Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
ả ngày Chủ Nhật cọ cọ rửa rửa cái "lâu đài" của Bit lại còn được thưởng mấy cái liếm của con Bit, Mã Vy lại phải lần nữa cọ cọ rửa rửa người mình kết quả là mệt quá ngủ quên luôn trong phòng tắm.
"Thịch thịch thịch"
Nguyệt Phong đứng bên ngoài gõ cửa vào phòng tắm Mã Vy. Sáng này dậy thấy cô vẫn chưa đi học mà khoá trái cửa phòng tắm chắc vscn, anh không gọi. Nhưng thấy muộn giờ học rồi, anh đành vào gọi cô:
-Mã Vy, em đang làm cái quái quỷ gì trong đấy thế hả? Ra ngay đi muộn học rồi.
Tiếp tục công cuộc tra tấn cánh cửa, Nguyệt Phong càng ngày càng lo lắng. Đang tính đập cánh cửa xông vào thì …
"Cạch" cánh cửa mở ra, Mã Vy dụi dụi mắt, tay còn lại giữ chiếc khăn tắm quấn quanh người, giọng lười nhác:
-Anh gọi gì em? Ồn ào quá.
Giật giật mắt, Nguyệt Phong nhìn cô với ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, hỏi:
-Em … em ngủ trong đấy hả?
Nhìn anh với ánh mắt ngái ngủ, Mã Vy ngô nghê cười:
-Ừm, hình như suốt từ tối hôm qua.
Lần nữa sốc toàn diện, Nguyệt Phong suýt rơi cằm xuống đất rồi vớt vát lấy lại phong độ:
-Thôi được rồi, phi thường quá. Đi học đi muộn rồi đấy. Anh chờ dưới xe.
Nguyệt Phong quay người đi rồi,đóng cửa phòng cô lại rồi mà cô còn đứng chơ ra đó tiêu hoá nốt "đi học muộn" vài phút sau, cô mới vắt chân lên cổ chuẩn bị đi học với tốc độ ánh sáng rồi phi thẳng xuống xe Nguyệt Phong đang ngồi đóng phịch cửa lại, nhìn anh. Nguyệt Phong được làm cho "bất ngờ" rơi luôn cả điện thoại đang cầm.
-Đi đi, nhanh lên, muộn học rồi.
Giục Nguyệt Phong mãi anh mới chịu phóng xe chạy mất hút.
"Phù" Mã Vy thở phào nhẹ nhõm, giáo viên vẫn chưa vào lớp, tuy thế cô vẫn lén lút vào thật nhanh, vừa ngồi xuống ghế, Nghĩa Khang đã quay lại, mặt hình sự:
-Vy, sao đi học muộn vậy?
Vừa nghe cái giọng nói này là Mã Vy đã đặt mức báo động đỏ trong đầu, liền nói hết sức nghiêm túc:
-Khang à, đừng thân mật quá với mình thế, dễ gây hiểu lầm lắm.
Ánh mặt phảng chút nguy hiểm rồi hết sạch, Nghĩa Khang lại đem bộ mặt hết sức baby cute ra nhìn cô:
-Ừ, Khang biết rồi. Nhưng vẫn làm bạn nhé.
Gật đầu, mỉm cười, Mã Vy cũng áy náy, tại tên Nguyệt Phong cứ cảnh cáo cô, nên cô cũng hơi sợ.
Nghĩa Khang vẻ mặt đang dễ thương dễ mến là thế nhưng thật ra anh muốn ăn tươi nuốt sống, rút súng thẳng tay bắn Mã Vy, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Nghĩa Khang chưa từng bị từ chối thẳng thừng thế, thật bẽ mặt.
Cả ngày học nhàm chán, cơ bản do Mã Vy đã vạch rang rới rõ ràng nên tên có lòng tự trọng cao ngất ngưởng cũng không hạ thấp bản thân để bắt chuyện. Ngoài Kim My ra cứ sôi nổi bắt truyện, tán phét với tất cả những người trong tầm ngắm thì tất cả đều nghiêm túc học hành.
Một mình rảo bước trên sân trường rộng thênh thang, Mã Vy rụt hẳn cổ vào trong chiếc áo len cổ cao tránh cái gió tạt vào mặt lạnh buốt, hai hàng cây cao ngạo cứ đung đưa trong gió, cả trường thật hiu quạnh vài tốp học sinh còn chịu chơi ngoài sân trường còn các tiểu thư cậu ấm đều đã chui vào trong chiếc xe hơi phi thẳng về nhà rồi.
"Ring.."
Chuông điên thoại Mã Vy reo lên - có tin nhắn. Dừng bước chân, Mã Vy chăm chú đọc: "Đến đường M khẩn cấp, tớ là bạn cùng lớp với cậu, mong cậu đến giúp"
Một tin nhắn lạ. Mã Vy đọc xong xoay điện thoại trong tay, nghi ngờ lắm nhưng chân vẫn sải bước đi đến đường M, dù gì thì là bạn cùng lớp, chắc không sao. Vả lại tên Nguyệt Phong nói hôm nay đón muộn nên lượn lờ chút chắc cũng chẳng ai quan tâm.
Đứng ngay dưới tấm biển ghi "Đường M" Mã Vy đưa mắt nhìn xung quanh chẳng ai cả, đường vắng tang, Mã Vy bắt đầu thấy sợ, trời vào mùa đông rất nhanh tối, mới có 7h mà trời đã không nhìn rõ được rồi, căng mắt ra nhìn xung quanh lần nữa, chắc chắn không thấy ai, Mã Vy mới rảo bước đi. Chợt một tiếng nói vô cùng sở khanh làm cô sợ hãi quay phắt lại nhìn:
-Này cô em, làm gì một mình ngoài đường thế này? Có cần đi nhờ về không?
Một tên ăn mặc nhếch nhác, béo ú, mặt không rõ nhưng Mã Vy chắc cũng chả khá khẩm hơn chiếc áo len bẩn thủi rách tươm rách nát ra kia. Bên cạnh là một tên gầy như kẻ suy dinh dưỡng, ăn mặc thì cũng hệt tên kia mặt dâm đãng nhìn Mã Vy từ đầu đến chân rồi còn liếm môi, phát tởm, định chuồn lẹ thì tên béo múp kéo cô lại, giọng cợt nhả:
-Nào đi, anh đưa em ra chỗ xe anh nhé.
Tên gầy thì cứ đi đằng trước, cô sợ hãi moi điện thoại ra nhắn một tin nhắn để không bị phát hiện: " Nguyệt Phong, cứu em, em đang ở đường M, cứu em Nguyệt Phong."
Vội giấu điện thoại say lưng chờ anh hồi âm lại.
Tên kia vẫn thô bạo kéo cô vào hẻm nhỏ.
Máy chợt rung là tin nhắn từ Nguyệt Phong, cảnh giác không để ấy tên kia biết thì thất vọng tột cùng:"Em đừng đùa nữa, anh đang bận đừng làm phiền."
Gì chứ? Đùa sao? Nguyệt Phong anh bị là sao vậy. Chìm trong thất vọng, Mã Vy bị bọn người này ép sát vào tường giở giọng lưu manh:
-HAizz tính sao nhỉ? Bọn anh muốn lấy phần thưởng trước rồi mới cho đi nhờ sau, được không cô em?
Mã Vy vừa sợ mà vừa tức, liền chửi thẳng vào tên kia:
-Biến thái vừa thôi bọn thối tha này, mau thả tôi ra.
Đi kèm theo đó là một cái đá vào chỗ hiểm. Lập tức tên béo bị tấn công cúi rạp người chửi thề lung tung. Mã Vy cứ thưởng thế là chạy được thì bị tên gầy còm lôi áo xềnh xệch đứt cả cúc áo, giọng hăm doạ:
-Con rang con, cúi xuống mà sin lỗi đại ca đi.
Mã Vy sợ lắm nhưng mặt cứ lạnh tang, gân cô lên nói:
-Giỏi thì hôn chân ta đi đã.
Lập tức một cái tát đau điếng giáng xuống mặt Mã Vy, nhanh chòng hằn lên năm đầu ngón tay của tên kia. Mã Vy còn định cãi nữa thì:
-Thả cô bé xuống,cái bọn hèn hạ này, thích gái lắm hả? Qua xác anh đây đã này.
Cả ba người quay sang phía đó, Mã Vy ngạc nhiên, giọng lắp bắp:
-Nghĩa…. Nghĩa Khang? Làm gì ở đây?
Nghĩa Khang trong tay cầm một thanh sắt nhìn cô cười mỉm:
-Vy, mau lui ra đi, bây giờ không phải lúc hỏi đâu.
Hiểu ý, Mã Vy nhanh chóng sút cái nữa vào chỗ hiểm tên gầy rồi chạy nhanh ra đằng say lưng Nghĩa Khang.
-Nào, có giỏi lại đây đi, miếng mồi này ngon đấy, đừng để bỏ phí chứ.
Bị khiêu khích, cả hai tên xông vào Nghĩa Khang nhưng còn chưa chạm được vào cọng lông của red boy đã bị hắn lấy thanh sắt đập mạnh vào đầu hai tên, bất tỉnh.
Thấy không còn mối nguy hiểm nữa,Nghĩa Khang liền kéo tay Mã Vy leo lên chiếc xe máy phân khối lớn lao vào màn đêm tĩnh mịch.
Tiếng gió lướt qua bên tai thật thích, Mã Vy hết hẳn cảm giác sợ hãi ban nãy. Đầu tua lại cảnh từ lúc Nghĩa Khang đến rồi hạ nhanh mấy tên kia, mắt nhìn người đang ngồi trước mình hâm mộ. Nhưng sao hắn biết mà đến nhỉ? Mã Vy thắc mắc rồi hỏi luôn:
-Sao Khang biết Vy đang ở đấy?
Hơi nghiêng đầu, Khang trả lời nhưng do đội chiếc mũ to đùng, nặng trịch nên Mã VY cũng chả biết biểu hiện hắn thế nào nữa:
-Đi ngang qua thôi, mà Vy làm gì ở đấy?
Im một chút rồi Mã VY mới nói cái lý do ngu xuẩn ấy:
-Có người nhắn mình ra đó.
-Là người quen?
Ngại ngùng Mã Vy nói lý nhí:
-Không, cũng chẳng biết là ai nữa.
Giọng Nghĩa Khang có vẻ hoảng hốt:
-Không biết cũng ra? Đầu Vy làm bằng gì vậy? Sao ngốc thế. Lần say nhớ cẩn thận hơn.
Không nói gì nữa, Nghĩa Khang chở thẳng Mã Vy về nhà.
Xuống xe, chả mũ bảo hiểm, Mã Vy nhìn Nghĩa Khang rồi cảm ơn, chợt chẳng hiểu sao Nghĩa Khang kéo cô lại ôm chầm vào lòng vô cùng thân thiết, giọng còn mờ ám vô cùng:
-Không cần cảm, chỗ quen biết cả mà. Mà Vy, nghĩ lại đi, thằng Phong đó có bảo vệ được Vy không trong khi nó bảo em đang đùa?
"Chỗ quen biết?" Thấy Nghĩa Khang phóng xe đi rồi Mã VY còn mang mớ thắc mắc ấy vào nhà. Lại cò cái câu sau nữa, sao Nghĩa Khang lại biết?
Nhưng cô cũng kệ, Khang có lòng tốt giúp mình còn hơn ai kia coi như trò đùa.
-Đi đâu về?
Cái giọng nói như muốn giết người chiếu thẳng đến đối tượng là Mã Vy đây.
Giật mình rồi mặt cô cũng lạnh lại, đây chính là cái người nói cô "đùa" trong lúc hoạn nạn đây mà. Nhìn anh không lấy một giây, Mã Vy đi ngang qua, liền bị Nguyệt Phong xô mạnh vào tường đôi mắt hằn lên những vệt máu đỏ:
-ANH HỎI EM ĐI ĐÂU VỚI THẰNG NHÃI ĐẤY.
Thật bực mình, đi với tên khùng đến tối muộn mới về, về rồi lại còn ôm nhau nữa, rốt cuộc là thế nào? Muốn chơi anh sao? Nguyệt Phong vừa đau vừa tức, anh cảm thấy như bị phản bội vậy, không thể chấp nhận được.
Thế mà mất công anh ở nhà lo lắng, cái tên Nghĩa Khang này hoàn toàn chẳng có thông tin cá nhân nào, thật ra là có nhưng hoàn toàn là giả, người của Nguyệt Phong đã tìm hiểu, moi móc kỹ càng hết rồi.
Mã Vy cười chua chát bị coi lời cầu cứu là trò đùa rồi về còn bị anh hỏi là đi đâu nữa, Mã Vy biết thừa trong đầu anh đang nghĩ cô đi chơi với tên này, bức tức giằng tay anh ra khỏi bả vai mình, giọng nói hoàn toàn xa cách:
-Đừng động vào tôi.
Gì cơ? Tôi? Lần này Nguyệt Phong phải làm cho rõ, rốt cuộc cái người đi chơi về rồi giận dỗi, là thế nào?
-Nhìn thấy sự khó hiểu trong ánh mắt anh, Mã Vy liền nói:
-Em nhắn tin cho anh rồi anh bảo sao? Đừng đùa? Anh có biết hôm nay em suýt bị người ta hại không? Còn nghĩ em đi chơi với Nghĩa Khang sao? Chính Nghĩa Khang đã cứu em đấy.
Cố kìm lại, Mã Vy chạy thẳng lên phòng, để mặc Nguyệt Phong đang đứng chơ ra, anh thật sự không hiểu tin nhắn nào? Mà Mã Vy bị làm hại sao? Sao người của anh lại không báo cho anh biết?
Vò mái tóc nâu bồng bênh cho rối mù lên, Nguyệt Phong bực tức đấm tay vào tường mấy cái, chả quan tâm máu đang râm rỉ chảy.
-Dừng lại đi Nguyệt Phong.
Dạ Vũ từ đâu bước đến, thật ra anh đến từ lâu rồi nhưng nấp sau tường để không ai biết, anh cũng nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người rồi. Nhìn Nguyệt Phong đang tự hành hạ mình, Dạ Vũ dựa người vào tường, nói:
-Có lẽ phải điều tra tên này thôi.
Nguyệt Phong dừng tay, cười khẩy, xem xét tay mình, nói:
-Vô ích.
Đúng lúc ấy có một cuộc điện thoại gọi đến, là người của Nguyệt Phong, vội nghe máy để bọn nó thông báo tình hình:
-Hai người theo sát cô chủ đã bị đánh gục ở đường M, tình trạng đã chết. Là người của Black Eyes đã làm.
Nguyệt Phong chau mày:
-Black Eyes? Được rồi. Cử thêm người theo sát Mã Vy. Nhân tiện xem lại cho tôi lịch sử điện thoại, xem tôi có nhận được tin nhắn nào của cô chủ không.
Người bên kia lịch sự chào rồi cúp máy.
Dạ Vũ vẫn lẳng lặng đứng đấy, chờ Nguyệt Phong nghe máy xong mới hỏi:
-Sao? Có chuyện gì à?
Nguyệt Phong cất máy vào túi, rồi bỏ luôn tay vào đó, vẻ bất cần nhưng nghiêm nghị:
-Dạ Vũ, tôi có chuyện cần nói với anh.
Sau một lúc tường thuật lại toàn bộ câu truyện từ quá khứ đến bây giờ, Nguyệt Phong nốc cạn một ly rượu rồi nhìn Dạ Vũ, còn Dạ Vũ thì đang xoa xoa cằm nhẵn thín, suy nghĩ:
-Vậy ra Chấn Gia như cậu cũng có kẻ thù cơ đấy? Lại còn sợ họ.
Vừa động đến đấy thôi, Nguyệt Phong đã lập tức chỉnh lại:
-Không phải sợ là chưa đến lúc thích hợp.
Nhấp một ngụm rượu, Dạ Vũ nhăn mặt, nói tiếp:
-Chưa đến lúc thích hợp? Vậy không phải hôm nay chính Black Eyes đã hại Mã Vy, không thành công à? Họ đã lộ mất một phần âm mưu rồi nhưng dù âm mưu còn lại của họ là gì thì chắc chắn vẫn nhắm đến Mã Vy, cậu vẫn "chưa thấy đến lúc" à?
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa được gửi đến, Nguyệt Phong trả lời:
-Tôi chưa biết nên đang hỏi ý kiến anh đây, tôi có cách nhưng cần anh giúp. Mà bên Black Eyes gớm thật,hack đường dây mạng để tin nhắn Mã Vy không hiện lên màn hình, thay vào đó còn trả lời "hộ". Cái bọn chết tiệt.
Dạ Vũ nhíu mày (lần nữa) suy nghĩ:
-Nếu thế tại sao bọn chúng không chỉ làm mã hoá tin nhắn để không để cậu đọc được, từ đó sẽ không đến cứu được, sao còn phải bày truyện nhắn lại để làm gì? Chẳng nhẽ muốn Mã Vy hiểu lầm cậu, gây xích mích giữa hai người?
Gật đầu tán đồng:
-Phải, làm thế để hai bên mất cảnh giác, nhưng nước cờ này dễ quá.
Đắc chí nốc thêm một cốc rượu nữa Nguyệt Phong khoái chí rời khỏi phòng,cậu nắm được nước cờ của họ rồi.
-Nguyệt Phong cậu nên ngừng ghét tên Nghĩa Khang gì đó lại đi. Tên đấy đã cứu Mã Vy khỏi lũ Black Eyes đấy.
Nghe thấy nhưng Nguyệt Phong vẫn dửng dưng. Thật ra, Nguyệt Phong cũng đồng ý với Dạ Vũ,dù gì Nghĩa Khang cũng đã cứu Mã Vy.
Thở dài não nề bước lên phòng Mã Vy định mở cửa bước vào thì anh nghĩ lại, bây giờ xông vào nữa chắc cô sẽ thề sẽ từ mặt anh mất, lịch sự gõ cửa, dọng nhỏ nhẹ hết sức:
-Mã vy mở cửa ra anh giải thích.
Lập tức từ trong phòng vọng ra giọng nói vô cùng đanh đá:
-Anh đi chết đi, tôi không quen anh.
Hết nói nổi cô nhóc này,Nguyệt Phong lần nữa "ngựa quen đường cũ" không có khiếu dỗ dành lại giở cái giọng doạ dẫm người khác:
-Bây giờ em mở cửa hay để anh chèo vào?
He hé mở cửa ra, Mã Vy chưng bộ mặt "mày muốn gì" trước mặt anh. Nguyệt Phong nhìn muốn cười mà không nổi, bây giờ anh không thể nói là có một tổ chức xâm nhập điện thoại của anh làm anh không nhận được tin nhắn của anh và bọn nó là người nhắn lại cho em những dòng đó, thứ nhất với con bé ngốc này chắc chắn sẽ không hiểu suy ra sẽ không tin suy ra anh sẽ bị gán thêm mác giả dối và cô sẽ giận dỗi tiếp, thứ hai nhỡ mà thông minh đột xuất sẽ hiểu ra thì cô sẽ bắt đầu hỏi mọi chuyện mà anh không thể nói được suy ra cô sẽ nói anh không thật thà và cô cũng sẽ tiếp tục giận dỗi anh. (@@ mệt với Vy nhà ta quá) thế nên chọn cách nhận hết mọi tội lỗi về mình là tốt nhất, phần trăm thành công lên đến 99,99%.
-Mã Vy, anh xin lỗi là lúc đấy anh không đọc kỹ nên viết bừa, anh xin lỗi mà.
Mã vy thoáng sững người, lần đầu tiên cái tên trời đánh này biết xin lỗi, mềm lòng, Mã Vy cũng chẳng giận lâu hơn được,bây giờ chẳng phải cô an toàn rồi sao?
Nhìn cái bản mặt đang cố giả cho giống cún con tội lỗi mà sao cô muốn hôn quá,đành chụt cái vào má anh rồi đóng cửa chạy vào giường.
Cái trò nhanh như sóc này của cô anh rất ghét, luôn cảm thấy mình bị cưỡng hôn (thế những lần khác ngươi cưỡng hôn Vy nhà ta trước toàn dân thì sao trời!! >"< ) nhưng thôi coi như cô hết dỗi rồi, Nguyệt Phong tủm tỉm đi về phòng, thỉnh thoảng còn xoa xoa má mình như thể thiếu nữ lần bị hôn trộm vậy.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz