Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22:
ôi theo Lâm Thiếu Từ vào Nam Uyển thư phòng ngồi xuống, nói với anh ta về việc tôi đã đồng ý đưa thuốc giải cho Trầm Túy Thiên. Lâm Thiếu Từ im lặng không nói gì.
Tôi ho khan hai tiếng, nói: “Tôi biết Quỷ cốc minh và Ngự trì sơn trang có ân oán sâu nặng, nhưng hắn đã lập lời thề trong vòng mười năm không đặt chân đến Trung Nguyên. Tôi nghĩ…”
Lâm Thiếu Từ cắt ngang lời tôi, lạnh lùng nói: “Muội biết hắn là ai không?”
Tôi nhìn lại anh ta, không giải thích được.
Lâm Thiếu Từ cười lạnh, nói: “Hắn là Ngõa Lạt thủ lĩnh của bộ tộc Mông Cổ, Thuận Trữ Vương Mã Cáp Mộc rất coi trọng đứa cháu trai này.”
Tôi cứng họng không nói được gì. Tôi đối với lịch sử Nguyên triều không hiểu nhiều lắm, nhưng Minh Thành Tổ Chu Đệ Lũ nhiều lần dụng binh tới Bắc Nguyên, nhiều lần ngự giá thân chinh, có thể thấy thiết kỵ binh của người Mông Cổ bọn họ không phải là kém cỏi, an phận thủ thường.
Lâm Thiếu Từ tiếp tục nói: “Cho dù Ngự trì sơn trang có thể tạm thời gác ân oán với Quỷ cốc minh sang một bên, nhưng ta là con dân Đại Minh, tuyệt không cho phép Thát tử Mông Cổ xâm phạm đất đai Đại Minh.”
Tôi trầm mặc một lúc, thở dài nói: “Tôi nghĩ, hiện giờ Minh triều tình thế không thích hợp đắc tội ngoại tộc, sắp tới Hán vương mưu phản, hoàng đế tương tử, nội loạn cùng ngoại xâm…”
Sắc mặt Lâm Thiếu Từ biến đổi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi: “Hoàng đế tương tử?”
Tôi gật đầu, nghiêm mặt nói: “Minh sử có ghi lại, ngày mười hai tháng này ông ta sẽ băng hà.”
Lâm Thiếu Từ im lặng một lát rồi phá lên cừơi, đứng lên đi đi lại lại một chút, “Thật sự là không thể tưởng tượng nổi….nhưng muội, muội và Dung Sơ Cuồng quả thực có nhiều điểm không khác biệt nhau lắm, ta vẫn cố gắng tự thuyết phục chính mình…” anh ta nói năng có chút lộn xộn, nói rồi lại bật cười.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, nói như đinh đóng cột: “Ta biết rõ tôi không phải là Dung Sơ Cuồng.”
Dáng vẻ tươi cười của anh ta lộ ra vẻ đau khổ, cúi đầu như tự nói: “Đúng vậy, muội tàn nhẫn hơn Sơ Cuồng.”
Tôi không nói gì. Anh ta cũng không nói gì, mặt lạnh như sương. Chỉ có ngọn nến bùng lên ngọn lửa nhỏ kêu tí tách.
Yên lặng trong chốc lát, Lâm Thiếu Từ bống lấy trong người ra một bình sứ nhỏ màu trắng đưa cho tôi. Có chút châm biếm nói: “Nếu muội biết tiên tri như vậy, không thể làm gì khác là hơn là nghe lời muội.”
Tôi nhận lấy cất đi, vội ho một tiếng, nói: “Còn một viêc nữa muốn hỏi huynh…à, là về…”
Lâm Thiếu Từ mặt vô cảm, tiếp lời nói: “Là về bản đồ kho tàng đúng không?”
Tôi thầm chột dạ, cảm thấy rất xấu hổ. Lâm Thiếu Từ rõ ràng là một người cực kỳ nhạy cảm thông minh. Có thể, trong tình cảm anh ta là người khá ngốc nghếch, trên đời quả thực có loại người đàn ông như vậy, họ binh thường nhanh mồm nhanh miệng, khéo léo, nhưng tới một ngày đứng trước người mình yêu, bỗng nhiên lại trở nên vụng về, ít nói.
Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng thắn thành khẩn nói: ” Đúng vậy. Tôi muốn biết chuyện liên quan đến bản đồ bảo tàng. Nhưng nếu huynh thấy không tiện nói ra, coi như tôi chưa từng hỏi.”
“Không có gì là không tiện cả. Bản đồ bảo tàng đó là do gia mẫu đem từ Miêu Cương tới.” Lâm Thiếu Từ nhếch miệng, cười khổ nói: “Gia mẫu bởi vì tấm bản đồ nay mà chết.’
“Xảy ra chuyện gì?”
“Năm đó Gia mẫu từ Miêu Cương về, rồi có thai nhưng không may bị trúng độc, sinh hạ Vãn Từ không lâu sau thì qua đời. Còn Vãn Từ, muội ấy cũng bị ảnh hưởng của độc tố, từ trong bụng mẹ đã mang một bệnh lạ, ngay cả Lê thần y cũng bó tay…”
Ngữ khí anh ta đều đều: “Gia phụ vì thế mà tính tình thay đổi, trở nên vô cùng đa nghi…Nói chung từ khi có tấm bản đồ, Lâm gia chưa từng bình an.”
Tôi không nói được lời nào, chỉ thở dài.
Lâm Thiếu Từ nhìn tôi, đột nhiên cười nói: “Nhưng qua đêm nay, mọi khổ não chỉ sợ còn có Sở Thiên Dao nữa.”
Tôi sửng sốt: “Là ý gì?”
Lâm Thiếu Từ không trả lời nhưng lại bật ra một câu chẳng dính dáng gì: “Nếu Sở Thiên Dao thật sự yêu muội, nên đưa muội rời xa thị phi giang hồ.”
Tôi càng sửng sốt.
Lâm Thiếu Từ bước tới trước cửa sổ, ngửa đầu lên nhìn vầng trăng sáng. Nhẹ thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Trước đây trên Ngọc bích phong, mỗi đêm ta đều giật mình tỉnh giấc, bầu trời ở đó trăng sao rất sáng tỏ, bầu trời rộng lớn hơn, lại vô cùng huyền bí. Muội biết vào lúc đó ta đã nghĩ gì không?”
Anh ta nói rất nhỏ rồi nở nụ cười, tự hỏi tự đáp: “Ta nghĩ, ngày này lúc nào mới kết thúc? Một đời khi nào mới kết thúc?”
Nói xong, anh ta quay lại đối diện với tôi cười, trong ánh mắt tràn ngập sự đau đớn bị vỡ vụn.
Tôi bị nhiễm sự bi ai của anh ta, thật lâu nói được lời nào, ngẩn ra nửa ngày mới nghĩ nên nói gì.
Tôi hắng giọng rồi nói: “Phải, Đường Nhân có hai câu thơ…à, hình như là nói thế này: trầm thuyền trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ đằng trước vạn mộc xuân. Tuy rằng đời người không không bao giờ được như ý, nhưng…”
Tôi khổ sở tìm từ để nói, Lâm Thiếu Từ bỗng nhiên phì cười. Tôi hơi tức giận trợn mắt nhìn anh ta nói: “Huynh cười cái gì?”
Ánh mắt sâu thẳm của anh ta ẩn chứa ý cười, bình thản nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi càng tức giận, đập bàn đứng lên, nói: “Được lắm Lâm thiếu chủ, cả đời này huynh cứ từ từ mà suy nghĩ đi.”
A, bởi vì lo lắng cho anh ta trẻ hơn so với tôi hơn sáu trăm năm, tôi còn vì anh ta đau khổ nghiền ngẫm từng chữ một, nếu không tôi đã tát cho anh ta hai cái rồi, lại còn già mồm nữa chứ. Cái gì mà lúc nào kết thúc? Anh ta còn muốn đắc đạo thành tiên có phải không?
Tôi mở cửa, một chân vừa bước ra, Lâm Thiếu Từ đột nhiên ngăn tôi lại, nói: “Ta xin lỗi, nhưng bộ dạng chỉ bảo của muội thật sự rất buồn cười.” Nói xong lại phá lên cười.
Tôi trừng mắt với anh ta, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười lên.
“Tôi có việc xin đi trước.”
Lâm Thiếu Từ cười giòn tan: ‘Muội lại muốn đi nghe trộm nữa hả?”
Tôi lại lúng túng, cười gượng: “Cái này sao gọi là nghe trộm được chứ? Bọn họ nếu không đóng cửa lại, ta thì vô tình nghe được, sẽ không gọi là nghe trộm.”
Ánh mắt Lâm Thiếu Từ lướt qua đỉnh đầu tôi, nói: ‘Có vẻ như muội không phải đi nghe trộm nữa.”
Tôi theo ánh mắt anh ta nhìn ra, thấy Đào Hoa Thiếu cùng một cô gái đi qua vườn hoa đầy hoa và cây cảnh, chậm rãi đi qua hành lang bằng gỗ lim đến thư phòng. Cô gái kia nhìn rất yếu đuối, dáng người lả lướt, giống như một cây liễu. Thần thái nhã nhặn lịch sự, vô cùng xinh đẹp.
Cô ta vừa đi vừa nói gì đó với Đào Hoa Thiếu, trên mặt luôn luôn nở nụ cười. Một đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười dịu dàng, tươi tắn như mùa thu, sáng long lanh.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ta đến quên cả thở. Cô ta khiến cho mọi tưởng tượng của tôi đối với mỹ nữ cổ điển lần đầu tiên có một người có ấn tượng rõ ràng đến như vậy, trước cô ấy tôi đã gặp rất nhiều nữ nhân, nhưng tất cả họ đều không thể được gọi là nữ nhân.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký