Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 953: Để Em Nuôi Anh (2)
iệm châu báu tầng 7, bên trong phòng quản lý.
La tỷ đang nhẹ nhàng vuốt "Nhất Diệp Trâm” trong tay, đương nhiên, nàng không hề biết thứ mình đang cầm là "Đồ dỏm". Bắt đầu từ tối qua, nàng vẫn luôn nghiên cứu phương pháp sử dụng "Nhất Diệp Trâm", thế nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả gì, hơn nữa bản thân nàng đố
i với việc này cũng không phải là rất háo hức, nên đến bây giờ nàng vẫn không thể nhìn ra vật này có điểm gì đặc biệt mà lại có giá tới 800 triệu USD.
“La quản lý, có một vị tiên sinh họ Dịch đến tìm cô." Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
"Cho hắn vào đi" La tỷ thuận tay đem "Nhất Diệp Trâm" bỏ vào trong ngăn kéo, khóe miệng lộ ra một chút tiếu ý, họ Dịch, trừ hắn ra còn ai vào đây nữa.
Dịch tiên sinh từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, xem sắc mặt tiều tụy có thể nhận thấy cả đêm hôm qua hắn không thể ngủ không được, đôi lông mày cũng hơi có chút nhíu lại. Khi nhìn thấy La tỷ ngồi ở sau bàn làm việc, gương mặt mới hơi giãn ra một chút.
"Mất dấu người tối hôm qua rồi hả?" Không đợi Dịch tiên sinh mở miệng, La tỷ đã giành hỏi trước.
Dịch tiên sinh sắc mặt nhất thời tối sầm lại, bất quá hắn hôm nay tới đây là vẫn còn tồn tại một hy vọng xa vời: "L, người đêm qua, sẽ không phải là..."
"Không phải hắn, ngày hôm qua ta và hắn đều ở cùng nhau." La tỷ biết người Dịch tiên sinh ám chỉ là ai, tuy rằng Nhất Diệp Trâm đã từng rơi vào trong tay của hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị mình chiếm tiện nghi a.
"Chẳng lẽ lại có thêm một chấp năng giả?" Dịch tiên sinh sau cùng cũng gật đầu. Điểm hi vọng cuối cùng cũng tan biến mất, vốn hắn nghĩ nếu xác định được ai lấy đi Nhất Diệp Trâm, hắn còn có thể lấy lại, nhưng bây giờ bị ai lấy đi cũng không biết, còn nói gì đến việc lấy lại đây?
"Ta đây cũng không rõ, ngươi tới hỏi ta, không phải là hoài nghi ta lấy đấy chứ?" La tỷ tròng mắt hơi híp lại, nhìn Dịch tiên sinh với ánh mắt hơi lóe lên hàn ý.
Dịch tiên sinh toàn thân giật mình, hắn phi thường rõ ràng thực lực và tính tình của L, tuy hắn cũng có ý nghĩ này, nhưng nếu như dám lộ ra ngoài như vậy mà nói..., chờ hắn tuyệt đối sẽ không phải là một kết cục tốt.
"Ta không phải ý tứ này, L, ta hôm nay đến, là có một việc phải báo cho ngươi biết." Dịch tiên sinh lập tức nói sang chuyện khác.
"Ah?" La tỷ lộ ra vẻ mặt hứng thú.
"X sắp tới đây rồi."
"... X?" La tỷ sững sờ, mắt lộ ra vẻ cổ quái.
X cũng như nàng đều là biệt hiệu. Không ai biết diện mạo thật của hắn, ngay cả La tỷ trước đây là một trong những người đứng đầu tổ chức "Số 98 " cũng chưa từng thấy qua. Mỗi lần X xuất hiện đều che mặt, mà vóc người cũng bình thường đến mức nếu lẫn vào trong đám người thường sẽ lập tức biến mất không để lại dấu vết.
"Hắn muốn tới đây? Lẽ nào hắn đối với vật kia cũng nổi lên hứng thú?" La tỷ thì thào tự nói, tuy rằng chưa thấy qua diện mạo thật của X, thế nhưng đối với X nàng cũng không dám có một điểm khinh suất nào, X cũng không phải Mật Giả, La tỷ đã cùng hắn giao thủ, nhưng dị năng của hắn rất quỷ dị, quỷ dị đến mức tuy La tỷ là Mật Giả cấp năm cũng không dám nắm chắc có thể đánh bại đối phương.
Cái loại dị năng quỷ dị ấy, tựa như là sinh ra để khắc chế Mật Giả vậy, tuyệt đối là thứ mà tất cả Mật Giả khi nhìn thấy đều phải đau đầu. Nếu như nói số 98 ai có thể khiến La tỷ kiêng kị, X tuyệt đối là người trong top đầu số đó.
...
Hướng Nhật hiện tại đang ngồi trên chuyến bay đi Mỹ. Toàn bộ hành trình bay đại khái khoảng tầm 15 giờ. May mà lần này là chuyến bay tốc hành. Nếu như có các trạm chung chuyển này nọ thì tối thiểu phải hơn 19 giờ bay.
Nhưng mười mấy giờ tuyệt đối cũng không trôi qua một cách dễ dàng gì. Hiện tại tinh thần hắn lại đang tốt như vậy, nghĩ muốn đi ngủ cũng khó a.
Hơn nữa vừa lên phi cơ, mọi người tinh thần đều rất phấn chấn, hầu như không có ý định ngủ. Trong buồng phi cơ cũng có chút ầm ĩ, ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi.
Buồn chán, Hướng Nhật nhìn và đánh giá xung quanh.
Đối diện hắn là ba người trên dưới 20 tuổi. Hai nam, một nữ, từ khi lên máy bay, bọn họ nói chuyện không ngừng, chắc là rất thân với nhau.
Hướng Nhật ngồi ở sát lối đi. Bên trong hắn còn có hai phụ nữ, một người tầm hơn 30 tuổi, thoáng nhìn hơi mập, thỉnh thoảng cũng cùng ba người trẻ tuổi nói chuyện. Hiển nhiên cũng có quen biết.
Ngồi ở chính giữa gần Hướng Nhật là một cô gái ăn mặc khá thời trang, mang kính mát che nửa khuôn mặt, nhìn khuôn mặt mà ước lượng thì nàng hẳn là một mỹ nữ. Chỉ là thái độ hơi có chút kiêu ngạo, từ lúc lên phi cơ tới bây giờ thì luôn ngẩng cao đầu, hiển nhiên là xem thường mấy người gần đó đang ngồi nói chuyện với nhau.
Mà mọi người đang ngồi ở đây cũng có ánh mắt đấy, không chủ động bắt chuyện với con gà trống lớn kiêu ngạo này. Thật ra người phụ nữ mập cũng đã từng ân cần thăm hỏi qua một câu, nhưng lại được một tiếng trả lời ngoài ngàn dặm "Uhm" sau đó liền không có ý mở miệng nói chuyện nữa.
"Tiểu đệ đệ, một mình ngươi đi Mỹ à?" Hướng Nhật đang buồn chán, thì một trong ba người trẻ tuổi đối diện, nữ sinh có tướng mạo thanh tú ngồi ở giữa hướng hắn hỏi. Có lẽ là thấy hắn ngồi một mình có vẻ cô đơn, cũng có thể là thấy hắn tương đối gần gũi dễ bắt chuyện, nên lúc này mới tìm đến gần. Dù sao trên máy bay chờ mười mấy giờ, không tìm chút chuyện mới mẻ thực sự rất buồn chán a.
Tiểu đệ đệ? Hướng Nhật có chút im lặng, nhưng lập tức nghĩ đến mặt mình bây giờ nhìn rất trẻ, xác thực là xứng đáng xưng hô thế này, cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng.
"Uhm." Hướng Nhật lễ phép gật gật đầu.
"Trong nhà ngươi những người lớn yên tâm để ngươi đi một sao?" Thanh tú nữ sinh tiếp tục hỏi, hai người nam sinh bên cạnh nàng cũng cùng nhau nhìn qua, hiển nhiên đối với vấn đề này cũng có chút hứng thú.
"Kỳ thực ta đã không còn nhỏ nữa." Hướng Nhật sờ sờ mũi, khuôn mặt non choẹt có phần tương đối dễ dàng cho việc giả heo ăn thịt hổ, nhưng thời điểm này lại tương đối có hại.
Thanh tú nữ sinh khúc khích cười, hiển nhiên là nghĩ lầm Hướng Nhật đây là đang không chịu thua, tiểu hài tử bình thường đều không thích người khác xem bọn họ là trẻ con.
"Không còn nhỏ hả? Tiểu đệ đệ bao nhiêu tuổi rồi? Tốt nghiệp trung học chưa?" Người nam sinh nhìn có vẻ là trẻ nhất trong ba người mang theo chút chế nhạo hỏi.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh