People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 849 : Đại Đầu Độc Thuật
hút ít việc ta làm cũng không phải thủ đoạn quan trọng gì, cũng không phải đại đạo.
Minh Thần cười ha ha, nói:
- Nếu không thì cũng không có khả năng ngay cả nanh vuốt của Tam Giới Chí Tôn cũng không đuổi được như thế. Hài tử, ta hi vọng ngươi có thể kế thừa y bát của ta, giúp ta tiêu diệt toàn bộ Tam Giới Chí Tôn. Mang lại công bằng cho thiên địa vũ trụ này. Phải biết rằng, loại nhân vật như Tam Giới Chí Tôn, nếu như để bọn hắn có cơ hội vượt qua đại kiếp nạn luân hồi thêm một lần thì càng trở nên lợi hại, ai cũng không thể đối kháng được nữa.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Lôi Động chậm rãi lắc đầu, nói:
- Tổ sư gia, ta không thể đáp ứng ngươi. Trước mắt mà nói thì ta không muốn phát sinh xung đột với Tiên Tôn Ma Tôn. Địch nhân duy nhất của ta là Vạn linh chi mẫu. Nếu bọn hắn không trêu chọc đến ta thì ta cũng không trêu chọc bọn hắn. Cho nên ta cũng không muốn lừa ngươi, tổ sư gia.
- Rất tốt, có thể duy trì bản tính trước mặt lợi ích thật lớn, thật khiến ta rất vui mừng. Ngày sau ngươi sẽ càng tiến xa trên con đường tu hành.
Minh Thần không những không tức giận mà còn tán dương một câu.
- Ta cũng không phải muốn ngươi nhất định phải đi đối phó với Tam Giới Chí Tôn. Chỉ có điều, đối với loại người vượt qua đại kiếp nạn luân hồi như Tam Giới Chí Tôn thì đều rất kiêng kỵ người thiên tuyển do ý chí vũ trụ lựa chọn ra. Chỉ cần một khi ngươi tấn cấp Chí Tôn thì mặc kệ ngươi có phải là người Thiên tuyển hay không. Dựa theo cách làm của Tam Giới Chí Tôn thì nhất định sẽ liên thủ tiễu trừ ngươi, không thể may mắn thoát khỏi.
Về điểm này thì Lôi Động có chút đồng ý. Dù sao thì vết xe đổ của Minh Thần, Minh Vương và Ma Đế vẫn còn rất rõ ràng.
- Hiện giờ thọ nguyên của ta đã không còn nhiều, điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là truyền thừa kinh nghiệm cảm ngộ cả đời của ta cho ngươi.
Minh Thần thở dài một hơi, nói:
- Ta không hi vọng xa vời ngươi có thể chủ động đi đối phó Tiên Tôn và Ma Tôn. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là hy vọng ngươi có thể chiếu cố bọn người Điệp nhân và Minh cự nhân, nhân số hiện tại của bọn hắn đã không còn nhiều lắm. Bọn hắn đều là con cháu ta, ta không muốn nhìn thấy tất cả bọn hắn đều chết trong tay Tiên Ma Yêu linh tam tộc.
- Tổ Thần vĩ đại, ngài...
Điệp Hoàng vốn đa cảm, lúc này không thể nhịn được, òa khóc.
- Ngài không thể bỏ chúng ta như vậy mà đi.
- Điệp Hoàng, con của ta...
Minh Thần ôn nhu nói:
- Các ngươi đều tinh tường cả, những ngày còn lại trên đời của ta đã không còn nhiều rồi. Nếu cứ cố tiếp tục kéo dài hơi tàn vài vạn năm thì rốt cục cũng tan thành mây khói. Không bằng thừa lúc còn chút năng lực thì tọợ giúp cho đồ tôn duy nhất này của ta một phen. Ngày sau, Điệp nhân nhất tộc và Minh cự nhân nhất tộc các ngươi phải tôn kính, kính yêu hắn như tôn kính, kính yêu ta.
- Vâng, Tổ Thần vĩ đại, chúng ta sẽ nghe theo lời Thiếu chủ, tôn trọng kính yêu hắn.
Điệp Hoàng quỳ lạy dập đầu trên hư không, khóc nức nở. Mà những Minh cự nhân và Điệp nhân kia cũng đều nhao nhao khóc lên.
Hai tộc này đều rất cường đại nhưng vẫn bị liên quân Tam Giới trấn áp, có thể nghĩ bọn chúng lợi hại như thế nào.
Lôi Động cũng im lặng, cảm thụ bi thương nhàn nhạt khi bước vào đoạn đường cuối đời của một tuyệt thế cường giả để lại vô số truyền thuyết này. Nói Lôi Động không ngấp nghé những kinh nghiệm và cảm ngộ kia của Minh Thần thì là giả dối. Vì bất luận là thực lực như thế nào cũng đều liên quan tới tương lai bản thân hắn có thể cứu thê tử Uyển Ngôn của hắn ra hay không. Hắn cũng không có cách nào từ chối không tiếp nhận phần đại lễ này.
Sau khi dặn dò những điệp nhân và minh cự nhân kia, lúc này Minh Thần mới ôn nhu nói với Lôi Động:
- Hài tử, mở rộng tinh thần của ngươi, ý thức của ta sẽ tạm thời tiến vào trong thần hồn của ngươi, ta sẽ truyền thừa lại toàn bộ kinh nghiệm và cảm ngộ đối với pháp tắc thiên địa vũ trụ cho ngươi.
Lôi Động nghe theo lời, buông lỏng ý chí của mình. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một phần cảnh giác, đây chính là đạo sinh tồn của Lôi Động. Tuy nói Minh Thần này là lão tổ sư gia của mình. Nhưng dù sao thì hôm nay cũng là lần đầu song phương gặp nhau. Nhận thức của bản thân về Minh Thần cũng chỉ giống với một ít trong truyền thuyết, cũng chỉ biết Minh Thần cũng xuất thân từ nhân loại.
Về phần bản tính, tính tình lão nhân gia hắn thì Lôi Động không biết một chút nào.
Có thể Lôi Động biết một chút, đó chính là nhân loại sinh tồn. Nếu như không phải lâm vào tình huống vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn buông bỏ sự sinh tồn của mình cho người khác.
Bất quá, Lôi Động cũng không quá đáng chỉ phòng bị một chút mà thôi. Dù sao thì qua đủ loại dấu hiệu đều cho thấy lão tổ sư gia này đích thật muốn truyền thừa kinh nghiệm và cảm ngộ của hắn lại cho mình.
Một cỗ ý thức bàng bạc mà tràn ngập uy áp từ trên người Thái Minh chuyển dời đến trên người Lôi Động. Cảm giác ấm áp liền bao trùm hắn.
Một thanh âm nhu hòa trầm thấp vang lên bên tai hắn:
- Con của ta, thả lỏng ý thức của ngươi một chút, như vậy ta mới bắt đầu dẫn đạo và truyền kinh nghiệm cảm ngộ của ta cho ngươi.
Thanh âm này phảng phất như có một cỗ đầu độc chi lực thần bí. Quả nhiên Lôi Động đã dần dần buông lỏng ý thức của mình, cả người sa vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ý thức Minh Thần đã chui vào bên trong thần hồn Lôi Động, biến ảo thành hình tượng một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, tham lam hít một hơi Hỗn độn chân nguyên tinh thuần, tinh thần hắn liền phấn chấn lên, nhịn không được âm thầm nghĩ ngợi:
- Bổn sự đồ đệ và đồ tôn của ta quả thực không nhỏ, vậy mà có thể thật sự hoàn thiện Hỗn Độn quyết. Đồ tôn a, đồ tôn a, điều ta nói với ngươi đều là sự thật, ta đã bị suy giảm tới căn bản, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm vài vạn năm. Nhưng tiếc là khi chết đi có còn ai nhớ tới? Ta đã chuẩn bị mấy chục thân hình ưu tú để đoạt xa. Nhưng tiếc là vẫn chưa tìm được một thân thể thỏa mãn nhất để đoạt xá. Nếu như cố gắng đoạt xá thì sẽ sinh ra hậu quả không thể lường được với tu vi thực lực của mình, bởi vậy nên mới một mực không đoạt xá cho tới bây giờ. Đồ tôn a, ta rất hài lòng với thân thể ngươi. Tu luyện bí quyết luyện thể tốt, chính là thân thể U Minh, không tệ không tệ, ta thật sự rất hài lòng.
Quả nhiên như sở liệu, Minh Thần này thật sự không có hảo ý với Lôi Động. Nhưng tiếc là thuật thôi miên của hắn quá cường đại. Cường giả đạt đến cấp Chí Tôn thì sẽ nghiên cứu phương diện này rất sâu. Bởi vậy, dù Lôi Động có một tia cảnh giác trong ý thức nhưng cũng không cách nào chống lại thuật đầu độc cường đại như thế này, bị hắn thôi miên.
Lúc này ý thức của Lôi Động như muốn ngủ say, cảm giác ấm áp quanh thân thập phần thoải mái dễ chịu. Đối với ý thức xâm lấn của Minh Thần thì không hề có chút muốn phản kháng nào.
- Đồ tôn a, ngươi yên tâm, bản thần sẽ kế thừa hết thảy của ngươi, sẽ chăm sóc tốt người nhà và bằng hữu của ngươi.
Minh Thần bỗng nhiên gặp được thân thể cực tốt để đoạt xá, quả thật vô cùng vui vẻ. Khiến hắn từ trước đến nay vốn cẩn thận cũng không khỏi có chút lâng lâng, thuận miệng nói dông dài vài câu. Sắc mặt đột nhiên có chút dữ tợn, nói:
- Tiên Tôn, Ma Tôn và ả kỹ nữ Vạn Linh kia. Lúc trước bổn thần đã từng nói qua, nhất định sẽ trở lại tìm các ngươi báo thù, các ngươi cứ hảo hảo chờ đi, chờ ta tăng tu vi thân hình này lên, lúc đó cũng chính là ngày tận cùng của các ngươi. Cho các ngươi nếm thử Hỗn độn chân nguyên tinh thuần cùng y lực của pháp tắc chôn vùi.
Dứt lời, Minh Thần khoanh hai tay, há mồm khẽ hút. Lập tức, ý thức tính mạng của Lôi Động từ trong nguyên thần dần dần bị hút ra.
Ý thức chính là căn bản của tính mạng con người. Mà hồn phách là vật dẫn ý thức, có tác dụng cung cấp năng lượng.
Nếu như để Minh Thần tùy ý hút ý thức của Lôi Động ra, sau đó thôn phệ sạch sẽ, lại để ý thức của hắn chiếm đoạt thần hồn Lôi Động thì hắn tự nhiên thay thế thân thể và nguyên thần của Loi Động.
Nếu từ góc độ nguyên thần để phán đoán một người thì ai cũng không thể đoán được Lôi Động đã bị đoạt xá. Phương thức đoạt xá như thế này không sai biệt lắm với phương thức Mạc gia đoạt xá thần hồn cự nhân chiến tranh lúc trước.
Chỉ có điều, vì Minh Thần tinh tu U minh pháp tắc nên đã nghiên cứu linh hồn và ý thức đến trình độ cực hạn. Nên khi làm chuyện này thì rất dễ dàng và quen thuộc, hoàn toàn không có chút nào không lưu loát.
Hiển nhiên, hắn đã diễn luyện chuyện đoạt xá ý thức không biết bao nhiêu lần. Mà sở dĩ kéo dài tới bây giờ chỉ là vì hắn không tìm được một thân thể khiến hắn thỏa mãn đến tận cùng mà thôi.
Bởi vì cực kỳ thỏa mãn với thân thể và nguyên thần của Lôi Động. Minh Thần cực kỳ phấn khởi nên cũng buông lỏng cảnh giác một chút. Từ sau khi hắn tiến nhập vào ý thức Lôi Động thì trong đầu hắn đều là một mảnh hưng phấn, trước tiên hút ý thức của Lôi Động ra mà quên mất thuận tay kiểm tra một phen có phải bên trong thần hồn của Lôi Động còn sự hiện hữu của hắn hay không.
Lúc độ Luyện Hư thiên kiếp, sau khi vượt qua một hồi tàn sát bừa bãi của Minh Cơ thì không còn nhiều trong thần hồn Lôi Động. Từ biểu tượng nhìn lại thì gần như có Minh Vương Phiên tồn tại.
Minh Thần cũng thuận thế cảm nhận được sự tồn tại của Minh Vương Phiên, nhưng Minh Vương Phiên kia hẳn là do đại đệ tử Minh Vương của hắn tế luyện ra. Hắn cũng không biết vật ấy đến tột cùng là gì, nhưng cũng chủ quan mà không kiểm tra thoáng một phát có phải bên trong Minh Vương Phiên có ý thức tính mạng tồn tại hay không.
Ngay tại lúc ý thức của Lôi Động bị hút lâng lâng, như lạc bước trong mây, dần dần thoát ly khỏi nguyên thần thì Minh Cơ ẩn mình trong Minh Vương Phiên đã vô cùng tức giận, lão gia hỏa bất tử Minh Thần này lại dám có mưu đồ với thân thể và nguyên thần của chủ nhân.
Một khi bị lão bất tử này chiếm đi thì chẳng phải mình đã đổi chủ nhân hay sao? Tuy nói lão bất tử này hình như là sư tôn của chủ nhân tiền nhiệm, thực lực rất không kém. Nhưng nếu như khiến nàng chọn một trong hai người làm chủ nhân thì Minh Cơ tình nguyện lựa chọn Lôi Động. Tuy rằng bình thường đều hung hăng nghiến răng trợn mắt, nhưng kỳ thực đều vô cùng bao che khuyết điểm của mình, cũng rất có trách nhiệm, nói một là một hai là hai. Không giống như lão yêu quái này, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, quả thật là khẩu xà tâm phật.
Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Cơ liền hành động, bắt đầu truyền đi một hồi chấn động khiến Lôi Động tỉnh lại.
- Chủ nhân, mau tỉnh lại, lão bất tử Minh Thần đang chiếm đoạt nguyên thần của ngươi.
Ý thức của Lôi Động khẽ chấn động, tựa hồ ẩn ẩn có chút dấu hiệu tỉnh lại. Biến cố như thế này, Minh Thần như thế nào không cảm ứng được? Lúc này, khuôn mặt hung ác nham hiểm của hắn biến sắc:
- Ai? Dám cả gan phá hỏng chuyện tốt bổn thần?
Hắn lăng không xuất ra một trảo, lôi Minh Cơ từ trong Minh Vương Phiên ra, sắc mặt vô cùng không tốt, bất nhẫn nói:
- Nguyên lai là một khí linh nho nhỏ có được linh khí. Hừ, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể cứu được chủ nhân ngươi? Ngươi cho rằng đại đầu độc thuật của ta có thể dễ dàng phá giải như vậy hay sao? Trước tiên tiêu diệt ngươi rồi nói sau.
- Chủ nhân, cứu mạng... Minh Cơ đáng yêu dễ thương của ngươi sắp bị giết chết rồi.
Minh Cơ điên cuồng giãy giụa, hét lên.
Thế nhưng tất cả chấn động của nàng đều bị ý thức cường đại của Minh Thần phong bế, không chút nào truyền tới Lôi Động.
- Kêu gào đi, cho dù ngươi kêu gào đến rách họng thì chủ nhân của ngươi cũng không tỉnh lại đâu.
Minh Thần nhịn không được, nở nụ cười hắc hắc xấu xa.
- Trước tiên ta nuốt ngươi, xem như món ăn khai vị.
Lúc này Minh Thần cho rằng bên trong thần hồn Lôi Động chỉ có một Minh Vương Phiên, tự nhiên chỉ có một khí linh rồi.
Trên thực tế, sâu trong thần hồn Lôi Đọng còn có khí linh Mai Hương khổ bức đang sống nhờ. Bản thể nàng là Hỗn độn phệ hồn tháp, trực tiếp ngăn ản Thiên lôi hủy diệt bên trong.
Gần đây nàng một mực ở trong thần hồn Lôi Động, thời gian dần qua đã dần dần được tẩm bổ mà khôi phục lại. Hiện giờ lâm vào cảnh sinh tử trước mắt, Mai Hương một mực buồn bực không lên tiếng cũng đã ra tay, ngưng tụ chấn động lại thành một cây châm, hung hăng đâm về phía ý thức thể của Lôi Động.
Ý thức thể của Lôi Động, cơ bản đần độn, lại lâng lâng, bên trong cực kỳ thoải mái dễ chịu. Phảng phất như cái này là một giấc ngủ, muốn ngủ tới khi thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không tỉnh mới hài lòng.
Nhưng ý thức thể của Mai Hương kia lại hình thành châm đâm chấn động, rồi đột nhiên đưa hắn từ đau đớn bừng tỉnh. Ý thức thể của Lôi Động tỉnh lại, thình lình "Gặp" phải thần hồn của mình trong thức hải, dư ra một trung niên đại thúc sắc mặt âm bạch. Qua một hồi ký ức, đương nhiên nhớ ra đây là ý thức thể của Minh Thần a. Nhưng khiến Lôi Động mơ mơ màng màng có chút kỳ quái chính là, vì sao cái trung niên đại thúc này, tựa hồ đang dâm ô Minh Cơ? Chẳng lẽ lại là Minh Cơ trông thấy người thân phận cao quý, không có gì làm lại chủ động tiến đến thông đồng rồi hả?
Nhưng hình như cũng không đúng, Minh Thần tựa hồ đang cười, cười đến mức hèn mọn bỉ ổi, bộ dáng muốn một ngụm nuốt lấy Minh Cơ. Mà Minh Cơ, lại là một bộ thất kinh, thấp thỏm lo âu, đau khổ mà tuyệt vọng.
Lôi Động hơi kinh hãi, trong nội tâm dường như đã có cảm giác xấu. Cùng lúc đó, ý thức thể của Mai Hương tuôn ra một cổ tin tức mãnh liệt:
- Chủ nhân, lão bất tử này không những muốn nuốt ý thức của ngươi, bây giờ còn đang khi dễ Minh Cơ Cơ tỷ tỷ, nhanh chóng giúp đõ a.
Mai Hương lay động lớn như thế, không những triệt để đánh thức Lôi Động, đồng thời cũng đã hấp dẫn chú ý của Minh Thần, thực lực của hắn, thâm bất khả trắc hạng gì?
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu