Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 627 : Ngươi Chơi Đủ Chưa?
oại tồn tại nà đương nhiên cực kỳ khinh thường hạng người ýchí bạc nhược. Đối với đê giai tu sĩ mà nói, tư chất xác thực phi thường trọng yếu. Nhưng thực tế càng là đến cao giai, ý chí lực thể hiện sẽ càng lúc càng rõ ràng. Phàm là hạng người ý chí bạc nhược, cực ít kẻ có thành tựu quá lớn. Lôi Động lần trước gặp phải, phỏng chừng cũng là như vậy. Sinh hoạt xa hoa mà ưu việt, từ từ đánh mất bản tính, ma diệt ý chí.
Nhãn thần Trần Vân vẻ tức giận chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng phục tùng, nô tài nịnh nọt, lại đối với Xích Vỉ lộ ra dáng dấp si mê.
Phản ứng như vậy, lại bị Lôi Động thần niệm cực kỳ nhạy cảm nắm được. Trong lòng thâm nghĩ, thật sự có chút nhìn nhầm. Bản tính của Trần Vân này phỏng chừng cùng hắn biểu lộ ra hoàn toàn tương phản, ý chí không chỉ không yếu. Ngược lại cực kỳ ẩn nhẫn, vì mạng sống, sinh tồn, ngay cả tôn nghiêm cũng cóthể vứt bỏ.
Trên thực tế nếu không có Lôi Động dị số này, hắn làm như thế, thật ra có hy vọng bảo trụ tính mạng.
- Tiểu tử, ngươi đã không biết phân biệt, cũng đừng trách lão nương ta không khách khí.
Xích Vỉ đối với Hỏa Cự Nhân Hoả Lĩnh yêu cầu không chịu tiếp thu, ngược lại đối với nhân loại tu sĩ nói:
- Mấy kẻ các ngươi, lão nương cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần chịu nằm úp sấp xuống trước mặt lão nương thừa nhận là một con chó của lão nương, vĩnh viễn không phản bội lão nương, lão nương có thể dùng vinh quang của Xích Luyện Hỏa Xà bộ tộc đểthề, tha cho mạng chó của các ngươi. Bằng không, lão nương liền xuất thủ thu thập các ngươi. Đừng nghĩ mạng sống, lão nương sẽ đem các ngươi lột sạch da, thần hồn rút ra dùng Dương Hỏa thiêu đốt.
Nhãn thần lộ ra thần thái hèn mọn mà hưng phấn, triệt để chàđạp lên tôn nghiêm của những kẻ yếu kia, thấy bọn họ ý chí vặn vẹo, sẽ khiến ở sâu trong nội tâm của nàng sản sinh khoái cảm.
- Khặc khặc, Xích Vỉ chủ ý này của ngươi không tệ, bản tướng quân cũng muốn xem, những nhân loại nhỏ yếu này thời khắc sống còn sẽ làm ra lựa chọn gì.
Khảm Mạt Nhĩ cũng lộ ra bộ dáng hứng thú, phảng phất như cùng Xích Vỉ có chút cùng chung chí hướng.
Hoả Lĩnh lại có chút khinh thường, hắn là hậu duệ của Chiến Tranh Cự Nhân, am hiểu cũng chí có chiến đấu cùng vinh quang mà thôi. Chỉ có chiến đấu và vinh quang mới là truy cầu cả đời này của Hỏa Cự Nhân. Nhát gan liền khiến để cho bọn họ sản sinh tâm tình thẹn với tổ tiên.
Tê, mấy Kim Đan tu sĩ đều hấp một ngụm lãnh khí, vừa nghĩ đến hậu quả kinh khủng kia, liền cả người giật mình, không ngừng run rẩy. Vừa mới thấy Trần Vân bộ dáng không có cốt khí kia, mọi người đều có chút khinh thường. Nhưng mà khi chân chínhđối mặt sinh tử lựa chọn, bọn họ cũng khó khăn như thế. Nếu như không chịu bị chà đạp tôn nghiêm của bản thân, đối phương lại có lý do gì không giết mình? Nhưng nếu như để tôn nghiêm bịchà đạp, nhưng lại...
Xích Vỉ cười lạnh dị thường kiều mị:
- Được được, nếu các ngươi đều là kẻ cứng đầu, vậy lão nương liền không khách khí.
- Chờ một chút, tiền bối!
Cao Phi nhìn như chất phác, mà bình thường ít lời kia, lúc này lại là mở miệng đầu tiên:
- Vãn, vãn bối nguyện, nguyện ý ở trước mặt tiền bối làm một con, một con chó.
Khi nói đến chữ sau, trên mặt hắn lộ ra biểu tình như bị vật gìnghiền nát, cực kỳ thống khổ.
- Cao Phi, sao ngươi có thể như vậy?
Mộ Dung tỷ muội bởi vì có tiền bối truyền âm, trong lòng đãtương đối bình tĩnh, trợn mắt nhìn Cao Phi vì mạng sống, dĩnhiên cúi mình, quả nhiên là sợ hãi không ngớt. Bởi vì Cao Phi này, một khoảng thời gian tiếp xúc tới nay, hắn là người thành thật, làm việc cẩn trọng, không dám phạm bất cứ sai lầm gì, hẳn là không phải hạng người chân chính rất sợ chết, chẳng lẽ, hắn có nỗi khổ gì sao?
Mộ Dung Phù vừa định truyền âm, bên tai lại nghe được thanh âm của "tiền bối" kia truyền đến:
- Không được nói, để mọi người tự mình lựa chọn, bản tôn cũng muốn xem một chút, ai đáng cứu, ai không đáng cứu.
- Các ngươi biết cái gì?
Cao Phi thành thật kia, đột nhiên rít gào, khuôn mặt dữ tợn màthống khổ:
- Ta không thể chết được, ta thực không thể chết được.
- A? Nhìn như có ẩn tình?
Cái này, ngay cả Xích Vỉ cũng nhìn ra được, cực kỳ buồn chán, lộ vẻ hứng thú:
- Ngươi nói ra nghe một chút, nói không chừng lão nương bịngươi nói đến nổi tâm bồ tát, tha cho ngươi một mạng.
Cao Phi nghe nói lời ấy, lúc này lộ ra thần sắc hi vọng, vội vàng dùng lời không thể lưu loát hơn:
- Tiền bối, thê tử của ta trúng một loại kỳ độc, từ nhục thân xâm nhập đến thần hồn, ngay cả Kim Đan cũng bị trúng độc. Vãn bối thử qua rất nhiều đan dược giải độc, lại đều tác dụng không lớn, khuynh gia sản cũng chỉ có thể tạm thời giữ được tính mệnh. sau vãn bối cầu cao nhân chỉ điểm, nói là một loại đan dược tên Hỗn Nguyên Kim Đan có thể giúp thê tử giải độc.
- Nhưng này Hỗn Nguyên Kim Đan Nhưng này chỉ có Dược Vương Tông có, còn là trấn tông chi bảo. Vãn bối tốn rất nhiều quan hệ, Dược Vương Tông mới bằng lòng bán ra một viên, nhưng định giá là năm nghìn vạn linh thạch. Vãn bối lúc này mới chạy tới Luyện Ngục Vực, muốn thử thời vận có phải là có thểkiếm được một món linh thạch lớn, tới cứu mạng thê tử. Còn thỉnh tiền bối khai ân, tha vãn bối một mạng, đợi đến vãn bối cứu thê tử xong, liền ra sức vì tiến bối, làm trâu làm ngựa cũng không hề oán hận.
Trong mắt Mộ Dung tỷ muội lộ ra vẻ đồng tình. Ngay cả LôiĐộng cũng có chút kinh ngạc, Cao Phi này thật ra cùng bản thân có chỗ tương tự. Lấy cảnh giới hiện tại của Lôi Động, thần niệm nhạy cảm đến trình độ nhất định, đương nhiên có thể nhận ra, lúc Cao Phi nói chuyện là từ nội tâm phế phủ, không có nửađiểm giả dối.
- Khanh khách, thật là một lang quan thâm tình.
Xích Vỉ cười đến yêu mị:
- Đáng tiếc a đáng tiếc, lão nương không thích bộ dáng này của ngươi. Hiện tại nếu ngươi muốn làm một con chó cho lão nương, cái gì thê tử nương tử, hết thảy quên đi cho ta. Bằng không lão nương sẽ có biện pháp cho ngươi tự tay giết chết thê tử ngươi.
- Ngươi quá đáng.
Mộ Dung tỷ muội nhất tề bước về phía trước, nổi giận nói:
- Quá đáng sao?
Xích Vỉ cười nhạt liên tục nói:
- Đây là lựa chọn của chính hắn. Mỗi người đều phải vì lựa chọn của mình mà trả giá. Cao Phi, lão nương hỏi lại ngươi một lần, ngươi có nguyện ý làm một con chó của lão nương hay không? Ngươi nếu không muốn, lão nương nhin ngươi là một nam nhân sẽ cho ngươi được thống khoái.
Cao Phi trên mặt cũng là một trận vặn vẹo dữ tợn, muốn phát ra, lại muốn ẩn nhẫn, biểu tình lộ vẻ phục tùng:
- Cao Phi nguyện ý.
- Phải xưng là nô tài.
- Nô...nô tài nguyện ý.
- Ha ha ha, thực sự là một con chó thông minh.
Xích Vỉ thống khoái cười. Mà Luyện Ngục Ma tướng kia cùng Hỏa Cự Nhân, một là thấy chơi hay, một lại rất lãnh mạc đều tùy ýXích Vỉ bò qua bò lại.
Mộ Dung tỷ muội oán giận không ngớt, lại không biết làm sao, tròng mắt đảo xung quanh, tựa hồ muốn hỏi một chút tiền bối kia vì sao khoanh tay đứng nhìn.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu