Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 253: Quái Vật (2)
ướng Nhật lái xe với tốc độ không thể nhanh hơn được nữa, đương nhiên, cái này đều nhờ công lao của chiếc Rolls-royce số lượng có hạn của bố vợ tương lai. Dọc đường đi xe va đụng lung tung nhưng không hề bị cảnh sát giao thông ngăn trở. Chỉ không biết sau khi trở về, vị bố vợ tương lai thấy chiếc xe của mình bị hắn biến thành đống phế liệu thì sẽ như thế nào.
Có điều hiện tại hắn không quá so đo chuyện này, quan trọng nhất là phải đảm bảo sự an toàn của Sở Sở, bây giờ hắn chỉ hy vọng đám người muốn giết lão họ Sở chưa động thủ, hoặc là...... Hướng Nhật không khỏi nhớ đến chị Băng trong lúc ăn để lộ hai đầu ngón tay nhọn và chai cứng, hy vọng kỹ thuật bắn súng của nàng không tệ, bắn phát nào trúng đầu phát ấy.
Lúc Hướng Nhật đến nơi, thanh niên anh tuấn và thanh niên quái dị đã ra ngoài đuổi theo tên kia được một hồi lâu, khi nhìn thấy ở cửa còn đọng lai vết máu đỏ tươi, Hướng Nhật khẩn trương hẳn lên, hắn chạy thật nhanh vào trong phòng khách:
- Sở Sở!!
Sở Sở đang nằm trong lòng mẹ, vừa nghe thấy giọng nói này lập tức thoát khỏi ngực của mẹ rồi lao về phía cửa.
- Em không sao thì tốt rồi.
Hướng Nhật thấy người yêu không có việc gì, hắn lập tức tiến lên vài bước để ôm nàng vào lòng, đồng thời không ngừng hôn lên khuôn mặt còn chưa khô nước mắt của nàng. Mặc dù trong phòng khách rất bừa bãi, nhưng hắn cũng không chú ý đến điều này, trong mắt hắn chỉ có một mình Sở Sở.
- Sao ngươi lại tới đây?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên, làm bừng tỉnh đôi nam nữ đang ôm nhau say đắm.
- Là cô?
Hướng Nhật lập tức có phản ứng, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra người kia là băng mỹ nhân từng bị mình trêu chọc, lông mày không khỏi nhíu lại. Trong lòng bắt đầu nghĩ xem có phải đám người các nàng muốn gây bất lợi cho Sở gia hay không, nghĩ đến đây, khuôn mặt Hướng Nhật sầm xuống.
Sở Sở bởi vì có người yêu bên cạnh nên cảm thấy an toàn tuyệt đối, nàng đã có thể nhận thức vấn đề một cách bình thường. Vừa thấy vẻ mặt của nam nhân, nàng lập tức đoán ra hắn có chút hiểu lầm, mặc dù không biết nam nhân có quan hệ gì với người đẹp có khuôn mặt lạnh lùng này, nhưng dù sao người ta cứu cả nhà mình, nói thế nào cũng phải tỏ vẻ cảm ơn, nàng lập tức ôm cánh tay nam nhân:
- Hướng Quỳ, anh đừng hiểu lầm, là cô ấy cùng đồng đội đã cứu nhà em.
- Hả?
Hướng Nhật lúc này mới chú ý tới xung quanh, hình như nơi này vừa xảy ra một trận đại chiến thế giới, lông mày không khỏi càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc là tên nào hoặc bọn nào to gan dám sử dụng cả lựu đạn, vốn là loại vũ khí có sức sát thương cực mạnh. Trên thực tế, hắn cũng không biết quang cảnh này do mấy tên quái dị mà hắn cực kì khinh bỉ dùng "Sức người" tạo thành.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hướng Nhật vừa nhìn băng mỹ nhân vừa nói.
Có điều băng mỹ nhân hình như không hề để ý đến hắn, nàng nhìn lướt qua Sở Sở trong lòng nam nhân, sau đó nhẹ nhàng quay sang một bên.
Hướng Nhật gãi gãi gáy, hắn đành chuyển ánh mắt về phía Sở Sở trong lòng.
Sở Sở thấy nam nhân nhìn về phía mình, đang muốn kể lại đầu đuôi sự việc, nhưng đúng lúc ấy Sở A ở cách đó không xa lên tiếng:
- Sở Sở!!
- Ba, có chuyện gì vậy?
Sở Sở nhìn về phía cha mình, đồng thời cánh tay càng ôm thật chặt nam nhân.
- Con lại đây.
Sở A vẫy vẫy tay với con gái. Trên thực tế, ông có tính toán của mình, ông cũng không muốn người có khả năng trở thành con rể mình nghe được câu chuyện quái lạ mà người bình thường khó có thể tin nổi. Chỉ là ông không biết, con rể mình cũng có năng lực khiến người bình thường không thể tin nổi.
- Dạ?
Sở Sở có chút không tình nguyện, nàng sợ cha lại muốn chia rẽ mình và nam nhân như lần trước.
- Giúp mẹ con chăm sóc chị Băng đi.
- Dạ!
Thì ra không phải bắt mình rời khỏi Hướng Quỳ, Sở Sở thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng hồn nhiên quên mất việc giải thích sự việc lần này với nam nhân.
Hiển nhiên Hướng Nhật cũng hiểu lão họ Sở không định cho mình biết chuyện gì vừa xảy ra, tuy nhiên điều này không quan trọng, chỉ cần Sở Sở quay về nhà mình, đến lúc đó còn sợ không hỏi được gì sao? Trong đầu tính toán một hồi, Hướng Nhật cũng chẳng so đo với lão họ Sở đang ra sức giấu giếm mình, hắn cung kính gọi một tiếng:
- Bác trai ạ!
- Ừ.
Sở A gật gật đầu, ánh mắt làm như vô tình đảo qua băng mỹ nhân, trong lòng không nhịn được trầm xuống. Tình cảnh vừa rồi ông thấy rất rõ, là một người từng trải, ông nhận thức mọi chuyện còn có phần sâu sắc hơn con gái. Mặc dù thoạt nhìn thái độ của nữ nhân lạnh lùng đối với thằng nhóc có thể trở thành con rể mình xem ra không có gì không ổn, thậm chí hoàn toàn là hận ý. Song đây chính là điều ông lo lắng, một nữ nhân nếu căm hận một nam nhân, loại tình huống như vậy rất nguy hiểm, một là đối phương đã yêu hắn sâu sắc, không thì là hoàn toàn trái ngược, đó là đối phương thực sự căm hận hắn. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, Sở A cảm thấy khả năng đầu là lớn hơn cả, dù sao tính hoa tâm của thằng nhóc này người ngoài nhìn vào là biết ngay, không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện hắn cùng ba cô gái - trong đó có cả con của mình sống chung một nhà, dựa vào tình báo của Sở A, sao có thể không biết cho được? Vấn đề là thân phận của hai cô gái kia cũng không đơn giản, ông không dễ gì xuống tay được. Hơn nữa chuyện của bọn trẻ ông cũng không tiện quản thúc, cha mẹ của hai cô gái kia đều không phản đối, thế thì việc gì mình phải đóng vai ác cơ chứ?
Hướng Nhật cũng không biết ý nghĩ trong đầu lão họ Sở, lúc này thấy vẻ mặt ông ta âm trầm, hắn cũng không chả hơi đâu phải tiếp tục nhiệt tình với ông ta, suy nghĩ một chút, hắn bước về phía hai mẹ con bên kia đang chăm sóc chị Băng.
- Chị Băng không sao chứ?
Hướng Nhật ân cần hỏi thăm, đồng thời thoáng liếc nhìn người phụ nữ ước chừng ba mươi tuổi khuôn mặt giống Sở Sở đến tám phần, hắn đoán đây chính là mẹ của Sở Sở.
- Chị Băng không sao, chỉ bị bất tỉnh thôi, có lẽ một lát sau sẽ tỉnh lại.
Người phụ nữ rất giống Sở Sở nói, là một bác sĩ cực kì kinh nghiệm, mặc dù không có bất cứ dụng cụ y tế nào, nhưng bà vẫn rất tự tin vào kết luận của mình. Đương nhiên, bà cũng muốn gọi cấp cứu 120, nhưng hiện trường bây giờ buộc bà phải bỏ qua cái ý định này, nếu gọi cứu thương, khẳng định sẽ dẫn cảnh sát đến điều tra, mà sự việc kỳ quái như thế này hiển nhiên không thích hợp để đưa ra ngoài ánh sáng, nếu không sẽ gây khủng hoảng! Trên thực tế, chính Phạm Đình cũng không ngờ mình vừa kết thúc cuộc khảo sát ở nước ngoài trở về đã gặp phải chuyện này, cũng may chỉ kinh chứ không hiểm, nếu không vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không biết mình có thể chịu đựng nổi không. Nghĩ đến đây, trong lòng bà vẫn thấy sợ hãi, tuy nhiên chuyện cuối cùng đã qua, bà cũng không muốn nhắc lại làm gì. Nhìn một chút nam nhân trẻ tuổi vừa đi tới trước mặt mình, bà mỉm cười nói:
- Cháu chính là Tiểu Hướng?
Hướng Nhật đã chắc chắn người trước mặt chính là mẹ của Sở Sở, hắn lập tức trả lời để lấy lòng:
- Dạ vâng, thưa bác gái!
- Vất vả cho cháu phải đến đây một chuyến rồi.
Phương Đình hiển nhiên rất hài lòng với chàng rể này, không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện đối phương vừa nghe con gái mình gặp nguy hiểm đã lập tức bỏ hết thẩy để chạy tới đây, bà không thể không thừa nhận đối phương yêu con gái mình say đắm.
- Không sao ạ! An toàn của Sở Sở là trên hết.
Hướng Nhật trịnh trọng nói, đây là hắn muốn để lại ấn tượng thật tốt cho mẹ vợ tương lai, đồng thời cũng có ý lấy lòng Sở đại tiểu thư.
Quả nhiên, vừa nghe nam nhân nói giọng thề thốt, vẻ mặt Sở Sở hạnh phúc hẳn lên, ánh mắt nhìn nam nhân rất ôn nhu, trên khuôn mặt ửng hồng thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Nếu như không phải ngại có người ngoài bên cạnh, nàng đã sớm nhảy vào lòng nam nhân để cùng hắn thả sức thân mật một phen.
Có điều câu nói của Hướng Nhật cũng khiến người nào đó phản cảm, ít nhất có băng mỹ nhân ở một bên thấy không thuận mắt, nàng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất xem thường mấy lời đường mật của nam nhân.
- Thấy tình cảnh ấm áp như thế này, ta cũng rất ngại mở miệng cắt ngang
Một giọng nói nghe có phần âm u đột nhiên vang lên, những người từng nghe qua giọng nói này đều chấn động toàn thân, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Sao vậy, Sở Sở?
Hướng Nhật chú ý đến phản ứng của Sở Sở trước tiên, bởi vì hắn cảm thấy trong nháy mắt khi giọng nói đáng ghét kia vang lên, Sở Sở đột nhiên nắm chặt cánh tay hắn.
Sở Sở không nói gì, sắc mặt vẫn tái nhợt nhìn về phía cửa.
Hướng Nhật cũng dời ánh mắt ra cửa, chỉ thấy một gã xấu xí cột tóc đuôi ngựa đang đi từ ngoài vào, ở vùng eo bên trái thân thể hắn có thể nhìn rõ một cái lỗ, như kiểu bị vật gì sắc nhọn chọc vào. Có điều cũng không có máu chảy ra, đương nhiên cái này là nhờ công lao của lớp màng mỏng lấp lánh ánh sáng màu lam đặt tại miệng vết thương. Hướng Nhật không biết đấy là vật gì, nhưng có thể khẳng định, gã này rất nguy hiểm.
- Ngươi là ai?
Hướng Nhật bước lên che chắn trước mặt mấy nữ nhân, hắn lạnh lùng nhìn gã xấu xí.
Hành động này của hắn lập tức làm cho hảo cảm của bác sĩ Phạm Đình dành cho hắn tăng lên với tốc độ chóng mặt, ánh mắt lóe lên từng tia sáng kỳ dị, bà cảm thấy tự hào vì con gái có thể tìm được một người bạn trai như thế. Nhưng lập tức bà lại chuyển sang lo lắng, dù sao đối phương không phải người bình thường, lại nhìn thoáng qua thân hình của chàng rể tương lai, thật sự quá gầy yếu, hơn nữa tay phải còn bị thương không nhẹ, nói như thế nào cũng không thể là đối thủ của cái tên kinh khủng bên ngoài, thậm chí có thể bị giết chết trong nháy mắt. Nghĩ tới đây, bà không khỏi cầu khẩn cho mấy người phi nhân loại vừa đuổi theo gã kia ra ngoài nhanh nhanh trở về một chút.
- Ta là ai?
Gã cột tóc đuôi ngựa cười khinh miệt, nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa hỏi, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng hắn cũng đã có đánh giá: Phế vật, phế vật trong những phế vật. Trên người tên kia hắn không cảm thấy bất kì sóng năng lượng nào của dị năng, hơn nữa thân thể gầy yếu cùng một tay bị thương, sợ rằng một người trưởng thành bình thường cũng thừa sức đánh bại y. Đối với thứ rác rưởi như vậy, thông thường ngay cả hứng thú ra tay hắn cũng không có, tuy nhiên nhìn tình cảnh hiện tai, đối phương xem ra có quan hệ vô cùng thân mật với Sở gia, như vậy mình cũng không ngại tiễn hắn đi tham quan địa phủ cho vui.
Nhưng trước đó, gã cột tóc đuôi ngựa tự biết cần phải giải quyết nữ nhân có năng lưc công kích tinh thần kia, mặc dù một mình cô ta không tạo ra được uy hiếp gì lớn đối với hắn, nhưng nói thế nào cũng là một sự phiền toái. Trước mắt cứ giải quyết cô ta, sau đó xử lý người của Sở gia, đây mới là chuyện đáng cho hắn chờ mong. Nghĩ tới đây, gã cột tóc đuôi ngựa cười khẽ, cũng không thèm trả lời câu hỏi của nam nhân hắn xem như phế vật trong mắt, hắn trực tiếp đi về phía băng mỹ nhân.
Liễu Y Y không khỏi khẩn trương hẳn lên, nàng đã sớm nghe nói đến cái tên "Cá Mập trắng" trong truyền thuyết này, hơn nữa mới vừa rồi cũng thấy được năng lực của hắn. Dị năng cực mạnh của nàng vốn rất dễ tác động đến hệ thần kinh của người khác, nhưng lại chỉ gây cho hắn đôi chút rối loạn, mà hắn chỉ cần lắc lắc đầu là có thể tiêu trừ hết.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ đồng đội của ta trở về sao?
Đến giờ phút này, Liễu Y Y chỉ còn cách đối mặt với hắn. Những người ở đây ngoại trừ nam nhân có chút thực lực thì đều là người bình thường, nhưng nàng cho rằng thân thể của nam nhân có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng không thể chịu được một đòn của "Cá Mập trắng". Bởi vậy, là người có năng lực nhất, nàng cảm thấy trách nhiệm chiến đấu tất nhiên thuộc về mình. Hơn nữa, nàng vẫn có lòng tin, mặc dù năng lực của nàng không thể ngăn cản đối phương, nhưng để trì hoãn một ít thời gian thì vẫn có thể, đồng đội nàng đuổi theo một lúc không có kết quả nhất định sẽ nghi ngờ mà vòng trở về.
- Ha ha ha......
Gã cột tóc đuôi ngựa không ngừng cười lớn, đôi chân vẫn bước tiếp:
- Ngươi vẫn trông chờ lũ đồng bọn ngu ngốc của ngươi trở về sao? Nếu vậy thì hãy từ bỏ cái ý nghĩ đó trong đầu đi, nói không chừng giờ này bọn chúng còn lon ton trên đỉnh núi nào đó......
Gã cột tóc đuôi ngựa rất tin tưởng vào sự bố trí của mình, trên thực tế, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ có điều hắn cũng không ngờ phải dùng đến sự bố trí này nhanh như vậy. Vốn nó dùng để nhiễu loạn những người đuổi bắt hắn, nhưng không nghĩ rằng ngày hôm qua vừa mới bố trí xong, hôm nay đã phát huy công dụng. Theo tính toán của hắn, ít nhất trong một giờ nữa mấy tên kia cũng sẽ không nghĩ đến việc mình thực ra đã quay lại hiện trường.
Các ngón tay của Liễu Y Y xiết vào nhau đến tái nhợt, thấy đối phương vẫn ung dung không vội vã động thủ, nàng biết nếu như không có chỗ dựa vững chắc mười phần thì hắn sẽ không tự tin như vậy, nói cách khác mình đã không thể trông chờ vào sự cứu viện của đồng đội.
Thấy đối phương càng ngày càng bước lại gần, Liễu Y Y đã chuẩn bị để có thể công kích bất kì lúc nào, nhưng đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc truyền tới:
- Ê, thằng quỷ xấu xí, khi dễ một người con gái thú vị vậy sao?
- Hả? Đúng là chán sống mà!
Giọng nói của gã cột tóc đuôi ngựa có phần kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn về phía kẻ bị hắn xem là phế vật, chỉ thấy đối phương đang chậm rãi đi về phía mình. Gã cột tóc đuôi ngựa há hốc mồm, không ngờ đối phương thật sự dám xen vào việc của người khác, tuy nhiên nếu tên kia chán sống, hắn cũng không ngại cho y biết thế nào là lợi hại. Nếu như không phải thấy tên kia còn có chút giá trị lợi dụng, hắn đã sớm tiễn y lên đường bằng một phát lôi đạn. Bỏ đi, trước hết cứ cho đối phương nếm thử mùi vị toàn thân "Bị điện giật".
- Nhóc con, ngươi có biết với vài người không thể ăn nói lung tung không?
Gã cột tóc đuôi ngựa nói bằng vẻ mặt âm trầm, đồng thời tay phải kết thủ ấn
- Lôi!!
- Khônggggggg!!
Sở Sở và băng mỹ nhân hét lên cùng một lúc.
Nhưng đã chậm, một quả cầu điện lấp lánh ánh sáng màu lam trực tiếp đập vào lồng ngực của Hướng Nhật, ngay sau đó cả người hắn bị đánh bay rồi đập thẳng vào vách tường, một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên.
- Hướng Quỳ!!
Sở Sở kích động gào lên, nàng chạy vội đến chỗ nam nhân ngã xuống, trong lúc chạy, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.
Băng mỹ nhân cũng không chậm trễ theo sát phía sau, trên thực tế, nàng cũng không biết tại sao lại làm vậy, chỉ cảm giác trong lòng đang chết lặng......
Sở A có chút không đành lòng nhìn về bên kia, mặc dù ông không có mấy hảo cảo với thằng nhóc này, nhưng nói thế nào nó cũng là người con gái mình yêu, giờ phút này khóe mắt ông cũng cảm thấy hơi cay cay. Phạm Đình còn cảm tính hơn, một chàng rể mà mình xem trọng, một chàng rể tại thời khắc mấu chốt đứng ra bảo vệ mình và con gái, mặc dù vừa mới gặp mặt, nhưng bà cũng đã ghi tạc trong lòng. Che miệng cố gắng không cho mình khóc thành tiếng, bà vội đi theo sau con gái.
- Yên tâm đi, hắn vẫn chưa chết đâu, nhưng trọng thương thì khó tránh.
Gã cột tóc đuôi ngựa ở một bên nhẹ nhàng nói, nhìn thấy tình cảnh này chẳng những hắn không động lòng, trái lại còn có phần hưng phấn, mỗi khi nhìn người khác rơi vào cảnh đau đớn khôn cùng, hắn lại có cảm giác máu nóng sôi trào.
- Wa! Không ngờ có thể phóng điện.
Một giọng nói sang sảng vang lên, chỉ thấy nam nhân vốn ai cũng tưởng đã bị trọng thương đột nhiên từ nền nhà nhảy dựng lên. Mấy nữ nhân đang đi về phía hắn kinh hãi không thôi, nhưng lập tức chuyển sang vui mừng, có điều nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, tuy nhiên vừa rồi là nước mắt của bi thương, còn bây giờ là của sung sướng.
- Hướng Quỳ!!
Sở Sở chạy vượt lên trước định ôm hắn.
- Đừng!
Hướng Nhật lập tức tránh sang một bên
- Sở Sở, đừng tới đây, trên người anh bây giờ còn có điện.
Thực ra là Hướng Nhật nói dối, chỉ có điều bây giờ hắn thấy Sở Sở cánh xa mình một chút thì sẽ an toàn hơn, hắn cũng không biết gã xấu xí kia khi nào lại phóng điện tấn công mình, mặc dù mình không sao, nhưng không có nghĩa tấm thân ngọc ngà của Sở Sở biến thái được như mình.
Sở Sở lập tức cố nén cơn xúc động, nhưng cũng đứng một bên ra sức nhìn chằm chằm vào nam nhân, nàng muốn xem thân thể hắn rốt cuộc có mất phần nào không, tuy nhiên cuối cùng chỉ thấy phần áo che trước lồng ngực của nam nhân bị đốt trụi, còn da thịt bên trong không hề bị tổn thương gì, vẫn mang màu sắc như bình thường, đến lúc này lo lằng trong lòng nàng mới được buông xuống.
Liễu Y Y và Phạm Đình đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều phát hiện sự kinh ngạc tột độ trong mắt nhau.
Tâm trạng Sở A cũng hơi kích động, tuy nhiên trong lòng ông ngoại trừ thở phào nhẹ nhõm, phần còn lại là sự hoài nghi đối với mức độ cường hãn của thân thể con rể tương lai, thế này còn được coi là người nữa sao?
- Ngươi...... thật sự không sao?
Gã cột tóc đuôi ngựa trừng mắt, hắn không thể tin nổi chuyện đang xẩy ra với nam nhân hắn xem là phế vật, sao có thể thế được, một người bình thường sau khi trúng một phát lôi đạn của hắn lại không có việc gì, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh