Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Lizz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ì cơn đói cồn cào mà làm Vy mở mắt choàng dậy, thấy khắp ngươi đau nhức, đầu thì như đeo tạ mà không ngóc lên đc. Mở mặt nhìn xung quanh thì lù lù hiện ra cái mặt hắc ám mà từ chiều cô đã khắc cốt ghi tâm sẽ hận mãi. Khuôn mặt lạnh lùng mà thấp thoáng vẻ lo toan:
-Tỉnh rồi hả?
Nheo mắt, lộ rõ vẻ khó chịu:
-Đồ thú tính anh cút mau đi!
Lời noi của Mã Vy như gió thoảng qua, Phong lại ân cần bất ngò;
-Uống thuốc đi đã, cô đang sốt.
Hồ nghi nhìn cốc thuốc trên tay Phong, nhìn hồ nghi hế sức:
-K phải thuộc độc uống nhanh đi.
Như đọc đc ý nghĩ của Mã Vy mà khẳng định lại nguồn gốc thuốc.
Đành với lấy uống và đớp luôn nguyên nửa trai khoáng cho không bị đắng nhưng mặt Mã Vy lại nhăn lại vì thứ thuốc đắn ngắt kia. Nhìn biểu hiện của Mã Vy mà Nguyệt Phong chợt bật cười:
-Đắng lắm à?
-...
Không trả lời chính tỏ đồng í là như thế, Nguyệt Phong bõng dí sát mặt Mã Vy mà hôn một cái chớp nhoáng., ngạc nhiên Mã Vy căng tròn mắt, gần như bản mặt kia vô cùng chai lỳ, nhìn cô tỉnh bơ:
-Giờ hết đằng rồi đúng không? Tốt! Đi ngủ đi.
Ấn đầu Vy thô bạo choVy nằm xuống rồi chậm rãi rời khỏi phòn nhưng chưa kịp ặn lấy mắt cửa đi ra đã bị nhậ ngay 1 cái gối vào đầu và tiếng quát the thé lúc nữa đêm:
-ĐỒ BIẾN THÁI, ANH CƯỚP DÁM CƯỚP MỘT CÁCH TRẮNG TRỌN NHƯ THẾ HẢ!!! CÚT XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI.
Sau tiếng quát the thé kia, Phong cũng chẳng ngoảnh lại, khoé môi cong lên quyến rũ rời khỏi phòng. Để lại Mã Vy dở khóc dở cười với nụ hôn đầu bị cướp mất.
Sáng hôm sau, khi thấ năng lực mình đã dc quy nạp đầy đủ, Mã Vy chỉn chu nhan sác bước xuống phòng ăn sáng. Hôm nay là chủ nhật cô muốn tham qua Hà Thành, đã lâu lắm rồi cô chưa ra ngoài hưởng thụ. Ở phòng ăn lúc này tụ hội đủ cả Nguyệt Phong, Dạ Vũ, ai cũng chú ý vào sự hiện diện của cô, không những thế ai cũng ngạc nhiên bởi vẻ ngoài đc chăm chút tỷ mỉ. Cuối cùng người lên tiếng lại là Nguyệt Phong:
-Ăn mặc thế, đi đâu?
Ánh nhìn của Mã Vy lướt qua anh, trả lời cụt lủn như k hề muốn bắt chuyện:
-Không khiến anh quan tâm.
Không khí lại rơi vào im lặng, ai nấy lặng lẽ dùng bữa, có mình Mã Vy là đang xem xét thái độ mọi người, nín cười vì bộ dạng anh trai và Nguyệt Mỹ, tên thì bị đấm thâm mắt, tên bị đấm cho sứt môi.
Sau bữa sáng nặng nề, cô đi thẳng ra khỏi cổng khu biệt thự kia và thư thái tản bộ, k bt đi đâu nhưng mà cô bây h muốn phiêu mình theo gió, cho bay hết mọi ưu phiền. Chợt đỗ xịch cạnh cô là một chiếc CBR đen sáng loáng, theo phản xạ, Mã Vy dừng lại xem chủ nhân là ai. Người đó cởi bỏ mũ bảo hiểm kia ra, cười với cô làm cô cứ ngẩn ngơ vì sức mê hoặc ấy, mãi đến khi Nguyệt Phong lên tiếng thì cô mới chịu rũ bỏ mộng nắm tay anh chạy trên đồng cỏ hoa, tất nhiên đấy chỉ là tưởng tượng do sự gây nghiện của nụ cười kia chứ không phải cô đã quên cái hẹn phải trả thù anh:
-Lên xe đi! tôi muốn đưa cô đi.
Khuôn mặt đang ửng đỏ đáng yêu vì mê mẩn lại thay đổi 180*, ngúng nguẩy:
-Anh sẽ bắt cóc tôi sang biên giới Lào. Khỏi đi.
Cau mày khó chịu, Nguyệt Phong gằn giọng:
-Đc không lên cũng không sao. Vậy thì ngay bây h về nhà để tôi tưới nước cho cô.
Nhớ lại cảnh chịu phạt hôm qua, cô sợ đến bủn rủn chân tay, liền nhảy phốc lên xe, mặc tên biến thái đưa đi đâu.
Ôm chặt lấy Nguyệt Phong đang lao đi với tốc độ đua cùng Tử Thần, Mã Vy lên tiếng khe khẽ:
-Anh... anh chạy chậm lại chít đc không? Tôỉ thấy Thần Chết bên cạnh rồi.
Nguyệt Phong không trả lời nhưng cũng giảm chút tốc độ xuống. Cứ tưởng tên biến thái lại có ý giở trò hoá ra hắn ta rảnh rỗi đưa cô đến 1 căn biệt thự trông vô cùng ấm áp, mang đậm chất nội thất Châu Âu, toàn ngôi nhà đều áp mặt gỗ rất... tách biệt với những căn xung quanh, lạnh lẽo, quá đỗi nghiêm túc.
Mở cửa, tỏ ý muốn Mã Vy bước vào, Nguyệt Phong bật hết đèn đóm lên, làm cho căn nhà như trải nắng ấm, người khác nhìn mà cũng thấy ấm lòng. Mã Vy chẳng để ý chút nào, chỉ ngó lơ, rồi tiện miệng nói:
-Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Nguyệt Phong chẳng quan tâm đến ngôi nhà ra sao, chỉ chăm chú đưa đôi mắt băng lãnh sắc sảo nhìn biểu hiện trên mặt Mã Vy, hình như cô vẫn chưa nhận ra, Nguyệt Phong tốt ý tỏ lòng nhắc nhở:
-Nhìn kỹ ngôi nhà xem, cô không thấy quen à?
Đc anh nhắc nhở, Mã Vy mới tỉ mỉ nhìn xung quanh rồi đôi mắt to tròn ngây thơ thường ngày u ám lại, những ngon tay trắng nõn lần lần những đồ vật trên kệ sách, bàn kính, tất cả những ký ức xưa dội về từ những khoảng khắc được cha đùm bọc, đến cái đêm cô muốn xoá sổ ấy, đôi mắt theo thế mà mờ dần đi, mắt Mã Vy ngân ngấn nước rồi trào ra thành hàng dài trên má. Nguyệt Phong đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng an ủi, chẳng phải anh quá rõ chuyện gì đã xảy ra sao? nhưng anh muốn tự cô dành lấy quyền quyết định giữa sự sống trong quá khứ hoặc tiếp tục sống tiếp trong hiện tại, cho qua những gì đã qua đi.
Ngửi thấy mùi hương lạnh sắc sảo, Mã Vy chợt tỉnh, đẩy Nguyệt Phong ra thô bạo, gầm ghừ như muốn kết liễu đời anh ngay tại đây:
-Sao anh lại đưa tôi đến đây? Anh là chủ nhà này sao? Tại sao anh lại mua căn nhà này hả! Tại sao anh bt họ thật của tôi. Rốt cuộc anh là ai? Anh bt gì về tôi?
Khuôn mặt Nguyệt Phong sầm lại, rõ ràng anh đang bị hiểu nhầm nhưng vẫn bình tĩnh nói:
-Mã Vy, em bình tĩnh đi.
“em sao” Mã Vy tự nhủ, lại gắt lên:
- tôi chẳng phải em ai hết, anh nói làm sao tôi bình tĩnh đc trong khi đây là ngôi nhà của tôi hả?
Nhíu mày nhìn thái độ của Vy nhưng khôn ưa mắt, hỏi cách hồ nghi:
-Em không nhớ anh thật à?
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz