We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 348 : Sống Sót Sau Tai Nạn
a người đi theo sau ba mươi dặm, đi tới quảng trường theo lời của thánh nữ. Bỗng nhiên, một đám thần niệm phụ thể lên người của lệ quỷ, lại cảm nhận được một cổ uy áp tàn bạo không cách nào kháng cự, nhưng ngay sau đó, sợi thần niệm kia biến mất sạch sẽ. Lôi Động là chủ ý thức, cũng triệu hồi về. Sắc mặt có chút khó coi, nói:
- So với Bạch Cốt Ma Quân, còn mạnh hơn rất nhiều, thâm bất khả trắc.
Thánh nữ cùng Đạm Đài, đưa mắt nhìn nhau. So với Bạch Cốt Ma Quân còn mạnh hơn, chẳng phải thấp nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ sao?
Nhưng mà, không đợi ba người có chỗ phản ứng, lại nghẹn họng trân trối, chỉ thấy được, ngoài mấy chục dặm, một đầu Phi Long thể trạng cực kỳ to lớn khủng bố, từ từ vỗ cánh tay lên, từ đầu đến cuối, dài ít nhất hơn mười dặm.
- Cái này, điều này sao có thể?
Đột nhiên trái tim Lôi Động trì trệ, vạn phần giật mình nhìn đầu Phi Long tràn ngập khí tức man hoang khủng bố kia. Lớn, thực sự là quá lớn. Thời điểm chậm rãi bay lượn trên không trung, nó giống như hòn đảo nhỏ lơ lửng. Vừa rồi dùng một con lệ quỷ thăm dò, tuy đối phương biểu hiện ra thực lực vô cùng cường hãn. Nhưng so sánh với hiện giờ, vẫn chênh lệch khá xa.
Cường đại đến mức người ta không thể kháng cự lại uy áp, mặc dù không có đặc biệt nhắm vào ba người, thực sự làm cho người ta không cách nào đứng vững được, cứ như bị áp lực cực lớn đè nặng xuống đất.
Thánh nữ vĩnh viễn không được tháo khăn che mặt ra, lúc này lại bồng bềnh phiêu đãng bay ra ngoài, lộ ra dung nhan mang đậm phong tình dị vực, dung mạo vô cùng tuyệt mỹ. Nhưng nàng cũng giống như Đạm Đài Băng Vân, sắc mặt trắng như tuyết, ẩn ẩn hiện ra nét hồng. Ai cũng biết, cho dù nó từng bị cấm chế mấy vạn năm trước, nhưng thực lực vẫn tăng trưởng, cũng tuyệt đối đã sớm có khả năng bài trừ cấm chế.
Đầu Phi Long khổng lồ kia, có lẽ đã chú ý tới ba nhân loại bé nhỏ kia. Con mắt không chút đếm xỉa đảo qua ba người, giống như muốn ép tan thần hồn của người ta. Trên mặt của Lôi Động hiện ra nụ cười đắng chát, nói:
- Hôm nay chúng ta xui xẻo thật rồi, thực lực cách biệt nhau quá lớn, đầu Phi Long kia, chỉ sợ hắt xì một cái cũng có thể tiêu diệt chúng ta.
- Lôi Động ngươi còn có tâm tư nói giỡn sao?
Trong âm thanh của Đạm Đài Băng Vân, tràn ngập cảm giác run động và sợ hãi nói không nên lời. Ngược lại cũng không phải nàng thực sự sợ chết. Nhưng mà, cả đời này, sinh linh nhìn thấy tồn tại cường đại hơn mình vô số lần, loại cảm giác sợ hãi trong tâm lý trời sinh không cách nào áp chế được.
- Ta cũng không phải nói giỡn, chỉ nói một sự thật thôi. Ơ, thì ra thánh nữ ngươi lớn lên xinh đẹp như thế a.
Lôi Động nhìn thấy dung mạo của thánh nữ, nói:
- Lôi Động ta cũng không oan uổng, có hai đại mỹ nữ cùng chết chúng, đáng tiếc ah đáng tiếc!
- Lôi Động ~
Đạm Đài Băng Vân cũng là lần đầu tiên bị người ta dùng phương thức này đùa giỡn, mà người nói lại là Lôi Động. Nhịn không được mà xấu hổ, nhưng sau đó biến thành tức giận, quát:
- Nói nhăng cuội gì thế? Nhanh nghĩ biện pháp đi, không phải ngươi có rất nhiều mưu ma chước quỷ sao?
- Băng Vân muội muội, ngươi cũng đừng có gấp.
Thánh nữ cũng bị Lôi Động ảnh hưởng, tinh thần cũng hơi nhẹ nhõm một chút. Nhưng mà, thần sắc tuyệt vọng lại không có biến mất, nói:
- Tuy không cách nào xác định được thực lực của Thượng Cổ Phi Long này, nhưng mà, từ uy áp mà nói tản ra, ít nhất cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí có thể là cấp bậc Hóa Thần. Trước mặt thực lực tuyệt đối, chúng ta ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có.
Sắc mặt Đạm Đài Băng Vân có chút không cam lòng, nhưng dù thế nào, nàng cũng biết thánh nữ nói là sự thật. Chuyện này giống như phàm nhân, đối mặt với Đạm Đài Băng Vân nàng vậy, đó chính là chênh lệch thực lực tuyệt đối, bản thân không có khả năng chạy trốn, tinh khí thần, giống như bị rút sạch, nói:
- Chẳng lẽ, Đạm Đài Băng Vân ta thật sự chết ở đây sao?
- Đạm Đài, ngươi cũng đừng quá thương tâm, tuy ta biết rõ, với tư chất của ngươi, trong một đời trẻ tuổi ở Khang châu cũng là người nổi bật nhất, thiên tài trong thiên tài. Nhưng mà, từ xưa tới nay, thiên tài chết giữa đường cũng không ít sao?
Lôi Động cười khổ nhún nhún vai nói:
- Chúng ta đang sinh tồn trong một đại thế giới vô cùng thần bí mà vĩ đại, là kẻ đáng thương đau khổ giãy dụa mà thôi.
- Lôi Động, ngươi cũng không cần xem nhẹ bản thân mình.
Đạm Đài Băng Vân thở dài nói:
- Trong đồng lứa trẻ tuổi ở Khang châu này, chỉ sợ phải tôn ngươi làm đầu rồi. Đáng tiếc, đạo của chúng ta bất đồng, Âm Sát Tông cùng Thiên Âm Cung, cũng là tử địch. Nếu không, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.
- Đạm Đài, lời này của ngươi sai rồi.
Lôi Động bĩu môi khinh thường nói:
- Rốt cuộc gia nhập Âm Sát Tông, hoặc là Thiên Âm Cung? Là ngươi tự mình quyết định được sao? Nghĩ tới thời điểm Lôi mỗ ta còn nhỏ tuổi, có mơ ước được gia nhập danh môn chính phái chân đạp phi kiếm, áo trắng bồng bềnh, tiêu dạo tự tại. Nhưng mà, sinh ra trong phạm vi của Âm Sát Tông, lại có biện pháp gì? Theo lời của ngươi nói, hình như ta sinh ra tại quốc gia trong phạm vi của Âm Sát Tông là sai sao?
Đạm Đài Băng Vân trì trệ, từ nhỏ nàng được sư môn dạy bảo, chánh tà bất lưỡng lập. Mặc dù mình xuất đạo lịch lãm rèn luyện đến nay, gặp được không ít người tà đạo trong ma giáo, nhưng cũng không thể nói tất cả bọn họ đều là người dơ bẩn. Trong đó cũng có Đinh Uyển Ngôn, Đông Phương Phức là những thế hệ tuyệt đại phong hoa. Nhưng mà, chỉ một câu chánh tà bất lưỡng lập, vẫn đeo bám lấy nhân sinh quan của nàng. Hôm nay nghe được Lôi Động nói như vậy, bỗng nhiên trong nội tâm có cảm xúc không biết nên nói gì.
- Nếu như ngươi nguyện ý cải tà quy chính, ta nguyện ý bảo đảm cho ngươi, gia nhập Kim Cương Tự.
Con mắt Đạm Đài Băng Vân sáng ngời, nhưng ngược lại tiếc hận, nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc. Hiện tại, chúng ta sắp phải chết rồi.
Lôi Động nghe vậy nhịn không được cười lên, nói:
- Đạm Đài ngươi đúng là thú vị, Thiên Âm Cung đúng là có bản lãnh, đem một nữ tử cực kỳ thông minh như ngươi biến thành như vậy, ta đúng là bội phục. Bỏ đi, Lôi mỗ thân ở Âm Sát Tông, rất tốt. Cũng không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.
Ánh mắt của hắn bắt đầu nhìn về phía con Phi Long khổng lồ có uy áp khiến người ta không thể phản kháng, hơi có nghi hoặc, nói:
- Có chút kỳ quái a, đầu Phi Long kia sau nửa ngày, hình như đang nghe chúng ta nói chuyện phiếm a?
Thánh nữ cùng Đạm Đài Băng Vân, cũng kinh ngạc nhìn đầu Phi Long kia, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc nghi hoặc khó hiểu.
Ba người đều là thế hệ phi thường thông minh, trong nháy mắt đã cẩn thận suy nghĩ đại khái, vừa rồi sợ quá phát mộng, cho nên không có lưu ý. Xa xa nhìn lại, trong đôi mắt của đầu Phi Long khổng lồ kia, tràn ngập linh động và có chút tò mò. Đó chính là dấu hiệu của sinh mạng có trí tuệ. Nói cách khác, đầu Phi Long này, đã thoát ly thú tính, không biết lúc nào, đã khai mở trí tuệ. Lúc này mới không giống như yêu thú trí tuệ thấp, trực tiếp công kích ba người.
Ba người liếc nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương, có vui sướng tuyệt xứ phùng sanh (tìm được đường sống trong chỗ chết). Đương nhiên, hiện muốn nói tuyệt xử phùng sanh, vẫn còn quá sớm. Nhưng mà, từ suy đoán và quan sát của bọn họ. Hẳn là đầu Phi Long này, trong trí tuệ vẫn còn ngây thơ. Có lẽ, đầu Phi Long này trong mấy vạn năm qua, đã sớm tiến giai. Nhưng mà, cho dù tiến giai, có được trí tuệ thì như thế nào? Trong không gian này chỉ có một mình nó sinh tồn. Không có người nào trao đổi, không cách nào học tập, cho dù nó có trí tuệ không thua nhân loại, nhưng nó đã chờ đợi thời gian dài như vậy, thì cũng chẳng khác gì hài tử ngây thơ mà thôi. Đúng thế, có chút yêu thú sống lâu, trở nên giảo hoạt vượt xa sức tưởng tượng. Nhưng đó là yêu thú sống trong không gian bình thường. Nó muốn sống, phải đối mặt với tàn sát đồng loại, tàn sát dị loại. Nhưng đầu Phi Long này, lại không cần. Nếu không, trong ánh mắt của nó, cũng không có thần thái khó hiểu như thế, nghe được ba người nói chuyện với nhau, cảm giác phi thường tò mò.
- Phi Long.
Lôi Động đoạt trước một bước, trực tiếp cười tủm tỉm nói với đầu Phi Long kia:
- Ngươi nghe hiểu chúng ta nói chuyện không?
Quả nhiên, đầu Phi Long kia, cái đầu long nhân tính hóa mười phần, ồm ồm nói một câu:
- Nghe hiểu được.
Chuyện đáng sợ đã xảy ra, theo nó nói chuyện, một cỗ khí lưu vô cùng cường đại, hướng cuốn mạnh về phía mọi người. Cuốn ba người bay đi như lá phong bay trong gió thu, bay đi như diều đứt dây. Sau khi bay đi hơn trăm trượng, ba người mới dừng thân hình lại, trong lỗ tai có tiếng ù ù ong ong không dứt, trên mặt kinh hãi chưa định, chuyện này cũng quá kinh khủng a, cho dù là năm vạn năm, chẳng lẽ đầu Phi Long này tiến giai tới trình độ đáng sợ thế sao? Cho dù khu vực bên trong thần miếu này, linh khí dồi dào cũng không được.
Kỳ thật, ba người bọn họ không biết. Bên trong không gian thần miếu này, cũng có không ít linh dược sinh trưởng, từ từ, những linh dược đó biến thành thuốc bổ cho Phi Long này. Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là Hồn quả, năm vạn năm, kết ra bao nhiêu lần Hồn quả. Mỗi một lần, đều bị Phi Long hưởng dụng. Lần lượt tẩy rửa thần hồn, làm cho lực lượng của đầu Phi Long này, đã trở nên vô cùng cường đại. Mà gián tiếp, ảnh hưởng tới tỷ lệ đột phá tiến giai của nó.
Đương nhiên, mọi người cũng đánh giá sai thực lực của nó. Sở dĩ bị nó ép tới mức không thể sinh ra tâm tư phản kháng, còn là vì thần hồn của nó quá mức cường đại. Đã xa xa vượt qua giai vị của bản thân Đương nhiên, dù vậy, thực lực của nó, cũng vượt qua phạm vi phản kháng của bọn người Lôi Động. Giống như ba nhân loại bình thường bị uy áp của bọn người Lôi Động không thể phản kháng, bọn người Lôi Động đứng trước mặt nó cũng có đạo lý như vậy, tùy tiện động động ngón tay, cũng có thể bóp chết, chứ đừng nói tới chuyện chạy trốn.
Có chút chật vật, nhưng trên mặt của Lôi Động mang theo nụ cười vui sướng, đề phòng khả năng tiếp tục ăn thiệt thòi như lần này, nói:
- Phi Long lão đại, phiền toái ngài nói chuyện nhỏ giọng một chút, ngươi đã ở trong nơi này bao nhiêu năm rồi? Cũng không có ai nói chuyện với ngươi, không nên giết chết chúng ta a, làm thế ngươi sẽ tịch mịch lắm.
Trong lúc Lôi Động nói chuyện, đã đưa vào một ít nội dung thăm dò. Hi vọng đầu Phi Long này, bởi vì tịch mịch mà không giết ba người bọn họ.
Quả nhiên, trong ánh mắt của đầu Phi Long kia, lộ ra vẻ kích động không thôi. Vừa định há mồm nói chuyện, sau đó ngậm miệng lại, lệch cái đầu qua một chút. Ngay sau đó, một cỗ thần niệm chấn động vô cùng tinh thuần, trực tiếp xuất hiện trong đầu của bọn họ:
- Nói như vậy, các ngươi không có việc gì. Đa tạ các ngươi tới đây giúp ta, ta không thể để cho các ngươi chết đi được, nếu không ta sẽ tiếp tục tịch mịch tới chết mất.
Nghe được lời ấy, tâm của Lôi Động vốn đang căng cứng, thoáng cái đã buông lỏng đi rất nhiều. Phía sau lưng đã có mồ hôi ướt sũng, hắn vì bảo vệ tính mạng, cho nên cũng chỉ có thể nói thế khiến Phi Long không giết mình, như vậy, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm. Thánh nữ cùng Đạm Đài Băng Vân, cũng có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Nếu đổi lại tồn tại cường đại ở bên ngoài, có khả năng sống sót sao?
- Không có sao, sứ mạng của chúng ta, chính là tới giúp ngươi hết tịch mịch.
Lôi Động bắt đầu còn nịnh nọt với đầu Phi Long này. Trong lòng cũng có chút kỳ vọng, vận khí tốt, có thể thắng được tình hữu nghị của đầu Phi Long có huyết mạch Thượng Cổ thần thú, khi đó đúng là có thể đi ngang rồi. Đương nhiên, Lôi Động cũng còn chút thanh tỉnh. Đương nhiên biết rõ không thể nào dùng các loại phương thức gì để khiến nó phục tùng tuyệt đối. Nếu không, một khi bị cắn trả, ai cũng ngăn cản không nổi.
Trong ánh mắt của Phi Long, giống như rất vui vẻ. Liền truyền âm, có chút kích động, nói:
- Các ngươi là người mà con tiểu hồ ly cách đây không lâu gọi tới à? Thật sự rất cảm tạ các ngươi.
Tiểu hồ ly? Trong đầu của Lôi Động nhanh chóng nhớ tới Tam Vĩ Linh Hồ. Trong nội tâm khẽ động, trên mặt hiện ra dáng tươi cười:
- Đúng vậy, chính là đầu Tam Vĩ Linh Hồ, thỉnh cầu chúng ta qua đây cứu ngươi.
- Quá tốt, ta đã ở đây thật lâu rồi, nhưng không có người nào tới đây cứu ta.
Đầu Phi Long khổng lồ kích động rung rung, trong không khí, cũng chấn động liên tục. Cũng khó trách, vài vạn năm cô tịch, đối với sinh linh có linh trí mà nói, lực sát thương quá mạnh mẽ.
Trên mặt của Lôi Động làm ra biểu lộ hòa ái,không ngừng nói mò với nó. Tuy nói Phi Long sống đủ lâu, nhưng sau khi mở linh trí, vẫn ở đây một mình, không có nhìn thấy nhân tâm hiểm ác, xã hội đen tối. Cho nên tâm tính của nó, cực kỳ đơn thuần. Mà Lôi Động, lại chính là hồ ly gian xảo, liên tục nịnh nọt, cố tình dẫn dắt, không bao lâu, một người một con rồng, đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Lôi Động chỉ đạo, Phi Long bắt đầu biến hóa, sau ba bốn lần biến thử. Phi Long hóa thành một người có năm sáu phần giống Lôi Động, khí chất cũng mang theo bộ dáng thanh niên. Khí thế áp bách vô cùng khổng lồ, cũng bị nó thu liễm hoàn hảo. Cũng không còn chấn động như trước kia, học theo Lôi Động mỉm cười, giống như một đại nam hài.
Nhưng mà, bọn người Lôi Động, lại biết được chỗ cường hãn của nó, một khi nó tức giận lên, tu vi của nó không ai có khả năng ngăn cản, trong nội tâm không dám có nửa điểm chủ quan. Bởi vậy, thánh nữ cùng Đạm Đài Băng Vân, tuy trông thấy Lôi Động thân cận với Phi Long mà thèm, thân cận? Không bằng nói là lừa đảo thì đúng hơn. Nếu không một khi xảy ra sai lầm gì, như vậy kết cục nghênh đón mọi người chính là phân thân toái cốt.
Bởi vì ở chung mấy ngày, dưới thủ đoạn của Lôi Động, một người một con rồng thân thiết với nhau như huynh đệ ruột thịt. Kề vai sát cánh, uống rượu khoác lác, nói chuyện phiếm đánh rắm, không có gì không nói. Tốt một điều là trong trữ vật thủ trạc của Lôi Động khá lớn, lúc nhàm chán tốn chút linh tửu trân quý, lúc này phát huy công hiệu vô cùng khả quan.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu