We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ột tuần mới bắt đầu, lạ là sáng nay chẳng ai đánh thức Mã Vy dậy cả, làm khổ cô đầu tuần mà tim đã rớt lên rớt xuống. 7h vào học mà 7h dậy, chẳng kịp lót gì vào bụng định nhảy lên xe phóng vù đến trường là xong, ai ngờ lại chẳng thấy bóng dáng xe nào hết, đành thục mạng chạy đi bắt taxi, nhưng sau khi hiểu ra rằng mình chẳng mang đồng nào theo người lại dày mặt đi xuống. Quyết định quốc bộ đến trường. Oan uổng cho cô thật chạy nhễ nhại mồ hôi đến cái cổng trường sáng loáng ánh vàng kiêu sa, chưa bao giờ cô thấy bác bảo vệ “dễ mến” thế. Nịnh nọt khô cả họng xin vào bác nhe răng cười khả ố tuyên bố:
-Cháu đừng lừa bác, tuy bác già nhưng bác vẫn biết phân biệt đấy, luộm thuộm như cháu đời nào là học sinh trường này, thôi đi đi trước khi bác đuổi.
Mặt Mã Vy hồng hào là thế bây giờ lại đen kịt lại như đít nồi, gì mà luộm thuộm, chạy hộc máu đến đây thì sao mà kiêu sa, diễm lệ như mấy tiểu thư kia chứ. Nhẹ nhàng không được Mã Vy liều mạnh mồm:
-Không tin bác gọi Hội Trưởng xuống đây, cháu... cháu, cháu là vợ Chấn NGuyệt Phong.
Tuyên bố hùng hơn như sấm giữa trời quang, Mã Vy ngượng chín người, đến cô nói cô còn thấy nực cười. Haizz thôi hôm nay may thì được hầu trà với Hội Trưởng xui là lại đứng đợi đến giờ tan trường mà đi ké Nguyệt Phong về nhà.
Tiu ngỉu đặt hết hi vọng rằng bác bảo vệ sẽ tin cái câu bá đạo kia, nhưng mặt bác lại đang tím ngắt lại chặc, ai chẳng có lúc mất kiên nhẫn, như bác ấy bây giờ sẵn sàng dùng chổi đuổi cô về tận nhà.
Xem ra chẳng còn cơ hội bước vào trường đành đi đâu quanh quanh giải nỗi oan vậy. Vừa quay người đi, giọng nói ngang tàn, lạnh lùng vang lên:
-Cho cô ấy vào.
Bác bảo vệ cũng suýt thì rơi tim vì sự có mặt của tăng băng trôi Nguyệt Phong kia. Bối rỗi ấn nút mở cổng.
Mã Vy quay lại như vớ được cọc mà chạy vào hết tốc lực như thể chậm chân tý thôi là tên yêu nghiệt kia sẽ dở giọng như “Thôi có vẻ cô ấy không muốn vào, đóng cổng.”Đứng trước mặt Nguyệt Phong, Mã Vy nở nụ cười với bác bảo vệ đang cố sốc lại tim vì sự bất ngờ kia,tỏ ý cảm ơn rồi quay nhìn đối diện Nguyệt Phong, mắt tức tối thấy rõ:
-Quá đáng,sao không gọi tôi đi học lại còn lấy hết xe mà đi. Bất nhân.
Nhìn Mã Vy từ đầu đến cuối mặt muốn cười mà không được, vừa nãy ai còn tuyên bố dõng dạc rằng cô là vợ anh mà bây giờ nhìn lại, đầu tóc rối bù, đồng phục nhầu nhĩ, cặp thì sắp đứt quai đến nơi, chả khác gì phỉ nhổ vào mặt anh là anh thích những cô nàng nhìn giống mấy kẻ vô gia cư ngoài đường. Chậm rãi hướng ánh nhìn “xưng hô cho cẩn thận” mà mở miệng mỉa mai nhưng tay cứ quyến rũ lướt khắp mặt cô, thật làm người khác giận không nổi:
-Thấy em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức.
Sởn hết gai ốc, Mã Vy quắc mắt nhìn Nguyệt Phong rồi phi nước kiệu lên lớp.
Cả lớp đang say sưa làm bài, tiếng cửa gỗ khắc tinh sảo khẽ mở ra, khuôn mặt xinh xắn như tóc tai lại như ma quỷ ngó vào, nhìn cô giáo đang khó chịu nhìn người đi học muộn, ánh mắt chờ đợi lời giải thích. Mã Vy giở nụ cười tuyệt chiêu, ngọt giọng:
-Thưa cô, xin phép cô cho con vào lớp. Hôm nay, ừm, xe con bị hỏng giữa đường nên đến trường trễ, thực sự xin lỗi cô.
Nhìn khuôn mặt hối lỗi của Mã Vy, cô giáo cũng mềm lòng, gật đầu cho cô vào rồi tiếp tục thao thao về bài giảng bị gián đoạn.
Vừa về đến chỗ ngồi, Mã Vy chưa thở phảo nổi đã bị Kim My kéo hỏi:
-Đến muộn thế? Bản cô nương hôm nay dậy muộn hả thảo nào thấy Hội Trường lẻ loi đến trường một mình. Sao? Cãi nhau à? Kể cho Sư phụ đây nghe coi.
Thở dài phiền phức, rõ ràng là cô bạn này chỉ thích nghe chuyện tầm phào nhưng chẳng có gì cho cô bạn nghe cả cơ bản, 2 người thực sự không cãi nhau, có khi cô còn chẳng hiểu nữa, có bao giờ cô làm hắn giận nhỉ, không làm gì có. Thoại 1 mình trong bị cái bấu của cô bạn làm cho tỉnh, ú ớ:
-Đâu? CHẳng có chuyện gì hết. Thật sư đệ thề hứa. Mà không thật ra cũng chẳng biết nữa,rõ là hôm qua vẫn cười nói bình thường mà nhỉ?
Kim My xoa xoa cằm nghĩ ngợi vô cùng đăm chiêu rồi đập bốp vào đùi Mã Vy:
-Đúng rồi, không phải hắn giận vì quà sinh nhật chứ? Chắc cũng sắp mà. Có khi hắn thấy ngươi cứ nhởn nhơ nên giận.
Nhớ đến sinh nhật, Mã Vy giật bắt cả mình, chết ngày kia là sinh nhật hắn rồi, cô phải làm gì đây, đưa ánh mắt cầu cứu “sư phụ” tình trường, đắm đuối, khẩn hoản.
Cuối cùng cũng siêu lòng, Kim My an ủi:
-Được ta giúp, cuối ngày đừng về vội chúng ta đi tìm quà, đằng nào cũng sắp đến ngày kỷ niệm với bạn trai ta, coi như đi sắm luôn thể.
2 cô bạn cười hì hì với nhau rồi lia tay chép bài.
Cuối giờ, tên yêu nghiệt cũng biết đường ngoan ngoãn vắt chân trên ghế đá chờ Mã Vy về cùng, từ đằng xa, Mã Vy hứng khởi chạy đến, mắt cười tít lại sung sướng. Nguyệt Phong thoáng ngỡ ngàng rồi cũng vui lây theo ánh mắt dịu dàng hẳn, giọng có chút quan tâm:
-Sao có gì vui?
Thật ra Mã Vy không vui vì gì cả đơn giản cô vui vì sẽ được nhìn bộ dạng mất hứng khi cô nói từ chối đi về cùng hắn, hơi trẻ con nhưng lâu lắm mới được chọc quê hắn, cô cũng vui vui:
-À không có gì. Tôi nhầm em chỉ muốn nói là anh về trước đi, em về sau. À đưa em thẻ ngân hàng, em có việc.
Thẻ ngân hàng anh cầm của cô chả biết tại sao, hại cô bụng đói không mua được gì lót dạ.
Mặt đang dịu dàng là thế nghe cái câu kia mà tụt hứng trầm trọng, mặt sầm lại như mây đen kéo giữa trưa hè. Đứng bật dậy, ném thẻ vào người Mã Vy quay lưng ra cổng về. Nguyệt Phong giật thật rồi.
Nhìn thấy thế, Mã Vy không ngừng xoay xoay thẻ trong tay, cười vô cùng viên mãn.Lúc sau bị Kim My kéo lên xe đi sắm quà.
Trên chiếc xe bạc sang trọng 2 cô nàng họp bàn vô cùng nghiêm túc:
-Nào chúng ta nên làm gì sư phụ?
NHăn nhăn chán ngẫm nghĩ:
-Chắc nên làm bữa ăn?
Như 1 tảng đá nghìn cân rơi xuống đầu Mã Vy,than thở:
-Gì chứ nấu ăn? Sư đệ... bó tay.
Chưa từng biết thịt bò với thịt lợn khác nhau thế nào, rau muống với rau diếp khác gì nhau thì đừng mong cô biết nấu món ra trò.
Lắc đầu ngán ngẩm, Kim My lẩm bẩm:
-Nấu không được, mua sẵn đồ thì không ý nghĩ, thôi thì đi làm gốm đi.
Lập tức, xe bạc phi vào dòng xe cộ tấp nập.
Ở nhà, Nguyệt Phong tức tối đi đi lại lại, nhớ lại lúc chiều, như tên ngốc chờ cô cùng về mà cuối cùng bị cô đá bay lên cây ngồi, cụt hứng. Tự dưng trong lòng lại hiện ra ánh cười vui vẻ lúc Mã Vy tiến đến, hình như đó là nụ cười đâu tiên cô cười với anh, nụ cười đấy, theo cách nghĩ của anh thì chính nó là của anh. Hơi đắc chí chút rồi lại lao tâm vào nhớ nhung. Phải, tự nhiên Nguyệt Phong như đứa trẻ nhớ mẹ, muốn ôm Mã Vy ngay bây giờ, hôn được thì càng tốt, cảm giác muốn chiếm giữ cô cứ thế tăng vọt. Chà, người xưa nói không sai, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở lâu quá thì cháy khét lẹt. Anh đang trong tình trạng “khét lẹt” vì yêu cô. Giật mình với ý nghĩ ấy, Nguyệt Phong vội đi tắm, rửa hết cái ý nghĩ ngớ ngẩn kia.
-Sư đệ, nhẹ tay thôi,méo mó thế thì thành trò trống gì.
Trong khi Kim My điệu nghệ tay cứ nhẹ nhàng dịu dàng xoa xoa cái bình hoa bằng đất sống đang xoay không ngừng nghỉ trên bàn xoay kia thì Mã Vy vật vã cố gắng mà thế nhưng toàn bị quá tay, kết quả như bóp méo nó. Tại con bạn hết, rủ cô đi làm handmade đồ gốm chứ.
Sau vài lần bị mắng te tua, Mã Vy cũng là ra cái lọ hoa “đặc sắc”hơi méo mó nhưng Mã Vy khẳng định với mắt Nguyệt Phong, hắn sẽ nghĩ đây là phong cách mới mẻ. Hí hửng khắc chữ lên ấy, cô khắc: “Tặng anh, yêu nghiệt”
Nhưng lập tức bị Kim My xoa cho hết nhẵ dòng chữ ấy, bắt đổi thành: “Em luôn bên anh”
Ặc nghe mà sến súa, rồi 2 con bạn tay lem luốc đặt bình gốm mình làm vào lò rồi chờ cho xong kiện tác có 1-0-2 kia.
Híc tay tèm lem đầy bùn đất, nhìn mà thấy tội, rửa xong xuôi sạch sẽ, bụng Mã Vy lại đói cồn cào, ai bảo sáng ai kia hại cô thất kinh xông đến trường chưa kịp ăn uống gì, chiều thì hí ha hí hửng đi làm đồ cho yêu nghiệt quên ăn, đến tối bây giờ đây, thì không chịu nổi nữa. Dẫn “đệ tử” đói khát đến nhà hàng gần lò gốm ăn uống nó say mới quay lại lấy sản phẩm,Kim My nán lại muốn tô sơn bình gốm nên ở lại, cửa tài sế đưa Mã Vy về trước.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz