Số lần đọc/download: 567 / 1
Cập nhật: 2017-09-26 00:23:50 +0700
Đó là lúc những giàn đồng ca ve sầu không ngớt râm ran, giục phượng vĩ nở bừng bừng những mảng đỏ ối trên nền trời xanh, khiến cho không gian nóng bức thêm phần náo nhiệt. Đó cũng là lúc những đầm sen xanh ngát bắt đầu nở bung đầy hoa rực rỡ,thả hương thơm ngát bay theo những cơn gió mùa hè rong ruổi, làm mát dịu cả không gian oi nồng. Khi người ta đã rát tai bởi tiếng ve và chói mắt vì ngắm hoa phượng thì sức quyến rũ từ những đầm sen kia thật khó mà làm ngơ. Đúng như người xưa nói " Hạ ngắm hồ sen xanh",bây giờ người ta cũng nô nức kéo nhau đi ngắm sen mỗi khi hè về. Tôi cũng thích lắm,lại vốn suốt ngày chui trong nhà như chuột rúc trong hang, quanh năm mấy khi mà biết trời cao đất rộng là gì nên lại càng háo hức hơn.
Chẳng cần phải đi đâu xa, quê tôi giờ cũng nhiều sen lắm. Thấy bảo thả sen giờ thu nhập khá hơn nhiều nên không còn thế độc canh cây lúa như trước. Thử nhìn ra cánh đồng mà xem, ruộng lúa chín vàng ươm sóng lượn rập rờn bao quanh những ao sen xanh mướt, một bức tranh đồng quê thanh bình đầy màu sắc đẹp biết bao. Vậy là giờ ở quê tôi, hình ảnh đồng lúa xanh ri đang thì con gái, hay chín vàng thẳng cánh cò bay chỉ còn trong dĩ vãng.
Tôi về quê khi người ta bắt đầu xuống đồng gặt chiêm vào những ngày nóng nhất của mùa hè.Lúa không còn nhiều lại máy móc cả nên mới sau hai ba ngày là đã thấy chỉ còn trơ gốc rạ toen hoen nham nhở bên những ao những đầm xanh mướt sen. Nhớ hôm trước, bạn tôi đã bảo: " Nàng về quê đúng mùa sen nở, tranh thủ ra đầm ngắm nhé, kẻo đi rồi lại tiếc đấy "!
Chả là tôi và hắn cùng học với nhau từ khi hai đứa bé tí còn chưa biết gì. Nhưng ngày đó tôi ghét hắn lắm. Ghét cay ghét đắng chỉ vì cái tội hắn lại ngồi gần tôi thế là tụi trong lớp cứ ghép tên hai đứa vào với nhau rồi réo ra rả như ve kêu mùa hè. Chúng làm như không còn trò gì hay ho hơn ấy. Tôi thì ức lắm, không làm gì được bọn kia nên trút tất căm giận vào mặt hắn. Vậy mà hắn cứ trơ ra thậm chí còn nhơn răng cười khiến tôi càng điên tiết. Thật đáng ghét, còn cười được à! Lắm lúc những đã muốn ghè cho hắn một trận nhưng lại sợ cô giáo. Vậy mà lớn thêm một chút lại đâm ra thân nhau dù không còn phải ngồi gần nữa. Hắn cũng mê đọc truyện như tôi, thường chia sẻ cho nhau những cuốn truyện hiếm hoi rồi đọc ngấu nghiến quên cả học bài. Chẳng hiểu sao hắn lại không ra trường huyện. Hắn chỉ học lấy một ít cái chữ ở trường làng rồi ở nhà chí thú với công việc ruộng đồng. Mấy năm nay hắn khá lên nhờ thầu ruộng làm trang trại nhỏ khi có chủ trương dồn điền đổi thửa ở nông thôn.
Hắn làm nhà luôn ở trang trại ngoài cánh đồng, bên cạnh cái đầm sen mênh mông rộng nhất vùng. Gió từ trên rặng phi lao già lướt qua đầm thổi vào nhà nghe mát rượi dạt dào. Nắng chiều vàng óng lấp lánh trên đầm sen. Sóng lá xanh rập rờn với muôn hoa nhảy múa nhấp nhô trong gió. Đồng quê trong lành miên man như chốn cổ tích. Ở nhà hắn từ xó sân xó bếp ra tới ngoài hiên đâu cũng thoang thoảng hương sen. Thế này chiều chiều mà được ngồi ở sân vừa uống trà vừa ngắm hoa thì còn gì thì vị hơn. Sao đời hắn lại sung sướng thế nhỉ!!! Tôi đứng trên bờ đầm mà nhắm mắt lại hít thật sâu cái hương đồng gió nội cho hồn quê thấm hẳn vào trong tim, thấy lâng lâng như đang ở thiên đường hay chốn Bồng lai tiên cảnh vậy. Chợt bừng tỉnh khi nghe tiếng cá đuổi nhau úng oắng trong đầm, tôi ngạc nhiên:
- Có cá nữa hả?
- Có chứ, cá chép với rô phi nhiều lắm. Thì nó vốn là ao cá mà. Đến mùa thì sen lên. Sen tàn lại cá với vịt cùng nhau bơi. Cuối năm thì thu hoạch vụ cá.
- Ồ, vậy là ổn quá còn gì,giờ hoa nhiều thế này cắt đi mà bán cũng được khối nhỉ?
- Hoa ai đặt mới cắt còn thì để lấy hạt chứ. Chừng gần tháng nữa là có gương sen cho nàng thưởng thức, nàng ráng chờ nhé - hắn cười toe toét.
- Nghe hấp dẫn nhỉ! Cứ biết giờ đang thèm hái mấy bông hoa đây, có cho không?
- Ôi đơn giản, để đây xuống hái cho nàng nhé, cho cả cành sen lẫn củ sen. Hí hí.
- Cái gì??? Đồ khỉ gió nhà ngươi. Thôi để đây thử lội xuống xem cái cảm giác" người đẹp bên hoa sen" nó thế nào mà hè đến là thấy thiên hạ thi nhau nó lội đầm với phơi yếm.
- Nàng xuống thật à? Miệng chữ O tròn vo, hắn hỏi.
- Thật chứ sợ gì, mấy khi có dịp. Đấy làm phó nháy nhé.
Mặc kệ hắn mắt tròn mắt dẹt, tôi hăng hái xắn váy lội xuống bùn lần đến bên hoa. Rồi thì làm bộ tạo dáng, cũng chao qua liệng lại, cũng nghé cũng nghiêng, cũng toe toét cũng chúm chím. Mặc dù lâu lắm rồi tôi không lội bùn nên thật ra lúc ấy cũng sợ.Sợ lỡ giẵm phải mảnh vỡ gì thì toi nên rón rén lắm. Mình có biết được dưới bùn nó có những gì đâu. Sợ nhỡ có con gì nó quấn hay cắn vào chân chao ôi những cái lá sen xanh như màu rắn lục thế kia. Nhìn đầm sen đẹp thế thôi nhưng chui vào dưới lá thế này cũng rợn chết đi được. Không tránh được đầy gai ở cẳng sen nó cứa cả vào mặt đây này. Ai bảo thích làm gì. Chưa kể chỉ cần con nhện đen chân dài nguều kia lỡ rơi lên đầu cũng khiếp chứ đừng nói con nhái xanh mắt lồi thô lố đương nhìn mình chằm chằm, ngồi chồm chỗm trên lá sen thế kia nó mà lao tới thì thôi rồi. Thấy cảm phục tinh thần vì nghệ thuật của các em chân dài vai trần yếm lõa. Da ấy thịt ấy mà dám xả mình hóa thân với sen với bùn để dâng cho đời những tác phẩm tuyệt đẹp thế thì còn gì.
Ôi mẹ ôi sao thế này! Mải lắc lư khi lội ra xa thêm vài bước, tôi tái mặt thấy bùn dưới chân cứ thế lỏng ra như không có đáy khiến cho một chân cứ lún mãi xuống.
- Chết rồi, bị sa lầy rồi! Tôi kêu toáng lên.
- Hả...! Ấy ấy không sao đâu, cùng lắm là tới thắt lưng thôi chứ không tới cổ đâu mà sợ. Chết thế nào được, đây vẫn lội suốt mà.
- Cái gì? Tôi hét lên.
Lão cười ha hả, cười vang xa cả cánh đồng. Chắc ngó bộ dạng tôi kì dị lắm thì phải.
- Ha ha ha, nàng cậy mình chân dài nên thích ra xa. Pha này các em người mẫu mà thấy thì phải gọi nàng bằng cụ, ấy chết quên... bằng sư phụ...sư phụ...
Tôi phì cười: Cái lão khỉ già chết tiệt còn không kéo người ta lên, cười cái con khỉ nhà ngươi à!
Rồi lóp ngóp ôm mấy bông hoa vừa hái được hậm hực bò lên bờ. Lấm hết cả váy áo rồi. Thì tại cái chân nó hơi ngắn, giá mà nó dài thêm tí nữa thôi thì đâu kém gì ai,mà ngoài xa thì lại lắm hoa vừa to vừa đẹp. Ai biết đâu.
- Thôi đấy xuống đi! - Tôi buông thõng.
- Nàng mà lấn sân đi làm người mẫu sen là mấy em chân dài kia thất nghiệp sạch đấy...hê hê hê.
Lão bạn già chết tiệt lại muốn ghè cho một trận giờ. Hết trận cười, lão thoăn thoắt lội xuống lấy liềm ngắt những nụ đẹp nhất chắc chắn sớm mai sẽ nở,rồi gom thành một bó hoa rõ to đến bên tôi còn đang mải hong váy:
- Chừng này đủ chưa nàng? Thích thì đây thỉnh thoảng lại gửi cho nhé!
Tôi toét miệng cười nhìn hắn thật biết ơn, tạm hả hê ôm bó hoa sen thơm nức như một thứ chiến lợi phẩm và không quên đội lên đầu mấy cái lá xanh mướt về nấu nước giải nhiệt.
Tối ấy, tôi lôi hộp trà mạn ra, thứ trà búp Thái nguyên từng cọng xoăn tít giòn tan. Tôi nhúm từng nhúm nhỏ, nhẹ nhàng cạy miệng từng bông hoa và bỏ trà vào rồi cột lại. Hí hửng rằng sớm mai mình sẽ được thưởng thức một thứ trà sen tuyệt vời. Sáng sớm mai sẽ mở miệng hoa rồi rũ nhẹ chúng ra. Lúc ấy từng cánh trà không còn săn chắc nữa mà đã mềm ra vì ngậm đẫm hương sen. Tôi chưa từng được thưởng thức trà sen Tây hồ nên chẳng biết nó ngon cỡ nào và thật sự thắc mắc không biết họ ướp trà ra sao. Nhiều như vậy chẳng nhẽ cũng ngồi mà bỏ từng nhúm vào từng bông hay sao???. Chỉ biết lâu lắm rồi tôi được nghe kể một câu chuyện chi tiết thì không còn nhớ rõ lắm, đại khái rằng một vị khách nọ đến thăm bạn quý. Nhà bạn có một hồ sen đương mùa hoa nở nên đinh ninh thể nào cũng được bạn mời trà ngon ướp hương sen. Thế nhưng bạn quý ấy chỉ mang thứ trà thường ra tiếp khiến cho khách lấy làm băn khoăn hụt hẫng lắm, cứ ngóng trà sen mãi. Đến chiều tối chủ nhà mới lẳng lặng chèo thuyền ra hồ, lựa những bông sen sẽ nở vào sớm mai mà bỏ vào mỗi bông một nhúm trà. Chủ nhà không giải thích gì nhưng khách thấy vậy đã lờ mờ đoán ra sự tình.Sớm tinh mơ, chủ nhà lại chèo thuyền ra hồ rồi gỡ trong từng bông hoa mà lấy ra cái thứ trà kia mang vào tiếp khách. Bao nhiêu chắt lọc tinh túy của đất của trời được cô đọng vào những bông sen giờ lại nhào quyện thấm đẫm vào từng cánh trà, hỏi trên đời còn thứ gì tuyệt hảo hơn.
Từ đó, thỉnh thoảng nổi hứng, tôi thường mua vài bông sen về và tự thưởng cho mình những ấm trà kiểu ấy. Tuy không được tươi nguyên như những bông sen còn ở ngoài đầm nhưng bụng bảo dạ rằng đây là thứ ngon nhất, rồi tự bằng lòng và lấy làm thích thú lắm.
Giờ thì ngoài đồng lúa đã xanh um. Lúa mùa mau bén rễ nên chỉ cấy sau vài hôm là thấy rủ nhau lên hơn hớn. Những ao sen lá đã chuyển màu sầm sậm nhưng bông thì vẫn còn nhiều dù trông có vẻ già dặn hơn. Mới đi từ xa là đã thấy hương ngạt ngào quấn quýt. Có lẽ cuối mùa nên hương sen như đậm hơn, còn bao nhiêu vội chắt chiu nốt dâng cho đời rồi tàn chăng? Cái lứa gương sen đầu tiên hạt cứ mẩy dần, lặng lẽ tròn đầy tự bao giờ. Rồi bắt đầu thấy ở chợ làng người ta bán gương và hạt sen non cả vỏ để luộc ăn chơi. Cái thứ tưởng như quý hóa ở thành thị thì lại lăn lóc đầy nơi đường làng xó chợ nhà quê Vui miệng muốn ăn thì xin cũng được vì sen của nhà trồng chứ có ai buôn bán gì.
Đến hôm tôi đi, lão chủ đầm cũng kịp đến đưa cho tôi một cái gói xinh xắn thủ thỉ mà rằng:
- Sen đầu mùa đấy, nàng cầm mấy cái gương dọc đường nhấm nháp cho đỡ buồn. Hạt sen quê, đây vừa mới bóc còn để nguyên vỏ lụa và tim, nàng chịu khó đem về nấu cháo nấu chè cho chồng cho con ăn chắc chắn ngon hơn thứ mua ở phố nó ngâm hóa chất đấy. Ăn rồi nhớ lão nhà quê này nhé!
- Lại còn thế nữa!
Tôi mỉm cười đón nhận. Lão khoái chí cười khinh khích. Lão bảo sen năm nay được mùa, giá hạt lại ổn định nên rất phấn khởi. Lão vẫn thế, bản tính nông dân chất phác hiền lành thơm thảo như ngày nào.
Thật là đáng quý khi làng tôi còn có những người yêu làng bám đất, làm giàu đẹp trên quê hương mình như bạn tôi, để nơi ấy mãi ngọt thơm, đong đầy yêu thương trong tâm hồn những người con đi xa.