"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 431 : Thiên Ma Học Xấu
iều cực khó có được là Ác Quỷ Chướng chỉ cần thôn phệ đủ âm hồn quỷ phách thì sẽ có thể tấn cấp không ngừng. Bình thường thì Lôi Động cũng không "bạc đãi" Ác Quỷ Chướng chút nào. Hiện nay Ác Quỷ Chướng của hắn đã thôn phệ vô số âm hồn quỷ phách, chất lượng đã vượt qua trung phẩm phi hành pháp bảo bình thường, có thể từng bước, từng bước tiến lên thượng phẩm phi hành pháp bảo.
Đương nhiên là càng về sau thì Ác Quỷ Chướng tiến cấp sẽ càng chậm lại. Mặc dù một vài người trong Âm Sát Tông có thể thăng cấp Ác Quỷ Chướng lên thành thượng phẩm pháp bảo, nhưng từ khi khai tông lập phái đến bây giờ, chưa từng có ai có thể thăng cấp được Ác Quỷ Chướng lên cực phẩm pháp bảo.
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng Ác Quỷ Chướng có tiềm lực thăng cấp lên cực phẩm pháp bảo, thế nhưng muốn tiến cấp từ thượng phẩm lên cực phẩm pháp bảo thì số lượng và chất lượng âm hồn quỷ phách phải đạt đến con số không thể tưởng tượng được.
Ngay cả Lôi Động cũng phải nghĩ rằng việc thăng cấp Ác Quỷ Chướng lên cực phẩm pháp bảo cũng có chút hư vô mờ mịt.
Nhưng mặc dù chưa đạt tới thượng phẩm pháp bảo nhưng tốc độ phi hành của Ác Quỷ Chướng cũng không thấp, khi từ trong đám mây lao qua, ác khí ngập trời, khi phi hành tạo thành một đạo lưu tinh hắc sắc, mang theo cái đuôi thật dài lướt trong không khí.
Tốc độ lúc này của Ác Quỷ Chướng cực nhanh, thời gian một canh giờ mà nó đã đi được năm nghìn dặm rồi, so với tuyệt đại đa số tầu cao tốc thì nhanh hơn nhiều.
Bản thân Lôi Động tuy rằng có thể trong một thời gian ngắn thi triển ra tốc độ nhanh hơn thế này, nhưng nếu tính về thời gian duy trì thì không thể so sánh với Ác Quỷ Chướng được, cho dù Lôi Động từ trước tới nay luôn chú trọng về tốc độ phi hành, bây giờ cũng có chút thỏa mãn với Ác Quỷ Chướng.
Nếu như có thể tấn cấp lên thượng phẩm pháp bảo thì chắc chắn tốc độ phi hành của Ác Quỷ Chướng sẽ vượt qua sáu nghìn dặm một canh giờ.
Lôi Động triệu hồi ra A Sửu, lệnh ra ngoài thôn phệ tạm một ít huyết nhục và thú hồn yêu thú. Cùng lúc đó, Lôi Động cũng bắt đầu cho Ác Quỷ Chướng hấp thu một chút âm hồn quỷ phách. Đương nhiên là việc này không thể nào vội vàng được, sau khi A Sửu ăn xong, Lôi Động ra lệnh cho nó tạm thời tiến nhập vào trong Dưỡng Hồn Tháp tu luyện, sau đó hắn ngồi xếp bằng trên Ác Quỷ Chướng bắt đầu chữa thương.
Trước đó vài ngày đại chiến một trận kinh thiên động địa với Thiên quỷ đế kia, mọi người đều thụ thương không nhẹ, thông qua truyền tống trận trở về hắn vẫn chưa có thời gian chữa thương. Lần này đi Đông Hải, kể cả với tốc độ của Ác Quỷ Chướng thì cũng cần thời gian lên đến hơn nửa tháng, vì vậy dọc theo đường đi Lôi Động tận dụng cơ hội để điều trị thương thế của mình.
Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, Lôi Động vừa mới trở về đã lập tức phải đi Đông Hải, nhưng hắn không thể ngờ tới, một hồi nguy cơ trước nay chưa từng có đang hướng đến Lôi Động, thậm chí là toàn bộ Âm Sát Tông.
Hiện nay tại Khang Châu đã bị Lăng Tiêu Bát Tử đến quậy phá có chút long trời lở đất. Nếu nói rằng Lăng Tiêu Bát Tử này tuy rằng lợi hại nhưng nghĩ tới toàn bộ Khang Châu, tùy tiện tập hợp hai môn phái liên thủ với nhau cũng khó thể thủ thắng được. Nhưng mà điều then chốt chính là thân phận của Lăng Tiêu Bát Tử.
Thái Thượng Tông là môn phái cường giả như mây tại Đại Kiền Châu, cũng là một trong những môn phái cực lớn. Nếu như toàn bộ môn phái xuất lực thì tất cả các môn phái trên Khang Châu mới có thể miễn cưỡng đối phó được với họ. Cũng bởi như vậy mới có thể thấy được Thái Thượng Tông kia đã có trình độ như thế nào.
Giấy không bao giờ có thể gói được lửa.
Tuy rằng đám người Lôi Động có vẻ lặng yên không một tiếng động tiêu diệt Lý Diệu, nhưng mà Lăng Tiêu Bát Tử không ngừng truy tung, hầu như có thể xác nhận địa phương Lý Diệu xuất hiện cuối cùng chính là trong Âm Sát Tông.
Lúc này, tên đại sư huynh Huyền Chân Tử trong Lăng Tiêu Bát Tử tâm cao khí ngạo, thực lực đã đến Nguyên Anh hậu Kỳ đang ngồi ngay ngắn trên vị trí của Âm Sát Tông chủ trên đại điện, còn lại bảy tên khác cũng đồng dạng đang ngồi thẳng bên dưới trong đại điện, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Cao tầng Nguyên Anh Kỳ trong Âm Sát Tông lúc này hầu như đều tập hợp đầy đủ, chỉ ngoại trừ những người đang bế quan sinh tử mới không thể trở về mà thôi. Thái Thượng Tông là môn phái mà Âm Sát Tông không thể đắc tội được.
- Âm Sát lão ma, ta cho ngươi một lần cơ hội, giao ra hung thủ đã giết sư đệ của ta, bản tôn có thể thiện ý ổn định lại việc này được.
***
Huyền Chân Tử đắc chi bưng chén trà lên uống, không coi ai ra gì cả, ngay cả đôi mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Âm Sát Ma Tôn một chút nào. Đừng nói là Âm Sát Ma Tôn không biết ai giết Lý Diệu, coi như là biết thì làm sao hắn có thể giao ra hung thủ được? Âm Sát Ma Tôn dù sao cũng đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, trong Âm Sát Tông mặc dù không bài danh đệ nhất nhưng cũng có thể là một trong ba người đứng đầu. Cả đời này của Âm Sát Ma Tôn đã dính qua không biết bao nhiêu tiên huyết, há có thể chỉ vì một câu nói uy hiếp của Huyền Chân Tử mà chột dạ ngay được.
Tuy rằng Âm Sát Tông xa xa không bằng được Thái Thượng Tông nhưng cũng không phải như quả hồng mềm tùy ý cho người ta nắn bóp, Huyền Chân Tử chẳng lẽ muốn thế nào là được như vậy ngay hay sao? Thể hiện ra bộ dáng này, Huyền Chân Tử cho rằng mình là hóa thân của tuyệt thế cường giả sao?
Đương nhiên, đã sống đến tuổi tác như thế này, trải qua vô số phong ba bão táp, Âm Sát Ma Tôn cũng không phải là hạng người hành động theo tình cảm. Hắn đương nhiên biết việc duy nhất có thể làm là lừa dối mà thôi. Mặc kệ nói thế nào thì nói, Huyền Chân Tử kia cũng đang đại biểu cho Thái Thượng Tông truy tung hung thủ mà đến. Sắc mặt Âm Sát Ma Tôn không thay đổi chút nào, thần sắc thản nhiên nói:
- Huyền Chân huynh, lão phu đã sớm nói qua, nếu như Lý Diệu chết là do Âm Sát Tông ta gây nên thì đương nhiên sẽ không nói nhiều lời, lập tức giao ra hung thủ cho ngươi. Chỉ có điều việc này không quan hệ với Âm Sát Tông ta, còn thỉnh Huyền Chân huynh xem xét lại cho rõ sự tình.
- Âm Sát lão ma, sư huynh đệ mấy người chúng ta cũng kính ngươi là nhân vật tông sư, lúc này mới khách khí với ngươi.
Nữ tử Phiền Khúc Thanh có tu vi Nguyên Anh trung kỳ nói, thần sắc tràn ngập vẻ không kiên nhẫn:
- Nếu như ngươi cứ chối từ thì đừng trách chúng ta báo cáo lên sư môn, để trưởng bối đến đây chủ trì công đạo. Đến lúc đó trưởng bối cũng không nói chuyện tốt như chúng ta đâu.
Vừa nghe thấy hai chữ trưởng bối, thần sắc Âm Sát Ma Tôn cũng hơi biến đổi một chút. Thái Thượng Tông sở dĩ đáng sợ, ngoài việc môn nhân hành sự quái đản, nguyên nhân chủ yếu chính là hai chữ trưởng bối kia.
Hóa Thần kỳ tu sĩ, mấy chữ này đủ để cho Đại Kiền Châu Thái Thượng Tông trở thành một đại tông phái.
Cũng bởi vì tồn tại tu sĩ Hóa Thần kỳ mà các tông phái khác trong Đại Kiền Châu phải nhường nhịn Thái Thượng Tông. Dù sao đi chăng nữa tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng là tồn tại đỉnh phong trong thế giới này, là tuyệt thế cường giả làm cho tất cả mọi người đều phải ngưỡng vọng.
- Phiền Khúc Thanh, ngươi chú ý từ ngữ một chút. Nơi này là Khang Châu Âm Sát Tông, không phải Đại Kiền Châu Thái Thượng Tông của các ngươi. Các ngươi là khách, chúng ta đã tận tâm chiêu đãi rồi, nếu như là đến cửa khiêu khích thì mặc dù chúng ta chỉ là môn phái ở địa phương quê mùa như Khang Châu cũng có thể dễ dàng khi dễ như vậy sao?
Người vừa lên tiếng thanh âm băng lãnh mười phần, chính là Thiên Ma toàn thân hắc bào, hắc khí bao bọc toàn bộ cơ thể. Khí thế của Thiên Ma lúc này đang giằng co với Phiền Khúc Thanh cũng không rơi xuống hạ phong chút nào. Hiển nhiên là trong thời gian Lôi Động ly khai này, nàng quả nhiên đã khổ công tu luyện, dựa vào tài nguyên dồi dào tấn cấp lên Nguyên Anh trung kỳ rồi.
- Ta tưởng ai, hóa ra là Thiên Ma đại danh đỉnh đỉnh.
Phiền Khúc Thanh trong Thái Thượng Tông vẫn luôn được sủng ái, đã sớm trở thành một lão nương kiêu ngạo thiên hạ đệ nhất. Lúc này nàng tới Khang Châu cũng nhiều lần được nghe đến tên của Thiên Ma, nói cái gì mà kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ đã là cường giả Nguyên Anh Kỳ... Đúng là ở địa phương quê mùa rồi tự biên tự diễn, Phiền Khúc Thanh cũng chỉ cười nhạt trong lòng, cười nhạo một phen rồi bỏ qua không thèm quan tâm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, niên kỷ của Thiên Ma quả nhiên là nhỏ hơn nàng khoảng mười tuổi. Để cho nàng khó tiếp thu chính là lúc này thực lực của Thiên Ma còn ngang ngửa với nàng, đều là Nguyên Anh trung kỳ. Phải biết rằng một đời nữ trung hào kiệt như Phiền Khúc Thanh cũng chỉ mới tấn chức Nguyên Anh trung kỳ không được vài năm, kể từ giờ chẳng phải là nàng sẽ không thể so sánh được với Thiên Ma hay sao?
Phiền Khúc Thanh đã sớm hạ quyết tâm, mặc dù Thiên Ma không nói lời nào thì Phiền Khúc Thanh cũng sẽ tìm cách gây chuyện với Thiên Ma, muốn cho nha đầu quê mùa này kiến thức một chút, thế nào mới là cường giả Nguyên Anh trung kỳ chính thức. Lúc này Phiền Khúc Thanh thể hiện ra thần sắc khinh thường, khiêu khích nhìn Thiên Ma nói:
- Quả nhiên cũng tự biết thân biết phận, đã biết mình là người quê mùa, ha ha ha... Biết tông phái mình chỉ ở vùng quê mùa rồi thì câm miệng của ngươi lại. Cái gì mà bát đại đỉnh cấp tông phái, theo ta thấy thì chỉ là tám cái góc phòng ở chỗ quê mùa tự cho là đúng, chiếm lấy một đỉnh núi xưng vương xưng bá như dế nhũi mà thôi.
Phiền Khúc Thanh này nói cũng lợi hại, hé miệng một lần là quơ cả tám đại tông phái vào, không sợ gì mà đắc tội hết tất cả. Phải biết rằng lấy sự cáo già như Âm Sát Ma Tôn thì làm sao không có khả năng ghi lại tràng cảnh lúc này?
Thiên Ma tuy rằng từng có xung đột kịch liệt cùng với Huyết Ma, nhưng dù sao thì nàng cũng là đệ tử lớn lên từ nhỏ trong Âm Sát Tông, đối với Âm Sát Tông có tình cảm rất sâu. Thấy Phiền Khúc Thanh làm nhục môn phái nhà mình, nàng không khỏi giận dữ nở một nụ cười lạnh:
- Phiền Khúc Thanh, ngươi ở đại địa phương, đại tông phái, nói vậy thực lực chắc hẳn sẽ viễn siêu tu sĩ ở nơi quê mùa chúng ta sao? Bản tôn cũng muốn kiến thức một chút sự lợi hại của tu sĩ nơi đại địa phương như các ngươi.
Lời này vừa nói ra tất nhiên là khiêu chiến rồi. Thiên Ma khiêu chiến Phiền Khúc Thanh nhìn qua thì giống như giận dữ vì đối phương làm nhục sư môn. Nhưng trên thực tế thì đó là che dấu dự định trước đó của nàng. Dù sao thì Lý Diệu chết như thế nào thì Thiên Ma nàng là người biết rõ ràng nhất. Nếu như có ngày điều tra cẩn thận, tỉ mỉ thì khẳng định sẽ lộ ra điều gì đó.
Dựa theo phong cách hành sự của Thái Thượng Tông thì chẳng lẽ tông phái giao ra hung thủ thì bọn hắn sẽ dừng tay sao? Huyền Chân Tử bất quá cũng chỉ thể hiện bộ dáng bên ngoài như vậy mà thôi, sợ rằng hắn đã suy tính được từ trước rồi. Người có năng lực giết được Lý Diệu, nếu như quả thật là người của Âm Sát Tông làm thì chắc chắn cũng phải là Thái thượng trưởng lão hoặc người thập phần trọng yếu trong Âm Sát Tông, chắc chắn Âm Sát Tông sẽ không chịu giao người. Vì vậy Huyền Chân Tử thể hiện ra bộ dáng kiệt ngạo cũng chỉ là để thử mà thôi, dù sao thì Thái Thượng Tông bọn họ cũng không thể nào vô duyên vô cớ khai chiến cùng với Âm Sát Tông. Một phần cũng là vì khu vực này quá xa xôi, một phần là vì nếu như khai chiến không có lý do thì sẽ bức bách chính tà hai đạo toàn bộ Khang Châu đứng lên liên kết chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Tuy rằng Thái Thượng Tông cường đại nhưng cũng không có khả năng điều động lực lượng tới Khang Châu như ở Đại Kiền Châu, Thái Thượng Tông cũng không thể lấy thúng úp voi được, bọn họ ở trong môn phái cũng có cường địch lúc nào cũng phải đề phòng.
Đối với Huyền Chân Tử mà nói, kết quả tốt nhất chính là toàn bộ hung thủ liên quan đến cái chết của Lý Diệu bị tử hình, gìn giữ được uy nghiêm của Thái Thượng Tông. Đương nhiên lời sư tôn nói trữ vật hạp kia phải lấy về, ngoài ra còn muốn dùng phương thức uy bức, lợi dụ để kiếm được một chút tài phú từ trong Âm Sát Tông.
Tuy rằng Khang Châu là nơi biên thùy nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Âm Sát Tông cũng là một trong tám môn phái lớn nơi này, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều.
Mà Thái Thượng Tông mặc dù ở Đại Kiền Châu đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phú, nhưng đồng dạng ác lang cũng nhiều. Nếu như cùng là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ thì luận về tài phú có khi còn không bằng thổ hoàng đế như Nguyên Anh Kỳ tu sĩ nơi Khang Châu.
Lăng Tiêu Bát Tử này mới đến Khang Châu hai năm mà đã thèm nhỏ rãi của cải tài phú của bát đại tông phái nơi này. Đương nhiên nếu muốn nuốt lấy toàn bộ thì bọn họ cũng không thể, nhưng nếu muốn bức ép một tông phái thì vấn đề cũng không lớn. Thực sự nếu như tránh không được thì chuyện tình giết gà dọa khỉ sợ rằng cũng không tránh được. Cũng bởi vì như vậy nên Lăng Tiêu Bát Tử quyết định bày ra một ít thực lực, muốn cho đất Khang Châu này có thể kiến thức được thực lực của tu sĩ đất Đại Kiền Châu.
Nhưng mà nếu như do Huyền Chân Tử khiêu chiến Nguyên Anh trung kỳ Âm Sát Ma Tôn thì rõ ràng là lấy mạnh hiếp yếu, thắng thì cũng không được gì, người ta cũng không phục mình. Thế nhưng nếu như Phiền Khúc Thanh và Thiên Ma chiến đấu, hai người đều là nữ tử, cảnh giới là tương đồng nhau, mà Thiên Ma lại mới tấn cấp Nguyên Anh trung kỳ, đúng là lúc đang có thực lực Nguyên Anh trung kỳ yếu nhất. Thu được sự ám chỉ của Huyền Chân Tử, Phiền Khúc Thanh thể hiện khí phách cao ngạo, ứng tiếng nói:
- Tốt, cho lũ dế nhũi Khang Châu các ngươi kiến thức sự lợi hại của tu sĩ Đại Kiền Châu chúng ta một chút. Chỉ có điều trong lúc quyết chiến có việc gì nảy sinh khó khống chế, đến lúc đó nếu như Thiên Ma bị chết, Âm Sát Tông các ngươi cũng đừng trách Thái Thượng Tông chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu