Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 887 : Quyết Chiến Thanh Long Hoàng
ô sỉ.
Đinh Uyển Ngôn cực kỳ bi ai, rưng rưng mắng một câu.
Lôi Động bay lượn trong hư không, lấy thực lực cấp Chí Tôn của hắn thì tự nhiên không có khả năng bay như một mảnh thiên thạch ngu ngốc. Mỗi lần vượt qua không gian, hắn đều đi được một quãng rất xa.
Hắn cũng không phải bay loạn xạ mà dõi theo khí tức Thanh Long Hoàng cùng phân thân Vạn Linh Chi Mẫu bỏ chạy để lại. Lôi Động đã đến cấp độ này thì muốn truy tung cũng dễ dàng. Vận dụng bộ phận vũ trụ pháp tắc đã là bản năng của cường giả cấp Chí Tôn.
Mà Thanh Long Hoàng cùng phân thân Vạn Linh, hiển nhiên cũng không che dấu hành tung, hai tuyệt đại cường giả vừa đánh vừa bay, đã không biết đi được bao xa rồi.
Một đường giao chiến đã phá vỡ không biết bao nhiêu là tinh không, thế giới, mặt trời.
Dùng đại năng Lôi Động thì cũng phải đuổi theo trọn vẹn nửa năm mới tìm được hành tung của hai người. Cuối cùng Lôi Động cũng đã tìm thấy hai người tại một thế giới đóng băng.
Dựa vào nửa miếng Hỗn độn chi tâm, cộng thêm với lực lượng của một nửa ý thức vũ trụ đã dung hợp thì thực lực Thanh Long Hoàng đã vượt qua cấp Chí Tôn tầm thường. Đây cũng là lý do vì sao hắn can đảm chạy tới chỗ Vạn Linh, thuận tiện gây liên lụy tới Lôi Động.
Mà vài vạn năm trước, lúc đại chiến với Ma Đế Yến Xích Tinh, phân thân Vạn Linh đã bị thương rất nặng, đến nay vẫn chưa khôi phục lại. Thực lực không còn đỉnh phong nữa, huống chi nàng cũng chỉ là phân thân chứ không phải là bản tôn Vạn Linh.
Lúc này nàng đã lâm vào trạng thái chôn vùi, tùy thời đều có khả năng ý thức và thần bị tiêu vong. Tuy rằng Thanh Long Hoàng cũng có chút chật vật, nhưng tinh thần phảng phất vẫn vô cùng phấn chấn như cũ, có được lực lượng vô cùng vô tận. Còn một nửa ý thức linh hồn vũ trụ còn lại thì dùng phương thức gian lận để khôi phục lại sức khỏe trên phạm vi lớn.
- Lôi Động, cuối cùng thì ngươi cũng đã đến.
Thanh Long Hoàng phảng phất như sớm đã ngờ tới Lôi Động sẽ trở lại, cười khặc khặc quái dị, nói:
- Như thế nào, tán gẫu với bản tôn Vạn Linh xong, đạt thành nhất trí, tới lấy mạng ta? Nhưng tiện nhân Vạn Linh kia như thế nào lại không tới? Cũng đúng a, tiện nhân kia cáo già, am hiểu nhất chính là châm ngòi ly gián, đứng sau làm ngư ông đắc lợi.
- Hừ, nói năng bậy bạ.
Lôi Động khoanh hai tay, hừ lạnh một tiếng.
- Nếu ngươi là ý chí vũ trụ thì làm tốt bổn phận của ngươi là được rồi, cần gì phải tranh đoạt?
- Chậc chậc, xem ra Vạn Linh đã bỏ bùa mê ngươi rất nặng a.
Thanh Long Hoàng phá lên cười ha ha, lôi cuốn hồn phách và ý thức phân thân Vạn Linh ra, há mồm một ngụm nuốt xuống. Sau khi nuốt xong thì thở ra từng hơi, nói:
- Hồn phách cấp Chí Tôn quả thật là rất ngon miệng. Yến Xích Tinh ơi là Yến Xích Tinh, là huynh đệ, ta sẽ thay ngươi báo thù ả tiện nhân đã giết ngươi. Ha ha, đồ đệ ngu ngốc của ngươi cũng sẽ chết.
- Hèn hạ vô sỉ, ngươi mới là tên chó chết muốn châm ngòi ly gián.
Lôi Động cười lạnh liên tục, nói:
- Lúc trước nếu không phải là ngươi thì sư tôn Yến Xích Tinh của ta như thế nào lại bị phân thân Vạn Linh giết? Cũng tốt, ngươi giết phân thân ả đi thì cũng miễn cho ta động thủ.
- Khặc khặc, bổn chúa tể đã dám dẫn ngươi tới đây thì cũng nói lên ta không sợ ngươi.
Thanh Long Hoàng liên tục cười quái dị, nói:
- Mặc dù thực lực của ngươi không tệ, nhưng so với phân thân Vạn Linh thì cũng không mạnh hơn. Tiểu tử, bổn chúa tể mặc kệ ngươi vị Vạn Linh lừa gạt hay là tự
nguyện chạy đến đây, tất cả đều không thể chạy thoát khỏi tay ta. Ngoan ngoãn giao khí linh Phệ hồn tháp ra đây, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây, cũng không giết người nhà ngươi. Nếu không...
Lôi Động hơi động trong nội tâm, nhưng vẫn khinh thường nói:
- Ngươi tự xưng là Chúa tể mà ngay cả khí linh Hỗn độn tháp cũng không thể luyện chế thì dương dương đắc ý cái mẹ gì?
- Ngươi thì biết cái gì.
Thanh Long Hoàng không phục, liên tục gào thét:
- Tiểu tử Minh Vương kia, nếu không phải nhận được một ít truyền thừa của Tinh Cổ Tộc, lại có Bích Ba tiên tử âm thầm tương trợ thì ngươi cho rằng hắn có thể chính thức luyện thành Luân hồi chi nhãn? Tinh Cổ Tộc không phải là chủng tộc tại phiến thiên địa này, chúng là bọn ngoại tộc xâm lấn, cho nên một ít thứ chúng nắm giữ đều rất cao thâm.
Thì ra là thế, lúc này Lôi Động đã có chút minh bạch những chuyện trước kia rồi, nhưng hắn vẫn tiếp tục thăm dò;
- Tác dụng khí linh cũng không quá đáng chỉ là thôn phệ hồn phách, sau đó xóa đi lệ khí và oán niệm, đạt đến độ tinh thuần mà thôi. Dù sao thì Thanh Long Hoàng ngươi đến giờ đã hoàn toàn miễn dịch với lệ khí và oán niệm, như vậy thì cần khí linh nữa làm gì?
- Tiểu tử, ngươi thăm dò ta? Muốn chết?
Thanh Long Hoàng đột nhiên tỉnh ngộ, giận tím mặt đánh ra một quyền, nắm đấm của hắn tràn ngập chôn vùi pháp tắc.
Lực lượng uy thế vô cùng lớn này chính là do Thanh Long Hoàng đã thôn phệ hồn phách ba cường giả cấp Chí Tôn, lại có nửa miếng Hỗn độn chi tâm, hiển nhiên thực lực đã trở nên khủng bố phi thường rồi.
Tuy Lôi Động tự phụ nhưng thực sự cảm nhận cỗ lực lượng quá sức khổng lồ kia thì cũng không dám đón đỡ, trực tiếp phi thân vào hư không.
Oanh một tiếng, nửa thế giới tàn phá bị đóng băng kia bị đánh thành từng mãnh vở. Uy lực chôn vùi pháp tắc này thật sự quá cường đại. Mà chôn vùi pháp tắc của Lôi Động vốn truyền thừa từ Minh Thần nhất mạch. Minh Thần nhất mạch lại tới từ ý chí linh hồn vũ trụ trước mắt này.
Nhưng Lôi Động cũng thôn phệ ý chí linh hồn vũ trụ như bình thường. Chỉ có điều, bởi vì thời gian chưa đủ lâu nên lý giải đối với lực lượng pháp tắc này vẫn chưa đủ sâu.
Ngược lại, U Minh pháp tắc cùng không gian pháp tắc của Lôi Động chính là cường đại số một số hai. Bởi vậy, hắn thi triển Quỷ ảnh độn cường đại trên không gian, không ngừng phiêu lãng trong hư không, thi hành thích khách đạo, thỉnh thoảng đến bên Thanh Long Hoàng một hai lần.
Ngay từ đầu, loại chiến thuật này thì ngẫu nhiên có hiệu quả thoáng một phát, đánh cho Thanh Long Hoàng có chút chật vật. Nhưng rất nhanh, Thanh Long Hoàng xảo trá đã nghĩ tới kế sách ứng phó. Lợi dụng lúc Lôi Động đánh lén, xuất ra một đòn ngoan độc về phía Lôi Động.
Dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể Lôi Động cơ hồ bị đánh nát. Nhưng Quỷ ảnh độn của hắn vẫn không mất, cộng với bí quyết Chu Thiên Liễm Tức có chút thành tựu, cả hai kết hợp lại vẫn giúp hắn chạy thoát ra được bên ngoài.
- Khặc khặc, quả nhiên là bí quyết Chu Thiên Liễm Tức, ngay cả chiêu này Vạn Linh cũng dạy cho ngươi rồi.
Thanh Long Hoàng cười lạnh liên tục, nói:
- Các ngươi quả nhiên là đôi gian phu dâm phụ a. Nhưng tiếc là bổn chúa tể đã dùng phương thức ý chí vũ trụ hạ truy tung thuật lên người ngươi. Dù ngươi có chạy trốn tới nơi tận cùng của phiến thiên địa này thì cũng đừng hòng sống sót. Ngoan ngoãn dung làm một thể với ta đi, đây mới chính là số mệnh chính thức của ngươi.
- Hừ.
Lôi Động không để ý tới hắn, vội vàng dùng Ma Thể thuật để trọng sinh. Cũng may là trước khi chiến đấu hắn đã để lại không ít Hỗn độn linh khí, sau khi thôn phệ một lượng lớn thì Hỗn độn chân nguyên đã được bổ sung.
Nhưng Lôi Động lại biết như vậy cũng không phải là biện pháp hay, Thanh Long Hoàng này quả nhiên phi thường lợi hại, thực lực vượt xa Chí Tôn bình thường.
Trách không được, ngay cả Tiên Tôn Ma Tôn cũng bị hắn giết chết không một tiếng động.
Bất quá, Lôi Động cũng biết, vô luận như thế nào thì hắn cũng phải nhất định tiêu diệt Thanh Long Hoàng. Nếu như không thể giết hắn mà còn mất luôn nửa miếng Hỗn độn chi tâm còn lại thì Uyển Ngôn không thể sống được. Mà cho dù có lui một vạn bước và còn phương thức khác để giúp Uyển Ngôn sống sót nhưng nếu Thanh Long Hoàng chưa bị tiêu diệt thì cũng không thể sống một cách yên ổn.
Sau khi Lôi Động ba phen mấy bận đánh lén thì Thanh Long Hoàng đã phòng bị vô cùng chặt chẽ, căn bản không thể đánh lén nữa, không những vậy mà còn gặp nguy hiểm mấy lần.
- Tiểu tử, ngươi đã đến dường cùng rồi, trong thiên địa vũ trụ này không còn nơi nào cho ngươi dung thân đâu.
Sau khi Thanh Long Hoàng kích thương Lôi Động lần nữa thì phá lên cười ha ha một cách càn rỡ, điên cuồng nói:
- Ngoan ngoãn giao khí linh ra đây, ta sẽ giữ lại một phần tàn niệm cho ngươi, đến lần Luân hồi sau có thể phục sinh lại.
- Đừng nói chuyện hoang đường viễn vông.
Sau khi Lôi Động khinh thường trả lời một câu, đột nhiên nghĩ đến lão tiểu tử kia không ngừng muốn khí linh, hiển nhiên là Luân hồi chi nhãn của mình có sơ hở rất lớn, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn lệ khí cùng oán niệm ăn mòn mà thôi.
Nghĩ đến điểm này, thân hình Lôi Động nhoáng một cái, liền bắt đầu vừa đánh vừa hướng về phía Hỗn độn hải bên cạnh. Đâu đó có lệ khí và oán niệm vô cùng vô tận, bị chính hắn và Thanh Long Hoàng hoặc tiêu diệt hoặc hấp dẫn chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Mà phần còn lại rất nhiều, cũng rất điên cuồng.
Chỉ có đánh ở chỗ đó thì càng lúc mình mới càng mạnh lên. Quả thật, Thanh Long Hoàng cũng có thể thôn phệ, nhưng Lôi Động cũng không tin Luân hồi chi nhãn không hoàn thiện của hắn có thể áp chế lệ khí và oán niệm đến cực hạn.
Chỉ cần một khi hắn điên lên thì sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lôi Động không đi thẳng về Hỗn độn hải mà là rẽ bên này ngoặt bên nọ, dẫn dụ Thanh Long Hoàng tiến vào Hỗn độn hải. Lôi Động không thể chờ đợi được tiến vào Hỗn độn hải, bắt đầu du hành.
Lần trước cấp bậc của Lôi Động bất quá chỉ là Á Thánh, tới Hỗn độn hải này rất vất vả. Nhưng hiện tại tu vi hắn đã đạt đến cấp Chí Tôn rồi, lại có Luân hồi chi nhãn. Vì vậy mà Hỗn độn hải này cũng như là nhà của hắn.
Lôi Động còn phát hiện được một điều kinh hỉ khác, chính là trong triều tịch hư không cuồng bạo tại Hỗn độn hải này, truy tung thuật Thanh Long Hoàng hạ lên
người mình cũng xảy ra vấn đề.
Kể từ đó thì Lôi Động cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều lắm. Lợi dụng U minh quỷ khí tập trung đại lượng oán linh lại, lại dùng U Minh sát trận thôn phệ sạch sẽ, sau đó ném cho Luân hồi chi nhãn xử lý.
Toàn bộ quá trình đều rất quen thuộc và nhẹ nhõm, phảng phất như đã làm trăm ngàn lần rồi. Lấy được Hỗn độn bổn nguyên, dùng để rèn luyện, đề cao tiềm lực bản thân.
Tuy thôn phệ trăm miếng, ngàn miếng Hỗn độn bổn nguyên thì cũng chỉ gia tăng từng chút một mà thôi. Nhưng nếu số lượng Hỗn độn bổn nguyên dùng để rèn luyện bản thân đạt đến một con số cực kỳ lớn thì tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa về chất. Cùng lúc đó, Lôi Động vừa đánh vừa chạy, vừa tu luyện Hỗn Độn quyết. Trong quá trình này tu vi tăng lên từng chút một.
Huống chi hiện tại hắn có thể thỏa thích khai mở trạng thái Chúa tể Càn Khôn. Thực lực tăng lên phạm vi lớn thì không sợ chân nguyên nhanh chóng hao hết nữa. Bởi vì nơi này có vô số hỗn độn linh khí có thể cung cấp cho bản thân dùng.
Hiển nhiên, Thanh Long Hoàng cũng phát hiện tình huống không ổn này. Nếu như để Lôi Động tùy ý tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì lực lượng của hắn cũng sẽ hao hết, mà Lôi Động thì lại dần dần phát triển.
Kể từ đó, lựa chọn duy nhất của hắn là cũng tiến hành thôn phệ. Cái này giống như là lâm vào tình huống ai cũng không làm gì được đối phương, chỉ có thể ganh đua mà thôi.
Chỉ có không ngừng khiến mình mạnh hơn nữa thì mới có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng theo thời gian trôi qua càng lâu, quá trình này đã xuất hiện một ít biến hóa mà Thanh Long Hoàng rất không muốn gặp phải. Lúc này hắn càng lúc càng trở nên xao động, trước kia sở dĩ hắn có thể bảo trì được sự thanh tĩnh, cũng không phải là lệ khí và oán niệm trong cơ thể hắn biến mất mà chính là bị hắn dùng uy năng ý chí vũ trụ cưỡng ép áp chế. Nhưng một khi số lượng quá nhiều thì sẽ biến thành chất lượng, càng ngày hắn càng khó ngăn chặn những lệ khí oán niệm đang phản kích kia.
Tuy rằng hắn càng lúc càng mạnh lên, nhưng thủy chung vẫn không sánh bằng lệ khí oán niệm tích lũy. Hắn cũng minh bạch điểm này cho nên mới không ngừng bức bách Lôi Động giao khí linh Hỗn độn tháp ra, chỉ có khí linh ấy mới có thể tiêu trừ sạch sẽ oán niệm và lệ khí này.
- Lôi Động, nếu ngươi không ngoan ngoãn hiện ra...
Cuối cùng Thanh Long Hoàng không nhịn được, điên cuồng quát lên:
-... Thì từ giờ trở đi, ta sẽ giết chết toàn bộ thê thiếp của ngươi.
- Không sao.
Lôi Động ở xa xa, thập phần trung khí đáp trả:
- Nếu ta ngoan ngoãn hiện ra thì thê thiếp ta cũng sẽ không sống được, còn có thể bị ngươi tra tấn. Không bằng ta tiếp tục tu luyện ở chỗ này, đợi sau khi thực lực vượt xa ngươi thì sẽ giúp các nàng báo thù.
- Hèn hạ vô sỉ, ngươi có còn là người hay không? Ngay cả thê thiếp mình cũng mặc kệ sao?
Thanh Long Hoàng tức giận tới mức kêu gào lên.
- Đừng nghĩ ta ngu ngốc giống ngươi.
Lôi Động ở xa xa lạnh lùng trả lời:
- Ta tin tưởng, dù có chết thì các nàng cũng luôn tin ta. Sau khi giết ngươi ta cũng tự bạo thân hình, đoàn tụ với các nàng, không cần phải dông dài với loại động vật máu lạnh như ngươi.
Thanh Long Hoàng rất bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp tục cố gắng thôn phệ tiếp. Hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm chính là vội vàng thôn phệ sạch sẽ oán linh trên phiến Hỗn độn hải này. Đến lúc đó nếu thần hồn bản thân không bị oán niệm cắn trả thì Lôi Động này cũng tới số rồi.
Nhưng Thanh Long Hoàng đã đánh giá thấp sự lợi hại của triều tịch hư không phiến hỗn độn hải này. Trải qua vô số kỷ nguyên, không biết đã có bao nhiêu oán linh tồn tại trong phiến Hỗn độn hải này rồi, chỉ biết đó là một con số không thể nào tưởng tượng nổi.
Thôn phệ càng nhiều, ý thức Thanh Long Hoàng càng sa vào tình trạng mê loạn. Thời gian dần qua, lệ khí và oán niệm bắt đầu ăn món ý thức của hắn. Mà một khi vấn đề này xảy ra thì rất khó mà dừng lại được.
Mà Lôi Động thì dựa vào Luân hồi chi nhãn nên vô cùng thoải mái tự tại. Thời gian trôi qua, cũng không biết là đã mấy năm rồi. Rốt cục Thanh Long Hoàng ở bên kia cũng kêu to lên như một thằng điên.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu