Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23:
nh nắng ban mai mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng trở nên lung linh mờ ảo. Cảm giác của tôi cũng mông mông lung lung, dường như mình đang ở trong mộng, cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng đại não thì vô cùng hưng phấn, lại càng không dám cử động sỡ quấy nhiễu Đào Hoa Thiếu. Đang định xoay người liền bị cánh tay to đè lại. Đào Hoa Thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ám muội: “Ngủ không được hay là muốn tiếp tục lần nữa?”
Tôi bật cười, nhìn anh không nói lời nào.
Ngây ngốc một lúc, tôi nhẹ nhàng nói: ‘Huynh không tương trợ Hán Vương, ông ta có làm khó dễ huynh không?”
Đào Hoa Thiếu phì cười, hỏi ngược lại: “Ta giúp hắn, hắn sẽ không làm khó dễ ta đúng không?”
Tôi nhíu mày ý bảo không hiểu.
Anh cười nói: “Muội đã từng nghe một câu nói này chưa, ‘phi điểu tẫn, lương cung giấu, thỏ khôn tử, chó săn phanh’.”
Tôi kêu lên: “A, thì ra là huynh nghĩ xa như vậy…”
Đào Hoa Thiếu tức giận trừng mắt với tôi, nói: “Ta đã hy sinh lớn như thế, toàn bộ kế hoạch đều tan rã….Hừ! Nói những lời này với muội chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.”
Tôi cười: Huynh chỉ để ý đàn của huynh, trâu tự có cách hiểu của trâu. Huynh không phải là trâu, làm sao biết trâu không nghe hiểu được gì chứ?”
Anh bật cười thành tiếng: “Muội chỉ ngụy biện là giỏi.”
Tôi suy nghĩ một chút, lại hỏi: ‘Vậy còn bản đồ bảo tàng, huynh đưa cho Hán Vương chưa?”
Đào Hoa Thiếu vỗ trán than thở, giả vờ giận giữ nói: “Không! Ngày hôm đó hắn còn nghi ngờ ta có tư đồ với bản đồ đó, giờ ta bỗng nhiên chạy đi tặng cho hắn, chẳng phải hắn lại càng thêm…”
“A!.” Tôi sợ hãi kêu lên, cắt ngang lời anh.
Hai hàng lông mày anh nhướng lên, hỏi: ‘Sao vậy?”
Tôi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rồi mới chậm rãi nói: “Muội vẫn nghĩ chuyện này có chút kỳ quái, dường như có người cố ý muốn Hán Vương nghi ngờ huynh…Hiện giờ thì cảm giác này càng mãnh liệt…Huynh nghĩ lại mà xem, trong hộp sắt là vật gì, trên đường đi chúng ta đã theo dõi suốt, ngay cả chúng ta cũng không biết bên trong đó là vật gì, vậy Hán Vương làm sao mà biết chứ?…Khẳng định là có người nói cho hắn biết…?”
Mặt mày anh rạng rỡ, liên tục gật đầu nói: “Không sai, không sai, trở nên rất thông minh rồi đấy.”
Tôi ngó anh, ngạc nhiên nói: “Huynh đã sớm biết rồi ư?”
Đào Hoa Thiếu cười lắc đầu, nói: “Ta cũng nghĩ kỳ lại như vậy, nên cho người đi thăm dò. Sáng hôm qua mới nhận được hai tin tức từ bồ câu đưa thư, chứng thực sự suy đoán này là đúng.”
Tôi ngồi đậy: “Là cô ta đúng không?”
Anh mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện, dùng một kiểu nói vô cùng tán thưởng: “Thật khó tin cô ta tuổi còn nhỏ mà lại có lòng dạ như vậy, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, ta suýt nữa đã bị cô ta lừa gạt rồi.”
Tôi sửng sốt một lúc mới nói: “Cô ta vì sao lại muốn làm vậy? Đắc tội với huynh đối với cô ta có gì tốt chứ?”
Đào Hoa Thiếu nói: “Cô ta thật sự là không còn cách nào khác, trong việc cuốn theo Ngự trì sơng trang vào chuyện này, cô ta sẽ không có đường lui, cô ta lại phải lựa chọn giữa thái tử và hán vương trong lúc này chỉ được làm việc cho một người.”
Tôi hiểu ra: ‘Người sau lưng cô ta là thái tử, cho nên cô ta đã dùng kế ly gián giữa huynh và Hán Vương…A, đây thật sự là một kế trong kế, nếu Hán vương trúng kế, quả thực Ngự trì sơn trang trở thành nơi sở dụng cho Hán Vương, còn có thể làm nội ứng cho hoàng thái tử. Đây thật sự là một chiêu rất lợi hại.”
Đào Hoa Thiếu thở dài, nói: “Đúng vậy, lúc này ta rút lui, chẳng khác giúp cô ta một việc tốt.”
Tôi hừ một tiếng, cố ý nói: “A, huynh không cam lòng, vậy huynh tiếp tục đi giúp Hán Vương, đấu với cô ta một trận…”
Đào Hoa THiếu giả vờ phẫn nộ trừng mắt với tôi, hừ nói: “Muội không cần đả kích ta. Nếu ta vì cơn giận này mà thật sự đấu với cô ta một trận, thì ta không phải là Sở Thiên Dao, muội cũng sẽ không là Dung Sơ Cuồng nữa.”
Tôi sửng sốt.
Anh hài hước cười nói: “Ta yêu giang sơn nhưng lại thích mỹ nhân hơn.”
Tôi phì cười.
Đào Hoa Thiếu tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta đã tìm được một việc còn thú vị hơn chuyện mưu phản…”
Tôi ngạc nhiên nói: “Là chuyện gì?”
Anh không đáp, chỉ hơi ngoắc ngoắc ngón tay. Tôi lập tức cúi người xuống gần, anh áp sát vào mặt tôi, cười hì hì nói: “Là sinh hài tử đó.” Nói xong hai tay đã bắt đầu hành động xấu xa rồi.
Như vậy, cho đến tận buổi trưa chúng tôi mới rời giường. Đối với một xã hội nghiêm khắc sâu sắc, ta chính là một người phóng đãng, so với Phan Kim Liên còn hơn, sợ rằng còn bị cho vào lồng heo thả sông ý chứ.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký