tên mà anh đang muốn Mã Vy tránh xa. Bây giờ người anh muốn tìm nhất lại chẳng ở đâu xa, ngay trước mặt anh đây - Kail Jonsson, tên cầm đầu Black Eyes
Nguyệt Phong chẳng ngạc nhiên rằng tên này lại "trẻ" thế, đơn giản anh và trợ lý là hai người duy nhất biết mặt tên cầm đầu. Nhưng anh ngạc nhiên là hắn lại ở ngay đây từ lâu, vậy ra anh chậm một bước, Black Eyes đúng là khó lường. Hỏi sao mấy tên theo sát Mã Vy không manh động, đơn giản vì chúng không biết. Nhìn người đối diện với ánh mắt ghét kinh khủng, nhận lại chỉ là nụ cười đểu và câu trả lời ý tứ:
-Ồ, đây không phải Chấn thiếu gia sao? Rất vui được làm quen.
Nói thế nhưng tay Nghĩa Khang vẫn đút túi quần,chơ lỳ, ném cho anh ánh nhìn chế giễu
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz