"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 3: Như Mộng Lệnh - Chương 096 (Phần 2)
Gặp loại tình huống này, nàng làm sao có thể tốt được đây?
Nhưng Sắt Sắt lại cố tình cười tươi tắn nói: "Ta đương nhiên rất tốt, nhưng Tuyền vương lại có vẻ không được tốt lắm, tân nương tử bị người ta đánh tráo, trong lòng chắc đang rất khổ sở phải không?"
Nàng gọi hắn là Tuyền vương, không gọi hắn là lâu chủ, nàng không muốn đâm một nhát vào lớp cửa sổ giấy kia. *ý nói cửa sổ giấy mỏng có thể nhìn thấy hết bên trong, nhưng người đứng ngoài cũng không muốn vạch trần*
Dạ Vô Yên từng bước tiến lại, cánh tay vòng qua thân thể nàng, bắt buộc nàng đối mặt với hắn, trầm giọng gằn từng tiếng: "Ta biết nàng trách ta, nhưng ta chỉ có thể làm như vậy, nếu không nàng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Trên đời này, không có chỗ nào có thể dung nạp nàng ta ngoại trừ Tuyền vương phủ, cho nên...Nàng ta yêu cầu ta cho nàng ta một danh phận....sau một thời gian nữa, khi nàng ta đã được an toàn chúng ta sẽ lập tức giải trừ hôn ước."
Sắt Sắt ngước mắt nhìn hắn thật lâu, rốt cục kìm chế không được nội tâm đang dâng trào mãnh liệt như sóng biển, lạnh lùng nói: "Tuyền vương, ngươi đợi nàng ta bốn năm, nay rốt cục cũng được như ý nguyện, thật sự phải chúc mừng ngươi rồi."
Lời giải thích của hắn làm cho nỗi đau nàng đã cực lực áp chế trong lòng như đê vỡ trào ra. Y Lãnh Tuyết muốn cái gì hắn đều cho, hiện tại Y Lãnh Tuyết muốn một danh phận, nếu như một thời gian sau nàng ta muốn nhiều hơn, hắn đều sẽ cho nàng ta sao?
Lồng ngực Dạ Vô Yên đau âm ỉ, hắn vẫn phải làm tổn thương nàng. Hắn giữ chặt lấy tay Sắt Sắt, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng với một sức lực lớn nhất.
Sắt Sắt bị hắn giam cầm thật chặt trong lồng ngực, nhất thời khó có thể giãy ra, lạnh lùng nói: "Dạ Vô Yên, ngươi buông ra."
Dạ Vô Yên lại ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu hỏi: "Nàng biết Y Lãnh Tuyết hiện giờ ở đâu phải không?" Thật ra hắn cũng không tin Sắt Sắt bắt cóc Y Lãnh Tuyết, bởi vì theo tính cách của nàng, nàng chỉ nóng lòng muốn chạy trốn khỏi mình cho nhanh, làm sao có thể bắt cóc Y Lãnh Tuyết. Bất quá, có lẽ nàng sẽ biết Y Lãnh Tuyết đang ở đâu.
Sắt Sắt chậm rãi đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: "Tuyền vương cho rằng ta biết nàng ta đang ở đâu sao?" Hắn cũng hoài nghi nàng bắt cóc Y Lãnh Tuyết sao?
"Vương gia, Trương tướng quân cầu kiến." Phinh Đình đang ở phòng ngoài cúi đầu bẩm báo.
"Gọi hắn vào đây!" Dạ Vô Yên buông Sắt Sắt ra, khoanh tay đứng ở bên trong, bình tĩnh nói.
Một nam tử mặc khôi giáp đi đến, mày rậm mắt to, nhìn qua rất trẻ tuổi, bất quá dáng vẻ cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Trương Tử Hằng tướng quân thì ra lại trẻ tuổi như vậy, thật buồn cười, Sắt Sắt còn tưởng rằng Trương phủ tiểu thư kia là thiên kim của Trương phủ lão gia.
"Vương gia, thuộc hạ đã lục soát ở hậu viện, phát hiện thấy thị nữ Lục Nhi ở trong phủ. Chắc thích khách trước tiên đem Y vương phi cùng Lục Nhi giam ở bên trong Tuyết Song các, đợi chúng ta đón dâu rồi lại đem Y vương phi từ Tuyết Song các cướp đi." Trương Tử Hằng trầm giọng bẩm báo
"Thị nữ của ngươi đâu?" Dạ Vô Yên hỏi nhàn nhạt.
Trương Tử Hằng nói: "Thuộc hạ đã đem nàng đến đây."
"Gọi nàng vào đây." Dạ Vô Yên nói lạnh lùng.
Thị nữ Lục Nhi kia hiển nhiên đã đứng chờ ngoài cửa, nghe được lệnh truyền đến thì chậm rãi đi vào.
Sắt Sắt chăm chú nhìn lại, dĩ nhiên là thị nữ đêm qua đã dẫn nàng vào Trương phủ. Lúc này, nàng ta tất nhiên cùng với thị nữ bị hôn mê kia là một người, nhưng mà nhìn dáng vẻ run rẩy của nàng lại không giống.
"Đêm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng xem." Dạ Vô Yên trầm giọng hỏi.
Thị nữ Lục Nhi nhìn Dạ Vô Yên thi lễ, lúc này nàng ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Sắt Sắt, hai tròng mắt bỗng mở lớn, cực kì kinh ngạc nói: "Là ngươi, ngươi...Ngươi làm sao có thể trở thành tân nương tử?"
Sắt Sắt nhếch môi cười cười, nói: "Ta vì sao lại thành tân nương tử, không phải ngươi biết rõ lắm sao?"
Lục Nhi quay lại quỳ trước mặt Dạ Vô Yên nói: "Vương gia minh giám, đêm qua có một nữ tử nói muốn tặng lễ vật cho Y cô nương, Y cô nương còn tưởng rằng là người trong tộc tới nên mừng rỡ chạy ra ngoài nhưng lại phát hiện là nữ tử này. Y cô nương nói nàng biết nữ tử này nên liền sai nô tỳ mời nàng vào, sắp xếp một căn phòng dành cho khách. Sau đó, Y cô nương liền đi ngủ, nô tỳ cũng ngủ gật bên cạnh giường, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng động nhỏ, trước mắt hình như có một nữ tử bay qua, sau đó đầu óc choáng váng rồi không còn biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại thì nô tỳ được Trương tướng quân cứu ra nhưng lại không thấy Y cô nương đâu. Vương gia, hiện tại không tìm thấy Y cô nương, nàng ta lại trở thành tân nương tử, việc này nhất định là có liên quan đến nàng."
Lục Nhi này nhìn qua có vẻ nhát gan, không ngờ mồm miệng lại lanh lợi như vậy, mở miệng ra nói thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ.
"Ngươi xác định nữ tử đêm khuya bay qua trước mặt ngươi là nàng sao?" Dạ Vô Yên lạnh giọng hỏi, đôi mắt phượng trở nên sắc bén.
"Được rồi, Tử Hằng, ngươi mang nàng ta xuống đi." Dạ Vô Yên lạnh lùng phân phó.
Trương Tử Hằng dẫn theo thị nữ Lục Nhi chậm rãi lui đi ra ngoài.
Dạ Vô Yên xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn Sắt Sắt, thở dài nói: “Sắt Sắt, nàng rốt cục đã đem nàng ta đi đâu?"
Hắn vốn cũng không tin nàng làm vậy, nhưng đêm qua nàng đã chủ động xin tá túc ở Trương phủ, không thể không làm cho hắn hoài nghi.
Sắt Sắt ngước mắt lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười đẹp như hoa mà cũng vô cùng bi thương, nàng nói lạnh lùng: "Tuyền vương, nếu ngươi thả ta ra khỏi phủ, ta sẽ nói cho ngươi biết ta giam nàng ở đâu."
Dạ Vô Yên nhìn nụ cười diễm lệ tươi tắn bên môi Sắt Sắt, ánh mắt trầm trọng.
"Không được!" Hắn một lời như đinh đóng cột cự tuyệt, không hề có chút do dự. Hắn có dự cảm nếu thả nàng ra thì cả đời này hắn sẽ không còn được gặp nàng nữa. Hắn đã ra lệnh cho binh sĩ toàn thành tìm kiếm Y Lãnh Tuyết, với binh lực của hắn, hắn không tin không thể tìm thấy một người sống.
"Vương gia, có tin tức của Y cô nương!" Trương Tử Hằng ở ngoài cửa bẩm báo nói.
"Ở đâu?" Dạ Vô Yên trầm giọng hỏi. "Đang ở Hắc Sơn Nhai." Trương Tử Hằng nói.
Dạ Vô Yên nghe vậy thì trong lòng nghẹn lại, Hắc Sơn Nhai? Làm sao có thể là Hắc Sơn Nhai?
Hắc Sơn Nhai mặc dù được xem là thánh địa của Côn Luân nô tỳ bọn họ, nhưng cũng không phải ở trong Xuân Thủy lâu, đó là một ngọn núi ở Miên Vân Sơn, chỉ có người dân địa phương mới biết là Hắc Sơn Nhai. Nhưng người bắt Y Lãnh Tuyết rồi đem nàng đến Hắc Sơn Nhai vẫn làm cho hắn cảm thấy có chút kì quái.
Hắc Sơn Nhai, Sắt Sắt nghe vậy khóe môi nhếch lên, thì ra là đang ở Hắc Sơn Nhai! Xem ra người bắt Y Lãnh Tuyết kia thật sự muốn hãm hại nàng.
"Tử Hằng, điều binh!" Dạ Vô Yên đơn giản phân phó.
Trương Tử Hằng tuân lệnh rời đi, Sắt Sắt không chớp mi nói: "Ta cũng phải đi!" Nàng thật sự muốn nhanh chân đến xem, rốt cục ai đã bắt Y Lãnh Tuyết đi.
Dạ Vô Yên quay đầu nhìn nàng, hơi nhướng mày, thật lâu sau mới nói: "Được rồi!"
Nói thật để nàng ở lại trong phủ hắn cũng rất lo lắng, sợ khi trở về nàng lại biến mất không dấu vết.
Tại Hắc Sơn Nhai
Không giống như lần trước hoa cỏ mọc um tùm, lúc này đỉnh núi nơi nơi đều được phủ toàn một màu tuyết trắng, nơi tầm mắt còn có thể nhìn thấy cũng chỉ toàn một màu trắng trong suốt như chốn tiên cảnh. Giữa đỉnh núi kia là một ao nước lớn, vốn là ôn tuyền, nay gió thổi lạnh thấu xương, mây vẫn trôi lượn lờ như trước.
Nơi này có thể thuần khiết không giống với cảnh trần gian, thuần khiết đến trống rỗng, thuần khiết làm cho người ta trong nháy mắt không dám hô hấp, sợ làm bẩn đi sự thuần khiết của nơi này. Sự thuần khiết này cũng có thể chính là nguyên do vì sao Hắc Sơn lại được xem là thánh địa.
Trên đỉnh núi, vài nhành mai già đang nở rộ trên nền tuyết, soi bóng xuống, hương thơm thoang thoảng mà thấm lòng. Đóa hoa đỏ tươi kia giống như một ngọn lửa nở rộ trên nền tuyết trắng xóa.
Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên sóng vai đi lên đỉnh núi, tầm mắt đảo quanh nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng người. Cho đến khi nghe được một tiếng kêu mỏng manh vang lên hai người mới nhìn thấy. Trên thân cây mai già nằm sát vách núi kia lộ ra một người, mái tóc đen tung bay, nhìn dáng người thì là một nữ tử.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu lục, lại khoác trên người chiếc áo choàng màu đỏ tươi. Chiếc áo choàng màu đỏ kia đúng là áo choàng mà Sắt Sắt đã đưa cho vị tiểu thư Trương phủ. Màu đỏ của áo choàng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của Y Lãnh Tuyết, nhìn qua tiều tụy đến cực điểm.
Nàng đúng là Y Lãnh Tuyết bị bắt đi.
Nhành mai già đã gần như vươn ra khỏi vực sâu, Y Lãnh Tuyết bị cột vào một nhành mai già, dưới chân là vách núi đen vạn trượng.
"Lãnh Tuyết!" Dạ Vô Yên trầm giọng gọi, bước chân nhanh hơn, chạy vội về phía ấy.
Sắt Sắt nhìn thấy Y Lãnh Tuyết thì trong chớp mắt đầu bỗng "ầm" lên một tiếng rồi trở nên trống rỗng. Cứ tưởng rằng có thể tìm thấy người bắt cóc Y Lãnh Tuyết thì sẽ chứng minh được mình trong sạch, nhưng giờ chỉ có một mình Y Lãnh Tuyết ở đây. Lúc trước, nàng không hề hận người đã hãm hại nàng, nhưng giờ khắc này trong lòng nàng bỗng dâng lên một sự tức giận. Là ai, rốt cục là ai lại muốn hãm hại nàng? Nữ tử giả mạo Trương phủ tiểu thư kia rốt cục là do ai phái tới?
Sắt Sắt theo sát phía sau Dạ Vô Yên, đi đến bên bờ vực, chỉ thấy trên cổ tay Y Lãnh Tuyết đang bị trói bởi một sợi dây vải trắng, đầu kia của sợi dây đang buộc vào nhành mai già kia. Nhành mai kia cũng không phải quá cứng, gió thổi vào làm cho thân hình Y Lãnh Tuyết lắc lư, mỗi lần gió lên thì nhành mai kia cũng lắc lư theo, tựa hồ như lúc nào cũng có thể bị gãy.
"Vương gia, cứu...cứu ta! Vương gia..." Y Lãnh Tuyết thấp giọng khóc la, mặt ngọc trắng bệch, cặp mắt kia vốn đang ảm đạm thất thần, vừa nhìn thấy. Dạ Vô Yên thì trong phút chốc như nhìn thấy một vị cứu tinh, đôi mắt đen sáng lên, giọng thê thảm la lên.
Dạ Vô Yên nhìn khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt kia của Y Lãnh Tuyết, thực hiển nhiên nàng đã khóc rất lâu. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Y Lãnh Tuyết yếu đuối như vậy, có thể thấy được lúc này nàng sợ hãi cỡ nào.
Nhưng ánh mắt Dạ Vô Yên chạm đến nhành mai mảnh khảnh kia thì trong lòng trầm trọng, khinh công của hắn không tệ, nhưng cành mai kia rất yếu, nếu lỡ làm gãy thì Y Lãnh Tuyết chắc chắn sẽ rơi xuống vực.
Là ai? Ai lại bắt nàng đến nơi này. Sắt Sắt của hắn không phải là người tàn nhẫn như vậy.
Ánh mắt của hắn lại chạm vào chiếc áo choàng thêu chim tước trên người Y Lãnh Tuyết, hắn bỗng dưng hung hăng hít một hơi, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Chiếc áo choàng thêu chim kia hắn tất nhiên biết rõ, là do hắn bảo Lý Tú nương ở Xuân Thủy lâu may cho Sắt Sắt. Nhưng giờ phút này nó lại đang được khoác trên người Y Lãnh Tuyết.
Hắn quay lại, đôi mắt phượng sâu thẳm u ám nhìn chằm chằm về phía Sắt Sắt, ánh mắt là một vẻ trầm mặc. "Giang Sắt Sắt, tại sao nàng phải làm như vậy?" Dạ Vô Yên nhấn mạnh từng chữ, giọng nói khàn khàn.
Sắt Sắt nhìn hắn thật lâu, lời nói của hắn tựa như một lưỡi đao sắc bén, đem tất cả những đau đớn tích tụ trong lòng nàng xé toang. Nàng nhắm mắt lại, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện này không phải do ta làm."
Dạ Vô Yên nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Sắt Sắt, trong lòng run lên, hắn cũng không tin nàng sẽ làm hại Y Lãnh Tuyết.
"Vương gia, thuộc hạ có việc cần bẩm báo!" Thị vệ đi theo bảo vệ đứng một bên tiến lên nói.
"Nói!" giọng Dạ Vô Yên lạnh lùng nói.
"Vương gia, thuộc hạ tra ra Hách Liên Ngạo Thiên đang dẫn theo mười hai người nữa hướng đến Hắc Sơn Nhai." Thị vệ trầm giọng nói.
Trong lòng Sắt Sắt kinh hãi, không ngờ Phong Noãn cũng đến đây, lúc này đây nàng chỉ sợ là dù có nói gì thì Dạ Vô Yên cũng sẽ không tin nàng. Hắn nhất định nghĩ nàng thông đồng với Phong Noãn để bắt Y Lãnh Tuyết. Quả nhiên, đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nhíu lại, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người Sắt Sắt, đôi đồng tử đang bị che kín bởi thứ ánh sáng phức tạp. Sắt Sắt chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, hung hăng đâm vào lòng nàng, đau đến tận xương tủy.
"Giang Sắt Sắt, nàng còn gì để giải thích không?" Giọng nói của hắn trầm tĩnh, nghe không hề có chút biểu cảm nào, nhưng giọng điệu rất lạnh lẽo, ánh mắt của hắn còn lạnh hơn, bên trong tràn ngập sương mù bao phủ.
"Dạ Vô Yên, chính ta bắt nàng ta, ngươi muốn cứu nàng ta sao? Tốt lắm!" Sắt Sắt nhanh nhẹn xoay người, chỉ vài bước đã đến trước cây mai già duỗi ngón tay đem Tân Nguyệt Loan đao bên hông rút ra, đặt trên cành cây mai già, giống như muốn chém đứt cành mai kia.
"Nàng muốn làm gì?" Dạ Vô Yên thất thanh hô lên.
"Bắt nàng, tất nhiên là muốn giết nàng." Nàng lạnh lùng nói "Nhưng nếu ngươi cố ý muốn cứu nàng cũng không phải không thể. Nếu trong vòng một trăm chiêu ngươi có thể thắng ta thì ta sẽ thả tân nương của ngươi ra."
Nàng gằn từng tiếng, nhẹ nhàng nói, giọng điệu đạm bạc mà vô tình.
Tay của nàng chỉ chậm rãi xẹt qua Tân Nguyệt Loan đao, ánh đao trong suốt chiếu rọi dung nhan thanh lệ và phong tình của nàng.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, ánh mắt trong sáng mà sắc bén, ẩn chứa chút thản nhiên chua xót.
"Được!" Hắn vuốt cằm, không một chút do dự nói.
Sắt Sắt mỉm cười, nàng biết hắn sẽ không do dự, giống như ngày đó hắn muốn nàng giải độc cho Y Lãnh Tuyết vậy. Nàng thậm chí còn hoài nghi cho dù Y Lãnh Tuyết có muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ không do dự mà dâng cho nàng.
"Bất quá, không cần đao kiếm, tay không đánh nhau đi." Dạ Vô Yên trầm giọng nói.
Sắt Sắt khẽ cười cười, hắn sợ nàng lỡ tay sẽ chém đứt cành mai kia. Nàng thu tay lại, đem loan đao cất vào bên hông.
"Ra tay đi!" Nàng lạnh lùng nói. Gió trên đỉnh núi mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, quần áo trong gió đang uyển chuyển tung bay, làm cho nàng nhìn qua giống như một tiên tử sắp theo làn gió bay đi.
Nàng ra tay, từng chiêu đều rất tàn nhẫn, hắn ra tay, cũng không hề lưu tình.
Gió lướt qua, tuyết trắng đọng trên những nhành mai thưa thớt rơi như mưa.
Sắt Sắt thả người bay lên, mũi chân đạp trên đỉnh núi rồi lại xoay người tung bay, xoay tròn để lại một cỗ khí lạnh thấu xương cuồn cuộn nổi lên, đạp vào sau gáy Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên chắp hai tay trên đỉnh đầu, luồng kình khí hùng giữ lấy hai chân Sắt Sắt, thân hình giống như một con quay theo hai tay không ngừng xoay tròn.
Mấy cành mai già bị lực của hai người kích động, một cơn mưa hoa rơi đầy trời, không gian bị cơn mưa hoa làm cho tràn ngập hương thơm nồng đậm, làm cho người ta cũng muốn say theo.
Võ công của Sắt Sắt tuy không bằng Dạ Vô Yên nhưng hắn muốn trong một trăm chiêu đánh bại nàng cũng không phải dễ.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu...
Trên vách núi đen, bóng tay áo phấp phới, chưởng phong sắc bén.
Sắt Sắt vận nội công, tay áo dài phồng lên, giống như một cơn gió đánh về phía Dạ Vô Yên, trong lúc nhất thời, tay áo phấp phới, trong chớp mắt, bóng tay áo phấp phới, làn hương lạnh lẽo như được giấu trong ống tay áo đang tuôn ra, bàn tay mảnh khảnh theo ống tay áo xuất ra, giống như một dòng sông ra tuôn nước trắng xóa, đánh thẳng vào ngực Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên vươn tay, một chưởng mang theo khí thế sắc bén đánh ngược vào bàn tay Sắt Sắt.
Song chưởng chạm nhau, ánh mắt Sắt Sắt lướt qua hai bàn tay đang giao nhau, nhìn thấy nét mặt không chút sợ hãi cùng ánh mắt trầm mặc của Dạ Vô Yên, đáy lòng nàng xẹt qua một mảnh bông tuyết lạnh băng.
Bọn họ không phải lần đầu quyết đấu, ở Xuân Thủy lâu, hằng đêm nàng vẫn cùng hắn đánh nhau kịch liệt. Nhưng lúc đó hắn đều nhường nàng, chỉ đánh cho có. Hôm nay, tuy rằng hắn vẫn như trước không dùng toàn lực, nhưng chiêu thức lại rất sắc bén, thực hiển nhiên hắn không có ý đùa bỡn, điều hắn muốn là có thể thắng nàng trong thời gian nhanh nhất để cứu Y Lãnh Tuyết ra.
Sắt Sắt buồn bã cười.
Hai người còn đang giao đấu, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" khẽ vang lên, Sắt Sắt hơi xoay người quay đầu lại, nhưng cành mai già kia rốt cục cũng không thể chống đỡ được thân hình của Y Lãnh Tuyết, đã sắp gãy rời. Sắt Sắt đứng rất gần cây mai, đôi mắt nàng nhíu lại, kiễng mũi chân nhảy về phía cây hàn mai, đồng thời loan đao trong tay dĩ nhiên được rút ra, hướng về phía Y Lãnh Tuyết.
Trong lòng Dạ Vô Yên kinh ngạc, vươn tay đánh về phía Sắt Sắt, chưởng phong sắc bén, mang theo khí thế lạnh lùng quyết liệt, cứ tưởng rằng một chưởng này nàng sẽ tránh được, không ngăn cản hắn cứu Y Lãnh Tuyết nữa.
Tuy nhiên, không thể dự đoán được nàng lại không hề tránh, người vẫn như trước bay về phía Y Lãnh Tuyết.
Trong lòng Dạ Vô Yên đau đớn, nhưng muốn thu hồi lại chưởng lực cũng không còn kịp nữa, hiển nhiên một chưởng kia đã đánh thẳng vào ngực Sắt Sắt.
Loan đao trong tay Sắt Sắt lúc này mềm mại như một sợi dây lụa, bao lấy thắt lưng Y Lãnh Tuyết, dùng sức kéo lên, đưa nàng lên đỉnh núi. Mà nàng lại bị Dạ Vô Yên đánh một chưởng, máu tươi phun ra giữa nền trời, rơi trên mặt tuyết trắng, đỏ đến chói mắt, màu đỏ diễm lệ vô cùng.
Thân người nàng đồng thời nhanh chóng bị đánh xuống vách núi đen, hướng bờ vực sâu thẳm rơi xuống.
"Sắt Sắt!" Dạ Vô Yên kinh hãi kêu to, thẳng hướng về phía vách núi đen, bàn tay tìm kiếm bắt được ống tay áo của Sắt Sắt. Nhưng hắn cũng bị thân hình đang rơi xuống vực của Sắt Sắt kéo xuống gần nửa thân, mũi chân ôm lấy một cây mây ven bờ vực.
Hai người ở sát mép vực, treo mình trên vách núi đen tràn ngập nguy hiểm.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn hắn, xuyên qua làn sương mông lung nơi núi cao, nhìn thấy được vẻ mặt tuấn mĩ của hắn và cả vẻ mặt đau đớn tận tim gan của nàng.
Nhớ đến ngày đó, hắn một thân chiến bào dưới ánh sáng nhu hòa của tháng tư thâm nhập vào tầm mắt của nàng, cả người giống như đang ẩn trong vỏ kiếm, bình tĩnh sâu thẳm như biển lớn, bí ẩn mà thâm trầm. Lúc đó, nàng liền nhìn ra khí phách nhã nhặn mà sắc bén nhưng cũng rất nho nhã của nam nhân này. Nhưng mà, bên cạnh hắn còn có Y Doanh Hương, vậy nên những ái mộ của nàng chỉ có thể chôn nơi đáy lòng. Rồi nàng gặp Minh Xuân Thủy, bị sự phóng khoáng cùng tài hoa của hắn hấp dẫn, lúc đó nàng thầm nghĩ rốt cục cũng có thể thoát khỏi những lưu luyến ái mộ của mình với hắn, nhưng không hề hay biết, nàng thích Minh Xuân Thủy có lẽ bởi vì trên người hắn phảng phất có bóng dáng của Dạ Vô Yên. Đêm đó trên thảo nguyên, hắn chắn một tên cho nàng đã làm cho lòng của nàng vô cùng bối rối, nàng cứ nghĩ mình là một nữ tử không chung tình.
Thì ra dạo một vòng lớn, lòng của nàng thủy chung vẫn đặt trên người hắn, mặc kệ là Dạ Vô Yên hay Minh Xuân Thủy, mặc kệ hắn đối xử với nàng thế nào, nàng vẫn thương yêu hắn. Ngay cả giờ phút này, hắn một chưởng đánh thẳng vào ngực nàng, nàng vẫn như trước nhìn rõ lòng mình, nàng yêu hắn.
Chỉ tiếc, tình yêu của nàng, sự lưu luyến ái mộ của nàng, sự si tình của nàng chung quy cũng chỉ là một màn tự biên tự diễn đáng chê cười.
Chuyện cũ như một giấc mộng ma mị ùn ùn kéo đến, trong trí nhớ của nàng, mỗi một hình ảnh, mỗi một câu nói đều như ngàn cây châm đâm sâu vào làm lòng Sắt Sắt dâng lên một trận đau đớn tột cùng. Một chưởng này, đã đập vỡ vụn hoàn toàn lòng của nàng, lồng ngực cũng theo đó mà vỡ tan. Một đống hỗn độn rốt cục cũng qua đi, những kí ức trong nháy máy hóa thành một làn sương mù trắng xóa, nhẹ tựa khói, vô hình mà tan biến.
Lòng của nàng chỉ còn một mảnh đau thương, chỉ tồn tại cảm giác đau đớn.
Loại cảm giác đau dày xéo tâm can, gặm nhấn xương tủy này khiến cho nàng không bao giờ muốn nếm trải lần thứ hai.
Nàng nghĩ tới đứa con trong bụng mình, đáy lòng lại quặn đau. Hắn chắc là vẫn chưa biết tin nay, xem ra, Vân Kinh Cuồng vẫn chưa nói cho hắn biết, nhưng ngay cả khi hắn đã biết thì sao chứ?
Tất cả đều đã không còn có thể xoay chuyển được nữa!
Nàng yêu đứa nhỏ, vẫn rất yêu thương nó.
Nàng từng nghĩ tới tương lai nếu có con, nàng nhất định phải cho nó hạnh phúc, khiến cho nó vui vẻ mà sống.
Nhưng lúc này, nàng ngay cả cơ hội sinh nó ra cũng không có.
Phụ thân của nó không yêu mẫu thân nó, mà mẫu thân nó lại hận phụ thân của nó, cho dù nó được sinh ra thì cũng sẽ không hạnh phúc.
Một đứa nhỏ số khổ!
Nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Yên, khuôn mặt ngọc thanh lệ mà kiều diễm tuyệt thế, khóe môi hơi mỉm cười, nụ cười tươi tắn kia lại ẩn chứa một vẻ bi ai đến cực điểm, tựa như một đóa hoa sau khi ủ rượu, sau khi nhiệt tình nở rộ thì điêu linh mà ngã xuống.
"Sắt Sắt, nắm chặt lấy ta!" Hắn kinh hãi gọi nàng. Giờ phút này, hắn nhìn thấy ánh mắt lóe sáng vẻ quyết liệt của nàng, quyết liệt đến khó hiểu, đến đáng sợ!
Sắt Sắt ngước mắt, nhìn đôi mắt đen luôn trầm tĩnh sâu thẳm của hắn đang tràn ngập nỗi kinh ngạc và sợ hãi vô cùng vô tận.
Nàng nở nụ cười, một nụ cười sáng lạn, nhưng mà nụ cười tươi tắn sáng lạn ấy lại ẩn chứa nỗi thê lương khôn cùng.
"Dạ Vô Yên, sau này không hẹn gặp lại." Nàng nói với giọng điệu dịu dàng, giống như mây mù bao phủ nơi núi cao, bình thản vô cùng.
Bàn tay nàng, cũng cầm lấy bàn tay đang vươn ra của hắn, nhưng trong lúc cười sáng lạn kia, nàng đã cắt đứt một chút liên hệ cuối cùng của nàng với hắn *ý nói là gỡ tay hắn ra rơi xuống*
"Không!...." Dạ Vô Yên thất thanh kêu to.
Thân người Sắt Sắt đang dần dần chìm vào vực sâu, mái tóc dài bay bay trong gió, trên khuôn mặt tái nhợt là đôi lúm đồng tiền kiều diễm tuyệt thế. Quần áo màu xanh lạc giữa nền tuyết trắng giống như một đóa hoa tuyệt mĩ ưu sầu, khoảnh khắc ấy càng thêm điêu linh do những cánh hoa mai không ngừng rơi.
Nước mắt....theo hai bên má chảy xuống, rơi xuống vực thẳm không đáy như tan xương nát thịt mà vỡ ra.
Cả đời này, nàng hận nhất là nước mắt, đối với nàng, đó chính là biểu hiện của sự yếu đuối. Nhưng từ khi gặp hắn, nàng lại không chỉ một lần đau lòng muốn rơi lệ, nhưng, nàng đã cố chịu đựng.
Mà lúc này, nàng rốt cục cũng nhịn không được nữa!
Trước này chưa từng có, nước mắt tuyệt vọng cùng ưu thương không ngừng tuôn ra, những dòng lệ nóng
bỏng như thác nước mà tuôn ra, trút xuống như mưa, không thể kìm chế được.
Giờ phút này, nàng mới hiểu được một người nếu như đau lòng tuyệt vọng đến cực điểm cũng chỉ có thể khóc. Trước kia không khóc, nàng tưởng rằng nàng rất kiên cường, lúc này mới biết đó là do những việc trước kia vẫn chưa đủ đau lòng.
Nàng khóc, giống như muốn đem nước mắt đã tích góp từng chút một toàn bộ phơi bày ra ngoài ánh sáng lung linh.
Khóc đi, dù sao cả đời này cũng sẽ không còn cơ hội để khóc nữa. Dù sao mặc kệ có khóc như thế nào cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy nước mắt của nàng.
Sắt Sắt đau khổ nghĩ thầm, thân mình ngày càng nhẹ tênh, tựa như đang bay lên.
Kết cục như vậy có lẽ là sự thương hại cuối cùng ông trời dành cho nàng, để cho nàng chết dưới chưởng của hắn, vĩnh viễn chặt đứt đoạn tình này của nàng. Từ đó về sau, mặc kệ là nàng còn sống hay đã chết thì lòng của nàng sẽ không còn vì hắn mà chạm tới loại đau đớn tận tim gan này nữa.
Đạo Phi Thiên Hạ Đạo Phi Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân