Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Kỳ Phù Dung
Số chương: 4482 - chưa đầy đủ
Phí download: 42 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4245 / 31
Cập nhật: 2018-07-06 10:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3160 : Giằng Co Kịch Liệt
ên Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống tự do như làm khách, nàng muốn làm gì cũng không ai can thiệp vào. Võ Băng Ngưng thầm khó hiểu.
Võ Băng Ngưng cảm thấy Lý Thất Dạ tự tin hơi quá, để mặc kẻ địch như nàng ở trong đạo thống của hắn, mặc kệ nàng làm gì thì làm mà không ràng buộc.
Vì được tự do trong Cuồng Đình đạo thống nên Võ Băng Ngưng không chút buồn phiền, cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, sống như sâu gạo, rất là hưởng thụ vô âu lo.
Võ Băng Ngưng nghĩ cuộc sống trong Cuồng Đình đạo thống không kém hơn Chu Tướng Võ Đình. Nàng cảm thấy tiếp tục ở lại Cuồng Đình đạo thống là lạ chọn không tệ.
Võ Băng Ngưng là truyền nhân của Chu Tướng Võ Đình, đệ tử thiên tài của Chu Tướng Võ Đình, được muôn vàn yêu thương. Nhưng gần đây Võ Băng Ngưng cảm thấy cuộc sống ngày càng không vừa ý, nàng ngẫm lại làm con ti ntỏng Cuồng Đình đạo thống cũng không tệ.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống làm con tin không bị ai hạn chế, nàng tới lui tự do chẳng ai ràng buộc, nhưng nàng chưa từng muốn chạy trốn.
Võ Băng Ngưng không ngốc, nàng biết Lý Thất Dạ là người điều khiển đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, hắn có năng lực khống chế tuyệt đối trên cơng thổ Cuồng Đình đạo thống. Muốn trốn hoặc làm động tác nhỏ gì ngay trước mắt Lý Thất Dạ là hành động không sáng suốt, không chừng chọc giận hắn thì tên biến thái đó sẽ làm chuyện gì biến thái.
Hơn nữa Võ Băng Ngưng cảm thấy ở lại Cuồng Đình đạo thống cũng rất tốt, vô âu lo, thế là nàng không chạy trốn.
Nhưng qua ít lâu Võ Băng Ngưng cảm thấytự do trong Cuồng Đình đạo thống là việc tốt với nàng nhưng làm nàng hơi buồn bực.
Mấy ngày rồi không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ đâu, Cuồng Đình đạo thống không có ai đến hỏi nàng, hình như dã hoàn toàn quên đi nàng.
Võ Băng Ngưng được người gọi là Chu Tướng nữ võ thần, dù nàng có khiêm tốn cỡ nào thì trong lòng ít nhiều gì có chút kiêu ngạo.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống tuy được hầu hạ ăn ngon uổng ngon nhưng như bị Lý Thất Dạ hoàn toàn lãng quên, không ai hỏi thăm nàng khiến chút kiêu ngạo trong lòng nàng hơi khó chịu.nàng dù gì cũng là một nhân vật.
Khi Võ Băng Ngưng hơi bực bội thì rốt cuộc chờ tới lúc Lý Thất Dạ triệu kiến nàng.
Lúc Võ Băng Ngưng nghe nói Lý Thất Dạ muốn gặp nàng,ngoài miệng hừ mũi không được tự nhiên nhưng lòng toải mái hơn.
Lý Thất Dạ triệu kiến Võ Băng Ngưng trong đại điện. Khi Võ Băng Ngưng thấy Lý Thất Dạ, hắn nửa nằm trên giường, rất là thoải mái dễ chịu.
Lý Thất Dạ nửa nằm trên người Vương Hàm, đầu gối đùi ngọc cực kỳ hưởng thụ. Vương Hàm lột trái cây nhẹ nhàng cúi người đút vào miệng Lý Thất Dạ, mỗi khi nàng khom người là ngực kềv sát gò má hắn, mặt hắn vùi vào cặp ngực đẫy đà.
Một bên khác, Chu Tư Tĩnh đấm chân cho Lý Thất Dạ, động tác hết sức dịu dàng săn sóc.
Sở Thanh Lăng cũng có mặt. Sở Thanh Lăng cầm một quyển sử cổ nhẹ giọng đọc cho Lý Thất Dạ nghe, mỗi khi đọc một tờ sẽ tạm dừng, rất có tiết tấu, khiến người không muốn phá hỏng không khí thoải mái này.
Lý Thất Dạ ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, ăn trái cây đút vào miệng, nghe sử cổ, người như đã bay mất hồn.
Vương Hàm là đương kim hoàng đế Cuồng Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng là binh mã đại nguyên soái. Được hai người hầu hạ như vậy trong Cuồng Đình đạo thống chỉ có một mình Lý Thất Dạ.
Thấy bộ dạng hưởng thụ của Lý Thất Dạ làm Võ Băng Ngưng thầm khinh thường lẩm bẩm:
- Tao bao!
Võ Băng Ngưng đã đến nhưng Lý Thất Dạ dường như đang ngủ, không ai dám quấy rầy hắn. Võ Băng Ngưng đành ngoan ngoãn ngồi một bên, lòng bực bội mà không biết làm sao.
Lý Thất Dạ nằm tại đó như vô tượng chí tôn, có quyền lực chí cao vô thượng. Ai ở trước mặt hắn đều như con kiến.
Sở Thanh Lăng đọc xong một trang sử cổ Lý Thất Dạ mới chậm rãi mở mắt nhìn Võ Băng Ngưng.
- Tiểu nha đầu, ở trong Cuồng Đình đạo thống chúng ta thấy sao rồi?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Có cái gì khó chịu không? Nói nghe thử.
Võ Băng Ngưng bất mãn cách ỏi của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Ta có tên có họ, đừng kêu tiểu nha đầu.
- À, ta lỡ lời.
Lý Thất Dạ lập tức đổi igọng mỉm cười nói:
- Chưa hỏi tên của cô nương là gì?
Võ Băng Ngưng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Chu Tướng Võ Đình đệ tứ, Võ Băng Ngưng!
Lý Thất Dạ cười nói, hoàn toàn lễ phép:
- Thì ra là Vũ cô nương, danh tiếng như sấm bên tai, thất kính, thất kính.
Lời trêu chọc của Lý Thất Dạ làm Võ Băng Ngưng tức giận ngứa răng, siết chặt nắm tay. Nếu nơi này không phải của Cuồng Đình đạo thống thì nàng đã đánh bẹp khuôn mặt cười toe đó.
Lý Thất Dạ trêu chọc Võ Băng Ngưng, Sở Thanh Lăng ở một bên nhếch miệng cười khẽ, mấy ngày nay ở chung bọn họ đã hiểu tính cách của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Vũ cô nương xinh đẹp thân mến của chúng ta, mấy ngày nay đã uất ức cho cô nương. Giờ ta trịnh trọng báo cho cô nương biết một tin tốt, ngày mai cô nương có thể cùng ta rời khỏi Cuồng Đình đạo thống đi về nhà.
Nghe tin đó Võ Băng Ngưng chỉ hừ mũi:
- Hừ, biết.
Lẽ ra Võ Băng Ngưng làm con tin rốt cuộc lấy lại tự do, có thể về nhà thì nên vui mới đúng. Nhưng không biết tại sao nghe tin này lòng Võ Băng Ngưng không vui nổi, vì trở lại Chu Tướng Võ Đình sẽ có nhiều buồn phiền ập đến, không thoải mái bằng ở Cuồng Đình đạo thống.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng ta e một vấn đề muốn hỏi Vũ cô nương xinh đẹp thân mến của chúng ta.
Võ Băng Ngưng kiêu ngạo hừ mũi:
- Hừ! Có gì nói nhanh lên.
Tóm lại trong lòng Võ Băng Ngưng khó chịu nên cũng gai mắt Lý Thất Dạ.
Mắt Lý Thất Dạ lộ ý cười nhìn Võ Băng Ngưng, chậm rãi hỏi:
- Cô nương đang trốn tránh cái gì?
Lý Thất Dạ đột nhiên hỏi câu đó làm Võ Băng Ngưng sợ hết hồn,nàng lùi một bước, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ:
- Ta... Ta có gì mà trốn!
Mấy ngày nay tự do ở Cuồng Đình đạo thống khiến Võ Băng Ngưng dần thả lỏng cảnh giác.
- Không có sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu không có thì tại sao cô nương tranh đòi ở lại làm con tin?
Võ Băng Ngưng cảnh giác hơn, nói chuyện càng cẩn thận:
- Vì phân ưu cho đạo thống là việc đệ tử chúng ta nên làm.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta thì thấy không phải vậy. Ta bắt cô nương làm con tin, lão tổ của các người rất căng thẳng, vậy thì giá trị của cô nương chắc không nhỏ, vợt xa giá trị làm truyền nhân Chu Tướng Võ Đình.
Võ Băng Ngưng lạnh lùng phủ nhận lời của Lý Thất Dạ:
- Nói bậy bạ.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Một đạo thống dù thiên phú cao mấy, dù nàng là truyền nhân thì còn có hàng đống truyền nhân dự bị khác. Dù chết một truyền nhân thì phía sau còn người ứng cử khác.
Lý Thất Dạ cười toe:
- Nhưng theo ta thấy giá trị của cô nương không đơn giản là truyền nhân.
Tim Võ Băng Ngưng rớt cái bịch, linh cảm không may:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta không định làm gì. Chẳng phải cô nương là con tin, nghe nói được về nhà thì nên thấy mừng mới đúng. Ta thấy cô nương không vui vẻ, vậy là cô nương không muốn trở về Chu Tướng Võ Đình. Thôi được, nếu cô nương không muốn về Chu Tướng Võ Đình thì ta sẽ thu nhận cô nương.
---------------
Đế Bá Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh Đế Bá