The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 082 - 083
hương 82. Lần cuối gặp mặt!
Miên Miên ngủ một mạch không biết bao lâu, Vô Tình nhiều lần gọi nhưng nàng vẫn không thể nào tỉnh được, không biết có phải do tiểu bảo bối gây ra không mà nàng mệt mỏi không tả được. Từ lúc trời đổ con mưa nhỏ đêm qua đến nay, nàng ngủ không biết trời đất là gì.
“Nương nương, nên rời giường thôi, đã gần chiều rồi, tiểu bảo bối sẽ đói bụng mất!”
“Ân, không muốn…” Miên Miên ngáp ngắn ngáp dài ở trên giường lẩm bẩm.
“Nương nương, người đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, ngươi không ăn thì cũng phải nghĩ tới tiểu bảo bối chứ?” Vô Tình ngồi xổm bên giường nhắc nhở nàng.
Vô Tình nói đến ăn làm cho bụng Miên Miên sôi lên một trận, phi thường trùng hợp kháng nghị. Vô Tình nghe thấy bụm miệng cười nói: “Tiểu bảo bối cũng đồng ý rồi, người nên tranh thủ thời gian đi ăn thôi!” Nói rồi giúp nàng sửa sang lại giường chiếu.
"A Tình, ta muốn ăn cháo!” Miên Miên vẫn đang nhắm mắt lẩm bẩm nói.
“Được, chỉ cần là người muốn ăn thì cho dù là thịt Long vương nô tỳ cũng sẽ đi lấy về cho người!” Vô Tình ở bên cười cười đem chăn mền xốc lên.
“A Tình, ngươi chiều ta đến hư rồi!” Miên Miên nhìn Vô Tình dọn dẹp làu bàu nói.
“Người là chủ nhân của A Tình thì tự nhiên A Tình phải chiếu cố người rồi!” Nói rồi ra ngoài chuẩn bị cháo cho nàng.
Miên Miên bộ dáng lười biếng uốn mình một cái nhìn ra trời thì thấy ánh chiều đã sắp buông, nàng như thế nào lại có thể ngủ lâu như vậy?
Một lúc sau, Vô Tình đem mọi thứ chuẩn bị chu đáo hết, thấy Miên Miên không nói gì thì có chút nghi hoặc hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Có chuyện gì xảy ra? Vì lẽ gì mà ngực nàng khó chịu quá, loại cảm giác bất an lo lắng không thôi này khiến nàng lo lắng đưa tay vuốt bụng, là có chuyện gì xảy ra đây?
“Nương nương, cháo của người chuẩn bị xong rồi!” Vô Tình bưng chén cháo nóng hổi đưa đến trước mặt Miên Miên nói.
‘Không được rồi, ta nuốt không trôi!” Miên Miên áy náy nhìn nàng ta, vừa rồi nàng còn rất đói đấy nhưng bây giờ một chút cảm giác cũng không có mà duy chỉ có nỗi bất an không ngừng tăng lên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"A Tình, ngươi nói ta trong bụng là trứng rắn đúng không?” Miên Miên lắc lắc đầu muốn xua đi nỗi bất an trong lòng, cố tình chuyển qua vấn đề khác.
“Đúng vậy!” Vô Tình khó hiểu gật đầu.
“Là trứng rắn sao có thể động đậy đâu này?” Miên Miên có chút khó hiểu, mấy ngày nay nàng có cảm giác như bụng nàng đang động, cái này không phải là động thai chứ? Trong bụng nàng là trứng a, làm sao có thể động đậy được?
Vô Tình nghe vậy bất đắc dĩ cười nói,” Nương nương, vấn đề này Vô Tình cũng không biết a!”
Miên Miên cười trừ, đúng vậy a, Vô Tình chưa có hài tử sao biết được đâu này?
“A Tình, chúng ta đi thăm tỷ tỷ a!”
Những ngày này Dạ Mị cũng không biết là bận rộn chuyện gì mà không tới thăm nàng, ngoại trừ tới thăm Nghi phi thì nàng chỉ có thể tìm tới Tuyết vương gia nói chuyện phiếm, cũng may ngày nào hắn cũng tới bụi cỏ lau nếu không thì nàng cũng không biết phải làm gì cho hết ngày.
“Trễ thế này rồi chúng ta tới sẽ quấy rầy Nghi phi nghỉ ngơi mất!” Vô Tình nhìn sắc trời nói.
“Thế nhưng ta đã đáp ứng ngày nào cũng đến thăm tỷ ấy. Hôm nay ta không tới ta sợ tỷ ấy sẽ lo lắng!”
“Được rồi, A Tình đi cùng người!” Vô Tình vội vàng dìu nàng đi đến Huyết tuyết hiên.
---------
“Chỉ còn ba canh giờ nữa là mọi trở ngại của Đổng phi đều có thể giải quyết rồi!” Nhu phi ở bên nịnh nọt nói.
Ngải Vân nghe vậy liền đứng dậy nói:”Nhu phi tỷ tỷ vì muội mà phải hao tổn tâm trí bày ra cục diện này thật có hảo ý mà?” Nói rồi ý vị thâm trường nhìn Nhu phi.
“Tỷ tỷ đây cũng là vì muội mà suy nghĩ thôi. Muội muội tuy có Thái hậu là chỗ dựa nhưng quyền lực cao nhất vẫn là bệ hạ đó. Đã hai tháng trôi qua mà bệ hạ không hề có ý định lập muội làm hậu đây không phải là muốn chờ Ngất phi hạ sinh thái tử rồi cho nàng ta làm hậu sao?” Nhu phi ở bên khích tướng.
Ngải Vân nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Ai cũng có thể làm hậu, riêng nàng ta thì tuyệt đối không được!”
“Lần trước mẫu hậu gọi muội tới là có ý đốc thúc sao?”
“Đúng vậy, mẫu hậu hi vọng muội tranh thủ thời gian mà sinh cho Thụy Tuyết quốc một thái tử a!” Ngải Vân không kiêng kị nói.
Nhu phi than nhẹ một tiếng nhìn Ngải Vân lộ vẻ tiếc hận thay cho nàng ta, “Tỷ tỷ biết rõ muội không phải là không muốn sinh,trước kia tỷ tỷ cũng muốn có một hài tử của mình, nhưng là bệ hạ đã không muốn thì chúng ta có thể làm sao đây? Kỳ thực, trong lòng bệ hạ ngoại trừ Ngất phi còn có Nghi phi, nếu sức khỏe Nghi phi cho phép thì chắc chắn bệ hạ sẽ để cho nàng ta mang thai!” Nói rồi đưa mắt liếc nhìn Ngải Vân sắc mặt trắng bệch bên cạnh.
“Nghi phi sớm muộn cũng sẽ chết vì bệnh tật, hiện tại chướng ngại lớn nhất chính là Nguyễn Miên Miên. Bệ hạ sủng ái nàng ta thì sao chứ, bổn cung vẫn sẽ có cách diệt trừ nàng ta!” Nói rồi trong đáy mắt xuất hiện tia âm lãnh.
“Đúng vậy, Ngất phi độc chiếm sủng ái của bệ hạ mà không để ý đến nỗi thống khổ của chúng ta, người ngoài nhìn vào cứ tưởng chúng ta hạnh phúc nhưng có biết được nhất phẩm tần phi lại không bằng nhị phẩm đâu cơ chứ?” Nói rồi trưng ra bộ mắt ảo não thập phần ưu thương.
“Ba canh giờ nữa thôi Nguyễn Miên Miên sẽ triệt để biến mất trên thế giới này. Ta muốn đích thân tiễn nàng ta xuống địa ngục, chỉ khi nàng ta chết rồi thì hạnh phúc của ta mới thực sự bắt đầu!” Ngải Vân ánh mắt ngoan độc tựa hồ như muốn tự tay xé nát Miên Miên mới hả giận.
Nhu phi nghe vậy chỉ cười cười phụ hoa, nhưng Ngải Vân không để ý tới sâu trong đáy mắt nàng ta lộ ra tia ngoan độc. Chỉ còn ba canh giờ nữa thôi, bổn cung sẽ mượn tay ngươi diệt trừ Nguyễn Miên Miên, sau đó… dĩ nhiên bổn cung sẽ diệt trừ ngươi!
-------Huyết Tuyết hiên-------
“Tỷ tỷ, ngươi thức sao?” vừa vào trong đại sảnh Miên Miên đã nhận thấy hôm nay Nghi phi không có ngủ, ăn mặc trông lại còn rạng rỡ hơn cả.
Nghi phi nhìn thấy Miên Miên tới thì có chút sửng sốt kéo tay nàng hỏi: “Muội sao lại tới đây?”
“Ta ngủ suốt một ngày trời vừa mới tỉnh dậy nên muốn đến thăm tỷ!” Miên Miên cười nói.
“Muội làm tỷ sợ quá, còn tưởng có chuyện gì xảy ra rồi nên tỷ đang định tới thăm muội đây!” Nghi phi vẫn chưa hết lo lắng nói.
Miên Miên nhìn Vô Tình đứng sau nói: “A Vô Tình, ta nói có đúng không, nếu ta không đến tỷ tỷ nhất định sẽ lo lắng mà!” Nói rồi nhìn Nghi phi cười, “Tỷ tỷ hôm nay có khỏe hơn chút nào không? Như thế nào mà lại rời giường rồi?”
“Ân, hôm nay đã khá hơn nhiều rồi!” Nghi phi mỉm cười nói rồi lôi kéo tay nàng đi tới trước bàn đưa cho nàng một vật được đậy bằng một mảnh vải lụa, Miên Miên đưa tay lật miếng vải xuống hết sức kinh ngạc hỏi: “Kiwi? Tỷ tỷ như thế nào lại có trái kiwi này?” Nàng trước gừi vẫn thèm ăn trái này nhưng ở nơi này lại không hề thấy qua.
“Loại quả này chỉ ở phiên bang mới có thôi, người dân Thụy Tuyết quốc không thích trái này nên không yêu cầu tiến cống, lần trước tỷ nghe muội nói tới nên sai người đi phiên bang mang về, muội có thích hay không?”
“Thích a, rất thích!” Miên Miên phấn khỏi nói, nàng muốn ăn kiwi lắm rồi.
“Thích là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể ngược đãi con nuôi của tỷ a!” Nói rồi nở nụ cười tươi rói, nhưng nội tâm nàng vạn phần thống khổ. Miên Miên, muội đã làm quá nhiều chuyện cho tỷ rồi, tỷ tỷ rốt cuộc cũng có thể vì muội mà làm một chuyện tốt.
"Tỷ tỷ, người đối với ta thật tốt!” Miên Miên không nhịn được ăn một miếng kiwi cười hì hì nói.
“Muội cũng gọi ta là tỷ tỷ rồi, ta không tốt với muội thì tốt với ai?” Nghi phi sủng nịch vuốt bụng nàng nói: “Nghĩa tử của ta, ngươi nhất định phải mạnh mẽ, lớn lên nhất định phải hơn người để bảo vệ nương của ngươi a!”.
“Muội đâu có kém vậy a, bây giờ thì tốt rồi, về sau nhất định giao hắn cho tỷ giáo dưỡng nha!’ Miên Miên cười lớn nói.
“Miên Miên…”
"Ách?"
“Cùng tỷ tỷ đi ngắm trăng được không?” Nghi phi đột nhiên đứng dậy hỏi.
“Được!” Miên Miên gật gật đầu dìu Nghi phi ra cửa lớn, nhìn trăng mà không khỏi cảm thán: “Oa, đêm nay trăng thiệt lớn a!”
“Đúng vậy, mai đã là mười lăn rồi, trăng sẽ còn tròn hơn nữa nha!” Nghi phi ngồi trên ghế làm từ đá mịn không nhịn được nói.
“Ta hi vọng ngày này năm sau ánh trăng vẫn sẽ đẹp như vậy!” Nghi phi nhìn lên trời mà không nén nổi bi thương, có chút run rẩy nói.
“Đương nhiên rồi tỷ tỷ, ngày này sang năm ta còn muốn cùng tỷ ngắm trăng a, không, còn có nghĩa tử của người nữa nha!” Nói rồi nhìn Nghi phi cười cười, nàng đơn thuần vẫn không biết rằng đây là lần cuối cùng gặp gỡ Nghi phi.
“Tốt!” Nghi phi gật gật đầu rồi lại đưa mắt nhìn ánh trăng trên cao nghĩ thầm, nha đầu ngốc, tỷ tỷ hi vọng ngươi đừng thiện lương mãi như vậy, trong chốn thâm cung này người thiện lương chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, tỷ tỷ thật hi vọng ngươi có thể vì hạnh phúc mà nhẫn tâm một chút!” Chương 83. Tâm tư tương thông
Nghi phi có chút bất an, thấy thời gian ghi trên giấy cận kề, nàng đưa mắt nhìn Miên Miên kiên định nói: “Muội muội, ta hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút, muội cũng nên về nghỉ ngơi thôi!” Nói rồi đứng dậy nhìn Miên Miên mỉm cười.
Miên Miên vội vã đứng dậy nhìn nàng áy náy: “Ân, tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, muội ngày mai lại tới thăm người. Hôm nay bệ hạ cũng hẹn gặp ta bên bờ hồ, thật không biết là muốn làm gì nữa?” Nói rồi nhún nhún vai bất đắc dĩ, đại mãng xà đã lâu rồi không tới gặp nàng hôm nay lại thần thần bí bí hẹn ra thật là làm nàng hết cách mà.
"Bệ hạ hẹn muội?” Nghi phi có chút kinh hãi, trực giác cho nàng biết đây chính là mưu kế của Nhu phi để dụ Miên Miên ra, thật không ngờ nàng ta dám giả danh bệ hạ, quả là nữ nhân tâm cơ sâu nặng mà.
“Đúng vậy a, không biết là định chơi trò gì đây nữa!” Nói rồi nhún nhún vai.
“Miên Miên, ngươi nghe ta nói, ta biết ngươi sẽ khổ sở nhưng là đêm nay bệ hạ sẽ không đến đâu, người nói với ta là muốn đi tìm Thái hâu thương nghị, ngươi đừng đến đó!” Nghi phi vội ngăn cản, vô luận thế nào nàng cũng không thể để Miên Miên đến đó được.
“Như vậy sao? Được rồi, dù sao muội cũng có chút lười không muốn đi!” Miên Miên cười nói, dù sao dạo gần đây tieur bảo bối cũng rất huyên náo, nàng cũng không có tâm trạng dạo chơi.
“Ân, vậy muội về nghỉ ngơi sớm chút, đừng bạc đãi nghĩa tử của ta!” Nghi phi ôn nhu cười nói.
“Muội biết rồi, tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi sớm, đừng có chỉ nói ta mà bản thân mình lại không chú ý tới nghỉ ngơi!” Miên Miên nũng nịu lôi kéo tay Nghi phi cười nói.
“Ân, đã biết!” Nghi phi ôn nhu cưới kéo tay nàng, giây phút ly biệt này thật sự làm lòng nàng đau xót, biết có còn gặp lại nhau nữa không?
“Vậy tỷ tỷ, người nghỉ ngơi a!” Miên Miên dặn dò rồi cũng Vô Tình quay người về tẩm cung.
“Miên Miên…” Nghi phi nhịn không được gọi.
“Làm sao vậy, tỷ tỷ?” Miên Miên ngoái đầu nhìn Nghi phi rồi lần nữa đi tới trước mặt nàng cười hỏi.
“Ngươi quên cái này!’ nói rồi đưa rổ kiwi tới trước mặt nàng.
“Ha, tỷ xem trí nhớ của ta tệ chưa?” Miên Miên cười ngây ngốc nhận lấy rổ kiwi từ Nghi phi đưa cho Vô Tình đằng sau.
“Vậy tỷ tỷ, ta đi trước!”
Nghi phi mỉm cười gật đầu nhưng là tay nàng vẫn không muốn buông ta, ngay tại lúc Miên Miên khó hiểu thì Nghi phi nhịn không được nói: “Miên Miên, muội nhớ rõ nhất định phải sống tốt, hảo hảo sinh hạ và nuôi dưỡng tiểu bảo bối, phải vì hạnh phúc của mình và bảo bối mà đừng thiện lương quá, tỷ không muốn muội bị người khác khi dễ lợi dụng!” Nghi phi thật mong muốn những lời này Miên Miên sẽ ghi nhớ và làm theo.
“Tỷ tỷ, người làm sao vậy?” Miên Miên tựa hồ như đã nhận ra điểm khác thường không khỏi nhíu mày lo lắng hỏi.
“Không, không có việc gì, nhanh về nghỉ ngơi đi!” Nghi phi sợ bị nàng phát giác mỉm cười tiễn nàng.
“Ân, được rồi!” Miên Miên dưới sự giúp đỡ của Vô Tình lẫn nữa quay người đi.
Đợi khi bóng dáng chủ tớ hai người khuất dạng rồi Nghi phi mới trở vào phân phó Tiểu Lam để cho nàng yên tĩnh rồi trực tiếp đống cửa lại ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu vấn tóc, chuẩn bị quần áo, đem gối nhét vào trong bụng cho giống Miên Miên rồi lặng thinh ngồi bên cửa sổ chờ thời gian tới.
----------
“Ngươi chắc nàng sẽ đến?” Đổng phi thấy thời gian tới rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Miên Miên thì có chút mất kiên nhẫn.
Nhu phi thấy vậy đi tới trước nàng ta cười cười nói: “Muội muội phải kiên nhẫn a, tỷ tỷ như thế nào lại lừa ngươi đâu? Tỷ còn mong muội làm hậu để bảo hộ tỷ a!” Nói rồi cười nịnh nọt.
“Ngươi có gan dám gạt ta sao?” Ngải Vân hỏi vặn.
“Tất nhiên là tỷ tỷ không có lá gan lớn như vậy rồi, muội muội là người mà Thái hậu yêu thích nhất, tỷ còn chưa có muốn chết không rõ nguyên nhân đâu!”
Ngải Vân nhìn Nhu phi lạnh lùng nói: “Ngươi biết là tốt rồi! Bổn cung cảnh cáo ngươi nếu ngươi dám lừa ta thì ta cũng có thể làm ngươi biến mất không ai hay biết!” Nói rồi âm lãnh cười.
“Muội muội, tỷ như thế nào có thể lừa muội đâu, tỷ còn chờ muội mộng đẹp thành hiện thực mà bảo vệ tỷ, cho tỷ một vị trí xứng đáng trong nội cung mà!” Nhu phi bày ra bộ dáng như một con chó trung thành với chủ không ngừng nịnh nọt Ngải Vân.
“Ngươi hiểu là tốt!” Ngải Vân thấy bộ dáng của nàng ta như vậy không khỏi cười khẽ.
"Đổng phi nương nương, nương nương chúng ta đối với ngài cũng là một lòng tận tâm a, Tiểu Linh có thể dùng đầu mình để cam đoan!” Tiểu Linh thấy chủ tử của mình bị nghi ngờ thì nhịn không được đứng ra nói.
“Câm miệng, ở đây không có chuyện cho ngươi xen vào!” Nhu phi vội quát lớn nhưng trong nội tâm đã đem Đổng phi nguyền rủa trăm vạn lần.
“Được rồi, đững cái nữa, chờ lát nữa nếu Ngất phi không tới thì bổn cung sẽ tính sổ cả hai người các ngươi!” Ngải Vân thấy càng nàng diễn trò thì không kiên nhẫn khoát tay nói, chủ tớ Nhu phi chỉ là quân cờ của nàng, một khi giải quyết xong Miên Miên thì các nàng cũng chẳng còn chút giá trị nào.
Nhu phi nghe nàng ta nói vậy trong mắt không khỏi lóe lên tia ngoan độc, nàng liếc Tiểu Linh, Tiểu Linh hiểu ý gật gật đầu. Kế hoạch đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đêm nay nàng nhất định phải một mũi tên chết hai nhạn.
“Nương nương, Ngất phi đến rồi!” Tiểu Linh nhỏ giọng nói. Ngải Vân nghe vậy liền núp vào trong bóng tối nhìn về phía xa cười lạnh, “Nàng ta tưởng bệ hạ tìm thật sao, sa mặt cũng đeo, thần thần bí bí rất đẹp a!” Ngải Vân châm chọc cười nói.
“Muội muội nói rất đúng, nàng ta tưởng mình tuyệt thế giai nhân hay sao mà lại đeo mạng thế kia, nàng ta căn bản không bằng một ngón chân của muội muội!” Nhu phi cười cười nịnh nọt.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau tránh đi!; Ngải Vân vội vã lên tiếng ngăn cản nàng ta nói hươu nói vượn mà hỏng việc.
Nghi phi vẫn tiếp tục đến gần chỗ hẹn, lúc này đây nàng rất bình tĩnh, vẫn biết một bước đi là một bước nguy hiểm nhưng điều đó với nàng đâu còn ý nghĩa gì nữa, ở lúc sắp chết mà còn có thể giúp Miên Miên tránh được một kiếp này thì nàng chết cũng không tiếc nuối.
“Ngươi không phải nói chủ nhân ngươi trung thành với ta sao? Hiện tại bổn cung cho ngươi một cơ hội biểu lộ lòng trung thành của ngươi!” Ngải Vân nói rồi nhét vào tay Tiểu Linh vào con dao nhỏ, “Cái này bổn cung lấy từ trong tẩm cung của Ngất phi!”, Tiểu Linh thông minh liền hiểu ra ý nàng, dao này lấy từ chỗ Ngất phi thì nếu nàng ta chết cũng coi là tự sát mà không chết thì cũng không ai dám hoài nghi đến nàng ta.
Tiểu Linh bình thản cầm lấy con dao nói: “Tiểu Linh sẽ không làm Đổng phi thất vọng!” Nói rồi đưa mắt liếc Nhu phi, thấy nàng khẽ gật dầu mới nhẹ nhàng đi tới chỗ “Ngất phi”.
Miên Miên cũng Vô Vô Tình đang trên đường trở về Tử Vân các, nhưng là nàng vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn cho lắm, đến tột cũng là ở đâu thì nàng lại không nghĩ ra, loại cảm giác này làm nàng khó chịu cùng bất an không thôi.
“Nương nương, ngươi như thế nào lại đứng lại?” thấy nàng đứng im thì Vô Tình không thể không lo lắng hỏi.
“Ách, không có gì!” Miên Miên bối rối nói.
“Đúng rồi nương nương, Nghi phi nói gì với người khi nãy mà ta thấy người không được tập trung?” Nàng và Tiểu Lam đứng cách chỗ hai nàng nói chuyện khá xa dĩ nhiên không nghe được rồi.
“Không có gì, chỉ là nhắc nhở ta nghỉ ngơi cho tốt thôi. Đúng rồi, ta phải mang trái này tới chỗ Tuyết vương gia!” Miên Miên đột ngột như nhớ ra điều gì nói gấp.
“Được, ta đi cùng người!” Vô Tình vội nói. Lúc mới được Miên Miên mang về nàng vẫn chấp nhất xưng là nô tỳ này nô tỳ nọ liền bị Miên Miên giận dữ la mắng cho đến khi nàng sửa lại xưng hô mới thỏa mãn mỉm cười.
“Không cần, ta cũng không phải lần đầu tiên tới đó, còn sợ ta lạc đường sao? Đúng rồi, ta đi lâu sẽ đói bụng, ngươi về chuẩn bị một ít đồ ăn đi, ta nói chuyện với Tuyết vương gia xong sẽ về ngay, ta rất thích thức ăn do ngươi nấu nha!” Miên Miên lối kéo tay Vô Tình cười ngây thơ.
"Không cần, ta lại không là lần đầu tiên đi, ta còn sợ ta đi ném ah, đúng rồi, ta đi dạo một vòng đều có chút đói bụng, ta làm tốt hơn ăn a, ta cùng với Tuyết vương gia trò chuyện một hồi sẽ tới, ngươi cũng biết, ta tựu ưa thích ăn ngươi nấu đồ vật" liên tục lôi kéo tay của nàng ngu ngơ cười cười.
“Ân, vậy ta làm cơm xong sẽ tới bảo người!” Vô Tình khẽ cười nói.
“Biết rồi!” Nói rồi phất phất tay nhằm hướng bụi cỏ lau đi tới. Vô Tình thấy nàng khuất sau góc rõ mới đi về Tử Vân các, đêm nay nàng muốn làm nhiều món ngon cho Miên Miên, cả ngày hôm nay nàng ta đã không ăn gì rồi!
Miên Miên đem hai trái kiwi bỏ vào ống tay áo chuẩn bị cho Tuyết vương gia một trận kinh hỉ, nhưng là khi nàng vừa tới gần bụi cỏ lau ngực của nàng bỗng đau dữ dội, cơn đau này khiến nàng không thể nào đi tiếp được, trực tiếp ngồi xổm rên mặt đất chờ cơn đau qua đi, trong đầu nàng phút chốc hiện ra những hình ảnh khiến nàng kinh hãi.
Miên Miên cố gắng đứng dậy bước đi, nhưng kỳ quái là nàng không bước tới bụi cỏ lau mà nhằm hướng ngược lại đi tới bờ hồ.
Đại xà vương thỉnh bò đi Đại xà vương thỉnh bò đi - Y Hinh