Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17:
ào Hoa Thiếu vừa nói xong, Tương Linh và Thẩm Tuyết cùng kêu lên sợ hãi, cùng nhau ngã bắn ra xa.
Hoằng Ngọc thu kiếm lại, vén sợi tóc bên tai đang định nói. Đỗ Đỗ Điểu đã đứng dậy vỗ tay cười to nói: “Ha ha…thấy công phủ của tỷ tỷ ta thế nào? Ta nói không sai chứ, các ngươi Thất hải liên hoàn đảo tuy rằng ngang dọc ở Nam Hải, nhưng tới Trung Nguyên chỉ sợ sẽ…” Tiếng cười chưa dứt bỗng nhiên im bặt.
Từ trên tháp tự, một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống, cười nói: “Thì sẽ thế nào?”
Tất cả mọi người đều giật mình, chỉ có hai người Tương Linh và Thẩm Tuyết sắc mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên: “Thiên Sách sư huynh!”
Tôi mở to mắt nhìn, chỉ thấy người đó tay cầm Huyền hắc thiết phiến, tướng mạo anh tuấn, ước chừng ba mươi tuổi, trên mặt có biểu hiện của sự cuồng ngạo, thật giống với hai vị sư muội của hắn ta.
Hắn cầm một cái bọc đi tới trước mặt của Viên Hành, bên trong là một đầu người be bét máu.
Viên Hành vừa nhìn liền thối lui ba bước, mặt xám ngoét, thất thanh kêu lên: “Là Chân chủ trì.”
Hoằng Ngoc bỗng nhiên ngẩng phắt mặt lên, giận giữ nói: “Hắn chỉ báo tin cho ta, ngươi cần gì phải giết hắn?”
Thiên Sách mỉm cười nói: “Đó chỉ là sự giáo huấn nho nhỏ, quân chủ nhà ta có ơn khai ân với hắn, hắn lại dám lấy oán trả ơn.”
Hắn nói xong nghiêng đầu hướng về Tương Linh nói: “Các ngươi đưa tên tiểu tử họ Đỗ này về đi, ở đây giao cho ta xử lý.”
Tương Linh và Thẩm Tuyết vâng lời rồi bước lên bắt người, bảo kiếm của Hoằng Ngọc run lên, cười lạnh nói: “Muốn dẫn người phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước đã.”
Thiên Sách cười đáp lại: “Được!”, thiết phiến trong tay hướng tới cổ tay Hoằng Ngọc đánh tới, chiêu này cực kỳ nhanh, Hoằng Ngọc suýt nữa thì bị hắn đánh trúng, mặt hơi biến sắc vội múa kiếm bao quanh người để bảo hộ thân thể. Thiết phiến của Thiên Sách lúc thì mở ra lúc thì đóng lại, khi thì chém xuống khi thì đâm tới, thay đổi biến hóa kỳ lạ dị thường.
Hai cô gái phóng người tới bắt Đỗ Đỗ Điểu, Viên Hành bỗng nhiên đánh chưởng tới, lão tăng bên cạnh cũng đánh chưởng theo sát. Họ đã bất mãn với hai cô gái từ lâu nên hạ thủ vô cùng độc ác, không chút lưu tình nào.
Lúc này chỉ thấy kiếm quang loang loáng, quyền đến cước đến, không hề có phân cảnh cắt nửa chừng làm tôi theo dõi đến hoa cả mắt. Chợt thấy cổ tay siết chặt, bên tai có âm thanh: “Đi!”
Cả người tôi lập tức bay lên, thấy ánh trăng ở ngay trên đỉnh đầu mình, tiếng binh khí giao nhau ở Thanh Liên tự xa dần.
Tôi vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đào Hoa Thiếu ghé sát vào tai tôi, nói: “Muội nhìn đằng trước đi.”
Tôi nhỉn theo hướng ngón tay anh chỉ, thấy trong bóng đêm có một bóng người mang theo một người phi như bay trên triền sông theo hướng Bắc, đám cỏ lau dưới chân người đó hơi run rẩy, nhìn kỹ người bị mang theo thì là Đỗ Đỗ Điểu.
Tôi giật mình: “Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy chứ? Hắn xuất hiện bắt đi Đỗ Đỗ Điểu lúc nào vậy?”
Đào Hoa Thiếu hừ mũi: “Hừ! Muội vừa nhìn thấy mỹ nam thì hai mắt cứ đăm đăm nhìn người ta, làm gì thấy việc khác chứ?”
Tôi sửng sốt: “Mỹ nam? Là huynh nói tên Thiên Sách kia ư? Muội xin huynh, hắn làm gì xứng gọi là mỹ nam….”
Anh không đáp lời, bỗng nhiên ghé vào cắn nhẹ lên vành tai tôi…
Tôi như bị hụt hơi, cưỡng lại nói: “Oan quá, muội thực sự không nhìn hắn, hơn nữa căn bản hắn chẳng có chỗ nào đáng nhìn…”
Đào Hoa Thiếu phì cười: “Muội không được làm ta mất mặt đâu đấy.”
Tôi ngẩng lên thì không thấy bóng người kia đâu, vội hỏi: ‘Người kia không thấy nữa rồi.”
Anh hướng vào một tiểu viện nhà nông phía trước, cười nói: “Hắn đã vào đó rồi, không chạy đâu.”
Tôi nói: “Bọn họ bắt cậu ta chắc chắn là vì đồ vật đó, chúng ta đi xem rốt cuộc đó là báu vật gì được không?”
Đào Hoa Thiếu kéo tôi ra sau viện, gian nhà đã cũ nát, ánh đèn dầu yếu ớt hắt ra, một giọng nói đàn ông vang lên: “Lục soát rồi, đồ vật không ở trên người tiểu tử này.”
Một giọng nữ trầm trầm nói: “Giải huyệt đạo trên người hắn hỏi một chút.”
Trong phong yên lặng, một lát sau chỉ nghe tiếng rên rỉ của Đỗ Đỗ Điểu, cậu ta kêu lên: “Các ngươi là ai?”
Đào Hoa Thiếu khẽ siết chặt thắt lưng tôi, nhẹ như bay phi thân lên một tán cây cổ thụ, có thể nhìn được mọi tình hình bên trong phòng. Một người nông phụ (phụ nữ nông dân) đứng ở trong phòng, mặt mũi bình thường, vóc người nhỏ gầy, nhưng ánh mắt lại rất có uy nghiêm, cả người toát ra một phong độ phi phàm.
Bà ta lạnh lùng nhìn Đỗ Đỗ Điểu, nói: “Ba ngày trước, ngươi cầm đồ vật đó vào nội thành, giờ nó đang ở đâu?”
Đỗ Đỗ Điểu nói: “Ngươi nói về vật gì, ta không biết.”
Nét mặt nông phụ vô cảm, bỗng nhiên liếc mắt sang bên phải một cái, vạt áo của Đỗ Đỗ Điểu lập tức bị một bàn tay to nắm lấy, là giọng nói của người đàn ông lúc nãy quát lên: “Tiểu tử thối, nói thật đi.”
Đỗ Đỗ Điểu nói: “Ta thật sự không biết..”
Bỗng dưng kiếm quang lóe lên, một đường máu từ trên mặt cậu thiếu niên chảy xuống. Người đàn ông cầm thanh chủy thủ trong tay, lạnh lùng nói: “Ta không muốn nghe ba câu ‘ ta không biết’, từ giờ trở đi, ta hỏi, ngươi đáp, một câu không nói thật, ta sẽ cắt lỗ tai ngươi, hai câu không nói thật, ta sẽ chặt chân ngươi, ba câu không nói thật, ta sẽ lấy mạng ngươi. Ngươi nghe đã hiểu chưa?”
Người đàn ông nói đến đây liền quay lại nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên, đó là người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt đỏ, có một vết sẹo vắt từ lông mày qua mũi vô cùng xấu xí dữ tợn, đôi mắt hẹp dài giống như lưỡi dao sắc nhọn lạnh lẽo.
Đỗ Đỗ Điểu sợ đến nỗi hai chân run rẩy, gật đầu không ngừng, nói: “Đồ vật đó…ta giấu ở Minh Ngọc phường.”
“Minh Ngọc phường là ở đâu?”
“Tại nội thành, trong một kỹ viện.”
“Rốt cuộc đồ vật đó từ đâu mà ngươi có?”
“Là một cô nương đưa cho ta.”
“Cô ta tên là gì? Thuộc môn phái nào?”
“Ta không …” Thiếu niên đang muốn nói không biết, bỗng nhiên nhớ ra là không được nói câu đó, vội im bặt.
Người đàn ông cùng người nông phụ nhìn nhau, người nông phụ bỗng nói: “Tiếp tục nói.”
“Ba ngày trước ta nghe nói Mạnh lão đầu của Mạnh gia trang muốn kết hôn với Ngọc Nhi cô nương đứng đầu bảng ở kỹ viện Ngọc Minh phường làm tiểu thiếp thứ mười bảy, ta liền muốn tới quấy rối lão sắc quỷ đó…”
Người đàn ông bật cười: “Ngươi cũng nhìn trúng cô nương đẹp nhất ở kỹ viện đúng không? Hừ! Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tính phong lưu rồi.”
Đỗ Đỗ Điểu không để ý tới lời châm chọc của hắn, tiếp tục nói: “Ai ngờ hôm đó, có rất nhiều nhân vât lục lâm tới chúc mừng, ta vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ. Vì vậy ta liền đi kiếm mê dược, chờ đến buổi tối. Kết quả trong thời gian ta đang chờ thì bắt gặp mười mấy nam nhân đang ức hiếp một thiếu nữ, ta mặc dù không tự cho mình là anh hùng, nhưng cũng hiểu là thương hoa tiếc ngọc…”
Nghe vậy, người nông phụ phì cười thành tiếng.
Tôi thấy cậu ta miệng còn hơi sữa mà đã tự cho mình là phong lưu, cũng suýt phá lên cười.
Đỗ Đỗ Điểu mặt không đổi sắc: ‘Ta dùng mê dược làm hôn mê họ rồi cứu nàng ta đi. Sau đó nàng đem vật đó kín đáo đưa cho ta bảo ta iữ hộ, nói ba ngày sau sẽ tìm ta lấy lại, nói xong thì bỏ đi. Lúc đó phía Mạnh gia trang có nhiều người truy đuổi nên ta cũng không đi tìm nàng ta…Không phải, ta nhất định sẽ đem vật đó trả lại cho nàng. Ta đường đường là một nam tử hán, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là việc đương nhiên, làm sao có thể vì thế mà để nàng chịu ân huệ, nhỡ bằng hữu giang hồ mà biết thì…”
Thấy cậu ta càng nói càng quá lời, người đàn ông quát to: “Vậy rốt cuộc trong đó là đồ vật gì?”
Cả người Đỗ Đỗ Điểu run lên, vội nói: “Là son phấn của các nữ tử thường dùng cùng với ít đồ trang sức châu báu…Còn có một chiếc hộp sắt nhỏ màu xanh.”
Người nông phụ hơi rúng động, hạ giọng nói: ‘Bên trong hộp là cái gì?”
Đỗ Đỗ Điểu bỗng nhiên thở dài: “Căn bản chiếc hộp đó chưa mở ra. Ta cũng rất hiếu kỳ, đình chờ trời sáng sẽ tìm một thợ khóa trong thành để mở khóa, ai ngờ chưa đến hừng đông người của Mạnh gia trang đuổi tới. Ta liền chạy trốn đến Ngọc Minh phường giấu đồ vật đi…Sau đó, không chỉ riêng người của Mạnh gia trang truy sát ta, ngay cả Thất hải liên hoàn đảo ở Nam Hải cũng truy sát ta, giờ là các ngươi nữa…”
Thiếu niên ngẩng lên nhìn người nông phụ, nói: ‘Rốt cuộc các ngươi là ai? Ta chết cũng muốn biết.”
Nông phụ mỉm cười nói: “Nếu ngươi nói không sai thì đương nhiên không cần chết.”
Thiếu niên vội vàng: “Nếu ta có nửa câu nói dối thì chết không được yên, tuyệt tử tuyệt tôn.”
“Nữ tử kia dáng dấp như nào? Bao nhiêu tuổi?”
“Mặt tròn, mắt to, khoảng chừng hai mốt, hai hai tuổi, vóc người cao gầy, rất đẹp.”
Nông phụ trầm ngâm một chút, nhìn sang người đàn ông mặt sẹo, như muốn hỏi gì đó.
Người đàn ông mặt sẹo lắc đầu.
Hai người im lặng một chút, người đàn ông nói: “Ngươi dẫn chúng ta đi tìm hộp sắt đó. Nếu như ta phát hiện ngươi có nửa câu nói dối, hừ!” Thanh chủy thủ trong tay để vào yết hầu của thiếu niên, không cần nói nhiều cũng hiểu.
Ba người lên ngựa đi lao nhanh đi trong đêm.
Lúc này, mặt trăng đã lên giữa trời, bóng đêm dày đặc. Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, hỏi Đào Hoa Thiếu: ‘Giờ thì làm gì?”
Đào Hoa Thiếu ôm tôi nhảy xuống đất, nói: “Lăn lộn cả đêm rồi, giờ quay về ngủ một giấc thôi.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Huynh không lo họ đi trước một bước lấy chiếc hộp đó à?”
Anh thản nhiên nói: “Chiếc hộp đó vốn là của người khác.”
Tôi cười nói: “Lẽ nào huynh không hiếu kỳ ư?”
Đào Hoa Thiếu bỗng hơi chậm người lại, chậm rãi cười nói: “Không vội, chúng ta cứ quay về nội thành, đến lúc đó ghé qua nhìn trộm một cái là được.”
Tôi mơ hồ nghe tiếng quần áo phần phật, bất giác phá lên cười: “Ha ha, bọn họ trên đường đi không thuận lợi nói không chừng chúng ta đến thành trước họ.”
Tôi vừa nói xong liền nhìn thấy đằng trước có mấy bóng người lần lượt vút qua, chính là ba người Thất hải liên hoàn đảo.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký