Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 728 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53-54
ệnh phổi tắc nghẽn mạn tính, gọi tắt là COPD, chậc, gọi tắt dễ nghe hơn nhiều. Người bị COPD trầm trọng còn thường xuyên có triệu chứng hậm hực, Mạc công tử tuyệt đối phù hợp.”
Lạc Trăn cắm miếng táo bỏ vào mồm, từ từ kéo trang mạng xuống, “Do chức năng miễn dịch và hệ thống đề kháng của cơ thể giảm xuống cùng với ảnh hưởng của các loại nhân tố có hại bên ngoài, thường phát tác nhiều lần, dần dà dẫn đến bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính, thậm chí hô hấp suy kiệt, woh, cái này nguy hiểm thật.”
“Người bệnh COPD hút thuốc, chẳng khác nào tự sát một cách từ từ, ừm hưm.” Lạc Trăn lại cắm một miếng lê bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lạc phu nhân đẩy cửa bước vào, “Sao không bật đèn, tối ngòm ngòm thế hả.” Lạc phu nhân bật điện “tách” một cái.
Lạc Trăn híp mắt, “Mẹ, con đang lên mạng mà, hơi tối một tí mới có cảm giác.”
“Cái gì mà tối một tí mới có cảm giác hả, con đã xem bài A chưa.” Lạc phu nhân lại gần.
“Rồi ạ.” Lạc Trăn ung dung tắt trang mạng, “Lạc phu nhân, tối thế này tìm con có chuyện gì vậy?”
“Ba con bảo mẹ qua xem con đã sắp xếp đồ đạc xong chưa, lão già này cũng thật là, tự đến xem không được à.”
“Bố  rất kín đáo mà.” Quở trách hay quan tâm đều không thể hiện ra mặt, khác với Lạc phu nhân, lúc đau thì đau từ trong tim đau ra, lúc không đau thì cầm chổi quét sạch cả cái khu nhỏ.
Lạc phu nhân mở hành lý dưới đuôi giường của Lạc Trăn ra kiểm ra, “Chỉ có ngần này đồ đạc thôi à con? Có cần mang thêm mấy bộ quần áo mùa đông không?”
“Không cần đâu ạ, quần áo bên đó cũng đủ mặc rồi, mang qua mang lại phiền phức lắm.”
“Thế giấy tờ chứng nhận các kiểu, đã bỏ vào chưa con? Đừng có giống lần trước quên cả thẻ chứng minh nhân dân lại phải chạy về nhà một chuyến đấy.”
“Bỏ hết vào rồi ạ, ở trong cái túi nhỏ, mẹ đừng giở ra nữa, mẹ cứ động tay vào con lại phải xếp lại.”
“Rồi rồi.” Lạc phu nhân đứng dậy. “Vậy con ngủ sớm đi, đừng lên mạng, ngày mai còn kịp chuyến bay lúc 8h.”
“Con biết rồi ạ.”
“Khoảng bảy giờ mẹ sẽ qua gọi con, đừng khóa cửa nhé.” Lạc phu nhân vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Vâng.” Lạc Trăn vuốt mặt một cái, “Mẹ ơi.”
“Hả?” Lạc phu nhân quay đầu lại.
Lạc Trăn xoay chiếc ghế, chần chừ hai giây, lên tiếng, “Con có thể đi muộn hơn vài ngày không?”
Lạc phu nhân ngây người, nhíu mày, “Con nói có thể ư? Đừng gây phiền phức ẹ nữa, ngủ sớm đi còn dậy sớm, ngày mai xuất phát.”
Lạc phu nhân ra ngoài, Lạc Trăn liền đứng dậy, mệt mỏi nhào lên giường.
Nửa phút sau trở mình lấy hơi, nghĩ ngợi, sau đó ngồi dậy móc điện thoại trong túi quần rồi ấn số.
Hạ Thiên Liên đang ăn cơm cùng mấy công ty đối tác, “Em đợi chút nhé.”
Hạ Thiên Liên đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại, “Lạc Trăn?”
“Sorry, làm phiền anh rồi phải không?”
“Không. Ngày mai em về trường à?”
“Vâng.” Lạc Trăn đắn đo xem nên trả lời thế nào, cuối cùng hắng giọng nói, “Sếp Hạ, cảm ơn sự chiếu cố của anh đã dành cho em hơn một tháng qua, thật đấy, em rất cảm ơn anh.”
“Lạc Trăn.” Hạ Thiên Liên im lặng mấy giây, “Sau khi em tốt nghiệp, nếu vẫn còn hứng thú, hãy đến tìm anh bất cứ lúc nào, anh —-”
“Sếp Hạ,” Lạc Trăn ngắt lời anh, “—- Có lẽ em không thích hợp với công việc này.”
Lần này, người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, cuối cùng khẽ cười, “Anh biết rồi.” Giọng nói của Hạ Thiên Liên vẫn bình tĩnh như cũ, “Lạc Trăn, nếu như, anh du lịch đến Mỹ, em sẽ tiếp đãi anh chứ?”
Lạc Trăn hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói điều này, chợt cười nói, “Sẽ, nhất định sẽ, anh là ân sư của em mà, anh mà đến em nhất định sẽ tiếp đãi thật chu đáo.”
“Được, vậy em nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Lạc Trăn nhìn chiếc điện thoại bị cúp rụp, nghĩ bụng, như vậy chắc coi như là đã nói rõ ràng rồi ha.
Chán chường lại ngã xuống giường.
Nghĩ đến Mạc công tử, ngẩn ngơ nhớ lại cái lần gặp nhau nhiều năm về trước.
“Tôi đưa bạn đi.” Thanh âm rất đạm nhạt.
Vị trí anh đứng vương đầy những tia nắng mai, xung quanh tỏa ra một vầng hào quang màu trắng bạc rực rỡ, lấp lánh trong suốt, Lạc Trăn khi ấy đã nghĩ, chẳng lẽ đây chính là thoát xác lên tiên trong truyền thuyết, rồi lại cảm thán trên đời hóa ra lại có một nam sinh thanh khiết đến thế.
“Bạn Mạc, khéo thật, không ngờ lại gặp bạn ở căn tin, có thể nói là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ha ha, chúng ta đúng là có duyên mà.”
“Bạn Mạc, giữa biển người mênh mông, trong thế giới phồn hoa, chúng ta lại cùng học một tiết tự chọn.”
“Đây không phải bạn Mạc sao, bạn cũng đi siêu thị hả, ớ bạn đừng đi mà! Có thể nói, kiếp trước phải ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần, mới đổi được một lần gặp thoáng qua trong kiếp này, tất cả vạn vật đều có lý do tồn tại của nó, không cần phải kinh ngạc vì điều này đâu —- ngay cả bóng lưng cũng đẹp đến nhường vậy.”
“Bạn Mạc, bạn đang đi theo mình đấy hả.”
“Bạn Mạc…”
“Mạc Hoành…”
“Mạc Hoành, đừng xem sách nữa, hãy nhìn em, em rất đẹp.”
“Mạc Hoành, kiss, kiss, ơ anh đừng đi, sao lại xấu hổ thế.”
“Mạc Mạc, ngày lành cảnh đẹp thế này, chúng ta có cần phải sớm nắng chiều mưa không —- sao anh lại gõ em hả!”
“Mạc Mạc…” Lạc Trăn thở dài một tiếng, lăn lộn trên giường đến hai vòng, “Sao mình lại thảm thế này, cả đời này toàn thua trong tay yêu tinh Mạc Hoành thôi!”
Ánh sáng chói mắt, Mạc Hoành chợt tỉnh lại, giờ đã là ban ngày, hiếm khi ngủ được một giấc đến bình minh, ngồi dậy cầm lấy đồng hồ trên bàn xem giờ, 9h15’, muộn thế này rồi sao.
Mạc Cẩn đẩy cửa bước vào, trông thấy em trai đang ngồi ngẩn ra trên giường, “Dậy rồi à, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Đi đến rót một cốc nước ấm đưa cho anh.
“Vâng.” Mạc Hoành uống ngụm nước, nghĩ một lát bèn lên tiếng hỏi, “Hôm nay có người đến không chị?”
“Có.”
Mạc Hoành khựng lại, “À. Ai thế?”
“Mẹ.” Mạc Cẩn cẩm phích nước trên bàn lắc lắc, “Đến mang canh gà yêu thương.”
“Không có —- ai khác sao?”
“Không.” Mạc Cẩn cười cười, “Lát nữa có thể anh rể em sẽ đến đây.”
“Sư huynh?!” Lâm Tiếu Tuyển kinh ngạc nhìn người đang bước vào văn phòng, “Sư huynh, sao anh lại xuất viện?”
“Hai ngày nay không có việc gì quan trọng chứ?” Mạc Hoành lách ra sau bàn làm việc rồi ngồi xuống.
“À, không có, đều là do Trần Huy đang xử lí, không có việc gì quá quan trọng.” Lâm Tiếu Tuyển bước vào theo, lưỡng lự một lát bèn hỏi, “Sư huynh, sức khỏe của anh vẫn ổn chứ?”
“Ừ.” Tùy tiện đáp một tiếng, cúi người bật công tắc máy tính.
“Có cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?” Sắc mặt rất kém mà.
Mạc Hoành ngẩng đầu lên, “Không cần. Tiếu Tuyển, lát nữa mang tài liệu kỳ hai của SUM chuyển cho tôi.”
Lâm Tiếu Tuyển nhíu mày, lượng công việc kỳ hai của SUM rất lớn, “Sư huynh, hay bên kia vẫn để em và Trần Huy lo liệu, anh —-”
“Cậu còn vụ khác cần phải làm.” Mạc Hoành nhìn vào màn hình, di chuột, “Ra ngoài làm việc đi, bảo Trần Huy lên đây một chuyến.”
Lâm Tiếu Tuyển chần chừ một lát rồi gật đầu, “Vâng.”
“Kinh đô độc ác [1], ta hận mi.” Lạc Trăn hét to một tiếng, rồi ngả người nằm trên bãi cỏ.
“No, no, Wendy, kinh đô độc ác phải là Paris, không phải New York.” Lves ngồi xuống bên cạnh cô.
Lạc Trăn nhìn lên bầu trời, vươn tay che những tia nắng chói lòa, “Ha ha, đúng vậy, nơi đây là New York.”
Chương trình học năm cuối của Lạc Trăn được xếp tương đối kín, điều này khiến cô không ngờ đến, càng bất ngờ hơn, vừa bắt đầu học kỳ mới, giáo viên của hai bộ môn chính muốn tiến hành trắc nghiệm chính quy, nếu như không qua được, phiền toái không nói cũng biết, người ta thường nói đại học Trung Quốc khó vào dễ qua, mà sao đại học nước ngoài chủ yếu lại là khó vào mà cũng khó qua thế, sinh viên Trung Quốc ở đây đi học rất vất vả, ngày nào cũng túc trực trong thư viện, tranh ngôi đầu, tranh học bổng, tranh thể diện.
Ký túc Lạc Trăn ở tổng cộng có bốn cô gái bao gồm cả cô, hai người Mỹ bản địa, một người Ý. Chen chúc trong hai phòng khách chung của ký túc, vừa chửi rủa giáo viên vừa gặm sách khi ngoài trời đã tối om.
Lạc Trăn cũng không ngoại lệ, chỉ là, cô học mà vẫn không thể tập trung nổi.
Ngày ấy lẽ ra cô nên gọi điện cho Mạc Hoành chứ không chỉ bằng một tin nhắn. Con người đó, thích để tâm mấy chuyện vụn vặt lại hay giận dỗi, nhạy cảm chết đi được. Hôm qua gọi cho anh một cuộc đường dài, anh không nhận, cũng không biết điện thoại không mở hay là cố ý không nhận.
Bận bịu suốt ba ngày, New York bắt đầu đổ mưa, sắc ảm đạm bao trùm lên vạn vật bên ngoài cửa sổ.
Đến khi trời tạnh là vào hai hôm sau, Lạc Trăn ra ngoài ăn, ăn được bốn đĩa mỳ Ý bạn cùng phòng nấu, tuy là mì do người Ý chính gốc nấu, nhưng nói thật, Lạc Trăn thà ăn mì Dương Xuân của Trung Quốc còn hơn. Lạc Trăn ăn xong liền trở về, cô bạn cùng phòng nói, ở phòng khách có người tìm cô.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Trăn khi đó chính là —- Mạc Hoành.
“Hạ Thiên Liên?!”
Lạc Trăn vừa bước vào phòng khách đã kích động thốt lên.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ khẽ mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Lạc Trăn.”
“Ha, mới có một tuần thôi mà, Hạ Thiên Liên, sao anh lại —-” Lạc Trăn đi đến trêu chọc, tha hương gặp cố tri, lúc nào cũng rất phấn khởi.
“Anh đến du lịch.” Hạ Thiên Liên đáp.
“Hả?” Lạc Trăn không ngờ hắn thực sự đến Mỹ —- “Du lịch?”
Hạ Thiên Liên cười, “Không phải em đã quên lời hứa của mình đấy chứ?”
Lạc Trăn cười khan hai tiếng, “Sao thế được, sao thế được, anh đến em nhất định sẽ hầu hạ chu đáo.” Lạc Trăn nhớ lại bức điện báo lần trước, thật ra nhớ lại một cách tỉ mỉ về bức điện ấy lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Thế thì, đi thôi.”
“Bây giờ?”
“Sao vậy, có vấn đề gì à?” Hạ Thiên Liên đã cất bước đi ra ngoài.
“Không không.” Lạc Trăn đuổi theo sau, cười hì hì, “Em thích sự nhanh nhẹn gọn ghẽ của anh.”
Hạ Thiên Liên nghiêng đầu liếc cô một cái.
“Hạ Thiên Liên, anh ở khách sạn nào? À, anh đã ăn trưa chưa? Em đưa anh đi ăn pizza ở phố Bleeker nhé, dù em đã ăn bữa trưa ở đó rồi, nhưng cũng không ngại ăn thêm bữa nữa, nếu như anh đãi khách.” Lạc Trăn hào hứng nói.
“Lạc Trăn.”
“Vâng?”
“Em đưa anh đi thăm thú trường của em đi.”
Lạc Trăn ngẩng đầu lên, Hạ Thiên Liên đang mỉm cười nhìn cô.
“Được.”
Hai người băng qua cây cầu đá.
“Khu nghỉ ngơi.”
“Rất đẹp.”
“Cũng tạm, haizz, chỗ hẹn hò khá được. À, bên kia là quán cà phê.”
“Ừm.” Hạ Thiên Liên gật đầu.
“Thư viện Columbia University, đây là nơi em hay nán lại, nhất là năm đầu tiên.”
“Học hành rất vất vả?”
“Cũng không thể nói là vất vả.” Lạc Trăn nói, “Hồi đầu ngôn ngữ bất đồng, cực kỳ trầy trật, là một loại cảm giác mà anh không biết nên giao tiếp với người khác như thế nào, chậc, khó xử vô cùng.”
“Có thể hiểu.”
“Quên mất, anh cũng từng đi du học nhỉ.” Lạc Trăn cười, chỉ về một khu kiến trúc màu đỏ ở phía xa, “Chỗ kia, là lãnh thổ của học viện nghệ thuật và khoa học, anh có biết Lý Chính Đạo không? Nhà vật lý học gốc Hoa, người đạt giải Nobel vật lý, chính là bước ra từ trong cánh cổng đó, xuất chúng tiêu sái, phong thái hiên ngang.”
Hạ Thiên Liên mỉm cười, “Đã gặp chưa?”
“Hiện giờ vẫn chưa có được vinh hạnh ấy.”
Hai người dạo qua sân bóng chày một lúc, bước trên một con đường lát đá phủ đầy lá vàng.
“Lạc Trăn.” Hạ Thiên Liên đột nhiên dừng lại, khẽ gọi cô một tiếng.
Lạc Trăn dừng ở phía trước, không quay đầu lại.
Cô biết hắn muốn nói gì.
Lạc Trăn rất thông minh, làm sao có thể thật sự nghĩ rằng Hạ Thiên Liên tới đây chỉ đơn thuần là đi du lịch, hay là —- dạo quanh ngôi trường của bọn họ.
“Ngay cả một chút cơ hội anh cũng không có sao?”  Giọng nói của Hạ Thiên Liên lúc này dường như có phần bất lực.
Lạc Trăn không nghĩ hắn sẽ thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.
“Lời cự tuyệt kín đáo của em anh không để ý, anh cũng mặc kể quá khứ có thế nào, anh chỉ cần kết quả tốt là được, vì thế, anh không vội, anh sẽ từ từ.”
“…”
“Nhưng, giây phút em bước vào phòng khách,” Giọng nói của Hạ Thiên Liên hơi run rẩy, “Nhìn thấy anh, em có biết vẻ mặt của em đã nói lên điều gì không, ‘Không phải anh ấy’, Lạc Trăn, có đôi lúc anh thực sự rất đau lòng.”
“Xin lỗi anh, Hạ Thiên Liên.” Lạc Trăn quay người, “Anh đến đây em thật sự rất vui.”
“Nói thật, anh cũng hơi ghen tị với Mạc tiên sinh.” Hạ Thiên Liên cười khổ một tiếng, “Anh chưa từng ghen tị với bất kỳ ai, nhưng anh ta là người đầu tiên.”
“Em xin lỗi.” Lạc Trăn biết, trong tình yêu không có người đúng người sai, nhưng hiện tại cô chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Hạ Thiên Liên khẽ cười, “Thôi được, anh thừa nhận mình thất tình rồi.” Chầm chậm bước đến ôm lấy vai Lạc Trăn, “Ngày mai cùng anh thăm thú New York đi, đến thì cũng đã đến rồi.”
“Nhất định, xả thân bồi tiếp quân tử!” Lạc Trăn lớn tiếng chấp thuận, cho dù ngày mai cô còn phải kiểm tra một môn trắc nghiệm.
Sau này khi Lạc Trăn nghĩ lại, quân tử chi giao đạm nhược thủy [2] có lẽ là chính là như vậy.
Trừ Mạc Hoành ra, cô thực sự rất thích mẫu cuộc sống  như thế, không cần thứ yêu hận tình thù quá mãnh liệt, không nhất thiết ai phải là của ai, cũng chẳng có bất kỳ người nào khi mất đi một người sẽ không thể sống nổi. Nhưng, rất đáng tiếc, trên đời này vẫn có một Mạc Hoành đang tồn tại, tựa như một chiếc xương yếu ớt, ngang ngạnh xuyên trong ngực cô, nhổ cũng không được mà nuốt cũng không xong. Lạc Trăn thảm thương nghĩ, đó đúng là một cái xương yếu ớt chết người.
—-***—-
[1] Kinh đô độc ác, tôi yêu em: Đây là câu kết cảm khái đầy ấn tượng của thi sĩ Charless Baudelaire trong tập tản văn “Paris buồn thương”, thể hiện tình yêu của ông với Paris.
[2] quân tử chi giao đạm nhược thủy:  người quân tử giao thiệp với nhau như dòng nước trong.
Đêm nay bao giờ sáng Đêm nay bao giờ sáng - Cổ Tây Tước