We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 350 : Không Gian Thánh Khí
ất kể như thế nào, cho dù nguy hiểm gấp mười lần, ta cũng phải cứu ngươi ra ngoài.
Thần sắc Lôi Động nghiêm nghị nói,nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, bản thân của mình nhận được truyền thừa của Ma Đế Tông, lại có Đế Ma Chủng. Có lẽ sẽ có chút ưu thế.
Thực không được, vậy thì điều tra xem trong thần miếu có lối ra hay không.
Thấy huynh đệ vì mình mà dốc sức liều mạng, Lôi Long lại cảm kích một hồi.
Lôi Động cũng rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Huynh đệ, có Hồn quả đã thành thục, ngươi trước cho ta ăn, cũng để cao thực lực một chút, miễn cho đến lúc đó quá nguy hiểm.
Lôi Động cũng giấu đầu lòi đuôi, nhìn về Hồn quả đang nằm trên cây cách đó mấy chục trượng, Hồn quả sáng lóng lanh đang ở đó, trong lòng có chút khó ức chế nóng bỏng. Đây chính là Hồn quả ah, chỉ cần ăn một quả, có tác dụng tăng cường thần hồn của mình lên rất nhiều, có thể chiếm được chỗ tốt lớn lao.
Ai ngờ, Lôi Long vẫn lắc đầu như trống bỏi, nói giống như lúc trước:
- Không được, ta bị hạ cấm chế, trừ phi ngươi đả bại ta, nếu không, ngươi không thể có được Hồn quả.
Cấm chế vô số năm trôi qua, vẫn phát huy tác dụng như trước.
Đả bại ngươi? Trên mặt của Lôi Động hiện ra nụ cười đắng chát, nói đùa à, chờ bản thân mình có thực lực đánh bại Lôi Long. Hồn quả loại vật này, chỉ sợ cũng không thèm. Nhưng mà, trong lòng khẽ động, năm đó con Tam Vĩ Linh Hồ có thực lực Trúc Cơ kỳ, làm sao vượt qua cửa ải này? Cho dù thực lực của hắn, so sánh với Lôi Long, chỉ sợ bị nghiền chết a!
- Đại ca, ngươi đừng vội.
Lôi Long cười hắc hắc nói:
- Ta biết rõ đại ca ngươi hiện tại không đánh lại ta, nhưng chức trách của ta, lại không thể không đánh. Năm đó vì giúp tiểu hồ ly, ta đã cân nhắc rất lâu, mới nghĩ ra một chiêu này đấy.
Một đoàn hỏa diễm xanh thẫm bay qua, sau đó bay về phía Lôi Long.
Minh Hỏa Đạn, với tu vi của Lôi Động hiện giờ đối với lý giải pháp thuật này, uy lực không tầm thường chút nào. Cho dù dùng nó đối phó tu sĩ Trúc Cơ kỳ coi như cũng được, cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không sợ chiêu này, đừng nói, một con Lôi Long có tu vi Hóa Thần kỳ. Nhưng Lôi Long trên hình thái nhân loại, trên mặt hiện ra nét khiếp sợ, sợ hãi, giống như nhìn thấy pháp thuật hủy thiên diệt địa.
Oanh!
Lôi Long "vội vàng không kịp chuẩn bị" bị Minh Hỏa Đạn đánh trúng chính diện, sau đó hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, nhưng Lôi Long lại không tổn hao gì. Nháy nháy con mắt nhìn Lôi Động, vô tội hỏi:
- Xong rồi sao?
Ách, Lôi Động cũng có chút im lặng, con Lôi Long này đúng là quá biến thái. Lãnh trọn một chiêu như thế, trên mặt của nó giống như được gãi ngứa. Cũng không phải uy lực của Minh Hỏa Đạn tệ hại, nó có thể hủy diệt một tảng đá thật lớn. Nhưng từ đó có thể thấy được, những cường giả đỉnh cấp Hóa Thần Kỳ, là khủng bố cỡ nào.
- Ah ~ pháp thuật đúng là lợi hại.
Lôi Long vẻ mặt giả vờ giả vịt hét lớn, sau đó giãy dụa thê thảm, sau một hồi "giãy dụa" khá lâu, mới miễn cưỡng bò dậy, gương mặt tái nhợt, nói:
- Người khiêu chiến, thực lực của ngươi phi phàm, bản Thủ Hộ Giả xa xa không kịp, cho nên Hồn quả là của ngươi.
Trốn ở chỗ xa, Đạm Đài Băng Vân cùng thánh nữ thấy một màn này, hai mặt nhìn nhau, chuyện này nên nói thế nào? Thiếu chút nữa cắm đầu từ trên trời xuống đất. Nhưng may mắn là trước kia quyết định tặng Hồn quả cho Lôi Động, trong nội tâm mặc dù có chút không ngờ, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ. Thủ vệ hồn quả này, đúng là kẻ dở hơi mà.
Lôi Động có da mặt không tầm thường, khí định thần nhàn phi thân tới, vô cùng tiêu sái hái Hồn quả xuống, đây là thứ hắn cần, thứ này toàn thân óng ánh, tản ra hương thơm ngào ngạt. Ở trong Tu Chân Giới hiện giờ, cực kỳ khó mà thấy được Hồn quả. Cho dù tiểu phú hào như Lôi Động, sau khi có được thứ này, trong lòng cũng có chút kích động. Dù sao vật này, cũng không phải linh thạch có thể mua được.
- Đại ca, thừa dịp còn tươi nên ăn đi.
Lôi Long vội vàng tiến lên, có chút nịnh nọt nói ra. Hồn quả thứ này, những năm gần đây, nó nếm qua không biết bao nhiêu lần. Dù sao dựa theo quy tắc thủ hộ, nếu như không có ai vượt qua thủ hộ của hắn, Hồn quả sẽ là của nó. Mà vài vạn năm qua đi, thứ này Lôi Long đã sớm ăn chán rồi.
Lôi Động cũng biết nặng nhẹ, Hồn quả cần thời gian vài chục năm mới thành thục một lần, bỏ qua lần này, không biết cần phải đợi bao lâu nữa mới có được. Bay xuống dưới. Trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, nuốt Hồn quả vào bụng, nhắm mắt điều tức, luyện hóa Hồn quả. Thần niệm của hắn vô cùng thanh tịnh, được năng lượng kỳ dị trong Hồn quả làm thoải mái, thình lình bài tiết ra không ít tạp chất.
Tinh thần của Lôi Động, cũng chịu chấn động, cảm giác được trong ý nghĩ, vô cùng thanh minh, tiếp theo đó là thư thái, phi thường sảng khoái.
Không qua bao lâu, đợi đến khi hắn mở mắt ra, chỉ cảm thấy thần niệm của mình, đã cao hơn trước kia hai ba thành, lại nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, ý nghĩ rõ ràng.
Trong lúc thần niệm tản ra, phạm vi bao trùm xa hơn không ít, một chút chấn động, cũng không thoát khỏi thần niệm của hắn.
Ăn một quả có thể gia tăng nhiều thần niệm như vậy? Trong lòng Lôi Động vô cùng sảng khoái dù sao mình chủ tu Quỷ đạo, thần niệm mạnh yếu quyết định sức chiến đấu mạnh yếu. Trước kia Lôi Động không phục dụng hồn quả, dựa vào Đế Ma Chủng toàn lực thi triển thần niệm, ước chừng cùng tu sĩ Kim Đan sơ kỳ không kém bao nhiêu. Nhưng mà hôm nay, đã có thể so được với Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, vượt xa tu sĩ bình thường.
Nói cách khác, cho dù hôm nay Quỷ Tướng dưới trướng, tấn thăng đến trung kỳ, hắn cũng có thể sử dụng bình thường, mà không có bất luận di chứng gì. Đồng dạng, ngự sử hai con lệ quỷ cấp Kim Đan, cũng không còn miễn cưỡng nữa, mà là thành thạo. Kể từ đó, chỉ cần tu sĩ Kim Đan sơ kỳ thực lực không quá biến thái, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của mình.
Hắn trầm ngâm một lúc, từ một tiểu hài tử có tư chất tu luyện bình thường, từng bước từng bước tu luyện tới loại trình độ này. Trong nội tâm của Lôi Động vô cùng cảm khái, trong đó ăn bao nhiêu đau khổ, kinh nghiệm bao nhiêu lần tranh đoạt, cũng chỉ có hắn tự mình biết. Trong mắt Đạm Đài Băng Vân, hoặc là thánh nữ. Lôi Động là tu sĩ có tư chất tuyệt luân. Nhưng những người biết rõ về hắn, đi từng bước một, hắn ăn bao nhiêu gian nan?
Dựa theo quy củ của thí luyện chi địa, sau khi khiêu chiến Lôi Long, sẽ được thánh chủ triệu kiến, sau đó là các loại ban thưởng, sẽ gia nhập dưới trướng của thánh chủ. Nhưng mà, thánh chủ đã sớm biến mất không biết bao nhiêu năm, trong thần miếu, đương nhiên đã sớm không còn ai.
Nhưng khá tốt, tuy thần miếu cổ quái, nhưng là chú ý quy tắc. Lôi Động hiện giờ, đã có được tư cách tiến vào đại điện của thần miếu.
Theo đề nghị của Lôi Long, Lôi Động bày ra vẻ mặt thành kính, cũng không ngự không phi hành, mà đi từng bước một, cố định đi lên thần miếu. Bậc thang dài dằng dặc, đều dùng tài liệu luyện khí làm thành, cung điện cực lớn, mặc dù còn xa xôi, nhưng vẫn bàng bạc nguy nga.
Thời đại Thượng Cổ huy hoàng, quả nhiên không phải thổi phồng. Nếu đổi thành hiện tại, chỉ sợ không có bất cứ tông phái nào, có thực lực hoàn thành kiến trúc cỡ này, nhất là có thể làm ra một không gian vô cùng vững chắc.
Sau khi mất cỡ mấy canh giờ, Lôi Động mới trèo lên đỉnh thành công. Khí thế phi phàm, cung điện vô cùng khổng lồ xuất hiện trước mắt, Lôi Động giống như đứng giữa thiên địa, một con sâu cái kiến nhỏ bé. Một bức tượng cao hai trăm trượng dữ tợn, rất sống động, giống như con vật sống, trước kia Lôi Động đã từng nghe nói qua, hai bức tượng này, tuy không phải vật sống. Nhưng một khi có người không hợp thân phận xâm nhập, sẽ biến ảo thành khôi lỗi, diệt sát kẻ xâm nhập tại đây.
Cho dù hiện giờ không biến ảo, vẫn có một cổ uy áp xâm nhập vào sâu tận xương tủy. Khiến cho sau lưng của Lôi Động, ướt sũng một mảnh.
Không dám có nửa điểm lỗ mãng, Lôi Động dựa theo quy củ, sau khi đi lên, phải hành đại lễ ngay trước thần điện. Lúc này mới chú ý cẩn thận tiến vào bên trong đại điện của thần miếu. Nó rất rộng lớn hùng vũ, không cần nói lại. Lần lượt rung động qua đi, nếu đổi lại thành những người của Thủ Hộ Giả đi vào, khẳng định đã sớm bị thuyết phục thật sâu.
Cho dù là Lôi Động, vẫn khiếp sợ không thôi. Có lẽ bởi vì có trận pháp tồn tại, trong cả đại điện, không có bất cứ hạt bụi nào tồn tại, vô cùng sạch sẽ.
Trên trung tâm của đại điện có thiết kế một cái vương tọa không biết là tài liệu gì tạo thành, chỉ cần liếc nhìn, liền cảm giác uy nghiêm ép người ta hít thở không thông. Mà Lôi Động, nhìn qua vật kia lại vô cùng quen mắt, tu sĩ có trí nhớ cường đại, thoáng cái hắn đã nhớ lại cảnh ngày đó diễn ra trong Tâm Ma Điện, chính mình ngồi ngay ngắn ở trên cái vương tọa này. Tuy chi tiết, tỉ mĩ không giống nhau, nhưng cả hai không có gì khác nhau, có khả năng là cùng nguồn gốc.
Bỗng nhiên lúc này, trong nội tâm của Lôi Động sinh ra khát vọng, từng bước một đi lên trước vương tọa kia. Thò tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế,cảm xúc lạnh như băng, nhưng lại sinh ra cảm giác quen thuộc trong đầu, giống như, cái vương tọa này thiết kế riêng cho hắn. Đế Ma Chủng trên trán, chậm rãi hiển hiện ra, làm cho gương mặt vốn cương nghị của Lôi Động, sinh ra một cảm giác vô cùng yêu dị tà mị.
Lôi Động có thể cảm nhận được, Đế Ma Chủng khảm nạm trên trán, giống như một con chim sẽ vui thích nhảy tung tăng.
Rất tự nhiên, Lôi Động quay người ngồi lên vương tọa kia.
Oanh.
Đế Ma Chủng trên trán của hắn sáng lên, vầng sáng chói mắt. Thần niệm của Lôi Động, dưới sự dẫn dắt của Đế Ma Chủng, trong chốc lát cùng vương tọa kết hợp, dung làm một thể. Đủ loại tin tức, cũng thông qua Đế Ma Chủng quán thâu vào trong đầu của hắn, chỉ trong chốc lát, Lôi Động liền hiểu được.
Cái ghế kia, chính là thiết kế dành riêng cho Ma Đế của Ma Đế Tông. Cũng chỉ có Ma Đế, mới có thể khống chế và ngồi lên vương tọa này. Mà trên cái vương tọa này, lại chính là đầu mối then chốt khống chế toàn bộ thần miếu này. Có thể giải trừ các loại cấm chế, cũng có thể diệt sát bất cứ kẻ nào trong thần miếu này.
Chuyện này làm Lôi Động rung động không thôi, cái thần miếu huy hoàng và hùng vĩ này, không ngờ chính là một kiện thánh khí, một kiện không gian thánh khí. Chỉ cần thao túng cái vương tọa này, Lôi Động có thể khống chế toàn bộ thần miếu, huyễn hóa thành một cái vòng tay, mang trên cổ tay. Nếu không như thế, vậy này còn có tác dụng đặc thù là xuyên việt không gian.
Đủ loại công hiệu cường đại, làm cho Lôi Động vừa vui vừa giận. Vui là, không ngờ trên thế giới này lại có thánh khí cường đại như thế này. Giận là, Lôi Động đã thử tiến hành thông qua thần niệm thao túng, nhưng lại cảm ứng được một đoạn tin tức. Tuy dựa vào Đế Ma Chủng, sẽ được thần miếu nhận định là người kế vị thánh khí, nhưng phải luyện hóa được thứ này, mới có thể hoàn toàn sử dụng.
Dựa vào đoạn tin tức này, Lôi Động cũng hiểu rõ. Muốn nắm giữ thành khí này hoàn toàn, thực lực bản thân, ít nhất phải đến Nguyên Anh kỳ mới được, chuyện này làm Lôi Động im lặng một hồi. Hắn một đường đi tới bước này, dù vậy, hắn chưa bao giờ nhụt chí, tiếp tục thử câu thông với thánh khí, nghiên cứu đủ loại công hiệu của nó.
Sau đó mấy ngày, hắn đã có chút phát hiện vui mừng. Tuy trong thời gian ngắn, không cách nào nghiên cứu toàn bộ không gian thánh khí to lớn này, cũng không có thực lực luyện hóa thứ này. Nhưng mà, trời không tuyệt đường người. Lôi Động đã luyện hóa được một phần nhỏ, miễn cưỡng khởi động một ít cấm chế đơn giản trong thần miếu này.
Nhưng dù vậy, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Thời gian trôi qua vội vàng, mấy tháng thoáng cái đã qua. Trong không gian thánh khí này, Lôi Động đã có chút tiến triển khi luyện hóa, nhưng dù sao, liên tiếp cho thần niệm vận chuyển với cường độ cao, mặc dù lực ý chí của hắn, cũng có chút không chịu nổi. Nhưng mà, thu hoạch cũng không nhỏ, ít nhất, Lôi Động đã có thể thao túng được cánh cửa đi thông ra bên ngoài, có thể trục xuất bất cứ kẻ nào ra ngoài, trừ lần đó ra, cũng có một tiểu công năng.
Đương nhiên, nếu như Lôi Động muốn thao túng giết người nào đó, công hiệu rất mạnh, nhưng phải luyện hóa thật lâu mới có thể nắm giữa. Cho dù như vậy, Lôi Động cũng đã thỏa mãn. Khóe miệng xuất hiện nụ cười đắc ý khó có được, Bạch Cốt Ma Quân ah Bạch Cốt Ma Quân, đừng trách Lôi mỗ tâm ngoan thủ lạt, là lão nhân gia ngươi, dẫn đầu sinh ra ác niệm đối phó Lôi mỗ a.
Ai, Lôi Động cũng thở dài một hơi. Nếu không đi tới thần miếu này một chuyến, Bạch Cốt Ma Quân vô cùng có khả năng biến thành trợ thủ đắc lực của hắn. Đáng tiếc, đáng tiếc, lợi ích quá mức mê người.
Trong dãy núi bao la mờ mịt bát ngát, mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ giống như lão tăng nhập định, riêng phần mình chiếm cứ một tòa cô phong. Mấy tháng qua, chưa từng mở miệng lần nào, nhưng thần niệm mỗi người đều mở ra, giám thị cửa ra vào thần miếu, cho dù ở gần có gió thổi cỏ lay. Cũng lập tức tiến vào trạng thái đối địch, giống như hợp tác với nhau. Tin tưởng nếu như lúc này, cho dù có tu sĩ cùng giai xâm nhập, bốn người cũng liên thủ chém giết hắn.
Bỗng nhiên, Bạch Cốt Ma Quân và ba tu sĩ Nguyên Anh khác đang đợi, đột nhiên con mắt đang nhắm chặt lại mở ra. Thần niệm bàn bạc tản ra mọi nơi, đều tập trung ở cửa ra vào thần miếu. Chỉ thấy tầng năng lượng nặng nề mà trong suốt ở cửa vào thần miếu, lúc này có gợn sóng xuất hiện,ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.
Quang cảnh mấy tháng, mặc dù đối với tính mạng dày dằng dặc của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không tính là cái gì. Nhưng mà, dù sao chuyện thần miếu, vô cùng trọng đại, khiến cho bất cứ tu sĩ Nguyên Ảnh nào. Tuy mặt ngoài an tường, sâu trong đáy lòng, giống như lửa đốt. Cửa vào đã lâu không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này lại có động tác rõ ràng như thế, có thể nào không khẩn trương?
Không cần bất cứ người nào phân phó, bốn tu sĩ Nguyên Anh, thân hình lắc lư. Trong mấy hô hấp ngắn ngủi, liền trước sau xuất hiện trước cửa thần miếu. Trên sắc mặt của mọi người lúc này âm trầm bất định nhìn gợn sóng phong ấn cửa ra vào.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu