The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19:
ên trong lặng im, một cơn gió mát thổi qua, tôi bỗng ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ lan xa, là hoa lan mà cũng không phải là hoa lan, mùi hương nhẹ này khiến người khác say mê.
Lúc này, tôi xác định phía bình phong có người, hơn nữa là một cô gái.
Vì vậy tôi hỏi: "Người nhờ huynh nhắn tin tới là ai?"
Hắn không nói, chỉ hơi nghiêng đầu gần như chỉ còn nửa khuôn mặt hoàn mỹ, giống như bị tôi nhìn nhiều sẽ chết mất.
Tôi nhấn mạnh: "Huynh không nói tên người đó ra, tôi sẽ không quản chuyện này."
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Liễu Ám."
Tôi sửng sốt, sao lại là cô ta?
Hắn chậm rãi nói: 'Liễu cô nương nói, từ lúc Lâm thiếu chủ quay về sơn trang suốt ngay rượu chè giải sầu, suy sụp không hề phấn chấn. Lần này Trầm Túy Thiên sắp đến, tuyệt đại đa số cao thủ Ngự trì sơn trang đều trọng thương chưa lành, nàng ta mong muốn Dung cô nương có thể nhớ tình cũ..."
Tôi cắt ngang lời hắn: "Sao cô ta không tự mình gặp tôi?"
Hắn như không quen bị người khác xen ngang, nhướng mắt lên, lạnh lùng nói: "Nàng ta quay về Ngọc bích phong rồi."
Tôi cười nói: "Cô ta lợi hại như vậy, cái gì cũng nằm trong dự liệu của cô ta, còn cần tôi hỗ trợ làm gì? Không còn chuyện gì khác thì tôi cũng phải về thôi." Nói xong, cố ý ngửa mặt lên trời ngáp một cái.
Rốt cuộc hắn đưa mắt nhìn tôi, nói: "Dung cô nương định khoanh tay đứng nhìn sao?"
Tôi hỏi lại: "Có quan hệ gì với huynh không?"
Hắn biến sắc, ánh mắt bỗng trở nên âm u khó hiểu: "Lạc phi, tiễn khách."
Một hoàng y thiếu nữ dung mạo tú lệ lên tiếng trả lời rồi bước ra khỏi hàng, nói: "Dung cô nương, mời."
Lạc phi! Trong đầu tôi chợt lóe lên, bình tĩnh nhìn cô ta.
Cô ta lạnh lùng nói: "Dung cô nương, quân chủ chúng ta mời ngươi ra ngoài."
Tôi chậm chạp ra khỏi cửa, đầu óc lại đang suy nghĩ.
Thất hải liên hoàn đảo cho người truy sát Đỗ Đỗ Điểu là bởi vì gói đồ đó, mà gói đồ đó do Liễu Ám đưa cho Đỗ Đỗ Điểu, thứ bên trong cũng là của Lạc phi...giờ thì quân chủ Thất hải liên hoàn đảo lại thay Liễu Ám chuyển lời nhắn...
Thất hải liên hoàn đảo quả nhiên là người chơi cờ? Nói đúng hơn là bọn họ liên thủ lại với nhau cùng chơi một ván cờ?
Dựa theo suy đoán của Đào Hoa Thiếu, mục đích là vì muốn bảo tồn Ngự trì sơn trang. Hiện giờ, Trầm Túy Thiên dẫn người đánh Ngọc bích phong.
Ván cờ này chẳng phải tự sụp đổ hay sao?
Nam Cung Tuấn Khanh nói có thể tin được hay không, Trầm Túy Thiên có thực sự đi đánh Ngọc bích phong không, Lâm Thiếu Từ có đúng là thực sự nguy hiểm không?
Tôi chủ ý đã quyết, liền quyết định quay về hỏi Đào Hoa Thiếu một chút, biết đâu anh có ý kiến gì đó.
Lúc này, ngoài hẻm nhỏ không có người. Tôi mới đi được vài bước chợt thấy phía sau có cơn gió mát, quay lại thì thấy Đào Hoa Thiếu, liền kéo tay anh, cười nói: "Huynh tới đúng lúc quá, muội vừa gặp phải một chuyện rất kỳ lạ."
Anh mỉm cười nhìn tôi không nói gì.
Tôi định kể cho anh nghe chuyện vừa rồi, chợt nhớ chuyện ở trong Minh ngọc phường, đổi giọng hỏi: "Bên trong thế nào rồi? Hoằng Ngọc...."
Tôi chưa nói xong anh đã áp tôi vào tường, cúi xuống hôn tôi.
Đầu tôi nóng lên, sao lại đột nhiên nhiệt tình thế chứ?
Anh vẫn chẫm rãi sâu sắc, hai tay bắt đầu vuốt ve thắt lưng tôi, rồi di chuyển lên ngực không ngừng, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, bỗng nhiên toàn thân tê rần, huyệt đạo trước ngực đã bị điểm.
Một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo dửng dưng nhìn tôi, ngón tay ngả ngớn sờ mặt tôi, mê hoặc nói: "Cảm giác thế nào?"
Tôi mở to mắt: "Là huynh, huynh là tên khốn kiếp, huynh dám..."
Hắn điểm á huyệt của tôi, ngẩng đầu lên nhìn Minh ngọc phường cười thần bí, nói: "Sở thiên Dao, ta mượn phu nhân một lát."
Trầm Túy Thiên ôm tôi phi thân bay lên con tuấn mã ở hậu viện, phóng ngựa như bay.
Tôi vừa vận khí vừa thầm chửi bới tên khốn kiếp này, hắn vẫn ôm chặt thắt lưng tôi, cười to nói: "Đừng uổng công vô ích."
Tôi tức giận đến nỗi lập lời thề nếu được tự do sẽ chặt bỏ mười ngón tay của tên khốn kiếp này.
Con hãn huyết phóng như bay. Tôi cảm thấy từng đợt gió đập vào mặt đến khó thở. Hắn kéo áo choàng chùm lấy đầu tôi, không biết trải qua mấy canh giờ, rốt cuộc ngựa cũng giảm tốc độ. Một lát sau, hắn lấy áo choàng ra, đỡ tôi xuống ngựa.
Tôi đảo mắt, phát hiện mình đang ở thành Tế Nam.
Lúc đó, màn đêm vẫn tối đen, ánh trăng huyền diệu soi xuống, ánh đèn dầu trong thành tịch liêu, chỉ có chỗ ăn chơi mua vui là vẫn có tiếng ca múa, vô cùng náo nhiệt.
Tôi bực bội, Trầm Túy Thiên không đến thẳng Ngọc bích phong, đến đây làm gì?
Tôi rất nhanh biết nguyên nhân - Lâm Thiếu Từ đang ở Hoa Nhai uống rượu.
Khi tôi thấy anh ta, quả thực tôi không thể tin được người đàn ông lạnh lùng như băng sơn đó là Lâm Thiếu Từ.
Anh ta mặc một trường bào màu san hô, áo cởi ra trễ tới nửa người, tóc dài rối loạn, đang hưởng thụ một đám mỹ nữ vây quanh. Trong lòng những cô gái đó, anh ta ngửa đầu cười to một tràng. Dáng vẻ tươi cười đó tươi sáng như bầu trời tháng năm, âm thanh trong trẻo như làn sóng nước, như có thể thấy được sắc thái rạng rỡ ở đó.
Cho đến lúc này, tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao giang hồ nữ tử si mê anh ta.
Vào giờ khắc này, trên người anh ta tràn ngập một luồng mị lực tà ác, hình ảnh một người đàn ông và một thiếu niên đan xen vào nhau vô cùng mê hoặc, phóng đãng và hồn nhiên, dịu dàng và ngang ngạnh...
Thì ra anh chàng này ở trước mặt tôi giả vờ tỏ ra thái độ lãnh khốc cao thâm, đằng sau đó lại phong lưu trăng hoa như vậy. Nhất định là mắt của Liễu Ám mọc ở đằng mông nên mới cho rằng anh ta đang mượn rượu tiêu sầu, nhìn anh ta sung sướng biết bao, không những không suy sụp mà tinh lực còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi nhìn Trầm Túy Thiên, hắn lúc này đã gỡ bỏ dịch dung, gương mặt tuấn mỹ cười hài hước đến đáng ghét, hắn nói: "Thấy tình thân tay trái giữ tay phải ôm, cảm giác không dễ chịu chút nào phải không?"
Tôi không thể nói, chỉ có thể trừng mắt với hắn.
Trầm Túy Thiên vuốt ve mặt tôi, ngữ khí cực kỳ ngả ngớn: "Ngươi không nói chuyện miễn cưỡng có thể coi là một mỹ nhân."
Tôi trợn mắt nhìn hắn.
Hắn buông tay xuống, mỉm cười nhìn tôi rồi ngồi ngay ngắn.
Tôi vẫn không hiểu. Ngự trì sơn trang đã trải qua trận chiến ở Thái Nguyên, Tống Thanh Ca và Yến Hải Tiêu ba người đều trọng thương, lúc này chỉ có Lâm Thiếu Từ và Lam Giả Hối miễn cưỡng có thể đánh một trận. Trầm Túy Thiên dẫn theo cao thủ đến tới, hẳn là tốc chiến tốc thắng mời đúng chứ!
Trầm Túy Thiên rót một chén rượu, mỉm cười nói: "Có đúng là ngươi đang muốn hỏi ta vì sao còn chưa ra tay?"
Tôi không nhìn hắn.
Hắn ngửa đầu uống chung rượu, tự trả lời: "Bốn bề Ngọc bích phong nước bao quanh, địa thế hiểm trợ, lúc này nhất định phòng bị nghiêm ngặt, muốn tấn công tới đó không phải là chuyện dễ. Bằng không, người đó cũng không vì thế mà yên tâm rời khỏi Tế Nam."
Hắn nói xong, trên mặt lộ vẻ oán hận.
Tôi càng thêm nghi hoặc.
Lâm Thiếu Từ đang ở ngay trước mắt. vậy hắn đang nói ai? Lâm Thiên Dịch? Không thể nào, võ công ông ta đã bị phế, không có gì uy hiếp cả.
Trầm Túy Thiên im lặng, như muốn nhớ lại gì đó, ngẩn người ra một lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Ả ta muốn ngươi đến Tế Nam thì nhất định có năng lực cản được ta ư. Hừ! Trầm Túy Thiên ta há có thể hai lần bị một nữ nhân đùa giỡn hay sao?"
Nữ nhân? Chẳng lẽ là Liễu Ám?
Tôi giật mình, nhịn không được chỉ muốn cười, thì ra hắn đã từng bị người ta qua mặt, thật là đã đời.
Hắn hình như đối với chuyện này không thể loại bỏ được, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
Tôi ra sức châm chọc nhìn hắn.
Hắn bỗng nhiên cũng cười, "Nhưng, ta cũng muốn cảm ơn lời nhắc nhở của ả, vừa lúc bắt ngươi để khống chế Lâm Thiếu Từ, trò cũ đôi khi lại rất có hiệu quả."
Tôi giờ mới hiểu thì ra dụng ý của hắn ở đây, thảo nào hắn lại tin tưởng mị lực của tôi như vậy, tôi hẳn là nên cảm ơn hắn.
Lúc này, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa.
Trầm Túy Thiên mỉm cười, Lâm Thiếu từ vẫn ở trong đám phụ nữ, mơ mơ màng màng.
Tôi vừa giải huyệt vừa nóng ruột.
Trầm Túy Thiên đứng lên giải á huyệt cho tôi, mỉm cười nói: "Đi thôi, qua đó gặp tình nhân của ngươi nào."
Hắn ôm thắt lưng của tôi, dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người mà đi về phía Lâm Thiếu Từ...Haizz, không thể không giải thích một chút là tư thế này hơi ám muội, bởi vì lúc này tôi đang mặc nam trang.
Nhưng Lâm Thiếu Từ dường như không nhìn thấy chúng tôi, tay áo của cô gái nằm trong người anh ta che mất hơn nửa người anh ta. Ha hả, anh ta đã biết tôi không phải là Dung Sơ Cuồng, chỉ e kế hoạch của Trầm Túy Thiên không có tác dụng....
"Lâm Thiếu chủ.." Trầm Túy Thiên mở miệng.
"Ngươi đã đến rồi." Lâm Thiếu Từ không nhìn hắn, chỉ dửng dưng nói một câu: 'Ta vẫn đang chờ ngươi."
Trầm Túy Thiên mỉm cười nói: "Những người khác đâu? Gọi chúng ra đây hết đi."
Lâm Thiếu Từ đang vùi đầu vào mái tóc đen của cô gái ngẩng lên, ánh mắt mơ màng nhìn Trầm Túy Thiên, cất giọng khàn khàn nói: "Bọn họ không tới, Trầm công tử nếu không ngại thì chờ một lát được không?"
Ánh mắt đó, giọng điệu đó, nếu không phải có đám đàn bà con gái kia vây xung quanh thì tôi hầu như đã nghi ngờ đó là một người khác hoàn toàn.
Trầm Túy Thiên ôm vai tôi, ngồi xuống đối diện, mỉm cười nói: "Tốt nhất là đến cùng lúc để ta đỡ phải đi tìm chúng."
Lâm Thiếu Từ mặt thản nhiên, nói: "Trầm công tử không từ bỏ đồ vật đó được ư?"
Trầm Túy Thiên cười, thản nhiên nói: "Đồ vật đó là tình thế bắt buộc với ta, cho dù biết rõ là có bẫy rập ta cũng không do dự nhảy vào. Lúc này, nghĩa phụ ta đã một mình đến thành Liêu, ta có ở đó hay không cũng không khác gì nhau. Huống hồ Sở Thiên Dao cũng đang ở đó, đồ vật đó có thể lấy lại được, nhưng cơ hội đánh Ngọc bích phong thì không phải lúc nào cũng có..Ha hả, đối với khả năng được lợi, ta luôn luôn không muốn bỏ qua."
"Trầm công tử cưỡng ép Dung Sơ Cuồng, không sợ Sở Thiên Dao nổi giận sao?"
"Sợ thì đương nhiên sợ. Nhưng vì đồ vật đó, ta muốn quản cũng không quản được nhiều."
Hắn liếc nhìn tôi, cười nói: "Nếu đồ vật đó thực sự bị Sở Thiên Dao lấy được, hắc hắc...vậy xem hắn yêu Dung Sơ Cuồng được bao nhiêu?"
Tôi thầm giật mình, thì ra hắn bắt tôi còn có ý này, tên khốn kiếp này thật sự là âm hiểm giả dối.
Lâm Thiếu Từ không nói, nét mặt lại lộ ra vẻ châm chọc.
Trầm Túy Thiên nói: "Xin hỏi Lâm thiếu chủ, vậy đồ vật của quý trang vì sao lại lọt ra ngoài?"
Lâm Thiếu Từ cười nhạt, nói: "Câu hỏi này đã hỏi sai người, đó là đồ vật của Thất hải liên hoàn đảo.."
"Việc này gạt được người khác nhưng không gạt được Trầm Túy Thiên ta." Trầm Túy Thiên lạnh lùng cắt ngang, nói: "Chúng ta không ngại nói thẳng ra, lúc đầu tại Thái Nguyên, nếu như không phải vì vật này, Trầm mỗ tuyệt không đơn giản để Lâm trang chủ chạy thoát."
Tôi lại thầm giật mình, rốt cuộc đó là vật gì đáng giá khiến hắn phải để cho Lâm Thiên Dịch chạy thoát.
Trầm Túy Thiên cười lạnh, tiếp tục nói: "Hôm nay các ngươi lật lọng, không tuân thủ chữ tín, để Thất hải liên hoàn đảo và Bạch liên giáo cùng đến đoạt thứ này, mục đích cuối cùng không phải muốn đối phó với Quỷ cốc minh ta...nhưng, các ngươi cũng đừng quá coi thương Trầm Túy Thiên ta."
Hắn hừ hai tiếng, đứng lên ngạo nghễ nói: "Vào đêm nay, trên giang hồ sẽ không còn bốn chữ Ngự trì sơn trang nữa."
Lâm Thiếu Từ không hề nổi giận, chỉ mỉm cười.
Bỗng nhiên, có một giọng nói trong trẻo vang lên tiếp lời: "Trầm công tử khẩu khí thật lớn."
Tôi vừa nghe giọng nói đó thì biết Liễu Ám đã tới.
Trầm Túy Thiên cười ha hả, nói: "Thế nào, chỉ một mình ngươi tới thôi sao?"
'Một mình ta là đủ rồi." Ngữ khí của Liễu Ám khá ung dung.
"ha ha.." Trầm Túy Thiên cười giận giữ, nhấn mạnh: "Một mình người là đủ rồi ư?"
Liễu Ám cười nói: "Xem náo nhiệt chỉ cần hai con mắt, đương nhiên một mình ta là đủ."
Ánh mắt Trầm Túy Thiên lộ vẻ căng thẳng: "Xem náo nhiệt?"
Liễu Ám trong trang phục màu xanh nhạt bước qua, nhìn tôi một chút, lại nhìn Trầm Túy Thiên, thở dài: "Trầm Túy Thiên, ngươi tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, đáng tiếc tất cả cử động của người đều nằm trong dự liệu của tiểu thư nhà ta."
Nghe vậy, sắc mặt tuấn mỹ của Trầm Túy Thiên bỗng tái nhợt.
Hắn gằn từng câu: "Ngươi nói cái gì?"
Liễu Ám mỉm cười nói: "Tiểu thư đã sớm ngờ tới ngươi sẽ đánh Ngọc bích phong, đã sớm ngờ tới ngươi sẽ bắt theo Dung Sơ Cuồng, cho nên..."
Cô ta dừng một chút, cười thâm ý: "Ngươi không ngại thì nhìn ra bên ngoài xem những người đó có phải là người của ngươi hay không?
Cô ta vừa nói xong, chợt nghe có tiếng nổ lớn, hai cánh cửa lớn bay lên rơi vào lan can trên lầu, lầu gác lập tức sụt xuống một mảng lớn mang theo một tiếng nổ vang, vô số cung tên từ tám hướng bắn tới.
Trầm Túy Thiên hơi rúng động nhưng vẫn không rối loạn.
Lúc này, từ cửa lớn tiến vào mười mấy người, người đi đầu tay cầm quạt lông, mặc trường bào màu xanh, trên mạt nở nụ cười nhã nhặn lịch sự, thật bất ngờ là Vân Cảnh.
Trầm Túy Thiên giữ chặt vai tôi, lãnh đạm nói: "Các hạ là ai?"
Vân Cảnh mỉm cười nói: "Tại hạ là Vân Cảnh, ba canh giờ trước nhận được khẩu dụ của Sở tiên sinh, cùng với huynh đệ của tam Đường thất Hội mười ba Tỉnh toàn lực tiêu diệt Quỷ cốc minh."
Trầm Túy Thiên mặt xám ngoét, quay lại đối diện với Liễu Ám, nói: "Thì ra là thế, thì ra là ả ta có dự tính này."
Liễu Ám gật đầu nói: "Không sai, lúc ngươi bắt Dung Sơ Cuồng rời khỏi thành Liêu, Vãn Từ tiểu thư đã cùng Sở tiên sinh giao dịch thành công. Trận này, Ngự trí sơn trang không tốn công sức, tự có người khác làm hộ."
Tôi bừng hiểu, thì ra tất cả là mưu kế của Vãn Từ, thì ra Liễu Ám là người của cô ta.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký