"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 024 - 029
hương 24. Hại người hại mình
“Ngươi… Ngươi nói đây là chỗ ngủ của đại mãng xà? Ách?” Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn không tự giác nuốt nước miếng.
Dạ Mị nhìn nàng khuôn mặt khẩn trương như thế rồi lại nhìn thủy tinh bị nàng đập vỡ lạnh nhạt nói: “Chắc ngươi biết thứ ngươi đập vỡ là thủy tinh ngàn năm mà dân chúng bình thường tám đời không ăn không uống cũng không mua nổi.” Nói xong, trên mặt vẫn nhạt như nước.
“Cái gì? Mắc như vậy?” Nghe vậy, Miên Miên kinh ngạc nhìn thứ đồ thủy tinh vỡ tan tành trên mặt đất, trái tim bé nhỏ theo câu ‘người bình thường tám đời không ăn không uống cũng mua không nổi’ mà bịch bịch nhảy, tiếp đó rất nhanh ngồi xổm xuống thò tay bắt đầu nhặt thủy tinh.
“Ngươi làm cái gì?” Dạ Mị nhìn nàng nhặt thủy tinh lên mà khó hiểu.
Nguyễn Miên Miên trong khi hắn hỏi đã nhặt thủy tinh lên hết, hỏi: “Ta làm vỡ thứ mắc như vậy đại mãng xà nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng sẽ ăn tươi ta!” Nàng vừa nói vửa đem mảnh thủy tinh đã nhặt lên nhanh chóng đi vào bên giường đặt dưới mặt giường.
Dạ Mị thấy thế có chút nhíu mày nói: “Ngươi muốn mưu sát Xà vương?” Hắn liếc nhìn cái nhìn cộm lên hỏi.
Miên Miên đang dời tới lui cho tốt vội ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Ngươi nói đúng phân nửa, ta làm như vậy thật sự là muốn chỉnh đại mãng xà kia, nhưng mà tuyệt đối không phải mưu sát a” Nàng cũng không hư hỏng như vậy!
“Úc? Ngươi muốn như thế nào cả hắn đâu này?” Dạ Mị nở nụ cười nhìn nàng hỏi.
“Ngươi muốn a, đại mãng xà kia vời ta tới thị tẩm nhất định có ý nghĩ xấu xa, đợi tí nữa ta lên giường trước, sau đó hắn nhất định sẽ phi thường kích động tới, tiếp đó hắn kích động ngồi xuống” Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Đợi lúc hắn ngồi xuống những mảnh thủy tinh này sẽ đâm cái mông của hắn nở hoa, dùng thủy tinh đắt đỏ của hắn đâm mông hắn đúng là rất có lời, ha ha.”
Dạ Mị sau khi nghe nàng mơ mộng hão huyền tưởng tượng chỉ nhàn nhạt cười, lúc này Miên Miên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vì vậy hỏi “Đúng rồi tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ngươi nói thử xem?”
“Ách…” Thấy hắn đem vấn đề ném cho nàng, Miên Miên bắt đầu cẩn thận cân nhắc, không đến vài giây, nàng duỗi ngón tay dáng vẻ đã hiểu “A a a ta đã biết.”
Thấy nàng có vẻ đã lĩnh ngộ, Dạ Mị có chút nhíu mày, hắn thấy nữ nhân này thật sự rất ngốc, trực giác của hắn nói cho hắn biết, ý nghĩ của nàng nhất định không tốt, quả nhiên…” Thì ra đại mãng xà này thật sự rất biến thái, hắn không chỉ muốn nữ nhân, ngay cả ngươi bất nam bất nữ cũng muốn, chẳng lẽ hắn muốn chơi 3P?”
“3P?” Nghe được hai chữ này, lông mày hắn trở thành chữ Xuyên (川), hắn có cảm giác, cảm thấy hai chữ này nhất định không phải lời tốt đẹp gì.
“Ai nha 3P là ba người trên giường là cái kia, đúng rồi chính là giao phối mà các ngươi thường nói, 3P này là ba con rắn giao phối,” Miên Miên nổi hứng phiên bừng bừng khí thế giải thích, nhưng nàng lại không biết Dạ Mị bên cạnh mặt đã sớm đen phi thường khó chịu trừng nàng.
Đúng lúc này, tổng quản A Đức cùng với mười nha hoàn đột nhiên từ ngoài vào, trong tay các nàng bưng đồ ăn phi thường tinh mỹ ngon miệng, sau khi nhìn thấy Dạ Mị toàn bộ quỳ xuống đất cùng kêu lên: “Nô tài/ nô tỳ khấu kiến bệ hạ.”
Thấy thế, Miên Miên có chút hoảng hốt hỏi: “Các ngươi gọi hắn cái gì?”
“Người là Xà vương bệ hạ của Thụy Tuyết quốc, ngươi còn không mau tới hành lễ.” A Đức vội nhắc nhở.
Nghe vậy, Miên Miên sợ hãi mở lớn mắt mãnh liệt nuốt nước bọt, tiếp đó run rẩy liên tục lui về sau, thẳng đến khi đến bên giường không còn chỗ lui nữa, nàng khó có thể tin nhìn Dạ Mị, mồm miệng run rẩy lặp lại “Bệ… Bệ… Bệ hạ?” Nói xong, nàng nhũn ra thẳng tắp ngồi xuống, một giây sau, liền nghe tiếng kêu thê lương “A…. mông của ta …đau quá a…. “ Chương 25. Quả nhiên đủ nhuyễn
“Tiểu chủ, người xác định không cần tìm ngự y sao?” A Đức nhìn trên mông Miên Miên bị đâm mấy mảnh thủy tinh sắc bén cẩn thận hỏi thăm.
“Không… Không cần, chẳng lẽ thoạt nhìn ta rất không tốt sao? Ha ha ha ha.” Miên Miên cười cười xấu hổ, tiếp đó can đảm thoáng nhìn qua Dạ Mị giờ phút này đang ngồi trước bàn uống trà tốt nhất ăn điểm tâm mỹ vị, từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn về phía nàng, khiến nàng càng thêm sợ hãi, trời ạ, nàng là gặp quỷ sao, đã ở trước mặt hắn nói xấu ‘hắn’ hơn n lần, cái gánh này quá nặng!
“Thế nhưng tiểu chủ người…” Hắn chỉ chỉ mông mình, đương nhiên không khó hiểu, ý hắn là ngươi thật không cần ngự y ư, trên mông ngươi bị đâm rất nhiều mảnh thủy tinh lấp lánh đấy!
“Ha ha, da ta dầy không có việc gì, tạ công công quan tâm.” Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt nói ra, trong nội tâm cũng thầm nghĩ, nơi quỷ quái gì thế, mọi thứ đều đắt giá trị nhưng vì sao cái ga giường này mỏng như vậy? Nàng chỉ là trùng hợp ngồi xuống ai biết thủy tinh ngàn năm này tựa hồ rất ưa thích cái mông mềm mềm của nàng liền trực tiếp xuyên qua ga giường mỏng đâm vào da thịt nàng…
“A Đức ngươi già nên hồ đồ rồi sao? Ngươi không phát hiện nàng phi thường thích thủy tinh này sao? Đã như vậy, trẫm sẽ đem thủy tinh trên mông ngươi ban cho ngươi là được.” Dạ Mị nở một nụ cười gian trá nói.
Nghe vậy, Miên Miên cười cười xấu hổ nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào.
“Tiểu chủ còn không nhanh quỳ xuống tạ ơn, người nên biết cái này tuy là thủy tinh vỡ, nhưng một món thủy tinh vỡ này đủ ột người dân bình thường ăn cả đời.” A Đức vội nói với Miên Miên.
Tất cả nha hoàn nghe vậy đều hâm mộ nhìn Miên Miên, dáng vẻ kia tựa hồ nói cho nàng biết, mông ngươi kiếm lợi lớn nha!
Miên Miên thấy thế chỉ có thể không được tự nhiên quỳ xuống, tiếp đó cúi người nói: “Tạ bệ hạ ban thưởng.” Nói xong, ‘hấp’ một tiếng, bởi vì mông thật sự rất đau rất đau, đau đến khiến nàng nhe răng trợn mắt rồi!
“Đứng lên đi.” Dạ Mị lạnh nhạt nói.
“Tạ bệ hạ.” Miên Miên hai tay từ từ chống cơ thể, nàng cũng không dám trực tiếp đứng lên, vạn nhất thủy tinh sắc bén cắm trên mông kia vì nàng đột nhiên đứng lên mà cắt vào đùi thì lỗ lớn rồi!
A Đức thấy thế bước lên đỡ Miên Miên, Miên Miên nhờ ngoại lực vội đứng thẳng người mặt xấu hổ không thôi nhìn Dạ Mị, tựa hồ muốn đợi mệnh lệnh của hắn, bây giờ nàng cũng không dám nói thêm lời nào nữa rồi, nhiều lời sẽ hại chết người nha!
Dạ Mị đứng dậy liếc A Đức, A Đức thông minh vội hiểu rõ mang theo tất cả bọn nha hoàn đi ra ngoài, Miên Miên thấy thế tim đã dâng lên cổ họng, trong nội tâm lớn tiếng kêu rên, đừng đi nha, đừng để nàng lại cùng đại mãng xà ở chung a…
“Ngươi tên gì?” Dạ Mị nhìn nàng cười hỏi, chỉ là nụ cười như vậy trong mắt Miên Miên lại có vẻ phi thường lạnh lẽo.
“Nguyễn… Nguyễn Miên Miên…” Nàng vội cúi đầu xuống yếu ớt trả lời.
Nghe vậy, Dạ Mị gật gật đầu “Ừm, Nguyễn Miên Miên, ngươi quả nhiên đủ ‘nhuyễn’.” Nguyễn Miên Miên nghe hắn nói như vậy, nàng không dám thở mạnh một cái, nàng xem ra, những lời này của hắn rõ ràng là nghĩa xấu, cũng mặc kệ là từ gì, nàng cũng biết mình không nên nói thêm cái gì, tâm tình nàng bây giờ chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, run sợ trong lòng!
Ngay lúc Miên Miên không tập trung, cằm nàng đột nhiên bị một đôi tay rắn chắc bắt lấy, thứ đầu tiên ánh vào mắt nàng là cặp mắt tím cực kỳ mê người kia, chỉ thấy khóe miệng hắn nở một nụ cười, tiếp đó quỷ dị nói: “Rất đáng tiếc, trẫm không thích chơi 3P, bất quá, đêm nay trẫm lại muốn nếm thử hương vị ngươi, ngươi nói được chứ?!” Chương 26. Rất muốn gặp nàng
Trong hoa viên trăm hoa đua sắc giờ phút này đang ngồi một nữ nhân phi thường xinh đẹp ôn hòa, đôi mắt xinh đẹp của nàng luôn đuổi theo những cánh bướm bay lượn trong biển hoa, mà môi của nàng từ khi nghe được chuyện này về sau đều cong lên một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, gió nhẹ quét qua tóc nàng, mùi thơm của biển hoa khiến vẻ đẹp của nàng như một bức họa, một bức thần họa xinh đẹp không cách nào tiếp cận.
“Sau đó thì sao?” Nữ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng nâng khăn lụa trong tay che khuất nụ cười nơi khóe môi hỏi.
“Sau đó nghe nói nàng quá hưng phấn rồi ngất đi, nô tì thấy, nàng ta là cố ý hấp dẫn bệ hạ.” Cung nữ đang nói bĩu môi bộ dáng khinh thường.
“Vậy sao?” Nàng cười nhạt.
“Nương nương, người còn cười ra tiếng? Nàng ta câu dẫn bệ hạ a!” Tiểu Lam ồn ào phi thường không vui, theo nàng thấy, phàm là nữ nhân câu dẫn bệ hạ đều giống Nhu phi là nữ nhân xấu!
Nghe vậy, Thi Hàm cười cười ôn nhu nói: “Bệ hạ không phải người bình thường, đương nhiên cũng sẽ không thuộc về bất kỳ một nữ nhân nào, còn nữa, hậu cung lớn như vậy, nữ tử nhiều như vậy, chúng ta không có quyền để bệ hạ nhược thủy tam thiên thủy độc ẩm nhất biều (3000 giai nhân chỉ độc sủng một người), như vậy đối với những nữ tử không được yêu thích kia phi thường không công bình, ngươi hiểu không?”
“Nhưng mà… nhưng mà bệ hạ luôn rất thích nương nương a, bệ hạ không phải đã nói bảo tọa của xà hậu chỉ dành ột mình nương nương sao? Hơn nữa, hậu cung trước giờ luôn không ngừng tranh đấu, nương nương không đi tranh thủ sẽ có người thay thế nương nương, Tiểu Lam không muốn như vậy, Tiểu Lam hi vọng bệ hạ chỉ thuộc về một mình nương nương, cho nên, Tiểu Lam thà rằng nương nương ích kỷ một chút, xấu một chút.” Nói xong, Tiểu Lam gục đầu xuống không dám nhìn thẳng nàng, nhưng mỗi một câu mỗi một lời của nàng đều xuất phát từ lòng thành của nàng.
Ích kỷ một chút, xấu một chút! Sao nàng lại không muốn như vậy chứ! Thế nhưng mà… Nàng đã không còn thời gian ích kỷ, không còn thời gian xấu xa, y là nam nhân tốt như vậy, y nên tìm một nữ tử tốt hơn nàng, hiểu y hơn, nếu như một ngày nào đó, y thật sự vì một nữ tử mà nhược thủy tam thiên thủy độc ẩm nhất biều, như vậy, nàng ở dưới cửu tuyền cũng sẽ chúc phúc cho y.
Tiểu Lam thấy nàng không mắng mình, vì vậy khôi phục bản tính cười bát quái nói: “Bất quá a, nữ nhân kia cũng thật sự rất không may, nàng ta bởi vì hưng phấn quá mức cả một đêm đều không tỉnh a, mà ngay cả ngự y nhổ thủy tinh trên mông nàng ta cũng không có phản ứng a, ha ha, kết quả nàng ta nha, không chỉ không được trở thành phi tử, vẫn trở lại là cung nữ.” Nói xong, nhìn có chút hả hê cười cười.
Nghe vậy, Thi Hàm kinh ngạc nhìn Tiểu Lam có chút nhíu lông mày hỏi: “Trở thành cung nữ?”
“Đúng vậy a, bất quá nàng ta thật sự không tầm thường, trước kia, nàng ta là tú nữ tiến nhập nội cung, ai ngờ nàng ta quá đần kết quả bị các cô cô đưa đến lãnh cung trở thành thị nữ của Phiêu phi, ai ngờ nàng có vận **** gì, lại để cho bệ hạ chọn trúng, bất quá a, chim sẻ vĩnh viễn cũng là chim sẻ, nàng ta có cố gắng thế nào cũng sẽ không biến thành phượng hoàng, cho nên, nàng lại trở thành cung nữ.” Nói xong, cười vô cùng vui vẻ.
“Vậy sao? Ta lại cảm thấy nàng ta rất truyền kỳ, nàng ta trở thành cung nữ, cũng chắc chắn là một cung nữ đặc biệt.” Thi Hàm mỉm cười nói.
“Đúng rồi nương nương, còn có một chuyện phi thường ly kỳ a, ngài còn nhớ Phiêu phi bị đánh vào lãnh cung không? Nàng hiện tại đột nhiên được bệ hạ thả ra khỏi cung, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra a, vì sao một lãnh phi còn có thể xuất cung chứ?” Nói xong, nàng nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu.
Nghe vậy, Thi Hàm nhìn biển hoa phía xa xa, trong mắt nàng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, chắc hẳn, việc này có liên quan đến cung nữ kia a, thật sự là một tiểu cung nữ thú vị, nàng đã không thể đợi được muốn gặp nàng ta rồi! Chương 27. Nam tử thần bí
Thụy tuyết quốc vào đêm đúng là mê người huyễn lệ, chỉ có điều nơi mê người huyễn lệ kia lại đại biểu cho địa vị tối cao, mà những nơi còn lại thì cô độc tịch mịch, giờ phút này, cạnh hồ nhỏ có một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi, nàng đã ở đây suốt một ngày, một ngày không ăn cơm, một ngày không uống nước, mà giỏ bên cạnh nàng đã dần dần trống rỗng.
“Hô
” Miên Miên nhìn giỏ bên cạnh nàng vốn đầy ấp nay đã trống rỗng thở dài một hơi, một ngày, nàng giặt quần áo đã một ngày, Ân cô cô nói làm việc không tốt không cho ăn cơm, mà lần đầu tiên nàng tới nơi đây đương nhiên không thể phá hỏng quy củ.
Một lúc sau, Miên Miên vịn eo đau nhức đứng lên, lấy giỏ quần áo treo lên cánh tay rồi từ từ đi về, chỉ là vừa đi qua hẻm nhỏ liền đụng mặt ba cung nữ, Miên Miên nhận ra các nàng, ba người các nàng là nữ tử hôm nay đem quần áo của mình ném cho nàng.
“Ô!!! Mọi người xem kìa, quần áo nàng ta đã giặt hết rồi kìa.” Người cao nhất trong ba cung nữ giễu cợt nói.
“Ngươi gọi Nguyễn Miên Miên đúng không? Ai ô!!! Nhìn xem, ngươi xem làn da nàng quả nhiên đủ mềm nha!” Nói xong, một người khác che miệng cười cười.
“Này, ngươi làm thế nào câu dẫn bệ hạ thế?” Một người cuối cùng nhịn không được đi lên đẩy bờ vai của nàng hỏi, ở chỗ này, cho dù làm phi tử không được sủng ái so với làm cung nữ vẫn mạnh hơn, cho nên, mỗi khi thấy cung nữ thăng lên làm phi tử, các nàng sẽ sinh ra ghen ghét cùng bất mãn mãnh liệt.
Nguyễn Miên Miên có chút nhíu mày nhìn các nàng nói: “Ta không đi câu dẫn bất luận kẻ nào.”
“A, ngươi không đi câu dẫn bệ hạ? Ha ha, thật sự là buồn cười chết được, ngươi như vậy không đi câu dẫn, bệ hạ sẽ vừa ý ngươi?” Cung nữ cao kia cũng vỗ vỗ khuôn mặt nàng cười lạnh nói.
“Này, ngươi làm gì?” Miên Miên lui về sau trên mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ, nàng từng xem trên TV những nữ nhân tranh giành tình nhân là lợi hại cỡ nào, nhưng không nghĩ tới gặp trong hiện thực lại khủng bố như thế.
“Nói nha, sao ngươi không nói, ngươi muốn đem bí mật đưa vào trong quan tài sao?” Một người khác quát.
Miên Miên nhìn thấy mấy gương mặt dữ tợn của các nàng, nàng vội cầm giỏ muốn đi chạy tới nơi khác, ai ngờ ba người các nàng thoáng cái đã đến trước mặt nàng mãnh liệt đẩy nàng trên mặt đất, Miên Miên ngã trên đất, quần áo trong giỏ bên cạnh rơi khắp nơi.
“Các ngươi muốn làm gì?” Miên Miên một ngày chưa ăn cơm đã sớm mệt mỏi không có khí lực gì rồi.
“Làm gì? Nhìn ngươi khó chịu không được sao? Tiện nhân.” Nữ tử vóc dáng cao lớn kia bạo phát mắng.
“Tại sao ngươi mắng chửi người?” Miên Miên nghe vậy trên mặt cũng không vui, nàng không thích đắc tội người khác, nhưng thực sự không thích người khác tùy tiện mắng chửi người.
“Mắng chửi ngươi thì sao? Ta còn muốn đánh ngươi nữa.” Nói xong, nữ tử vóc dáng cao dẫn đầu đi đến quyền đấm cước đá Miên Miên, hai cung nữ đằng sau thấy thế cũng đi lên dùng sức đánh Miên Miên.
“Đừng… tránh ra tránh ra…” Miên Miên kiệt sức căn bản vốn không phải là đối thủ của ba người các nàng, mà ba người các nàng càng ngày càng giận dữ, dùng hết sức đạp đánh Miên Miên.
“Đau… tránh ra…” Miên Miên bị đánh nước mắt từ từ rơi xuống, mà ba người các nàng lại không ngừng đánh nàng, kỳ thật ba người các nàng có thể càn rỡ như thế chủ yếu là bởi vì Ân cô cô phóng túng, phàm là cung nữ được bệ hạ nhìn trúng, các nàng một người đều xem không vừa mắt.
“Ba người các ngươi rất ồn ào.” Đột ngột, một giọng nam người vô cùng có từ tính vang lên, khiến ba cung nữ đánh Miên Miên lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp đó nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy người đến, toàn bộ vội bịch một tiếng quỳ gối run rẩy gọi: “Tuyết… Tuyết vương gia…” Chương 28. Vừa gặp đã thương
“Tuyết… Tuyết vương gia…” Ba cung nữ vừa rồi còn vênh váo ngút trời giống như gặp quỷ, toàn thân run rẩy không ngớt.
Miên Miên ngước mắt nhìn người đến lập tức kinh ngạc, a… Nam nhân thật xinh đẹp nha… Tóc đen phất phới trong gió, da thịt trắng nõn tựa như vừa trứng gà mới bóc, đôi mắt màu tím nhạt lóe ra hào quang óng ánh, lông mi thật dài cong như cây quạt, cảm giác hoàn mỹ không chân thực… Mà mùi thơm nhàn nhạt từ người hắn bay ra làm cho nàng thư thái không thôi, chỉ là…
Chỉ là, nam nhân hoàn mỹ như thế lại ngồi xe lăn, mặc dù như thế sự hoàn mỹ của hắn vẫn khiến Miên Miên quên hô hấp.
“Bất kể là người hay xà, đều phải có lòng khoan dung.” Tiếng nói dễ nghe của nam tử vẫn thản nhiên cất lên.
“Dạ dạ, nô tài biết sai rồi, biết sai rồi.” Nghe vậy ba cung nữ đều quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận sai, trên trán đã trầy da chảy máu, các nàng vẫn không dám dừng lại, hành vi quỷ dị như vậy khiến Miên Miên có chút nhíu mày, các nàng vì sao phải sợ hắn như vậy? Hắn thoạt nhìn đáng sợ như vậy sao?
“Đi xuống đi.” Một lúc sau, nam tử này mới nhàn nhạt mở miệng.
“Tạ vương gia, tạ vương gia.” Ba cung nữ như trút được gánh nặng vội cắm đầu tạ ơn, tiếp đó nhanh chóng lảo đảo chạy vào hẻm nhỏ.
Miên Miên nhìn hắn cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi.”
Nam tử nghe vậy thuận tay ném cho nàng một cái khăn tay, Miên Miên thấy thế cầm lấy khăn tay từ từ lau nước mắt trên mặt cùng với chỗ bị đánh đau đớn, mùi thơm trên khăn tay khiến Miên Miên bất giác mỉm cười, mùi hương thật dễ chịu.
“Mềm yếu nhất định bị khi phụ sỉ nhục.” Nam tử nhìn nàng thản nhiên nói, sau đó ngước mắt nhìn lên bầu trời, mặt trăng giờ phút này vừa vặn chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn, khiến hắn xinh đẹp như kim cương làm người ta hoa mắt, ngay một khắc này, tim đột nhiên ngăn không được nhảy loạn lên, một loại cảm xúc khó nói nên lời đang từ từ xông vào lòng nàng.
“A, khăn tay của ngươi.” Miên Miên ngẩn ra, nhìn nam tử lăn xe từ từ đi xa.
“Ném đi.” Hắn cũng không quay đầu lại nói.
Miên Miên vội đứng dậy chạy đến trước mặt hắn thành khẩn nói: “Ngươi ở nơi nào, ta tiễn ngươi trở về.”
“Bỏ đi.”
“Ta đưa ngươi đi.”
“Đi, nhanh.” Hắn cao giọng, Miên Miên thấy thế lui về sau một bước, nam tử lần nữa lăn xe đi về phía trước, Miên Miên lặng đi vài giây rồi lại đi lên phía trước trực tiếp ở sau đẩy xe lăn hắn đi về trước.
“Ngươi muốn chết phải không?” Nam tử lạnh lùng cảnh cáo.
“Ngươi đã nói, phải biết khoan dung người, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một câu khác, đó chính là tri ân đồ báo (có ơn tất báo), dù cho ngươi giết ta, ta cũng sẽ không hối hận, dù sao… Dù sao ta cũng không thuộc về thế giới này, chết có sao đâu!” Miên Miên cố chấp nói.
Nghe vậy, nam tử thoáng dừng một chút, nói tiếp: “Ngươi thật không sợ chết?”
“Sợ!” Miên Miên không cần suy nghĩ liền thành thật trả lời.
Nghe vậy, nam tử đột nhiên cười cười, thấy thế Miên Miên cũng nhếch miệng cười cười, chỉ là nàng đơn thuần cũng không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, những cao thủ khát máu trốn trong bóng tối kia, chỉ cần nam tử phát tín hiệu, sẽ gặp như gió lốc xuất hiện, chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, trên mặt đất tất sẽ lưu lại thi thể, mà nàng thiếu chút nữa đã đi vào con đường chết… Chương 29. Không phải thương hại
Miên Miên thấy hắn cười cười, nàng cũng cười theo, không khí ngột ngạt nhất thời thoải mái đi rất nhiều.
Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp mở miệng, trước mặt liền tới một nam nhân áo đen, khi hắn đi tới thì trong một thoáng, Miên Miên cảm thấy như hắn đến từ Bắc Cực, bởi vì toàn thân hắn từ trên xuống dưới tản mát ra một loại hơi thở băng lãnh tà ác.
Nam tử này đi tới trước mặt bọn họ, đột nhiên sờ sờ kiếm trong tay, Miên Miên thấy thế mồ hôi trong lòng bàn tay đã sớm tuôn ra như mưa, nàng nuốt nước miếng nhanh chóng đi tới trước mặt nam tử ngồi xe lăn, vươn tay đem mình chắn trước mặt hắn.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nàng khẩn trương nhìn về phía hắn dò hỏi.
“Giết.” Hắn lạnh lùng nói ra một chữ này.
“Giết?” Miên Miên nghe vậy lần nữa khẩn trương nắm chặt tay, tiếp tục ngẩng đầu lên nói: “Ngươi tại sao phải giết người lung tung? Ta... Ta cho ngươi biết nơi này là Tử Tinh cung nha, nếu ngươi muốn làm loạn thì ta sẽ kêu lên đó.” Miên Miên run run vội nói.
Nghe vậy, nam nhân áo đen lần nữa nhìn thoáng qua nam nhân phía sau nàng, thấy ánh mắt nam nhân đó nhìn lại, hắn liền lãnh khốc nói: “Ngươi muốn thử xem tiếng của ngươi nhanh hơn hay là kiếm của ta nhanh hơn sao!”
Uy hiếp, cái này gọi là gì? Cái này gọi là trắng trợn, trắng trợn uy hiếp! Miên Miên vô cùng bất mãn nói thầm trong lòng, nhưng những lời này nàng không dám nói ra khỏi miệng, thấy thế, nàng vội nịnh hót cười cười “Cái đó... Cái đó ngươi muốn giết ai?”
Nghe nàng hỏi như vậy, nam nhân áo đen vừa liếc nhìn nam tử sau lưng nàng, mấy giây sau liền băng lãnh nói: “Giết một người.”
“Giết một người?” Nghe vậy, Miên Miên quay đầu lại liếc nhìn nam tử ngồi trên xe lăn, trên mặt hắn hiện lên nụ cười đẹp mắt như trước, mấy giây sau, Miên Miên quay đầu nhìn nam nhân áo đen hùng hổ nói “Được, ngươi đã muốn giết một người, như vậy, ngươi liền giết ta là được!”
“Tại sao phải làm như vậy?” Nam tử ngồi trên xe lăn đột ngột hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, Miên Miên cũng không trả lời, mà là nhìn chằm chằm hắc y nhân tiếp tục nói: “Tuy rằng ta không biết ngươi tại sao muốn giết người, nhưng ta hi vọng ngươi giết ta sau đó có thể thả hắn, còn nữa, ngươi xem hắn đối với ngươi căn bản là không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào, cầu xin ngươi thả hắn được không?” Miên Miên khẩn cầu nói.
“Ngươi có biết lựa chọn cách này ngươi sẽ chết? Hay ngươi thấy ta tàn tật, thương hại ta nên mới lựa chọn như vậy?” Trên xe lăn, nam tử khẩu khí có chút băng lãnh, đôi mắt màu tím nhạt của hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
“Không phải.” Nghe hắn hạ thấp bản thân như thế, Miên Miên lập tức liền nóng nảy, vội quay đầu lại, quăng ra một câu không phải, nói tiếp: “Ta không có thương hại ngươi, tàn tật thì thế nào? Ta cũng không thấy ngươi khác gì so với người khác a, ngươi căn bản không biết, có một số người khỏe mạnh nhưng không bằng ngươi, ta cứu ngươi không phải bởi vì ngươi tàn tật, mà là ta biết rõ làm người phải biết chịu tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo (nhận của ân huệ dù chỉ một giọt nước thì phải dùng một con sông lớn để trả cái ân này)!” Miên Miên kiên định nói.
Nghe vậy, hắn đột nhiên lớn tiếng cười cười, tiếp theo ném đến một câu “Ngươi thật đúng là đứa ngốc.”
“Ta...”
“Nhớ kỹ, ta tên là Dạ Phong.” Hắn ôn nhu cười một tiếng, cắt ngang lời nàng, kế tiếp hắn gật gật đầu với hắc y nhân, hắc y nhân liền cúi người cung kính gọi to một tiếng “vương gia” xong, liền nhân lúc Miên Miên đang kinh ngạc đẩy Dạ Phong đi.
Đại xà vương thỉnh bò đi Đại xà vương thỉnh bò đi - Y Hinh