Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126 - 127
hương 126. Đáy vực kinh hoàng 10
Một ngày trôi qua, tâm trạng Miên Miên lúc này đây hệt như kiến bò trên chảo nóng, từ lúc trên đại điện tới giờ nàng căn bản không có cơ hội nhìn thấy Tử Tử. Miên Miên sốt ruột đứng ngồi không yên, chỉ cong ngày mai nữa thôi là Nữ hoàng kia sẽ khôi phục lại nguyên hình rồi, Tiểu Tịch nói nàng ta lúc đó sẽ vô cùng đáng sợ, nàng nên làm gì bây giờ?
“Nguyễn trù nữ, Nữ hoàng kêu ngươi làm điểm tâm mang qua bên đó, Quốc vương đói bụng rồi!” Đúng lúc Miên Miên đang không biết phải làm thế nào để gặp được Tử Tử thì ngoài cửa truyền đến tiếng một thị nữ. Miên Miên ngoái đầu nhìn nàng ta vẻ mặt rạng rỡ không thôi.
"Được, ta lập tức sẽ đi làm!’ xem ra muốn gặp Tử Tử thì nàng chỉ có cách là phải khơi dậy tính tò mò trong hắn rồi, dù cho Tử Tử đã quên đi mọi thứ nhưng nàng tin chắc tính hiếu kỳ của hắn sẽ không thể mất đi hoàn toàn được, vậy thì nàng phải làm cái gì đó thật thần bí rồi!
---------Nửa canh giờ sau---------
“Nguyễn trù nữ, Nữ hoàng triệu kiến ngươi!” quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Miên Miên, Lệ tổng quản rất nhanh chóng đã tìm tới nàng.
Miên Miên lặng lẽ đi phía sau bà ta, trong lòng không ngơi suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tử Tử tin tưởng nàng.
Dưới sự dẫn dắt của Lệ tổng quản, Miên Miên có mặt tại hậu hoa viên, cảnh sắc nơi này thật khác xa trong rừng, trăm hoa đua nở, thập phần mê người. Miên Miên nhìn thấy bóng dáng Tử Tử ngồi bên cạnh Nữ hoàng ở một bàn đá phía xa, hai người ở giữa biển hoa như vậy thật sự có chút kích thích Miên Miên, cảnh này thật sự đẹp như tranh vẽ vậy.
“Nô tỳ thỉnh an Nữ hoàng, thỉnh an Quốc vương!” Miên Miên hành lễ mà không khỏi mắng thầm, tên tiểu tử thối này lại dám để ẹ ngươi thỉnh an, chờ ngươi khôi phục lại trí nhớ rồi xem ta chỉnh ngươi thế nào!
“Nguyễn trù nữ đứng lên đi!” Nữ hoàng khách khí nói, thanh âm vô cùng non nớt khiến Miên Miên không thể nào liên tưởng được nàng ta với sự tàn độc, khát máu mà Tiểu Tịch nói tới.
“Ngươi tới nói cho ta biết đây là cái gì, tại so nó lại có thể động đậy đâu này?” Tử Tử trưng ra bộ dáng non nớt hiếu kỳ nhìn Miên Miên hỏi mà bên cạnh hắn Nữ hoàng cũng mở to mắt khó hiểu nhìn Miên Miên, một màn này thật giống như những hài tử bình thường khác.
“Thưa quốc vương, đây chính là cá vàng nghịch nước ạ!” Miên Miên bình tĩnh nói.
"Cá vàng nghịch nước? Nhưng chẳng phải đây chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi hay sao?” Tử Tử nói rồi mở hộp nhỏ trên bàn ra, trong hộp là một cái bánh rất rất nhỏ, nhưng mà chờ hắn bỏ miếng bánh vào trong hũ dấm chua thì chỉ trong chốc lát, miếng bánh nhanh chóng phình to thành hình dáng một con cá vàng, thần kỳ khiến cho người xem không khỏi tò mò.
Miên Miên khẽ mỉm cười, kỳ thật nàng chỉ là lợi dụng chút nguyên lý co lại khi gặp lạnh mà thôi, bất quá, có thể khiến cho Tử Tử tò mò mới chính là mấu chốt của vấn đề.
“Vì cái gì mà đồ ăn ngươi làm ra luôn cho ta cảm giác ngon miệng như vậy?” Tử Tử nghi hoặc nhìn Miên Miên dò xét như muốn tìm ra lý do hắn yêu thích đồ ăn nàng nấu.
Miên Miên nghe hắn hỏi chỉ khẽ cười nói: “Bởi vì khi làm đồ ăn nô tỳ rất chuyên tâm, đồ ăn đó là dùng tất cả tình yêu của nô tỳ mà làm thành!”
Nữ hoàng nghe nàng nói vậy có chút thỏa mãn nhìn Tử Tử, “Tướng công, chỉ cần người yêu thích ta sẽ ra lệnh cho nàng ngày nào cũng làm đồ ăn cho người!” Nói ròi khuôn mặt nhỏ không hiều vì cớ gì mà ửng hồng lên trông thấy.
Miên Miên nhìn biểu tình của nàng ta mà có chút mất tự nhiên, nàng ta mỏ miệng là kêu con trai nàng là tướng công như vậy hóa chẳng ra nàng thành bà bà rồi chắc? Cảm giác quái dị khiến Miên Miên khó chịu, Nữ hoàng này lại còn tẩu hỏa nhập ma biến tới biến lui, nàng mới không cần con dâu quái dị như vậy đâu!
“Chúng ta không phải là đã gặp nhau rồi chứ?” Tử Tử đột ngột lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn Miên Miên, cảm thấy có chút thân thuộc.
Nữ hoàng nghe hắn nói vậy nghi hoặc nhìn Miên Miên tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng lúc này.
Miên Miên thấy không khí có chút căng thẳng lập tức chống chế, “Nô tỳ ở trong rừng thường xuyên qua lại, thỉnh thoảng còn hái ít lá thuốc đem bán, có lẽ Quốc vương nói không chừng có vô tình gặp qua rồi!” Nàng mới không hy vọng lúc Tử Tử chưa nhớ lại đã khiến Nữ hoàng nghi ngờ mà hỏng chuyện.
“Nữ hoàng… Nữ hoàng…” đúng lúc này thì thị nữ của Tiểu Tịch vội vàng chạy lại la lớn rồi quì phịch xuống run rẩy nói, “Nữ hoàng, công chúa đột nhiên sinh bệnh rồi!”
“Cái gì? Tiểu Tịch sinh bệnh rồi sao?” thân hình nhỏ nhắn của Nữ hoàng lập tức đứng dậy hỏi.
“Dạ thưa Nữ hoàng, công chúa đã sinh bệnh rồi ạ!”
Nữ hoàng vẻ mặt tràn ngập lo lắng nhìn qua Tử Tử, “Tướng công, người ở nơi này chờ ta, ta đi xem muội muội một chút!” Nói rồi lại nhìn qua Miên Miên: “Ngươi ở đây hảo hảo chiếu cố Quốc vương, ta đi một lát sẽ quay lại!”, lời vừa dứt thân hình nhỏ nhắn lập tức rời đi, Lệ tổng quản thấy vậy cũng vội vã theo sau, đại điện rộng lớn phút chốc chỉ còn lại nàng cùng Tử Tử.
Trước lúc rời đi thị nữ của Tiểu Tịch đột ngột quay đầu nháy mắt với Miên Miên, nàng lập tức minh bạch mọi chuyện, xem ra, Tiểu Tịch chính là đang trợ giúp nàng.
“Ngươi làm đồ ăn rất ngon!” Tử Tử nhìn mọi người đã đi hết liền mỉm cười nói với Miên Miên.
"Tử Tử..." Miên Miên nhịn không được thở dài.
Tử Tử nghe nàng gọi thẳng tên mình phút chốc giống như bị điện giựt, thanh âm này thực sự rất quen thuộc, quen thuộc đến độ khiến cho hắn run rẩy không thôi.
“Bảo bối thương yêu của ta, ta muốn vượt qua núi cao, tìm kiếm nơi mặt trời dừng bước, tìm kiếm nơi ánh trăng ẩn mình, ta phải đi đến tận cùng thế giới, tìm kiếm truyền thuyết người tuyết bí ẩn, ta sẽ tìm mọi biện pháp có thể để hắn gọi tên ngươi… ta muốn bình an trở về, trở về kể cho ngươi nghe hết thảy những chuyện kỳ thú này, bảo bối thương yêu của ta…” Miên Miên nhẹ cất lời hát bài Bảo bối thương yêu mà Tử Tử thích nhất ngày trước, nàng hy vọng hắn nghe thấy mà tỉnh lại, có thể nhớ ra nàng, nhớ ra mọi chuyện.
Thanh âm Miên Miên tràn ngập yêu thương, ôn nhu mà dịu ngọt khiến cho Tử Tử hoảng hốt không thôi…đúng lúc Miên Miên hát xong từ cuối cùng thì hắn đột nhiên hừ nhẹ nói: “Lại hát bài này rồi, xin nhờ, ta đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi!” Nói rồi kinh ngạc dùng bàn tay nhỏ nhắn bịt miệng mình, trời ạ, hắn…hắn như thế nào lại nói những lời này?
Mà Miên Miên đứng một bên nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn hỏi: “Tiểu mỹ nam, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi sao? Có nhớ mẹ không?”
“Tiểu mỹ nam cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Tử Tử lần nữa không khống chế được nói ra rồi bắt đầu ôm lấy trán, nhíu mày rên rỉ.
“Tử Tử… Tử Tử, ngươi làm sao vậy?” Miên Miên thấy bộ dáng thống khổ của hắn vội vàng đi tới lo lắng hỏi.
“Ngươi là ai? Đến tột cùng thì ngươi là ai hả?” Tử Tử ôm trán thống khổ hỏi, thân hình nhỏ nhắn vì cơn đau mà bắt đầu run rẩy.
“Tử Tử, ta là mẹ ngươi a, ngươi chẳng lẽ không nhớ ta sao?” Miên Miên sốt ruột hỏi.
"Ta không biết ngươi… ta không biết ngươi!” Tử Tử hét lên, vì sao nữ nhân này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc đến thế? Loại cảm giác đau đớn này đến tột cùng là vì đâu? Vì sao hắn lại không thể nghĩ ra điều gì cả? Thế nhưng mà… hắn như thế nào có thể trả lời những câu hỏi của nàng đơn giản như thể hắn rất quen miệng vậy?
“Tử Tử, ta là mẹ ngươi, là mẹ ruột của ngươi a!” Miên Miên vôi vàng đi tới đỡ hắn sốt ruột nói, nhìn hắn thống khổ như vậy nước mắt nàng rất nhanh rơi xuống, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…Tử Tử…” Miên Miên đau lòng nói, nàng là mẹ mà lại không chu toàn trách nhiệm của mình để hắn tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu đựng nỗi đau này.
"Làm sao vậy?" thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên, Nữ hoàng vừa bước vào đã thấy Tử Tử bộ dáng thập phần thống khổ, gương mặt nhỏ lập tức trở nên băng giá.
Miên Miên thấy nàng ta đã trở lại thì lập tức cúi đầu không nói, bởi vì bây giờ chỉ cần nàng nói sai một câu thì e Tử Tử sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Tướng công, người làm sao vậy?” Nữ hoàng nhỏ tuổi đi đến bên người Tử Tử, bộ dáng lúc này thập phần lo lắng.
“Không có việc gì, là ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi!” Tử Tử đột ngột nói dối, hắn cũng không biết vì sao mình lại nói dối, trực giác cho hắn biết hắn phải bảo vệ nữ nhân này!
“Vậy chúng ta liền đi nghỉ thôi, nghỉ ngơi rồi chúng ta lại chơi đùa được không?” Nữ hoàng cười sáng lạn nói, bộ dáng nàng lúc này thật sự giống tiểu hài tử hồn nhiên.
“Ân, được!’ Tử Tử đối với sự hồn nhiên của nàng dần bình tâm trở lại, cười cười nắm tay nàng hướng tới biệt viện.
Miên Miên nhìn theo bóng lưng hắn mà không khỏi thờ dài, nàng nên làm gì bây giờ? Tử Tử đến tột cùng là có nhớ ra nàng hay không? Chỉ còn ngày mai nữa thôi là mùi xà nhân trên người nàng không giấu được nữa rồi, nàng nên làm sao bây giờ? Nếu ngày mai mà nàng không mang được Tử Tử rời đi để Nữ hoàng khôi phục lại hình dáng thì nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng nhất định phải mau chóng nghĩ cách đưa Tử Tử rời khỏi nơi đây mới được. Chương 127. Đáy vực kinh hoàng 11
“Nằm xuống!” Ngải Vân lớn tiếng hét lên, đoàn người học theo nàng nằm xuống, một đàn điểu nhân rất nhanh bay qua trên đầu bọn họ, không gian một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Thời điểm này năm thị vệ đã mất thêm một người nữa, mọi người khẩn trương nhìn về phía Ngải Vân phảng phất như nàng ta là Bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy! Ngải Vân thấy vậy đắc ý cười nói: “Ta sớm đã nói rồi, các ngươi nghe theo ta thì may ra còn mạng mà ra khỏi nơi này, nếu không thì kết cục không thoát khỏi cái chết!”
“Chúng nô tài chờ chủ tử phân phó!” Bốn thị vệ trăm miệng một lời đồng thanh nói, không có cách nào khác, đoạn đường này đích thực là vì bọn họ nghe theo lời Ngải Vân mà còn sống tới bây giờ, xem ra Xà hậu này cũng là có chút tài năng hơn người.
“Thiếu gia, người thật là lợi hại quá a!” Linh Chi thán phục nhìn Ngải Vân, đoạn đường này thật sự là đáng sợ mà.
“Được rồi, mau tranh thủ thời gian đi tiếp đi!” Ngải Vân vô cùng đắc ý với những lời khen ngợi rồi tự mình đi trước, nhưng là nàng ta rất nhanh chóng ngừng lại, mấy người đi sau thấy vậy cũng lập tức dừng lại khẩn trương nhìn Ngải Vân tựa hồ chỉ chờ lệnh nàng là lập tức hành động.
Ngải Vân nhìn về phia xa rồi lại nhìn về phía bên phải, lông mày nhíu lại suy tư rồi đột ngột ngồi xổm xuống kiểm tra trên mặt đất một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Mới vừa đi thôi!”
“Chủ tử, bụi cỏ lau bên kia dường như không bình thường!” Thị vệ trưởng cẩn trọng nhìn bụi cỏ phía xa nói.
Ngải Vân nghe vậy nhìn hắn cười lạnh, “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện ở chỗ này có một mùi rất đặc trưng sao? Ngươi nhìn xem, bên này có rất nhiều kiến nhưng là bên kia lại vô cùng sạch sẽ, ta nghĩ những quái vật trong rừng này không thích mùi này thì phải, đã vậy thì chúng ta nên đi bên mé rừng này có lẽ sẽ an toàn hơn.” Ngải Vân phân tích nói.
Đoàn người nghe Ngải Vân nói vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ta thật sự là có năng lực a!
“Được rồi, các người đi theo ta!” Ngải Vân nói rồi dẫn mấy thị vệ cùng Linh Chi đi vào vùng cây ngải cứu.
Lúc này ở sâu trong vùng ngải cứu, Vô Tình thống khổ nắm chặt vết thương nơi chân, vết thương vẫn còn chưa khỏi nhưng là nàng thật sự lo lắng cho Miên Miên, nàng không thể đợi được nữa, cho dù sau này có tàn phế nàng cũng muốn đi tìm Miên Miên.
Vô Tình gắt gao cắn môi dưới kìm chế cơn đau đưa tay kiểm tra vết thương ở chân, trán nàng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, xem ra vết thương đã khá hơn rồi nhưng là vì lúc trước nàng không có bôi dượt liệu tốt nên vẫn còn rất đau đớn. Vô Tình cắn răng chậm rãi đứng dậy.
“Chúng ta phải đi tìm nương nương!” Vô Tình nhỏ giọng nói rồi lấy áo ngoài làm thành một tay nải cẩn thận bỏ hai trứng rắn vào rồi cố định trên lưng, đưa tay tìm kiếm trên mặt đất một nhánh cây có thể làm gậy rồi quay người rời đi.
“Có tiếng động!” Thị vệ trưởng đột ngột nói rồi tập trung dò xét xung quanh một lượt.
Ngải Vân nghe vậy liền bước đến nghe ngóng xung quanh nhưng mà một chút tiếng động cũng không nghe thấy, nàng ta quay qua thị vệ trưởng trấn an: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, có ta ở đây thì không gì có thể vây khốn chúng ta đâu!” Nói rồi ra lệnh cho bọn họ đi nhanh về phía trước.
Ngay tại lúc nàng ta đẩy nhanh cước bộ thì trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có người đi ra, bốn mắt nhìn nhau, tất cả những người có mặt ngây người nhìn sang. Thời gian như ngừng trôi…
Ngải Vân kinh ngạc nhìn Vô Tình đang sững người bên ngoài bụi cỏ ngửa mặt cười lớn nói: “Đúng là trời cũng giúp ta mà, không thể tin được ở nơi này không tốn chút công sức nào tóm được nha hoàn của nàng ta a, xem ra, nàng ta nhất định là đang ở gần đây rồi!”
“Chủ tử muốn giết nàng?” Thị vệ trưởng lên tiếng đầu tiên.
“Chậm một chút!” Ngải Vân thoáng nhìn qua tay nải sau lưng Vô Tình có chút nghi hoặc.
“Thật không ngờ ngươi cũng đến được nơi này, xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh a!” Vô Tình cười lạnh nói.
“Bản lãnh của ta? Chủ tử của ngươi không nói cho ngươi biết khả năng của ta sao? Hử, trong tay nải của ngươi là cái gì?” Ngải Vân nhướn mày nửa cười nửa không hỏi.
“Đó không phải là chuyện của ngươi!” Vô Tình lạnh lùng nói, vô thức đưa tay chỉnh sửa tay nải tránh đi ánh mắt tò mò của Ngải Vân.
Ngải Vân lần nữa cười lớn rồi tà ác nhìn Vô Tình nói, “Ngươi chớ có đắc ý, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được bốn ngự tiền thị vệ của ta sao?”
“Cho dù chết ta cũng sẽ không giao tay nải cho ngươ!” Vô Tình cương quyết nói rồi dùng tay giữ chặt tay nải trên người.
“Thật sao? Nhưng là việc này không phải là do ngươi quyết định rồi!” Ngải Vân nói rồi liếc nhìn sang tên thị vệ trưởng, thị vệ trưởng hiểu ý gật gật đầu rồi lập tức phi thân tới, Vô Tình thấy vậy lập tức nâng nhánh cây lên chống đỡ. Một màn này khiến Ngải Vân có chút sửng sốt, nguyên lai là nàng ta cũng biết võ công a!
Một tiếng xoát vang lên, tay nải trên vai Vô Tình bị thị vệ nọ đánh văng ra, Vô Tình thấy vậy lập tức nhào tới, nhưng là trong lúc nàng lao tới đỡ thì phía sau lại bị một chưởng tập kích, Vô Tình nhịn đau ôm lấy tay nải không buông.
Chỉ nghe bịch một tiếng, Vô Tình ngã lăn trên mặt đất mấy vòng, trứng rắn cũng vì va chạm mà lăn ra… trứng rắn màu hồng nhạt bên lăn nhẹ tới bên cạnh một trứng rắn màu trắng.
Một màn này khiến đám người Ngải Vân hít sâu một hơi, Ngải Vân nghĩ tới bao nhiêu thứ nhưng cũng không làm sao nghĩ tới trong tay nải lại có hai trứng rắn!
“Trứng rắn này từ đâu ngươi có được?” Ngải Vân híp mắt vẻ thâm sâu nhìn Vô Tình hỏi.
“Là của ta!” Vô Tình bấp chất khóe miệng đang chảy máu vội vàng nhặt trứng rắn bỏ vào trong tay nải.
“Của ngươi? Hừ, ngươi cũng sinh được sao?” Ngải Vân thanh âm lạnh lùng nói rồi nhắm mắt suy tư, một lúc sau nàng ta mở bừng mắt khẽ nhếch khóe miệng, “Xem ra trứng rắn này đích thị là của nữ nhân kia rồi, nàng ta chắc chắn đang ở gần đây!” Nói rồi liền đưa mắt dò xét xung quanh.
Vô Tình cảnh giác nhìn nàng ta nói, “Là trứng của ta, ngươi đừng có đoán bậy!’
“A, ngươi ít nói đi, có muốn ta cho người kiểm tra ngươi một lượt xem ngươi có còn là trinh nữ không?” Ngải Vân châm chọc nói.
Vô Tình đanh mặt, oán hận nhìn nàng ta lớn tiếng nói: “Hèn hạ!”
"Hèn hạ? Cái này không phải hèn hạ mà là thủ đoạn, nếu thủ đoạn một chút mà có thế giúp ta có được những thứ mình muốn thì ta cũng không ngại đâu!” Ngải Vân cười lớn nói tiếp. “Không tưởng được nàng ta lại sinh ra một song thai, thật sự là chuyện đáng mừng a!” Giờ phút này thanh âm của Ngải Vân mang chứa đầy đau xót, đúng vậy, Dạ Mị để nàng ta sinh con hết lần này đến lần khác, còn nàng thì sao nào?
Vô Tình nghe vậy cũng không có ý định giải thích, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Ngải Vân biết Dạ Mị đang ở trong trứng rắn màu trắng, nếu nàng ta biết thì nhất định bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Mau đưa trứng rắn cho ta!” Ngải Vân nói rồi vươn tay về phía Vô Tình đang ngồi dưới đất.
“Ngươi nằm mơ!” Vô Tình vội vàng đem tay nải lần nữa buộc chặt trên người rồi lau lau khóe miệng chậm rãi đứng dậy.
Ngải Vân thấy vậy cười lớn, “Ngươi nghĩ ngươi có quyền từ chối sao? Các ngươi lên hết cho ta, không cần giết nàng ta chỉ cần đoạt lấy trứng rắn là được!” Tốt nhất để nàng ta sống rồi từ từ tra tấn, nàng ta muốn Miên Miên phải tận mắt chứng kiến những người nàng ta quan tâm chết như thế nào.
“Vâng!” Bốn thị vệ cúi người nhận lệnh rồi lập tức phi tới.
Một trận quyết chiến không thể tránh khỏi, Vô Tình dù đã bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng thi triển hết võ học cả đời ra, nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Miên Miên giao cho. Kỳ thật võ công của nàng căn bản dư sức đối phó với bốn thị vệ này, chẳng qua chân nàng đã bị thương tổn lại thêm phải bảo hộ trứng rắn nên di chuyển có phần bất tiện nên không thể nào đánh thắng được.
“Không thể tin được nàng ta dĩ nhiên lại là một thân thâm tàng bất lộ!” Ngải Vân nhìn Vô Tình một thân võ công không khỏi cười lạnh, Nguyễn Miên Miên ngươi thật là giỏi a, bên người lại có bảo bối lợi hại đến vậy!
“Chủ tử, nàng ta rất lợi hại!” Một thị vệ đột nhiên nhìn sang Ngải Vân nói, hắn chưa từng thấy qua nữ nhân nào cố chấp mà lại có võ công cao như vậy cả.
Ngải Vân đưa mắt quét trên người Vô Tình một lượt chợt nhận ra chân của nàng ta đang chảy máu, xem ra là đã bị trọng thương rồi, Ngải Vân nhìn bốn thị vệ lớn tiếng nói: “Công kích chân nàng ta!”
Bốn thị vệ nghe vậy lập tức chuyển mục tiêu tấn công, Vô Tình lúc này sớm đã kiệt sức, mồ hôi đầm đìa chảy xuống, máu từ vết thương không ngừng chảy ra nhưng vẫn rất kiên trì đối phó với từng đợt công kích. Nương nương đã từng dặn nàng nhất định phải bảo vệ bằng được trứng rắn, nàng tuyệt đối không thể để nương nương thất vọng được…
“Đánh gãy chân nàng ta cho ta!” Ngải Vân thấy Vô Tình kiên quyết không buông trứng rắn tức giận ra lệnh.
Lời nàng ta vừa dứt, bốn thị vệ đồng loạt giương kiếm hướng tới chân Vô Tình bổ xuống, tiếng xương gãy khô khốc vang lên, Vô Tình đau đớn ngã xuống, nhưng là dù ngã xuống nàng cũng không quên ôm lấy trứng rắn vào trong lòng, va chạm mạnh mẽ khiến cho nàng lần nữa hộc máu.
Ngải Vân thấy thế lập tức cầm kiếm đi tới cắt dây tay nải, hai trứng rắn lần nữa lăn ra.
“Ngươi liều mạng vì Nguyễn Miên Miên như vậy đáng sao?” Ngải Vân nhướn mày nhìn Vô Tình người bê bết máu hỏi.
“Hừ, loại người như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được cùng không xứng đáng hiểu!” Vô Tình nhịn xuống cơn đau thấu xương thò tay nhặt lấy trứng rắn, Ngải Vân thấy vậy lập tức đâm kiếm xuống tay Vô Tình, máu tươi lập tức chảy ra, Vô Tình mồ hôi đầm đìa vì đau.
“Ta cho ngươi biết không phải là ta không hiểu mà chính là ta khinh thường thứ đó!” Ngải Vân nói rồi rút kiếm trên tay Vô Tình lạnh nhạt nói, vì động tác rút kiếm này mà máu trên tay Vô Tình không ngừng chảy ra, loang lổ cả một khoảng đất.
Vô Tình nhìn tay mình cười cay đắng rồi tiếp tục duỗi cánh tay đẫm máu về phía trước, “A Tình, nhờ ngươi chiếu cố bọn hắn, ta biết rõ ngươi quan tâm tới ta cho nên xin ngươi cũng có thể quan tâm tới bọn hắn như vậy!”, bên tai nàng giống như vẫn còn nghe thấy Miên Miên đang dặn dò, đúng vậy, nàng nhất định phải hảo hảo chiếu cố bọn hắn!
Ngải Vân thấy Vô Tình cố chấp như vậy thì tức giận nâng kiếm lần nữa đâm xuống, Vô Tình không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nước mắt bắt đầu ngưng đọng nơi khóe mắt nhưng rất nhanh chóng bị nàng nuốt trở vào. Ngải Vân lạnh lùng rút kiếm, nàng ta ngược lại muốn nhìn xem nàng đến tột cùng có bao nhiêu khí lực a, nếu nàng dám đưa tay lần nữa thì nàng ta nhất định sẽ chém đứt cánh tay nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn bỏ qua lời ta nói thì… ngươi đừng mong giữ lại được hai cánh tay này, nêu bây giờ ngươi bỏ cuộc thì ta còn có thể chừa cho ngươi một con đường sống!” Ngải Vân cũng không biết tại sao mình lại nói ra điều này, vì cảm động sao? Hay là vì không muốn thấy nàng ta biểu hiện sự trung thành với Miên Miên?
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo hộ cho các ngươi…” Vô Tình thống khổ nói rồi lần nữa đưa cánh tay đầy máu chậm rãi vươn tới, hành động của nàng thật sự khiến cho đám thị vệ kinh hãi. Ngải Vân không hiểu, nàng ta thật sự không thể nào hiểu nổi, nàng ta có thể vì Nguyễn Miên Miên mà cả mạng mình cũng không cần nữa sao? Tình nghĩa chủ tớ của hai người này thật sự thâm sâu đến vậy sao?
“Ngươi cho dù có giết ta thì ta vẫn nhất định bảo hộ bọn hắn, bởi vì ta chính là nha hoàn của nương nương…” Vô Tình mỉm cười, trên gương mặt đẫm mồ hôi không hề có chút sợ hãi, đúng vậy, có thể chết vì một chủ tử như vậy có gì đáng tiếc chứ?
Linh Chi nghe Vô Tình nói mà giật mình, tuy nàng ta lúc nào cũng nghĩ là mình trung thành với Ngải Vân nhưng là nhìn Vô Tình như vậy lại khiến nàng ta nhận ra chút ít trung thành đó chẳng khác gì thứ đồ chơi trẻ con. Nàng ta thật sự không hiểu, Sủng phi rốt cuộc đối xử với Vô Tình thế nào mà khiến nàng có thể bán mạng vì mình như vậy?
Ngải Vân lúc này bị hành động cùng lời nói của Vô Tình chọc giận, “Xem ra, ngươi chính là không cần tới tay của mình nữa rồi!” Nói rồi lập tức vung kiếm chém xuống, nhưng là đúng lúc thanh kiếm chuẩn bị chạm tới tay Vô Tình thì trứng rắn màu trắng đột ngột phát quang rồi xoẹt xoẹt mấy tiếng lập tức nứt ra…
Đại xà vương thỉnh bò đi Đại xà vương thỉnh bò đi - Y Hinh